Hiền Thê Khó Làm

Chương 99

“Đây là chuyện gì? Các ngươi chết hết rồi sao, lại để A Nan
gặp loại chuyện này? Nha hoàn ma ma ở Thu Phủ viện ăn cái gì, ngay cả một người
cũng trông không nổi!”

Lục Thừa tướng đè thấp thanh âm rít gào, đương triều Thừa tướng
được Hoàng đế nể trọng lúc này đã mất đi sự trầm ổn thong dong, lòng như lửa đốt,
hai mắt đỏ sậm, không còn chút nho nhã thường ngày.

Trong phòng, vô luận là chủ tử hay hạ nhân đều câm như hến,
không dám ngẩng mặt đón cơn giận của Lục Thừa tướng.

Khi A Nan gặp chuyện, Thừa tướng phu nhân liền cho người thỉnh
Lục Thừa tướng đến. Dù sao thân phận hiện tại của A Nan không như xưa, mọi người
ở đây thu xếp không nổi, chỉ có thể để Lục Thừa tướng làm phụ thân nói hai câu.
A Nan đã được ôm đến khách phòng trong Thu Phủ viện của lão phu nhân, đại phu vừa
đến đã bị người kéo vào, thê tử của Lục Thiếu Kỳ bồi ở bên trong. Nhân lúc này,
Lục Thừa tướng tìm hiểu tình huống một chút. Bất quá, sau khi biết chuyện, Lục
Thừa tướng tuyệt vọng, thà rằng chính mình không biết có vẻ tốt hơn.

“Lão gia, thiếp cũng không biết Lục đầu làm sao biết tin mà
chạy đến…….” Thừa tướng phu nhân không biết làm sao, tuy không phải là lỗi của
bà, nhưng cũng là do bà đã không để ý chu toàn mà ra. Làm phu nhân một phủ, bà
chỉ có thể tự gánh lấy trách nhiệm.

“Lục nha đầu vì sao trở lại? Nàng ta phát điên cái gì? A Nan
của ta mà nàng ta có thể hãm hại sao? Tốt quá rồi! Túc vương không biết sẽ phản
ứng thế nào, còn có Hoàng thượng, Thái hậu…..” Nói xong, Lục Thừa tướng chỉ cảm
thấy thật đau đầu.

“Tam nhi, sự tình không tệ đến vậy chứ? Còn Lục nha đầu chỉ
là cảm xúc không ổn định, không điên!” Lục lão phu nhân ngồi một bên, nhíu mày
nói, tuy trong lòng buồn bực con thứ ba nói trưởng tôn nữ của bà điên, nhưng
lúc này cũng biết mình không nên quá cứng rắn.

“Sao không tệ?” Lục Thừa tướng tức giận nói, “Nương, bây giờ
A Nan là Túc Vương phi, là con dâu hoàng gia, từ lúc nó gả cho Túc vương, nó
không chỉ là thứ nữ của Lục gia, không phải chúng ta có thể đánh có thể mắng được.
Đứa bé trong bụng nó chính là con cháu hoàng gia! Hành vi này của Lục nha đầu
và mưu hại con cháu hoàng gia có gì khác nhau? Nương, ngài đừng nói nữa, lần
này con thực sự bảo hộ không nổi Lục nha đầu.”

“Tam nhi! Lục nha đầu là đích nữ duy nhất của đại ca ngươi,
ngươi không thể…….”

“Nương, ngài hồ đồ rồi!”

Lục Thừa tướng ngưng trọng nhìn lão thái thái lúc này còn hồ
đồ, cực kỳ thất vọng. Ông thực sự không hiểu, vì sao mẫu thân từng anh minh cơ
trí lại không hiểu đại sự như vậy, liên tiếp làm ra những chuyện ngu ngốc. Ông
biết mẫu thân có thành kiến với xuất thân của A Nan, nhưng A Nan giờ là Túc
Vương phi, đừng nói lão phu nhân, ngay cả là Thừa tướng như ông cũng phải kính
vài phần. Nhưng nương của ông thế nhưng còn ôm mộng bảo hộ Lục Phỉ Đình, thật sự
cho là kinh thành như Ninh thành, Lục gia bọn họ muốn làm gì thì làm chắc?

