Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 124: Ánh sáng bình minh

Con nặc khắc tư ở trước mắt là chân thực, bởi vì chuyện này thực sự quá khó tin, Tạ Loan đưa tay chạm vào cái đuôi bạc đang quấn bên hông mình, xác nhận độ chân thực.

“Ya Yi…” Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, tỷ như đối phương làm sao đến được thế giới bên này, thế nhưng giờ phút này Tạ Loan chỉ có thể mở miệng gọi tên đối phương.

Lần thứ hai gọi tên đối phương, Tạ Loan nhìn thấy con ngươi vốn hơi co rút của con nặc khắc tư này lại càng mảnh hơn.

Cơ hồ cùng lúc đó, Tạ Loan bị đối phương áp chế ngồi xuống chiếc ghế mà mình vừa đứng dậy không lâu, trái cổ bị con nặc khắc tư trước mặt cúi đầu gặm cắn.

“Ngô.” Tạ Loan hít sâu, cảm nhận được thân thể căng thẳng của đối phương, cho dù bị gặm cắn ở cổ, Tạ Loan vẫn nâng tay xoa mái tóc bạch kim mềm mượt của đối phương.

Đối với Ya Yi, một tháng không được gặp anh, con nặc khắc tư này có phản ứng như vậy, Tạ Loan có thể hiểu được, cũng không thể cự tuyệt.

Lần này vuốt tóc cũng không thể trấn an Ya Yi, ngay cả sờ đuôi cũng không được, hiểu được ý muốn của con nặc khắc tư này khi gặm cắn trái cổ mình, Tạ Loan dời tầm mắt về phía phòng ngủ, có chút khó khăn nói: “Đi vào trong phòng.”

Phòng ngủ không có mở đèn, bây giờ lại là ban đêm, đối với nặc khắc tư thì hoàn cảnh tối tăm hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào, thế nhưng Tạ Loan thì thực khó nhìn rõ cảnh tượng xung quanh.

Cửa phòng bị đóng kín, xuyên thấu qua xánh cửa gỗ nhạt màu, từ bên ngoài có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh con mồi bị thợ săn một lần nữa chiếm hữu… kéo dài tới tận sáng hôm sau.

Bởi vì chênh lệch thể năng giữa hai chủng tộc, cộng thêm Tạ Loan lại kiên trì để con nặc khắc tư này hoàn toàn thỏa mãn, hôm sau đối phương vẫn khỏe mạnh như thường, mà Tạ Loan thì cảm thấy chỗ nào trên thân thể cũng mệt mỏi rã rời.

“Quần tộc tắc lạp kia bây giờ ở đâu?” Nghe Ya Yi kể lại, Tạ Loan mở miệng hỏi.

Bởi vì chỉ là thành lập liên tiếp nên khi ‘chết’ ở thế giới bên kia, thân thể anh cũng biến thành điểm sáng tan biến như lúc ở thể giới tuyến song song.

Con nặc khắc tư này chính mắt nhìn thấy Tạ Loan rời đi, khi đó anh còn không kịp nói lời cuối cùng, điểm sáng tan biết rất nhanh, giống như tan ra thành bọt biển rồi biến mất.

Từ miệng Ya Yi biết sau khi anh ‘chết’, con nặc khắc tư này đã chủ động tiếp nhận lời mời của quần tộc tắc lạp để lợi dụng đặc tính sinh mệnh đặc biệt của chúng.

Trong một khoảng thời gian chiến đấu không quá dài, Ya Yi đã nắm giữ đại khái đặc tính của quần tộc này, chúng có ý thức thống nhất, tất cả thành viên trong quần tộc sẽ phục tùng cá thể cường đại nhất, còn vương có thể ra ý kiến chủ đạo cho toàn bộ quần tộc.

Tắc lạp muốn hấp thu ý thức của Ya Yi, để con nặc khắc tư này trở thành thành viên của quần tộc mình, thế nhưng sự thực sau khi tiếp nhận lời mời, từ vương tiền nhiệm cướp đi quyền khống chế, trở thành ý chí mới của quần tộc này.

Vì thế quân đội Tinh Minh mới nhìn thấy cảnh địch nhân đột nhiên rút lui, thực tế chính là Ya Yi ra chỉ thị.

