Hiền Thê Khó Làm

Chương 97

A Nan bị Thái hậu đuổi ra vẫn tâm bình khí hòa, dù sao trước
kia cũng bị đuổi không ít lần. Hơn nữa Thái hậu đuổi ngày càng nhanh, chứng
minh lão nhân gia nghẹn uất càng nhiều. A Nan vì không muốn làm con dâu tức chết
bà bà, thực nhu thuận nghe lời cáo từ rời đi.

Vừa ra khỏi Trọng Hoa cung, A Nan đang thương lượng với tiểu
nha đầu ôm nàng rời cung, tổng quản thái giám Lưu công công đến, thỉnh bọn họ đến
Tử Thần điện, Hoàng thượng cho mời.

“Túc Vương phi, tiểu quận chúa, bên này, thỉnh.” Tổng quản
thái giám Lưu công công cười thân thiết lại không nịnh nọt, không hổ là người
bên người Hoàng đế, khiến người ta cảm thấy tương đối thoải mái.

A Nan gật đầu, sau đó hơi sầu não nhìn bánh bao nhỏ đang cầm
tay nàng.

Tiểu hài tử giống cha tuyệt đối không tốt, đặc biệtgiống cha
quật cường càng không tốt!

Bánh bao nhỏ lặng lẽ nhìn Lưu công công, lại nhìn nhìn mẫu
thân nhà mình.

A Nan ngồi xổm xuống, ôm lấy nàng, cười nói: “Sở Sở, nương
ôm con đi gặp Hoàng bá phụ, được không?”

Tiểu nha đầu nghĩ nghĩ, nhìn Lưu công công đang cười tủm tỉm,
nhu thuận ôm cổ mẫu thân, nói được.

A Nan nhẹ thở ra, rốt cục thu phục được tiểu tổ tông. A nan
có thể cho Thái hậu chờ, dù sao Thái hậu có bực bội thì còn Vương gia thay nàng
chống. Nhưng A Nan không dám để Hoàng đế chờ, đó là quân vương một nước, người
thống trị cao nhất ở xã hội phong kiến, nàng là tiểu dân chúng ra đời ở thành
phố nhỏ, thật sự là có chút hoảng sợ, không tự chủ được ngoan ngoãn nghe lời.

Lộ trình từ Trọng Hoa cung đến Tử Thần điện ước chừng khoảng
hai khắc thời gian. Đoạn đường dài, A Nan đương nhiên không có khả năng ôm cái
bánh bao mập đi hết, khi nàng mệt chỉ có thể giao bánh bao nhỏ cho bà vú ôm, gần
tới Tử Thần điện, A Nan mới ôm bánh bao nhỏ qua, xoa xoa đầu trấn an bé, để bé
ngốc gặp Sùng Đức Hoàng đế đừng làm ra chuyện 囧 gì,
đó là đòi mạng đó a.

Đi đến trước Tử Thần điện, A Nan thả bánh bao nhỏ xuống, nắm
tay bé đi vào trong điện.

Trong Tử Thần điện không chỉ có một mình Hoàng đế, còn có một
vị Vương gia.

A Nan thấy Sở Bá Ninh đứng trước ngự án, thở phào nhẹ nhõm,
đối mặt với Sùng Đức Hoàng đế cũng bớt khẩn trương.

A Nan dắt tiểu bánh bao thỉnh an Sùng Đức Hoàng đế, bánh bao
nhỏ nhanh chóng bị Sùng Đức Hoàng đế ôm đi.

A Nan nhìn Vương gia bình tĩnh, lại nhìn người hai gò má ửng
đỏ —- bị vây trong kích động, vẻ mặt vẫn uy nghiêm – Sùng Đức Hoàng đế, phát hiện
hai huynh đệ này không hổ là thân sinh, bản lĩnh giả vờ giả vịt cũng giống
nhau.

“Nào,
Uẩn nhi, gọi Hoàng bá phụ…..” Sùng Đức Hoàng đế ôm bánh bao nhỏ chơi đùa.