“Nương, Lục nha đầu hại A Nan như vậy, ngài cho rằng Túc
vương sẽ bỏ qua sao? Thậm chí là nương ngài…… thôi thôi, toàn gia chúng ta chuẩn
bị đón nhận cơn giận của Túc vương đi, mặc kệ khi đó ra sao, các người cũng
không được hé răng nói gì.” Lục Thừa tướng quay đầu cảnh cáo nhìn hai đứa con
trai và con gái thứ hai.

“Cha, con biết rồi.” Lục Phỉ Dung xưa nay quái đản lại sảng
khoái đáp ứng.

Lục Thiếu Kỳ, Lục Thiếu Hoa cũng đồng ý.

Thấy con trai con gái nghe lời, Lục Thừa tướng hơi mừng, chí
ít con mình hiểu chuyện, không hồ đồ với lão thái thái. Lục Thừa tướng vốn hiếu
thuận, đón lão thái thái đến kinh thành dưỡng lão, tận tròn hiếu đạo. Nhưng nếu
ông biết lão thái thái càng già càng hồ hồ, ông thà để lão thái thái ở lại Ninh
thành, ít nhất ở Ninh thành không ai không nể mặt Thừa tướng của ông, lão thái
thái có lật trời cũng không ai dám làm gì bà. Còn bây giờ, ai biết Túc vương có
tức giận luôn cả lão thái thái không, rồi làm ra chuyện gì không biết.

Lục lão phu nhân sắc mặt âm trầm xoa xoa nhẫn phỉ thúy trên
tay, không nói nữa.

Lúc này, đại phu đã chẩn bệnh xong, Lục Thừa tướng ngừng
nói, chạy vội vào trong.

“Lục đại nhân, Lục phu nhân, vị tiểu nương tử này bị động
thai khí, may mà bình thường nàng chăm sóc tốt, thân thể khỏe mạnh, chỉ dẫn tới
đau bụng, vẫn chưa thấy máu, không quá đáng ngại, uống mấy thang thuốc dưỡng
thai, ổn định thai là ổn.”

Nghe vậy mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không sẩy thai
là được, không xảy ra việc đáng tiếc, Túc vương hẳn sẽ không quá giận.

“Đại phu, sao lại như vậy?” Xuân Đào đứng một bên mắt đỏ hồng
hỏi, “Mấy ngày nay thái y vẫn xem mạch cho phu nhân, không nghe nói có thai a.”
Xuân Đào tin tưởng thái y không chẩn sai, nên bây giờ nghe nói Vương phi các
nàng mang thai, làm cho lòng nàng run như cầy sấy.

Hôm nay đến phủ Thừa tướng, A Nan không mang theo Như Thúy
Như Lam, chỉ dẫn theo một ít nha hoàn ma ma trong vương phủ, Xuân Đào đã là nhất
đẳng nha hoàn bên người A Nan, đương nhiên đi theo nàng. Hiện tại, Xuân Đào thực
tuyệt vọng, Vương phi xảy ra chuyện thế này, là nô tài các này bảo hộ bất lực,
dù không bị Vương gia đánh chế, thì sau này cũng không thể ở lại Túc vương phủ.

“Cô nương, thái y không chẩn ra là có lý do, vì vị tiểu
nương tử này mang thai chưa đủ tháng, mạch chưa rõ, nếu không phải do động thai
khí cũng khó chẩn ra. Sau này nên cẩn thận hơn, tránh cho thai nhi xảy ra chuyện
ngoài ý muốn. Lão phu khai đơn thuốc dưỡng thai trước, mấy ngày này cẩn thận
chút, không thể lại động thai khí, nếu không đứa bé sẽ không giữ được.” Đại phu
dựa theo y đức, cằn nhằn liên mi

Đại phu nói xong liền đi khai thuốc, Thừa tướng phu nhân vội
cho người đi cùng bốc thuốc sắc thuốc.

“Xem ra Thất nương tử quả thật rất có phúc.” Lão phu nhân
nghe được lời đại phu, lòng nhẹ nhàng thở ra, thản nhiên nói.

Lục Thừa tướng tức giận: “Nếu nó không có phúc, toàn gia
chúng ta sẽ xui xẻo!”