“Em ra lệnh cho chúng tự hủy.” Con ngươi xanh nhạt không hề có chút gợn sóng nào, gò má cân đối nhìn rất lãnh đạm, tựa như chuyện mình vừa nói không có chút nào ghê gớm.

Chỉ cần trởt hành ý chí của quần tộc, cho dù mệnh lệnh đưa ra là tự hủy thì đám tắc lạp kia cũng phục tùng tuyệt đối.

Sinh mạng thể tắc lạp này theo lý thuyết thì không thể nào bị giết chết, thế nhưng nếu tự hủy thì chúng sẽ chết.

Sau khi trở thành ý chí, đưa ra lệnh tự hủy, đây chính là phương pháp duy nhất để hủy diệt quần tộc này.

Nghe thấy đáp án, Tạ Loan có chút sửng sốt, trong lòng có cảm giác không chân thật chút nào.

Nghĩa là quần tộc tắc lạp đã cướp bóc vô số thế giới, một khi đã chỉ định vũ trụ nào làm mục tiêu thì nơi đó chắc chắn không thể trốn thoát khỏi số phận bị hủy diệt… hiện giờ đã bị tiêu diệt hoàn toàn rồi sao?

Chuyện do Ya Yi nói ra thì nhất định là sự thật, Tạ Loan chỉ còn một nghi vấn: “Em… sao em lại tới được đây tìm anh?”

Từ khoảnh khắc gặp lại, chiếc đuôi của con nặc khắc tư này vẫn luôn quấn ngang hông Tạ Loan, so với trước kia lại càng cẩn thận cùng chiếm hữu hơn, cho dù là ở trong phạm vi tầm mắt cũng không tùy tiện buông ra.

Chăm chú nhìn thanh niên tóc đen, con ngươi xanh nhạt của Ya Yi trở nên xanh thẳm, nó dùng âm thanh trầm thấp dễ nghe trả lời: “Sau khi trở thành ý chí của quần tộc này, trong quá trình dung hợp đã nhận được năng lực của sinh mệnh thể tắc lạp.”

Vượt qua vị diện tiến tới những vũ trụ khác chính là một trong số những năng lực đó, dùng bản thân làm chủ đạo dung hợp, trừ bỏ vượt qua vị diện, Ya Yi còn chiếm được một vài năng lực biến dị mới.

Dùng năng lực vượt qua vị diện, Ya Yi không ngừng di chuyển tới các thế giới, tìm không thấy lại tiếp tục đi, cho đến khi nó đến vũ trụ này, ở một tinh cầu gọi là địa cầu tìm thấy người mình muốn tìm.

Mặc dù liên tiếp giữa hai thế giới không thể tái thiết lập, thế nhưng Ya Yi có thể tìm tới nơi này thì Tạ Loan cũng có thể quay về thế giới bên kia.

Mà ở bên đây, Tạ Loan chỉ cần nói mình đi du lịch xa tìm kiếm linh cảm, cơ bản thì mọi người sẽ không hoài nghi về hành tung của anh.

Để cân bằng việc chạy qua chạy lại giữa hai thế giới có thể từ từ tìm kiếm phương pháp, Tạ Loan an bài xong mọi chuyện liền nói với con nặc khắc tư bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”

Lúc ở phân hội Vân Bảo, Tạ Loan chưa từng rời đi lâu như vậy, hiện giờ anh rất lo lắng cho nhóm ấu tể.

Trước lúc ra cửa, anh chỉ nói qua vài ngày sẽ quay lại, hiển nhiên anh đã không tuân thủ cam kết.

Chỉ cần có vị trí xác định, vượt qua vị diện đối với Ya Ya chỉ là chuyện rất đơn giản, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Tạ Loan đã nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của Cái Á Tinh ở ngay trước mắt…

Chính là phân hội Vân Bảo.

Vị trí của hai người lúc này chính là trước cửa phòng sinh hoạt của phân hội Vân Bảo, lúc này ở trong phòng, Hạ Kỳ đang rầu rĩ nhìn ấu tể nhân ngư cơ bản đã không ăn gì hôm nay.

Thực ra thì không chỉ ấu tể nhân ngư, ba bé chim béo bình thường thích dùng móng vuốt nhỏ xíu của mình giẫm giậm lên người thanh niên kêu chíp chíp suốt mấy hôm nay cũng có vẻ chán ăn.