Người trong Tử Thần điện nhìn động tác của Hoàng đế, ngoài mặt
bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã chấn kinh. Ngay cả hoàng tử do Hoàng hậu sinh
ra cũng chưa từng được Hoàng đế ôm trong ngực chơi đùa như vậy, xem ra Túc
vương như được lòng Hoàng đế, hơn nữa tương lai tiểu bánh bao có lẽ cũng là tôn
vinh vô hạn.

A Nan vốn đã chuẩn bị tâm lý với bệnh cuồng em trai của Sùng
Đức Hoàng đế, giờ xuất hiện một cái bánh bao nhỏ cực kỳ giống đệ đệ, chắc chắn
sẽ kích động. Do đó, A Nan thực bình tĩnh nhìn tình huống này, biết đây là bộ dạng
của kẻ cuồng em trai không thể kháng cự tiểu bánh bao y như đệ đệ lúc nhỏ, cũng
không phải hắn sủng ái bánh bao nhỏ linh tinh này nọ.

“Hoàng,
bá, bá…..” Bánh bao nhỏ nhả từng chữ, hơi mơ hồ, nhưng so với “Trư mẫu” nói với
Thái hậu thì tốt hơn nhiều.

A Nan âm thầm lau mồ hôi, nhẹ nhõm thở ra.

“Mời
từ Trọng Hoa cung đến?” Sở Bá Ninh nhìn hai gò má nàng đỏ bừng, đương nhiên
nhìn ra nàng mệt.

A Nan cười hắc hắc, trong biểu tình nghiêm túc của bạn Vương
gia mà cúi đầu, bộ dạng phục tùng nói: “Thần thiếp là con dâu, sao có thể vì mệt
mà lười biếng? Nghỉ ngơi môt ngày là đủ rồi, tất nhiên phải đi thỉnh an Mẫu hậu.”
A Nan cẩn thận giải thích, tận lực làm cho mình có vẻ thật vô tội, miễn cho làm
nam nhân này nổi giận.

Sở Bá Ninh thật sâu nhìn nàng, mím môi không nói gì.

Sùng Đức Hoàng đế chơi với bánh bao nhỏ một lát rồi buông bé
xuống, bé như con gấu ngốc nghếch xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía cha mẹ mình,
khuôn mặt tươi cười thản nhiên có vài phần thân thiết.

“Túc
Vương phi, Trẫm rất thích Sở Uẩn, Trẫm phong nàng làm công chúa, ngươi thấy
sao?”

A Nan mở to mắt, không biết Sùng Đức Hoàng đế có ý gì? Không
khỏi nhìn về phía Sở Bá Ninh.

“Hoàng
huynh, việc này không ổn!” Sở Bá Ninh thản nhiên nói: “Uẩn nhi là con gái Vương
gia, không có nguyên nhân đặc thù khó phong công chúa. Hoàng huynh nếu muốn
phong công chúa, có thể chọn con gái của các huynh đệ khác để phong, ban thưởng
cung cho các nàng ở.”

Nghe thanh âm vừa lạnh vừa kiên định, một chút cũng không chừa
mặt mũi, cung nữ thái giám trong Tử Thần điện đều cúi thấp đầu, A Nan lòng chảy
mồ hôi ròng ròng, thật hết cách với Vương gia nhà nàng. Dù đó là huynh đệ thân

sinh nhưng không thể quên hắn vẫn là Hoàng đế, sao có thể không chừa mặt mũi
cho hắn a?

Nhưng Sùng Đức Hoàng đế chỉ là sửng sốt, nhanh chóng phản ứng
lại: “Ha ha, Hoàng đệ, ngươi hiểu lầm, Trẫm chỉ là thích Uẩn nhi mới muốn phong
nàng làm công chúa, không phải muốn tứ hôn cho nàng hay để nàng đi hòa thân này
nọ, càng không muốn cướp con gái ngươi đến tiến cung ở đây. Thôi, chờ Uẩn nhi lớn
hơn, Trẫm hạ chỉ phong nàng làm công chúa sau.”

Sở Bá Ninh nhíu mày, miễn cưỡng gật đầu, xem như bỏ qua chuyện
này.