Lần đầu tiên lão thái thái bị đứa con hiếu thuận chọc tức đến
mặt đỏ bừng, ngụm khí nghẹn ở ngực không thông. Bị con quở trách một hồi, lão
thái thái cũng hiểu sự tình nghiêm trọng, chỉ là bà đã quen ở trên cao, làm sao
cũng không hạ nổi cái mặt già nua xuống nhận sai, giờ bị đứa con thứ ba không mặn
không nhạt chặn cứng họng, khó chịu cực kỳ, lại không thể phát tác, đành để nha
hoàn dìu về phòng nghỉ ngơi, nhắm mắt làm ngơ.

Người trong phòng quay mặt đi, làm như không nghe thấy hai
người nói chuyện, dù sao lão thái thái không phải bọn vãn bối họ có thể chế giễu.
Lục Thừa tướng không ngăn cản, lát nữa Túc vương sẽ đến, trước đó đưa lão phu
nhân rời khỏi thì tốt hơn.


Lão phu nhân rời đi rồi, Lục Thừa tướng nhìn bánh bao nhỏ
đang bám đệm chăn bên giường, thấy đôi mắt to của bé hồng hồng, lại mím miệng
không khóc, thật khiến người ta đau lòng vô cùng. Xem ra tiểu tử này giống cha
cũng không có gì không tốt, ít nhất lúc này bé không gây thêm phiền toái, ngược
lại còn nhu thuận canh giữ bên người mẫu thân, làm người ta nhìn mà thương.

“Uẩn nhi ngoan, mẹ con không sao.” Lục Thừa tướng xoa xoa đầu
tiểu nha đầu, an ủi.

Tiểu tử kia ngẩng đầu nhìn hắn, bẹp miệng, mọi người cứ nghĩ
bé sẽ khóc, bé lại cường ngạnh nhịn nước mắt xuống.

“Muội muội, không khóc!” tiểu bằng hữu Lăng Khách nắm tay tiểu
bánh bao Sở Sở, mềm giọng an ủi, tuy an ủi của nó không có phân lượng, ít nhất
cũng biểu thị nó hiểu chuyện.

Lục Thừa tướng nhìn đôi ngoại tôn ngoan ngoãn, thật vừa
lòng. Con gái và ngoại tôn nhà ông hiểu chuyện, đỡ lo hơn chi thứ nhất và chi
thứ hai nhiều. Nghĩ đến Lục Phỉ Đình nổi điên bị giam trong phòng và mẫu thân hồ
đồ, Lục Thừa tướng thở dài, thật nghĩ không ra vì sao Lục Phỉ Đình lại thành
như vậy.

Ba nămtheo Túc vương đến Đồng Thành, Lục Phỉ Đình còn ở
trong kinh. Không lâu sau, Lục Phỉ Đình bỗng dưng bệnh nặng, bất đắc dĩ lưu lại
kinh thành dưỡng bệnh một năm. Lục Phỉ Đình vốn chỉ là con gái thế gia ở một
thành thị xa xôi, thành thật mà nói không có loại quyền lực cho thái y trong
cung chữa bệnh cho nàng, chỉ là nhờ mặt mũi của Lục Thừa tướng, thái y cũng cố
gắng chữa trị, mới trị khỏi cho nàng ta. Hết bệnh, Lục Phỉ Đình đã mười bảy tuổi,
hôn sự không thể trì hoãn, vì thế Lục Thừa tướng làm chủ đuổi nàng về Ninh
thành.

Ai ngờ, nửa năm trước, trượng phu của Lục Phỉ Đình ngoài ý
muốn chết mất, Lục Phỉ Đình thành góa phụ, Lục gia thương tiếc nàng ta, đưa
nàng ta trở về Lục gia dưỡng bệnh. Cũng không biết có phải do trượng phu chết đả
kích nàng ta quá lớn không, khiến nàng ta thần kinh điên loạn, thất thường, khi
điên khi tỉnh, luôn ở những lúc người ta không chú ý làm ra những chuyện điên
khùng. Lục gia mời hết đại phu trong Ninh thành cũng không chữa được, liền nghĩ
đến thái y trong kinh. Đại ca Lục Thừa tướng và đại tẩu thương đứa con gái này,
muốn nhờ Lục Thừa tướng thỉnh thái y trong cung chữa trị cho nàng ta, đợi chữa
khỏi rồi lại tìm mối hôn nhân khác cho nàng ta. Vì thế, Lục Phỉ Đình lần nữa đến
kinh thành.

