Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 29

Cuối cùng hai người quyết định đến một chỗ leo núi nổi tiếng ở thành phố kế bên. Hạ Minh Nguyệt đã lên mạng tìm hiểu về địa điểm trước, ngoài leo núi, cũng có một vài nơi rất thú vị, cô lén lút lưu lại vài bài viết.


Buổi tối, Dư Tử Hảo dạy gia sư xong thì mò về, thấy Hạ Minh Nguyệt đang mua áo tắm, bộ sau thiếu vải hơn bộ trước, không nhịn nổi nói: “Mặc thế khác gì không mặc?”
Hứa Thu Hạnh nói: “Tháng này cậu chưa bị đâu!”
Kha Nhất Ức: “Tớ thích bộ màu đen. Da cậu trắng, mặc màu đen là sexy nhất.”


Thế là bốn người trong ký túc xá lại xúm vào chọn đồ bơi cho Hạ Minh Nguyệt.
Kha Nhất Ức nói: “Cứ đơn giản hở hang mà quất, để anh ta nhìn một lần là không dám nhìn lần hai.” Cô ấy chọn một bộ bikini màu tuyền, áo lót tam giác kiểu Pháp, phía dưới là quần tam giác nhỏ.


Dư Tử Hảo nói: “Hở như không hở mới là quyến rũ.” Cô ấy chọn áo tắm ba mảnh phong cách nhiệt đới, áo tắm một mảnh khoét lưng, bên ngoài là áo choàng tuyn mỏng manh.


Hứa Thu Hạnh nói: “Trong sáng mới hấp dẫn đàn ông.” Cô ấy chọn một bộ hai mảnh hình lá sen trắng tinh. Cắt may đơn giản, sạch sẽ tươi mát, chỗ nào cần lộ thì lộ. Thắt đáy lưng ong, cộng thêm Hạ Minh Nguyệt trước lồi sau vểnh, nhìn chỉ muốn mlem.


Hạ Minh Nguyệt đã hiểu rõ thẩm mỹ của ba người, loay hoay hồi lâu, liền đặt luôn ba bộ. Cô cười sằng sặc, “Ai nói với các cậu là tớ chỉ chơi một lần!”
Kha Nhất Ức nắm chặt tay: “Cậu giỏi lắm.”


Hạ Minh Nguyệt mong ngày mong đêm, cuối cùng cũng đến tết. Bà Miêu gọi điện đến hỏi về kế hoạch kỳ nghỉ. Hạ Minh Nguyệt vừa thu dọn đồ đạc vừa nói, “Con đi hưởng thụ thế giới hai người với bạn trai.”
Bà Miêu “Ừm” một tiếng, hỏi: “Mang bao cao su chưa?”


Hạ Minh Nguyệt vỗ trán: “Suýt quên. Lát nữa con sẽ đi mua.”
“Có cần nói cho bố con không?”
“Mẹ có nhịn nổi không?”
“Không nhịn được.”
Hạ Minh Nguyệt khẽ cười: “Thế hỏi ý kiến con làm gì?”
Bà Miêu cúp máy, chia sẻ tin vui với ông Hạ. Không bao lâu sau, Mr. Hạ gửi WeChat cho cô ——


Đẹp trai vô địch vũ trụ: “Mặc dù lòng bố buồn bực, chỉ sợ con lừa gạt trai nhà lành. Nhưng nếu ánh mắt cậu ta tốt như vậy, nhìn trúng thiên kim Hạ gia, nhà chúng ta nguyện ý chịu trách nhiệm.”


Đẹp trai vô địch vũ trụ: “[Liên kết] [Liên kết] [Liên kết] Đây là một số kinh nghiệm rất hay mà bố đã tự mình trải nghiệm. Nhớ chia sẻ cho bạn trai con đấy.”


