Cố Minh Diệp thầm khóc trong lòng: Tiểu tổ tông, em đang thử anh đấy à.
Người trong ngực còn chưa ngại đủ, chọc ngón tay lên ngực anh: “Áo choàng của em tuột rồi.”
Anh biết! Trán Cố Minh Diệp nổi đầy gân xanh.
“Làm sao bây giờ?” Giọng nói nhẹ nhàng, ngây thơ và ma mị, còn hơi run run.
Cố Minh Diệp nghiến răng nghiến lợi: “Anh buộc chặt thế, sao lại tuột ra được?” Đầu cô gái nhỏ đang vùi trong lồng ngực anh, giọng nói vo ve sợ hãi: “Em không biết.” Cơ thể cũng run lên.
Cố Minh Diệp đành chịu đựng, vừa nhẹ nhàng vỗ về xoa dịu cô, vừa nhắm mắt lại, trái tim anh run lên, hai tay đặt lên eo cô, buộc hộ cô lần nữa, buộc rất rất chặt, hận không thể cầm kim khâu luôn lại.
Hạ Minh Nguyệt thấy anh chảy máu mũi thì hét toáng lên: “Ôi, chảy máu rồi!” Cô quay người đi lấy giấy.
Cố Minh Diệp lau máu mũi rồi nghiêm túc nhìn cô: “Anh thề anh không làm gì.”
Hạ Minh Nguyệt có chút cảm động _____ tên ngốc này. Cô biết nếu hôm nay còn xằng bậy tiếp sợ sẽ lòi đuôi mất, nên nhẹ nhàng thơm lên má anh, “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, em là cục cưng của anh.”
Hạ Minh Nguyệt: Sao anh lại nịnh đầm em rồi? Anh có biết là khó khăn lắm em mới chịu tha cho anh không hả?
Cả hai lại trình diễn cảnh chia ly đau khổ lần thứ 18.
Khi Cố Minh Diệp trở về nhà, tắm xong là anh lên giường ngủ luôn, nhưng nằm mãi mà vẫn tỉnh như sáo. Trằn trọc khó ngủ, trong đầu chỉ có hình ảnh của Hạ Minh Nguyệt. Người anh nóng bừng, vừa ngọt ngào vừa bực bội. Hình ảnh Hạ Minh Nguyệt quấn khăn tắm cứ lượn vượn quanh đầu anh, cuối cùng, người lâu lắm rồi chưa thẩm du quyết định chui vào chăn, điên cuồng tuốt súng.
Anh vốn tưởng giải tỏa xong sẽ đi ngủ được, ai ngờ anh vẫn rất hăng hái, cô gái nhỏ mỉm cười trong đầu anh, sao trên đời lại có người đáng yêu thế chứ. Anh bắt mình nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật dài, mở mắt ra nhìn đồng hồ, mới qua có mười phút. Ca này khó quá.
Không biết cô đã ngủ chưa? Đã một tiếng rồi, chắc là ngủ rồi? Không biết cô có mơ thấy anh không nhỉ? Nếu có thì mơ thấy anh làm gì? Muốn gọi điện quá, nhưng đã chúc nhau ngủ ngon rồi còn đâu…
Cố Minh Diệp không thể ngủ nổi, anh bật điện thoại lên, quyết định lướt vòng bạn bè. Có một tin mới _______
Minh minh như nguyệt: Không ngủ được [ảnh]
Trong hình là chiếc đèn mặt trăng. Thời gian là một phút trước.
Cố Minh Diệp hào hứng ngồi dậy, tay run run bấm gọi video.
Bên kia nhận nghe ngay lập tức, một giọng nói ngọt ngào truyền đến: “Muộn thế này anh vẫn chưa ngủ à?”
“Không ngủ được.”
Hạ Minh Nguyệt rúc người vào chăn, chỉ lộ ra cái đầu tròn trịa, cách hai màn hình, hai mắt cô trơn bóng, “Em cũng vậy.”