“À.”

Từ trong hộp bảo bối lấy ra viên phỉ thúy mà thanh niên đưa mình, hắc long bảo bảo cố gắng đẩy chiếc hộp mà mình rất yêu thích từ trong phòng ngủ ra tới trước mặt Hà Kỳ rồi kêu một tiếng, sau đó bé dùng ánh mắt vàng ươm của mình nhìn đối phương.

Con ngươi kim sắc đẹp lạ thường của ấu long tràn đầy mong đợi, sau khi đẩy hộp bảo bối tới, sợ Hạ Kỳ không hiểu được ý mình, ấu long chắc thẻ bài công tác thuộc về thanh niên đập cánh bay tới trước mặt Hạ Kỳ.

Bị ấu long dùng ánh mắt trông đợi nhìn mình, Hạ Kỳ thực sự không nói nên lời.

Bé muốn đưa hộp bảo bối cho cô, để cô tìm thanh niên trở về, chính vì chuyện này do một ấu tể làm ra, tuy thực ngây thơ đơn thuần nhưng đủ làm người ta đau lòng.

Phải mang bảo bối của mình ra trao đổi, thấy hắc long bảo bảo làm vậy, những ấu tể khác tựa hồ cũng bị dẫn dắt, sau đó Hạ Kỳ nhìn thấy ấu tể mục tạp dùng cẳng tay trước nâng chiếc nón sinh nhật chóp nhọn tới, ba bé chim béo thì ngậm huy chương đạt được trong cuộc thi phi hành tới.

Ấu tể nhân ngư nâng tay dụi dụi mắt để tạo ra những viên tinh thạch xinh đẹp, Ngải Nhân thì mở to đôi mắt không có ánh sáng của mình, bé ngậm chiếc vòng cổ nhỏ mà thanh niên cho mình trước đó thả xuống trước mặt Hạ Kỳ.

Mặc dù có rất nhiều thứ kỳ thực không có giá trị, thế nhưng đối với những ấu tể này thì đó đều là bảo vật trân quý.

Không nói nên lời, cũng không biết làm sao đối mặt với tình huống này, Hạ Kỳ nói mình có thể tìm thanh niên quay về cũng không được, mà cự tuyệt thì cũng không xong, tình cảnh thực sự rất khó xử.

Qua một hồi lâu, Hạ Kỳ miễn cưỡng ép bản thân mình mở miệng: “Ta…”

“Ta đã về rồi đây.”

Đột nhiên một âm thanh ôn hòa vô cùng quen thuộc cắt lời Hạ Kỳ, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.

Nhóm ấu tể vốn đã không an phận chờ đợi trong đại sảnh, vừa nghe thấy âm thanh của thanh niên liền rối rít tiến tới gần, không bao lâu sau đã vây quanh Tạ Loan cùng con nặc khắc tư ở bên cạnh.

Tạ Loan đi vào bên trong, nhóm ấu tể cũng xê dịch theo.

Đi vào đại sảnh dùng lời nói dối thiện ý ôn hòa trấn an các bé, Tạ Loan ôm ấu tể nhân ngư vẫn chưa biến được hai chân không tiện đi tại đang dùng ánh mắt xanh biếc nhìn mình tới bên cạnh, xoa xoa mái tóc vàng của ấu tể nhân ngư đã đỏ ửng hốc mắt.

“Già Nhĩ ngoan, đừng khóc.” Lần trước thấy ấu tể nhân ngư này khóc là lúc gia tộc Hoắc Địch phái người tới, bé hiểu nhầm là anh không cần bé nên đã khóc thảm thiết.

Tạ Loan hi vọng nhóm ấu tể có thể hạnh phúc vui vẻ trưởng thành, thứ buồn như nước mắt này nọ đương nhiên càng ít càng tốt.”

“Mạt mạt, mạt mạt…”

Chiếc đuôi cá băng lam ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy thanh niên đã khôi phục tư thái dao động nhịp nhàng, sau khi gọi gia trưởng vài tiếng, bé liền dùng vây đuôi vỗ vỗ lên người Tạ Loan.

“Ừm.” Tạ Loan ôn tồn đáp lại, trước khi nói rõ chuyện đã xảy ra với mọi người, anh cần phải trấn an nhóm ấu tể trước.