Đẹp trai vô địch vũ trụ: “Nhất định phải chú ý an toàn, không được lớn tiếng từ chối. Thiên kim rất khó mua vui, biết chứ? Nếu tình thế nguy cấp, con cứ giả vờ nghe lời, lợi dụng lúc cậu ta không phòng bị, bóp bi cậu ta. Đây là tuyệt chiêu, không vào đường cùng không được lôi ra, hiểu chửa?”


Hạ Minh Nguyệt thở dài, đến khi nào thì ông Hạ mới diễn ít như số tiền trong ví ông đây.
Đẹp trai vô địch vũ trụ: “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, đọc xong nhớ trả lời!”
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: “… Con hiểu rồi.”
Đẹp trai vô địch vũ trụ: “Cậu ta họ Cố?”


Mặt trăng nhỏ của chú Cố: “Yes.”
Đẹp trai vô địch vũ trụ: “Cũng được, họ này đặt tên cho cháu bố cũng hay.”
Hạ Minh Nguyệt tắt máy ___ Cảm ơn trời phật, may mà người đàn ông mình thích chững chạc, kiệm lời. Cô kéo va li, nhảy nhót rời khỏi khu ký túc xá.


Cố Minh Diệp mặc đồ đen giản dị, đeo kính râm phân cực, râu quai nón gợi cảm. Thân cao 1m87, eo hẹp, chân dài, úi tà tà, những người ngang qua đều phải ngoái lại nhìn anh.
Hạ Minh Nguyệt vội vàng chạy tới, ôm lấy anh: “Anh đợi lâu chưa?”


Cố Minh Diệp ôm cô, vốn dĩ muốn hôn cô, nhưng nghĩ đây là dưới lầu ký túc xá, ảnh hưởng không tốt, nên không còn cách nào khác, đành kiềm chế kéo người đi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không lâu lắm.” Anh kéo Hạ Minh Diệp vào xe.
Hạ Minh Nguyệt tự giác nắm lấy cánh tay anh, vui vẻ nói: “Em rất mong chờ!”


Từ lúc Hạ Minh Nguyệt ôm anh, tim Cố Minh Diệp sắp mọc cánh bay lên trời rồi. Nhưng anh chỉ có thể lạnh lùng “ừm” một tiếng.


Khi Land Rover ra khỏi trường, Hạ Minh Nguyệt lại chịu lễ rửa tội bằng ánh mắt lần nữa. Vừa ra khỏi cổng trường, Cố Minh Diệp đã táp xe vào lề đường, hôn cô nồng nàn rồi mới nổ máy rời đi.
Hạ Minh Nguyệt mỉm cười nhìn anh: “Anh làm gì thế?”


“Đền bù phút gặp mặt, vừa nãy ở trường học, ảnh hưởng không tốt.”
Hạ Minh Nguyệt vui vẻ ngâm nga lời bài hát: “Hôm nay là một ngày tốt lành, người chăm chỉ sẽ có thịt ăn…”
Cố Minh Diệp cười: “Không chăm chỉ cũng được ăn thịt mà.”


Hạ Minh Nguyệt nhìn anh ai oán ưu sầu ___ Thế cơ hả?
Đến khách sạn là vào buổi chiều, Cố Minh Diệp ngập ngừng hỏi: “Em có ngại mình ở chung phòng không?”
Hạ Minh Nguyệt vội vàng gật đầu: “Ngại gần chết!”
Cố Minh Diệp ho khan, độc đoán lại lạnh lùng, “Nhưng anh chỉ đặt một phòng.”


Hạ Minh Nguyệt đắc ý nhìn anh: Đúng rồi, đây mới là tính cách bình thường của bá tổng chứ. “Vậy, cảm ơn anh.”


Sau đó, quầy lễ tân bước đến nói với họ: “Anh Cố, chị Hạ, mời anh chị đi bên này, anh đã đặt một phòng hạng sang nhìn ra núi, có giường phụ, ở tầng trên cùng A108. Đây là chìa khóa phòng. Chúc anh chị có một chuyến đi vui vẻ.”