Từ đầu tới cuối A Nan đứng ở một bên như bích họa, Sùng Đức
Hoàng đế tuy hỏi nàng nhưng ánh mắt không nhìn nàng. Hơn nữa nàng là em dâu,
Sùng Đức Hoàng đế cũng không thể nhìn chằm chằm nàng, với lại người ta là Hoàng
đế, tam cung lục điện mỹ nhân vô số, diện mạo của nàng đúng là không hấp dẫn nổi
lực chú ý của một Đế vương. Đành phải an phận đứng một bên làm vật trang trí,
không phát sinh chuyện cẩu huyết gì.

Rất nhanh, Sở Bá Ninh mang theo vợ con cáo lui.

Sùng Đức Hoàng đế nhìn theo bóng dáng ba người rời đi, nụ cười
bên môi như có như không, đến khi bọn họ đi khỏi, nhịn không được cười ra tiếng,
càng cười càng lớn, dọa đến tất cả cung nữ thái giam trong điện đều trợn to mắt,
không biết đây là tình huống gì.

“Hoàng
thượng, cẩn thật đừng suyễn khí.” Lưu công công bưng trà lên.

Sùng Đức Hoàng đế uống ngụm trà, nén ý cười nói với Lưu công
công: “Lưu công công, ngươi nói xem, nếu Trẫm phong Sở Uẩn thành công chúa, đem
nàng thượng triều, có nhìn giống như Hoàng đệ làm công chúa không? Đám đại thần
sẽ nghĩ sao? Lúc cùng trẫm đối nghịch, thấy khuôn mặt Uẩn nhi, chân cũng mềm đi
vài phần hử?”

Lưu công công: =__=! Vạn tuế gia của ta, chuyện cười này của
ngài rất lạnh…… với lại, tiểu quận chúa thật sự không phải linh vật a!

“Xem
đứa nhỏ kia cứ như nhìn thấy Bá Ninh lúc nhỏ, thật sự quá giống. Xem ra hôn
nhân sau này của Sở Uẩn thật sẽ khiến người lo lắng! Nếu Trẫm phong thành công
chúa, sau này có thể cho nàng thêm đồ cưới, để nàng thuận lợi gả đi…… Nói lại,
thế gian này có nam nhân nào dám thú nữ nhân bộ dạng y như Túc vương? Lấy về
nhà như cưới Vương gia về nhà, chỉ sợ không nam nhân dám cưới.” Sùng Đức Hoàng
đế tự nhủ, “A a, Lưu công công, sao càng nói Trẫm càng cảm thấy tiểu quận chúa
của Túc vương sau này rất khó gả đi”

Lưu công công: “………..”

*******

Trên xe, sắc mặt của bạn Vương gia thật không tốt.

A Nan ôm bánh bao nhỏ làm lá chắn, vẻ mặt chột dạ. Bất quá,
đảo mắt nghĩ, bản thân là đi thỉnh an lão nương của hắn, chột dạ cái rắm! Vì thế
lập tức thẳng lưng, ra vẻ không xảy ra cái gì cả.

“Nương,
đau……..”

Tiểu bánh bao vươn tay khều A Nan, ý bảo nàng ôm mình đau. A
Nan vội buông tay, ôm bé thổi vù vù vài cái. Hết cách, tuy nàng cảm thấy mình
không làm sai, nhưng ánh mắt ulãnh của bạn Vương gia không phải ai cũng chịu nổi,
da nàng không dày, cảm thấy được bị đông thật lạnh a.

Hồi phủ, ăn cơm trưa xong, A Nan giao bánh bao nhỏ ngủ gà ngủ
gật cho bà vú, để nàng mang tiểu tử kia đi ngủ trưa. Tiểu hài tử tuy tinh lực
tràn đầy, hôm nay dậy sớm, ở trong cung còn đi một đoạn đường dài, cũng mệt rồi.

A Nan đi theo Sở Bá Ninh về phòng, đã có nha hoàn bưng thuốc
đến cho nàng.

A Nan vẻ mặt đau khổ, nhìn nhìn Sở Bá Ninh ngồi xuống uống
nước, nói: “Vương gia, không cần uống được không? Vừa ăn cơm xong, rất no a,
hơn nữa thần thiếp cũng không có bệnh……..”