Lục Thừa tướng vẫn cho rằng bệnh thần kinh của Lục Phỉ Đình
là do trượng phu qua đời bị đả kích mà thành, nhưng giờ xem ra, có lẽ có ẩn
tình khác. Nhưng, mặc kệ ẩn tình này là gì, Lục Thừa tướng cũng không muốn bảo
hộ đứa cháu gái này, A Nan của ông không phải kẻ điên nào đó có thể tùy tiện
khi dễ. Tuy nhiên, ông lo là vì chuyện này mà xa lạ với chi thứ nhất, mẹ của
ông chỉ sợ cũng sẽ không tha thứ cho ông………

Lục Thừa tướng đang đau đầu, một nha hoàn hoang mang rối loạn
bước vào, nhỏ giọng nói: “Lão, lão gia, Túc vương đến…..”

Nghe vậy, người trong phòng chấn động, có cảm giác da đầu
như run lên.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lục phủ nào dám gạt Túc vương?
Lúc đi thỉnh đại phu, Thừa tướng phu nhân kiên trì phái người vào cung thỉnh
thái y, thuận tiện đến quân cơ trong cung thông báo Túc vương. Bọn họ không ngờ
thái y chưa đến, Túc vương đã đến trước một bước, tốc độ này không khỏi quá
nhanh đi, chẳng lẽ hắn trực tiếp cưỡi ngựa bay đến sao?”

Trong khi mọi người suy đoán, màn cửa bị người nhấc lên, Túc
vương một thân phục sức thân vương đi đến, khí thế kia làm cho mọi người khó
nhìn thẳng. Đám hạ nhân của Túc vương phủ sớm cả người run rẩy quỳ xuống, cúi đầu
thật sâu.

“Vương gia, Vương phi ở bên đó.” Kiều thúc đi theo phía sau
Sở Bá Ninh thật cẩn thận chỉ lối.

Sở Bá Ninh quét mắt qua đám người trong phòng, hờ hững lướt
qua, đi đến trước giường.

“Cha……….”

Tiểu bánh bao thấy cha bé, yếu ớt gọi, bỏ tay Lăng Khách ra
bổ nhào vào người hắn, ôm một chân dài của hắn ô ô khóc. Sở Bá Ninh xoa xoa đầu
nó, liếc mắt một cái liền thấy người sắc mặt tái nhợt trên giường.

“Nhạc phụ đại nhân, Vương phi của bổn vương xảy ra chuyện
gì?” Hai mắt không rời người trên giường, Sở Bá Ninh lạnh giọng hỏi.

Khi nghe tin A Nan gặp chuyện, hắn đang ở trong cung thương
lượng chiến sự Bắc Việt với Hoàng đế, Mộc Viên Nhi đưa tin đến sau, hắn trực tiếp
vứt mọi người đi mà chạy đến đây.

Nghe được thanh âm lạnh lẽo vô tình kia, người trong phòng
có ảo giác như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt, lạnh run người, không ai dám
lên tiếng. Lục Thừa tướng nghe tiếng “nhạc phụ đại nhân” kia, lông tơ đều dựng
hết lên, nhưng không thể không kiên trì giải thích sự việc.

Trong phòng an tĩnh, trừ tiếc nức nở nho nhỏ của tiểu bánh
bao, chỉ có tiếng của Lục Thừa tướng.

Sở Bá Ninh im lặng nghe, biểu tình nghiêm túc, như vậy lại
càng làm người ta hoảng sợ, có ảo giác như “yên tĩnh trước cơn bão”. Nhưng so với
kiểu nghiêm túc này, bọn họ càng sợ Túc vương tra tấn tinh thần bọn họ đủ rồi,
bắt đầu bạo phát, lúc đó là tinh thần lẫn thân thể đều bị tra tấn — nghe nói,
Túc vương giày vò tâm can người khác rất “thuận tay”.

