Rời khỏi phòng giữ ấm, hiện giờ đang là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài đối với một ấu tể vừa phá xác không thể nghi ngờ là vô cùng rét lạnh.
Ban đêm phân hội thực tĩnh lặng, những ấu tể khác đều nằm trong ổ say ngủ, trừ bỏ bảo mẫu đến lượt trông coi, tất cả nhân viên đều trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Bởi vì Triệu Xuyên bị đuổi việc, người ở trong phòng bồi nhóm ấu tể đêm nay trở thành Lâm Nghĩa. Thế nhưng Lâm Nghĩa đang ngủ hiển nhiên không biết cách mình không xa có một ấu tể vừa phá xác tự mình rời khỏi phòng giữ ấm, thậm chí còn rời khỏi gian phòng này.
Trong một mảnh yên tĩnh tăm tối, dựa vào chút hơi thở còn lưu lại tìm kiếm đối tượng không biết, bên ngoài rất lạnh, cảm nhận được nhiệt độ rét lạnh bên ngoài làm ấu tể có dáng vẻ tròn vo này lại càng cúi thấp người hơn, thế nhưng tròng mắt ngọc bích vẫn trợn tròn, thẳng tắp nhìn về một nơi trong bóng tối.
Cứ vậy đi tới một đoạn, ấu tể cuối cùng cũng đi tới trước một cánh cửa gỗ đóng kín. Với năng lực cảm giác cực kỳ nhạy bén của chủng tộc nặc khắc tư, ấu tể có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ bên trong truyền tới, âm thanh này làm nó vô thức run run lỗ tai.
Hé mở cánh cửa ra một khe nhỏ có thể tiến vào, ấu tể bò vào trong, sau đó nó liền nhìn thấy thanh niên tóc đen đang nằm trên nệm ngủ say.
Càng tới gần lại càng cảm nhận rõ hơi thở trên người thanh niên. Tựa hồ rốt cuộc cũng tìm được người muốn tìm, ấu tể nặc khắc tư bò vào chăn, nằm núp sấp trên người thanh niên.
Hoàn cảnh tối tăm hoàn toàn không ảnh hưởng tới chủng tộc có năng lực nhìn trong bóng đêm, tuy tinh thần có chút mệt mỏi nhưng ấu tể nặc khắc tư vẫn tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm thanh niên đang ngủ.
Lúc tỉnh dậu, Tạ Loan thực sự ngây ngẩn cả người.
Mới vừa tỉnh ngủ, cơn buồn ngủ vẫn chưa đánh tan, Tạ Loan còn chưa mở mắt ra đã cảm giác được có thứ gì đó đè nặng trên người.
Sức nặng này thực sự làm Tạ Loan có chút nghi hoặc, thế nhưng vừa mới tỉnh ngủ nên phản ứng có chút chậm, Tạ Loan cũng không nghĩ nhiều, đưa tay sờ thử... kết quả lòng bàn tay truyền tới cảm giác lông mao mềm mại.
Từ từ, xúc cảm này...?? Đột nhiên ý thức được gì đó, Tạ Loan mở bừng mắt, đối diện là một đôi đồng tử dựng thẳng xanh biếc to tròn.
Nói đúng hơn là một màu xanh rất nhạt, hệt như bầu trời giá lạnh ngày đông vậy, cực kỳ trong suốt, cũng dễ dàng làm người ta có cảm giác lạnh băng.
Tay anh đang đặt trên lưng ấu tể, ngay lúc Tạ Loan sững sờ thì đột nhiên nghe thấy ấu tể phát ra một tiếng "ư ô" nho nhỏ.
Âm thanh này làm Tạ Loan lấy lại tinh thần, lập tức bật dậy, kéo chăn quấn lấy ấu tể.
Ấu tể này không phải số ấu tể mà Tạ Loan đã gặp trong phân hội, ấu tể cũng không có khả năng đột nhiên xuất hiện, như vậy khả năng duy nhất là ấu tể trong phòng giữ ấm phá xác.
Không rảnh suy nghĩ đến việc ấu tể này làm thế nào chạy từ phòng giữ ấm tới phòng anh, sau khi dùng chăn quấn chặt ấu tể, Tạ Loan cẩn thận ôm nó vào lòng, cố hết sức để ấp tể áp sát thân thể mình, hi vọng dùng nhiệt độ cơ thể giúp nó ấm áp một chút.
Làm xong một loạt động tác, Tạ Loan mới thở hắt một hơi.