Hạ Minh Nguyệt: “…” Cô còn mong chờ điều gì ở người đàn ông này đây?
Nhưng Hạ Minh Nguyệt đã trải qua quá nhiều phong ba bão táp như vậy, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, nở nụ cười chấp nhận sự thật. Một phòng vẫn tốt hơn hai phòng, ít nhất là cô không cần làm ướt chăn bông của phòng kia.


Hai người xuống lầu ăn tối, vừa hay nhìn thấy một tấm poster biểu diễn opera địa phương trong đại sảnh. Cả hai đều rất thích thú, quyết định sẽ đi xem.
Màn biểu diễn rất bình thường nhưng không gây nhàm chán vì có lồng ghép văn hóa địa phương vào, lúc kết thúc, Hạ Minh Nguyệt vuốt tóc nói “Au.”


“Sao thế?”
“Bông tai mắc vào tóc.” Cô nghiêng đầu, có chút đau khổ, “Chú Cố, gỡ hộ em với.” Cô tựa vào vai anh, dáng vẻ thanh tú yếu ớt.


Cố Minh Diệp cẩn thận vén tóc cô lên, thấy bông tai và tóc quấn vào nhau, anh cúi sát tỉ mỉ gỡ từng sợi ra. Anh véo nhẹ dái tai cô, chợt nhớ đêm trong lều, anh đã ɭϊếʍƈ ʍút̼ nơi này, để lại hai dấu răng. Tai cô gái trắng hồng, giờ không nhìn thấy gì nữa.
Anh muốn cắn thêm lần nữa quá.


Nhận ra mình đang nghĩ gì, Cố Minh Diệp vội vàng sỉ vả mình. Nghĩ cái gì mà nghĩ! Mặt người dạ thú! Anh vội tháo bông tai, buông cô ra, “Đi thôi.”
Khi hai người quay trở về phòng, trước khi Hạ Minh Nguyệt kịp phát huy khả năng của mình, Hạ Minh Nguyệt đã cảm thấy ánh mắt chú Cố như lửa đốt.


Hạ Minh Nguyệt huýt sáo trong lòng: Ấu dia, ưm ô a dia.
Cô hỏi: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”
Cố Minh Diệp cầm quần áo, giọng khàn khàn: “Anh tắm trước.” Anh phải dội nước lạnh, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Nhưng khi nhìn vào phòng tắm — Sao lại là phòng tắm kính? Hả? Còn hướng thẳng ra ngoài?!


Không được, không được, không được, tuyệt đối không được! Mặt trăng nhỏ của anh sao có thể tắm trong phòng tắm như vậy! Nhỡ bên ngoài có người dùng ống nhòm thì sao! Nghĩ đến điều này Cố Minh Diệp đã giận sôi máu, anh gọi điện hỏi quầy lễ tân: “Sao anh không báo cho khách biết phòng tắm được thiết kế trong suốt?! Cái phòng kính to như vậy, bị nhìn hết thì thế nào!”


“Tôi không quan tâm kính một chiều, chống nhìn trộm là cái gì! Bây giờ lập tức kêu người tới lắp rèm cho tôi!” Anh tức giận cúp điện thoại, “Quá đáng!” Rồi quay sang nói với Hạ Minh Nguyệt, “Em đừng sợ.”


Hạ Minh Nguyệt chưa từng thấy anh giận như thế, thận trọng nói: “Cái này bên ngoài không thấy được đâu.”
Cố Minh Diệp cau mày: “Thế cũng không được!”
Hừ, chú Cố thật là bảo thủ.


Mười phút sau, lễ tân thực sự lắp rèm theo yêu cầu của Cố Minh Diệp, phòng tắm được niêm phong như căn hầm bí mật. Hạ Minh Nguyệt còn đang ảo tưởng có thể dụ dỗ anh trong phòng tắm: “…”
Có lẽ đây là khoảng cách thế hệ.