Hội trưởng Tạ Loan cùng Ya Yi trở lại phân hội Vân Bảo, vấn đề thiếu nhân viên cũng được giải quyết, dưới sự hướng dẫn của Tạ Loan, phân hội rất nhanh liền khôi phục bầu không khí ấm áp thoải mái.

Sau khi xác nhận địch nhân cường đại có tính uy hiếp vũ trụ đã biến mất, hình thức phòng ngự của các tinh cầu được giải trừ, bởi vì cuộc chiến lần này mà Hi Lạc Lâm Tinh bị thiệt hại nặng nề, dưới sự chỉ đạo của Tinh Minh, thành phố dần dần được chỉnh sửa khôi phục hình dáng trước đó.

Muốn khôi phục hoàn toàn cần một khoảng thời gian, thế nhưng nụ cười của cư dân trên tinh cầu đã quay trở lại.

Hiện giờ tất cả các chủng tộc ở tinh tế đều biết những việc mà chủng tộc nặc khắc tư, bao gồm cả Ya Yi đã làm, sau khi thương nghị, do Tinh Minh khởi đầu, các chủng tộc bắt tay trùng kiến A Đề Á Tinh.

Bọn họ làm như vậy không nhất định là có thể bồi thường, thế nhưng nhất định phải làm.

Lúc tất cả chủng tộc cùng chung sức, chuyện khó khăn như trùng kiến một tinh cầu bị hủy diệt cũng có khả năng làm được, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh chóng.

Địa điểm được trùng kiến đầu tiên là trung tâm thành phố chính của A Đề Á Tinh, nó vốn là hoàng cung của chủng tộc nặc khắc tư, hiện giờ ở trung tâm tinh cầu còn được dựng một tấm bia tưởng niệm trang nghiêm thần thánh, mỗi người đi qua nơi này đều tràn đầy cảm kích cùng cung kính.

Thành phố mới được trùng kiến này được gọi là thành phố Anh Hùng, kỷ niệm cống hiến vĩ đại cùng sự hi sinh của chủng tộc nặc khắc tư đã bảo hộ thế giới này.

Cung vu hắc ám, thị vu quang minh…

Nặc khắc tư, một chủng tộc ẩn mình trong bóng tối bảo hộ các chủng tộc ở ngoài ánh sáng.

Tạ Loan cùng Ya Yi đi tới trước tấm bia ở trung tâm, A Đề Á Tinh được trùng kiến, Tạ Loan cảm thấy vô luận thế nào mình cũng phải kéo đối phương tới nhìn một cái.

Ya Yi là con nặc khắc tư cuối cùng của tinh tế này, cộng thêm hiện giờ lại ở bên anh, đương nhiên không có cách nào sinh sôi.

Nghĩ tới chủng tộc cường đại lại xinh đẹp này một ngày nào đó trong tương lai sẽ biến mất, nhìn tấm bia tưởng niệm, trong lòng Tạ Loan không khỏi cảm thấy nuối tiếc.

“Bất cứ sự vật nào cũng sẽ có ngày biến mất, mà chủng tộc nặc khắc tư chỉ sinh sôi với bạn lữ mình yêu thương.” Nhìn ra được ý nghĩ của thanh niên, Ya Yi quay đầu qua nói.

Dùng chiếc đuôi bạc sau lưng quấn lấy thanh niên, con nặc khắc tư này chăm chú nhìn Tạ Loan, âm thanh trầm thấp nhưng rõ ràng nói: “Em yêu anh.”

Tạ Loan sửng sốt một chốc, sau đó thay vì dùng ngôn ngữ đáp lại, anh trực tiếp tiến tới hôn lên khóe mắt đối phương.

Nếu đã tới tinh cầu này, Tạ Loan liền muốn dẫn con nặc khắc tư này nhìn cố hương đang được trùng kiến của mình, dừng lại một chút trước bia tưởng niệm, Tạ Loan cùng Ya Yi tiếp tục đi tới những khu khác.

Đoạn đường này cây cảnh được cắt tỉa rất tốt, mới vừa nghĩ vậy, Tạ Loan cùng con nặc khắc tư bên cạnh lúc đi tới một vị trí nào đó thì tựa hồ có cảm ứng, chính xác hơn là có cảm ứng với Ya Yi, mặt đất bắt đầu chấn động.