Lục Thừa tướng nói xong, Sở Bá Ninh chậm rãi đảo mắt nhìn mấy
huynh muội Lục gia, thanh âm trầm thấp: “Vương phi của bổn vương, không phải một
kẻ điên có thể tùy tiện thương tổn, nhạc phụ đại nhân, ngài hiểu chứ?”

“……. Dạ, hạ quan rõ.” Lục Thừa tướng lau lau mồ hồi trong
lòng.

“Ừm, đưa đến thiên lao trước, chờ Vương phi tỉnh lại rồi nói
sau.”

Đến thiên lao?

Mọi người âm thầm nuốt nước đời này của Lục Phỉ Đình xem như
xong, đã vào thiên lao, muốn ra không phải dễ.

Lục Thừa tướng biết Túc vương sẽ không dễ dàng buông tha Lục
Phỉ Đình, hiện tại muốn chờ A Nan ổn định rồi mới ra tay xử lý. Mà mẫu thân nhà
mình…. có lẽ cũng bị hắn ghi hận rồi, ai, một bên là mẹ ruột, một bên là con
gái ruột, thật không biết đã tạo nghiệt gì a!

Người Lục gia biết Túc vương là muốn đuổi người, Lục Thừa tướng
đứng dậy hành lễ, mang theo Thừa tướng phu nhân và con lui xuống.

Đợi người của Lục gia đi rồi, Túc vương nhìn mấy nha hoàn ma
ma quỳ gối trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngay cả chủ nhân cũng bảo hộ
không được, nô tài như vậy lưu lại làm gì?”


Không ai dám lên tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu thật
sâu, thân thể không kiềm chế được run rẩy.

Sở Bá Ninh nhăn mày, vốn muốn cho người đem đám nô tài hộ chủ
không xong này ra ngoài xử lý, nhưng nghĩ đến A Nan rất mềm lòng, nếu biết mấy
nô tài vì chuyện này mà chết, lòng sẽ có ám ảnh. Nàng vừa động thai khí, cảm
xúc không ổn định, không thể sơ xuất…….

‌ui xuống trước đi, hồi phủ tự đi chịu phạt!”

Mọi người nghe vậy, biết Vương gia tha cho một mạng, tâm
tình buông lỏng, trên lưng đã đầy mồ hôi lạnh, vội vã dập đầu tạ ơn.

Người trong phòng lui xuống hết, Sở Bá Ninh ngồi ở đệm trước
giường, ôm con gái khóc mệt ngủ trong lòng, lặng lẽ nhìn nữ tử yên ổn ngủ trên
giường, ánh sáng trong phòng hơi tối, nhưng vết cào trên mặt và dấu tay sưng đỏ
vẫn rất rõ ràng, cứa vào tâm hắn thật sâu. Hắn nhớ đến sáng nay lúc xuất môn,
nàng ngủ mơ màng vẫn cố gắng bò khỏi giường tiễn hắn ra cửa, nhớ đến nụ cười
khi nàng đưa mắt nhìn theo hắn……

Người hắn cẩn thận che chở trong tay, người cả chính mình
cũng luyến tiếc lớn tiếng mắng một câu, vậy mà lại bị người ta ức hiếp!

Nghĩ đến đó, thì cơn xúc động muốn giết người trong hắn lại
bùng lên, không kiềm chế nổi, thậm chí hiện giờ đã hận không thể bắt tất cả những
người tổn thương nàng đến làm thịt cho heo chó ăn.

********

“Vương gia, thuốcương phi đã sắc xong.”

Một nha hoàn của phủ Thừa tướng bưng thuốc lên, lòng nơm nớp
lo sợ, cảm nhận được khí tức khủng bố tản ra từ nam nhân kia, khiến nàng suýt
chút làm đổ bát thuốc trong tay.

Túc vương quả nhiên đáng sợ như lời đồn………

“Đặt xuống, đi lấy chăn đến đây.” Sở Bá Ninh phân phó.

Nha hoàn nhìn trộm hắn, thấy đứa bé ngủ say trong lòng Túc
vương, lập tức hiểu ra, vội đáp lời rồi ôm ra một bộ chăn trong tủ, đặt ở bên
giường nhỏ.