Hai người ngây ngô cười.
Hạ Minh Nguyệt lấy đèn mặt trăng trong chăn ra, “Nhìn nè, đèn mặt trăng đó, em sẽ ôm nó ngủ.”
Ghen tị quá. Cố Minh Diệp nghiêm mặt nói: “Đây là đèn điện, có thể bị điện đấy.”
“Em đùa anh thôi. Em nghịch một chút rồi cất đi ngay.”
Hai người lại nhìn nhau cười ngờ nghệch.
Một lúc sau, Hạ Minh Nguyệt nói: “À đúng rồi, giờ em nên gọi anh là gì?” Cô rụt nửa khuôn mặt vào chăn bông, ồm ồm nói: “Có thể đặt một biệt danh không?” Tâm can của em?
Cố Minh Diệp lại ngứa tay, anh muốn cô ngủ bên cạnh mình. “Em muốn gọi anh là gì?”
Hạ Minh Nguyệt không trả lời, hỏi ngược lại anh: “Còn anh?”
“Baby?” Í tời, sến quá đi. Hạ Minh Nguyệt nổi hết da gà da vịt lên, cô vùi mặt vào trong chăn, vốn mồm mép tép nhảy mà giờ lại câm như hến.
Giọng nói nhuốm ý cười của Cố Minh Diệp truyền đến: “Không không, tên này phổ biến quá. Anh phải nghĩ ra một cái tên thật đặc biệt cho baby của anh.”
Hạ Minh Nguyệt: Người này luyện được skill nói lời âu yếm rồi à? Mấy câu sến súa như vậy cũng nói ra được?
“Để anh nghĩ chút, em nói trước đi.”
Hạ Minh Nguyệt ngập ngừng, “Cố tiên sinh?”
Cố Minh Diệp lắc đầu, “Nhiều người gọi anh là Cố tiên sinh lắm.”
“Nam thần?”
Cố Minh Diệp lắc đầu, “Không đủ thân mật.”
“Dear?”
Cố Minh Diệp lắc đầu, “Quá bình thường.”
Ôi giời đất ơi, cái đồ bắt bẻ này, em muốn gọi anh là tim gan phèo phổi của Hạ Minh Nguyệt, được chưa.
“Chú Cố?”
Cố Minh Diệp tối sầm mặt lại: “Không được.”
“Tại sao không?” Hạ Minh Nguyệt ngẩng khuôn mặt trẻ trung và ngây thơ lên, “Anh lớn hơn em 10 tuổi lận đấy.”
“Anh không già.” Người đàn ông hơi tủi thân. Anh còn lâu mới già, nếu xé râu ra thì anh còn trẻ hơn Vương Tuấn Khải nhé.
“Anh không già, nhưng em cứ muốn gọi anh là chú đấy?” Cô gái lại bắt đầu nghịch ngợm, “Chú Cố, chú Cố, nghe hay quá…”
Biết làm gì bây giờ, đây là bạn gái anh mà.
“Vậy anh nên gọi em là gì nhỉ?”
Hạ Minh Nguyệt lại chui vào chăn bông: “Anh tự nghĩ đi.”
“Mặt trăng nhỏ.”
Thần linh mau xuống đây mà xem, cái tên buồn nôn trong mấy phim thần tượng ngu xuẩn gì thế này? Nhưng cô lại thích mới chết chứ?
“Em là mặt trăng của anh.”
Cô trân trọng tuyên bố anh là kiệt tác nói lời âu yếm trong ngôn tình.
“Hình như hơi buồn nôn…” Hạ Minh Nguyệt là tay sõi đời, nghe được cái tên thuần khiết như vậy, mặt già thật sự không biết giấu vào đâu.
“Buồn nôn hả?” Người đàn ông nhìn cô cười, “Anh còn muốn gọi em là cục cưng mặt trăng nhỏ nữa cơ.”