"Còn lạnh không?" Cũng không để ý tới chuyện chỉnh trang bản thân, Tạ Loan ôm ấu tể được bọc trong chăn đứng dậy, vội vàng xỏ giày rồi đi ra ngoài.
Nói là đi nhưng kỳ thực chẳng khác nào chạy nước rút, suy nghĩ duy nhất của Tạ Loan lúc này là phải nhanh chóng ôm ấu tể này về phòng giữ ấm.
Ấu tể mới sinh cần phải đặt trong phòng giữ ấm, đây là thường thức thông dụng ở tinh tế, cho dù Tạ Loan chỉ là một bảo mẫu gà mờ cũng biết chuyện.
Một đường từ ký túc xá nhân viên chạy thẳng tới phòng giữ ấm, dọc theo đường đi Tạ Loan thực chú ý không để gió lạnh thổi trúng ấu tể, tới khi đến phòng giữ ấm mới thả lỏng.
Quá gấp gáp chạy đi, ngay cả chuyện mặc áo khoác Tạ Loan cũng không kịp làm. Một đường mặc quần áo mong manh chạy trong gió lạnh, ngón tay đã bị đông lạnh tới tê cứng, thẳng đến khi tiến vào phòng giữ ấm mới khôi phục chút độ ấm.
Kéo nệm qua, Tạ Loan cẩn thận đặt ấu tể bọc trong chăn xuống.
"Ở trong này không lạnh đi?" Tạ Loan nhẹ giọng hỏi, vốn anh muốn xoa lưng ấu tể một chút, bất quá nghĩ tới ngón tay mình hiện giờ có lẽ rất lạnh, bàn tay liền khựng lại giữa không trung.
Đang định thu tay lại thì Tạ Loan đột nhiên cảm giác ngón tay truyền tới cảm giác ướt át thì không khỏi sửng sốt.
Liếm đầu ngón tay bị đông lạnh có chút trắng bệch của thanh niên là hành vi bản năng của ấu tể nặc khắc tư, tận tới khi ngón tay một lần nữa trở nên ấp áp, nó mới dừng lại động tác.
Trong phòng giữ ấm có một quả trứng bị vỡ, nhìn phần xác trứng màu đen rơi rụng trong phòng, dời tầm mắt trở lại trên người ấu tể tròn vo mà mình đặt lên nệm, thở phào.
Ý thức được vừa nãy ấu tể liếm ngón tay là vì muốn làm mình ấm lại, Tạ Loan không khỏi mềm lòng, đưa tay xoa xoa lưng ấu tể nặc khắc tư.
"Hoan nghênh tới thế giới này." Ấu tể này được sinh ra trong mong chờ, ít nhất Tạ Loan thực sự mong chờ bé giáng sinh.
Không phải căm hận cũng không phải bất kỳ loại cảm xúc băng lãnh nào khác, thanh niên trước mắt nó mang đầy cảm tình ấm áp, đối với ấu tể nặc khắc tư mỗi ngày đều đối mặt với cảm xúc tiêu cực trước khi phá xác mà nói, đó là một nhiệt độ quá ấm áp.
"Ư ô." Không dời tầm mắt khỏi thanh niên, ấu tể nặc khắc tư lần đầu tiên phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng.
Nằm úp sấp trên tấp nệm mềm mại, ấu tể trước mắt Tạ Loan có chút tròn vo, bộ dáng vừa giống thỏ lại giống mèo, trên đầu có cặp sừng nho nhỏ, đồng tử xanh nhạt thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Bình ổn lại hơi thở gấp gáp vì một đường gấp rút chạy tới đây vừa nãy, Tạ Loan dùng chăn một lần nữa gói chặt ấu tể, sau đó rời khỏi phòng giữ ấm đi pha sữa.
Ấu tể mới phá xác chắc chắn muốn ăn gì đó, trước khi rời đi, Tạ Loan còn cẩn thận khép cửa phòng lại.
Tạ Loan cẩn thận nghĩ lại có phải đêm qua mình đã không cẩn thận quên khép cửa nên ấu tể mới chạy ra ngoài hay không.
May mắn mà không có việc gì, nghĩ tới ấu tể vừa mới phá xác phải chịu đông lạnh ở bên ngoài lâu như vậy, Tạ Loan cảm thấy thực áy náy.
Chờ đến giờ làm việc, người phát hiện trong phòng giữ ấm có ấu tể phá xác liền nhiều hơn.