“…?” Tình huống khá đột ngột, sau trận chấn động kết thúc, Tạ Loan nhìn thấy bãi cỏ xanh ở trước mặt đột nhiên xuất hiện một lối ngầm.

Lối đi này khẳng định không phải trùng kiến mà vốn là kiến trúc của chủng tộc nặc khắc tư.

Hiểu được điểm này, Tạ Loan cùng Ya Yi nhìn nhau một cái, sau đó theo lối đi đi xuống.

Lối đi được tạo thành từ những bậc thang này cũng không quá dài, lúc đi tới đáy, không gian vốn tăm tối đột nhiên sáng bừng, mà những thứ để dưới này cũng lộ ra trước mắt Tạ Loan.

Đây là…

Nhìn những quả trứng ấu tể màu trắng tựa như an tĩnh ngủ chờ được người nào đó tới đánh thức, Tạ Loan không kiềm được trợn to mắt.

Là trứng ấu tể của chủng tộc nặc khắc tư!

Sau phút kinh ngạc mừng rỡ cơ hồ đánh mất ngôn ngữ, Tạ Loan bắt đầu dùng tinh thần lực dò xét phản ứng sinh mệnh của những quả trứng này, anh phát hiện phản ứng sinh mệnh vẫn tồn tại, thậm chí có thể xem là rất khỏe mạnh.

Chẳng qua ở nơi này có lắp đặt thiết bị không gian, cùng lúc với bảo hộ những quả trứng này, nó tựa hồ còn khiến những quả trứng này không thể nào ấp trứng.

Thiết bị bảo hộ trên mỗi quả trứng, người ngoài không có cách nào giải trừ.

Dưới hầm ngầm có đài điều khiển, Tạ Loan nghiên cứu một chút, nếu muốn giải trừ thì Ya Yi phải nhỏ máu của mình vào lõm nhỏ trên đài.

Trong không gian dưới lòng đất này có gần trăm quả trứng ấu tể, sau khi tắt hệ thống bảo hộ, Tạ Loan cẩn thận chuyển những quả trứng này lên chiến hạm Cái Á, mang về phân hội Vân Bảo.

Mọi người trong phân hội đều rất kinh ngạc khi Tạ Loan mang về nhiều trứng ấu tể như vậy, lúc biết những quả trứng này đều là trứng của chủng tộc nặc khắc tư thì kinh hãi không thôi.

Mọi người đều luống cuống tay chân nhưng cũng thực cẩn thận ôm số trứng này đến phòng giữ ấm trong phân hội, mỗi ngày sau đó, bảo mẫu trong phân hội sẽ thay phiên tới phòng giữ ấm bôi dịch dinh dưỡng.

Tỉ mỉ chăm sóc những quả trứng ấu tể này hơn một tháng, một ngày nọ Tạ Loan tới phòng giữ ấm định bôi dịch dinh dưỡng cho trứng ấu tể thì đột nhiên nghe thấy quả trứng cách mình rất gần phát ra âm thanh.

Là tiếng răng rắc của vỏ trứng bị nứt, Tạ Loan kinh ngạc, sau đó lầm tức chuyển tầm mắt về phía âm thanh truyền tới.

Không đợi anh tiến tới ôm lấy quả trứng xuất hiện vệt nứt, tiểu sinh mạng đầy sức sống bên trong đã đạp thủng một lỗ, sau đó chầm chậm bò ra.

“Ư ô.”

Lộ ra trước tiên là hai chiếc sừng nhỏ, ấu tể nặc khắc tư vừa mới phá xác mở to con ngươi xanh nhạt tròn vo hệt như quả cầu thủy tinh, bé ngửi ngửi khí tức rồi dùng thân mình mình củng củng ngực Tạ Loan.

Tạ Loan có chút ngơ ngác ôm ấu tể nặc khắc tư vừa mới phá xác, tâm tình thực khó có thể miêu tả.

Ấu tể này chào đời có thể xem là tân sinh của chủng tộc nặc khắc tư cường đại xinh đẹp.

Là sinh mạng mới chào đời, cũng là một tương lai mới bắt đầu…

Vô luận là đối với chủng tộc này hay đối với thế giới này, tất cả bóng tối đã tan biến, bọn họ nghênh đón ánh sáng bình mình đầy huy hoàng.