Nha hoàn rời đi, Sở Bá Ninh đặt con gái lên giường nhỏ, giúp
bé đắp chăn cẩn thận rồi mới bưng chén thuốc đen như mực đến bên giường.

A Nan ghét nhất uống loại thuốc đắng nghét nàng, Sở Bá Ninh
biết rõ, thật ra hắn vẫn hy vọng nàng cả đời không cần đụng đến những thứ nàng
chán ghét, khỏe mạnh an khang mới tốt.

“A Nan, uống thuốc…”

*******

Khi A Nan tỉnh lại vẫn cảm thấy bụng hơi đau, nhưng đã đỡ
hơn nhiều.

Cơn đau này làm cho nàng sờ hướng bụng theo bản năng, như muốn
xác nhận cái gì đó.

“Yên tâm, con vẫn còn.” thanh âm nam trung trầm thấp vang
lên, trấn an nàng.

Bàn tay A Nan đang vươn ra cứng đờ, chậm rãi ngước mắt, thấy
nam nhân ngồi bên giường, khuôn mặt thực nghiêm túc như bình thường. Chỉ là,
đôi mắt kia che kín sóng dữ khiến người ta sợ hãi, ngay cả nàng có sức miễn dịch
do quen nhìn hắn cũng thấy có chút không chịu nổi, nghiêng đầu né tránh theo bản
năng. Bất quá, khi nàng hiểu được lời hắn, A Nan lắp bắp kinh hãi.

“Vương, Vương gia, chàng nói gì?”

Sở Bá Ninh nhíu mày, nhìn khuôn mặt hớt hải của nàng một lúc
lâu, rồi đưa bát thuốc lên miệng, tự nhấp một ngụm, cúi xuống che môi nàng, đưa
toàn bộ thuốc đắng vào miệng nàng.

Hương vị vừa đắng vừa lạ lan đầy miệng, ắng chịu không nổi.
A Nan đã rõ hắn đang rất giận, nên mới dùng biện pháp này cho nàng ăn khổ. Hắn
biết rõ nàng thà một hơi uống hết bát thuốc kia, không muốn từng ngụm từng ngụm
chịu đắng thế này. Vốn muốn nhổ thuốc ra, chỉ với một câu “đây là thuốc dưỡng
thai” của hắn, nàng nuốt hết xuống không thiếu một giọt.

Điểm yếu của nàng thật dễ nắm, vì con, đắng hơn nữa nàng
cũng nguyện ý nuốt vào bụng.

Khi hắn rời khỏi muốn mớm tiếp thuốc cho nàng, A Nan vội kéo
tay hắn, đôi mắt trông mong nhìn hắn, hỏi: “Vương, Vương gia, chàng nói, thiếp
mang thai? Có thật không?”

Đôi mắt hắn ngày càng u ám, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt
không giấu được vui sướng của nàng.

A Nan mừng như điên, sớm không để ý người và việc xung
quanh, bắt đầu tính ngày, vì sự cố say xe lúc hồi kinh, kỳ sinh lý của nàng bị
hỗn loạn, nên mấy ngày nay cũng không để ý kỳ sinh lý có đến chưa, có muộn cũng
đúng thôi. Với lại, mới trở về kinh, có rất nhiều chuyện bận rộn, cũng không
nghĩ đến việc này, nàng căn bản không biết mình lại mang thai. Chẳng lẽ là đêm
trước khi rời Đồng Thành? Tính thời gian, trên đường vì nàng da mặt dày cường
ngạnh đòi cưỡi ngựa, lộ trình hai mươi mấy ngày rút ngắn còn mười tám ngày, sau
khi hồi kinh bận rộn hai ngày, cộng lại mới hai mươi hai ngày…. Còn chưa tròn
tháng, làm sao chẩn ra cho được?

Khi A Nan chìm vào suy nghĩ của mình, cằm bị nâng lên, đột
ngột bị người bón một ngụm thuốc đắng, đắng đến mặt nàng nhăn thành cái bánh
bao.

“Vương gia, chàng không vui sao?”