Nhìn quả trứng vỡ trong phòng, lại nhìn thanh niên nhân loại ôm một ấu tể uy sữa, Hạ Kỳ không có cách nào che dấu biểu tình kinh ngạc của mình.
Quả trứng ấu tể màu đen không hề có chút động tĩnh nào suốt ba mươi năm qua thế nhưng phá xác??
Tâm tình Hạ Kỳ lúc này không thể nghi ngờ là vô cùng phức tạp, bởi vì cô không rõ ấu tể này phá xác rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu.
Trừ bỏ ấu tể trước mắt, cả tinh tế hiện giờ không còn tộc nhân nặc khắc tư thứ hai. Thử tượng tượng, nếu trên thế giới này chỉ còn có mình mình là người tái duy lạp, Hạ Kỳ cảm thấy mình sẽ cô độc tới phát điên.
Cứ việc trong tinh tế vẫn còn rất nhiều chủng tộc khác, cho dù không có đồng tộc vẫn có thể trao đổi với người khác, thế nhưng cảm giác cô độc giống như không có nhà để về kia vẫn không có cách nào xóa nhòa.
Huống chi, chủng tộc nặc khắc tư hiện giờ bị rất nhiều người căm thù, ấu tể này giáng sinh có lẽ cũng không phải chuyện hạnh phúc...
Nghĩ đến đây, Hạ Kỳ vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy thanh niên nhân loại ở bên kia dùng ánh mắt vô cùng ôn hòa nhìn ấu tể nặc khắc tư, nhìn thấy ánh mắt kia, cô không khỏi gạt phăng ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu.
Cô không nên nghĩ những chuyện vớ vẩn này, chỉ việc cố gắng chăm sóc ấu tể này thật tốt là được.
"Tiểu Kỳ, lát nữa chị đăng thông báo tuyển dụng lên mạng nha, thuận tiện in ra luôn, chúng ta sẽ dán một ít lên đường." Tạm thời tuyển dụng thêm ba người, đây là chuyện hôm qua Tạ Loan đã nghĩ.
Tuyển một bảo mẫu, một nhân viên chuyên quản lý tài vụ, còn phải tuyển thêm một bảo vệ. Kỳ thực chỉ một bảo vệ là không đủ để luân phiên trực ban, còn cần thêm một người làm vườn, thế nhưng Tạ Loan quyết định chậm rãi một chút, cứ tuyển trước vài người để ổn định công việc rồi tính tiếp.
"Ừm." Hạ Kỳ lập tức đáp ứng.
"Hôm qua tôi đã thương lượng với hội trưởng rồi, cảm thấy nên trang hoàng lại mặt tiền phân hội một chút, cảnh vật xung quanh cũng cần tu chỉnh." Tạ Loan vừa nghĩ vừa nói, trước tiên anh muốn cải thiện điều kiện sống cho ấu tể, sau đó mới tính tới chuyện trang hoàng mặt tiền phân hội.
Tới thế giới này nhiều ngày như vậy, Tạ Loan đã nắm rõ cơ cấu hoạt động của hiệp hội bảo dưỡng ấu tể, hoàn cảnh phân hội phải tốt thì mới có cha mẹ nguyện ý gửi ấu tể, đây cũng là mục tiêu mà Tạ Loan hướng tới.
Mang đồ vật từ địa cầu qua đây là một phương thức kiếm tiền, thế nhưng muốn phát triển dài lâu thì hiển nhiên phải làm phân hội bọn họ trở thành một nơi có thể kiếm được tiền.
Cửa sắt ngoài cổng đã rỉ sét hơn phân nửa, nhìn vào bên trong là đống cỏ dại lâu ngày không có người cắt tỉa, mặt tiền bê bối như vậy làm gì có cha mẹ nào muốn gửi ấu tể nhà mình tới phân hội này chứ.
Vì thế hiện giờ có tiền, nhất định phải chỉnh trang lại!
...(cont)...
Tác giả: công thụ đi theo lộ tuyến dùng chân tâm đổi lấy chân tâm.
Tuy hiện giờ công chỉ là ấu tể nhưng vì đặc trưng của chủng tộc nên rất nhanh công sẽ tiến vào thời kỳ trưởng thành =3=
Hơn nữa còn là loại cho dù trưởng thành vẫn có thể dùng hình thái ấu tể bán manh.
Hết thảy đã bắt đầu xoay chuyển, phân hội cũng bắt đầu tiến vào quỹ đạo phát triển.