Lông tơ trên người Hạ Minh Nguyệt dựng hết cả lên. Cố tổng, anh là tổng tài bá đạo cơ mà? Sao anh nói được mấy câu này vậy…
“Nếu em gọi anh là chú Cố—” Cố Minh Diệp cười xấu xa, “Thì anh sẽ gọi em là cục cưng mặt trăng nhỏ đáng yêu.”
Hạ Minh Nguyệt: “…” Hóa ra hồi trẻ Cố tổng cũng đọc truyện ngôn tình.
Hai người bắt đầu “Đừng gọi em là mặt trăng nhỏ”, “Anh cứ gọi em là mặt trăng nhỏ đấy”, rồi “Đừng gọi anh là chú Cố”, “Em cứ gọi anh là chú Cố đấy”. Nói qua nói lại đến ba giờ sáng, đúng chất chẩu che. Nhưng hai người đều không nhận ra, cứ cầm điện thoại nóng ran bên mình.
Hạ Minh Nguyệt dần không chịu được nữa, từ từ nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Chú Cố nghe rất êm tai…” Rồi cô chìm vào giấc ngủ.
Cố Minh Diệp thấy cô đã ngủ, nhìn một hồi rồi nói nhỏ: “Ngủ ngon nhé mặt trăng nhỏ.”
Máy bay hạ cánh xuống Washington, Hoa Kỳ, Cố Minh Diệp đang định gửi tin nhắn báo bình an cho Hạ Minh Nguyệt thì đã nhận được tin nhắn của cô.
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Anh đến nơi chưa?
Tâm trạng của Cố Minh Diệp vui hẳn lên. Bầu trời xanh quá, gió mát quá, không khí trong lành quá. Yêu đương thật là tuyệt. Cố Minh Diệp trả lời cô: Anh vừa đến.
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: Vậy anh cố gắng nghỉ ngơi nhé, lệch múi giờ mệt mỏi lắm.
Cố Minh Diệp: Ừ.
Cô gái nhỏ hiểu chuyện không nhắn lại nữa.
Lệch múi giờ có là gì? Cố Minh Diệp như được bơm máu gà, vừa đến nơi đã mở họp luôn, xong sớm về sớm. Anh muốn yêu đương.
Hạ Minh Nguyệt kéo vali nhỏ rời khỏi khách sạn. Bộ phim “Bạch nguyệt quang của Chu lão tổng” sắp đóng máy, chỉ còn một số cảnh quay của nữ chính. Tối qua Vương Khê đã xong hết cảnh, vì lịch trình bận bịu nên tối qua cậu đã chào tạm biệt cô luôn. Trước khi đi còn không quên dặn dò: “Tối mai set kèo ăn lẩu nhé.”
Ở lại đoàn phim cũng không giúp được gì nên chị Đàm bảo cô yên tâm về học đi. Hạ Minh Nguyệt quyết định về trường học sớm.
Cô mở nhóm “Mỹ nhân quốc sắc thiên hương” ra, gửi một phong bao đỏ “520”, gửi thêm hai icon cười hạnh phúc, còn nói: “Các cục cưng, tớ hết cu đơn rồi!”
Kha Nhất Ức: “Ai? Không tán Cố tổng nữa à?”
Dư Tử Hảo: “Để tớ nhắc cho cậu nhớ, kỳ này cậu đăng kí môn Triết học phương Tây của thầy Kỳ đấy, mời cậu về soạn bài ngay.”
Hứa Thu Hạnh: “Cố tổng?”
Mặt trăng nhỏ của Cố tổng: “Hehehe, tớ với Cố tổng đã dính nhau rồi [ngại ngùng] [huênh hoang]”
Kha Nhất Ức: “Vãi cứt!”
Dư Tử Hảo: “Con gái yêu vào ngu lắm.”
Hứa Thu Hạnh: “Đỉnh thật!”
Mặt trăng nhỏ của Cố tổng: “Khi nào các cậu về trường? Tớ đang về nè, chắc trưa là tới nơi.”