A Nan vui vẻ xong, rốt cục nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt,
lòng có chút căng thẳng. Nàng biết hắn không muốn nàng sinh tiếp, đứa con này
là nàng cần xin mới có được. Nhưng nhìn hắn như vậy, nàng có chút tổn thương,
giống như chỉ có một mình mình mong mỏi. (Quả thật là chỉ có một người mong!)

Sở Bá Ninh không nói thêm, từng ngụm từng ngụm bón hết bát
thuốc dưỡng thai cho nàng.

Đợi nàng súc miệng xong, Sở Bá Ninh ôm lấy nàng, hỏi: “Bụng
còn đau không?”

A Nan cẩn thận sờ bụng, lắc đầu. Lúc mới tỉnh lại còn hơi
đau âm ỉ, giờ uống xong thuốc đã không đau, chẳng qua cả người còn yếu ớt vô lực.

“ương gia, chúng ta về nhà đi.”

Nhớ đến Lục lão phu nhân và Lục Phỉ Đình, A Nan cúi đầu, che
giấu khuôn mặt hung ác. Nữ nhân có thể vì nguyên nhân nào đó mà yếu đuối, nhưng
tuyệt đối sẽ kiên cường vì con mình. Lục Phỉ Đình suýt nữa hại nàng mất con,
nàng sao mà không hận? Còn Lục lão phu nhân….. tuy không động thủ, nhưng trong
lúc nàng tránh né, nghe được lời bà ta ngăn cản, trong lòng căm hận chán ghét.
Trước kia nàng còn vì Lục lão phu nhân là mẫu thân của Thừa tướng phụ thân mà
kính trọng vài phần, qua chuyện hôm nay, ngay cả nhìn thấy lão thái thái nàng
cũng không muốn.

Sở Bá Ninh nâng mặt nàng lên, thấy được biểu tình tàn nhẫn
chưa kịp thu lại trên mặt nàng, ngực hơi nhói, cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng,
khàn giọng nói: “Nàng ngoan ngoãn an thai cho tốt, chuyện khác cứ giao cho bổn
vương!”

A Nan trầm mặc một chút, lặng lẽ dựa vào lòng hắn, nhu thuận
nói: “Được.”

Có nam nhân nguyện ý ra mặt giúp nàng, nàng làm một tiểu nữ
nhân nhu thuận nghe lời thì có ngại gì ——

Tác giả có lời muốn nói: nên mới nói, ta là mẹ ruột đó, đúng
không? Đúng không? Đúng không…… (ai dám phủ nhận, ta liền……)

Thật có lỗi, thấy lời nhắn của các bạn ta mới biết chương
trước nhiều BUG vậy, đây là trình độ sáng tác tay ngang còn non nớt, suy xét
không chu toàn. Thấy lời nhắn của các bạn, dùtốt dù xấu, Vụ cũng rất vui. Tốt
thì đương nhiên vui sướng, xấu đương nhiên mất mát, nhưng sẽ không giận, vì các
bạn chỉ ra thiếu sót của Vụ, cũng nói ra một số tình tiết được che giấu hoặc lược
mất — không thể không nói, đọc giả có khi thật thông minh, đoán được gần như
toàn bộ ý tứ của người viết — cho Vụ biết có gì thiếu sót, chỗ nào cần sửa lại,
sau này viết có thể tránh được các sai lầm đó, nên ta rất vui, thật đó.

Cám ơn các bạn đã thẳng thắn nhắn lại, phê bình chỉ ra chỗ
sai. Vụ thấy các bạn nhắn lại nhiều như vậy, suy nghĩ đầu tiên là, ai nha, nhiều
chữ vậy có thể chuyển bản thảo (chỗ này mình ko chắc, đoán à T_T), ý tưởng này
thật là linh tinh…… (==! vò đầu, mỗi tháng có ba trăm bản thảo cần chuyển,
nhưng thường lặn luôn, hoặc chỉ lưu lại vài chữ ngắn ngủi, ta cũng quên chuyện
bản thảo rồi)

Do đó, nhắn lại 25 chữ trở lên sẽ chuyển giao ~~

Ừm, chương trước xác định có thiếu sót, bất quá truyện này sắp
kết thúc, muốn sửa lại thật là một công trình lớn, xin mời xem như không thấy
BUG trước đi. (Che mặt, da mặt ta có dày quá không?)