Chờ Cố Minh Diệp bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Minh Nguyệt bất lực nhìn anh: “Em quên mang đồ ngủ rồi.”
Cố Minh Diệp nói: “Chắc khách sạn có sẵn đấy, để anh xuống mua.”


Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, “Đừng lãng phí.” Rồi “lơ đãng” nhìn về một phía, ngồi xổm bên cạnh vali của Cố Minh Diệp, “Quần áo của anh giống váy ngủ của em quá.”
Cô giũ nó ra, ngắm nghía một hồi rồi vui vẻ nói: “Ừm, trông vừa đấy!”


Cô mỉm cười nhìn anh, “Chú Cố cho ​em ​mượn đồ nhé?”
Cố Minh Diệp có linh cảm bảy ngày tiếp theo sẽ rất khó khăn.
Khi Hạ Minh Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm, Cố Minh Diệp mới hiểu, không phải là khó, mà là muốn mạng anh.


Cô gái nhỏ vô tư mặc “quần áo mới”, tò mò thích thú chạy tới gần anh, xoay một vòng, nhìn anh đầy mong đợi: “Có đẹp không?”
Vừa ngây thơ vừa gợi cảm, vừa chua vừa ngọt, Cố Minh Diệp đã bị đánh úp.


Nhưng cô còn chưa ngại đủ, chạy đến trước gương, nhìn trái ngó phải, cuối cùng cong mông dí sát mặt vào gương nhìn.
Cố Minh Diệp ngồi sau gương: “…” Anh chết cho em vừa lòng.
Hạ Minh Nguyệt soi mình trong gương, mỉm cười ngọt ngào với anh: “Anh mau lại đây, em cho anh xem một điều kỳ diệu này.”


Cố Minh Diệp: Không, anh sẽ không đến đó. Nhưng cơ thể lại tự giác đứng dậy đi đến bên cô. Cố Minh Diệp kéo quần áo cô xuống trong tuyệt vọng, lần đầu tiên anh ghét bộ quần áo ngắn của mình đến thế.


Hạ Minh Nguyệt đột nhiên nhón chân móc lấy anh, tiến đến rất gần. Cố Minh Diệp thở dài, nhanh chóng ôm lấy người rồi nhìn thẳng, “Sao vậy?”
Hạ Minh Nguyệt không trả lời mà chỉ cụng trán mình lên trán anh, nhìn anh chằm chằm.
Nửa phút sau, Hạ Minh Nguyệt nở nụ cười: “Anh có thấy không?”
“Hử.”


“Trong mắt anh có bóng em đấy.” Cô cười tít mắt, “Anh giấu ánh trăng vào trong mắt rồi.”
Cố Minh Diệp hôn lên mắt cô, cố sức kiềm chế hai tay không sờ lên mông cô, đờ đẫn nói: “Sai rồi.”
“Sai gì?”
“Ánh trăng không ở trong mắt anh, mà ở trong lòng anh.”


Hạ Minh Nguyệt xấu hổ chui vào vòng tay anh: “Đồ đáng ghét.”
Cố Minh Diệp kéo cô ra, bình tĩnh tự nhiên, nhưng thực ra đã có phản ứng, “Hôm nay ngồi xe cả ngày, chắc em mệt lắm? Mau ngủ đi.”
Hạ Minh Nguyệt chui khỏi vòng tay anh, “Không chịu.”


Cô chạy ra ban công, vươn vai, Cố Minh Diệp đuổi theo, túm lấy quần áo của cô. Hạ Minh Nguyệt xấu hổ gãi đầu, “Em quên mất.”
Cố Minh Diệp tỏ vẻ nghiêm túc: “Em không ngủ thì anh gọi phục vụ mang quần áo lên đấy.”
Hạ Minh Nguyệt bĩu môi phồng má, lề mề lên giường: Hừ.
________


Tác giả có chuyện muốn nói: Mọi người đoán xem mặt trăng nhỏ lòi đuôi trước, hay chú Cố rơi râu trước?