Kha Nhất Ức: “Đã thế tớ phải thu dọn đồ đạc lên trường ngay mới được.”
Dư Tử Hảo: “Tớ đang ở thư viện trường rồi.”
Hứa Thu Hạnh: “Hôm nay tớ cũng về đây.”
Mặt trăng nhỏ của Cố tổng: “Tớ nhớ các cậu quá, tớ có quá trời điều muốn kể cho các cậu nghe!”
Kha Nhất Ức: “Tớ hóng với! [hóng chuyện] [mắt lấp lánh]”
Dư Tử Hảo: “Kể xong cùng làm bài nhé.”
Hứa Thu Hạnh: “Chăm chú lắng nghe.”
Hạ Minh Nguyệt vui vẻ trở lại trường.
Buổi trưa, Hạ Minh Nguyệt và Dư Tử Hảo cùng nhau ăn cơm. Khuôn mặt của Dư Tử Hảo bị chuyện học hành tàn phá nặng nề, trở nên chết lặng. Đối với học sinh giỏi Dư Tử Hảo, biểu cảm này rất hiếm khi xuất hiện. Hạ Minh Nguyệt thảo mai: “Sao thế? Khó lắm hở?”
Dư Tử Hảo lườm cô, nuốt thìa cơm xuống, lãnh đạm nói: “Đổi giọng đi rồi đây kể.” Bà đây sắp bị sến chết rồi.
Hạ Minh Nguyệt ho khụ khụ: “Kể đi.” Giọng nói đã trở lại bình thường.
“Chiều nay cậu đọc sách rồi mình nói tiếp.”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu: “Học kỳ trước tớ cũng đăng kí môn Lịch sử văn học nước ngoài của thầy Kỳ, tớ hiểu mà. Cậu chết thì tớ cũng tèo, không sao đâu.”
Dư Tử Hảo im lặng ăn cơm.
Buổi chiều, hai người đến thư viện, đọc sách ba tiếng đồng hồ, rồi như xác không hồn lết về ký túc xá.
Dư Tử Hảo nằm ở trên giường: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”
Hạ Minh Nguyệt nằm ở trên giường: “Quên đi, mệt chẳng muốn há miệng nữa.”
Có một khoảng lặng dài sau đó.
Hạ Minh Nguyệt: “Đầu năm cậu có định đổi lớp không?”
Dư Tử Hảo: “Không gặp thầy Kỳ thì cũng gặp cô Vu phù thủy.”
Thôi bỏ đi, ít nhất thầy Kỳ còn không điểm danh. Hạ Minh Nguyệt hoảng hốt nhìn cái màn ký túc xá: Mới hôm qua, cô còn xem mọi người diễn xuất trong đoàn phim ồn ào, căng thẳng, giảng kịch bản cho diễn viên, hôm nay đã ở ký túc xá đơn sơ của trường, thảo luận về giáo viên và lo lắng sẽ thi rớt môn.
Cuộc sống của cô cũng tạm coi là có chút màu sắc nhỉ.
Khái niệm văn học quá nhàm chán; triết học phương Tây thì quá khó. Còn học lớp thầy Kỳ, phải soạn bài trước, phải đến sớm chiếm chỗ, phải học thêm, phải ghi chép đầy đủ.
Còn phải yêu đương nữa. Đù má _____ Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, chú Cố, chúng ta có thể tạm chia tay một học kỳ không? Mặt trăng nhỏ của chú đang phải đối mặt với thách thức lớn nhất trong học tập, nếu không cẩn thận, cô sẽ không thể tốt nghiệp mất.
Ôi cuộc sống.
Hạ Minh Nguyệt lấy điện thoại ra, 4 rưỡi chiều tại Bắc Kinh. Chắc giờ ở Mỹ đang là 4 rưỡi sáng, chú Cố đang ngủ mất rồi. Không biết anh có mơ thấy cô không.
Cô đăng lên vòng bạn bè: [Smile] Học tập khiến mình hạnh phúc quá.
Nhớ anh.