“Đến
khi nàng dưỡng lại số thịt gầy đi thì không cần uống.” Sở Bá Ninh thản nhiên
nói.

A Nan nhận mệnh, cảm thấy nam nhân này chắc chắn là quái
thai. Thẩm mỹ của toàn bộ dân chúng vương triều Đại Sở là loại hình Triệu Phi Yến
nhẹ nhàng, mà vị Vương gia này cố tình ngược đời, thích Vương quý phi đẫy đà,
vì thế, nàng xui xẻo chỉ có thể vì sở thích của Vương gia mà cố gắng dưỡng
béo……

Hứ! Nàng không mập, nàng chỉ là đầy đặn, tuyệt đối không mập!

Bất quá vì hành trình trở về bị say xe, nàng nhanh chóng gầy
đi, so với thể dục giảm cân còn hiệu quả hơn, A Nan vô cùng vui sướng, bảo trì
bộ dáng đó là được rồi. Nhưng mới hồi phủ, vừa thở được ngụm khí, bạn Vương gia
liền bắt đầu kế hoạch nuôi heo dành cho nàng, mỗi ngày lại uống các loại thuốc
dinh dưỡng. Tin rằng không lâu nữa, nàng sẽ trở lại châu tròn ngọc sáng……. thật
đau khổ!

“Hôm
nay thân gì có gì không khỏe không?”

A Nan lắc đầu, ý bảo chính mình rất tốt.

Dưới sự theo dõi của bạn Vương gia, nàng uống hết bát dược,
ngoan ngoãn đi về phía hắn, để hắn ôm vào lòng.

Sở Bá Ninh ôm người con gái nhu thuận tựa vào lồng ngực mình,
lòng mơ hồ thở dài.

Hắn giận nàng không tự thương tiếc mình, nhưng có thể làm
gì? Phạt không được, mắng không xong, ngậm trong miệng sợ ta, cầm trong tay sợ
té, tâm tình cẩn thận này không ai hiểu nổi. Mà nàng chỉ cần ngoan ngoãn đến gần,
nhu thuận dựa vào lòng hắn, cơn giận lớn cách mấy cũng biến mất vô tung.


Nàng dường như cũng học xấu, mỗi lần làm việc xấu sẽ bày ra
bộ dạng nhu thuận, tùy ngươi xử trí thế nào cũng không oán nửa lời, làm sao nói
gì được nữa?

“Sau
này chú ý một chút, đừng tổn hại thân thể chính mình.” Hắn cúi đầu dùng môi gặm
môi nàng, ôn nhu nói.

Chẳng lẽ nam nhân này đã cho rằng việc nàng đi thỉnh an Mẫu
hậu hắn là hành vi tự tổn hại? Thật đúng là…… rất bất hiếu!

Nghe thanh âm ôn nhu của hắn, A Nan oán thầm trong lòng, đồng
thời cũng biết cảnh báo được giải trừ, vui vẻ ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu chủ động
hôn nhẹôi hắn, tỏ vẻ chính mình sẽ thực ngoan thực nghe lời.

******

Ngày thứ ba hồi kinh, A Nan dắt theo bánh bao nhỏ về nhà mẹ
đẻ.

Tuy không có tay trái một con gà, tay phải một con vịt, lưng
địu tiểu oa nhi, nhưng nàm dắt bánh bao nhỏ cũng rất giống trong ca xướng.

Lão quản gia phủ Thừa tướng Kiều thúc thấy nàng, không dám
tin, theo bản năng nhìn nhìn xem bạn Vương gia có đi theo lão bà về không, khi
thấy chỉ có Túc Vương phi và bánh bao nhỏ, lòng thở ra khẩu đại khí, cung kính
mời A Nan vào phủ.

“Kiều
thúc, đã lâu không gặp, phụ thân và mẫu thân, tổ mẫu vẫn khỏe chứ? Ca ca, tỷ tỷ
vẫn ổn?

Kiều thúc đi một bên, vừa đi vừa nói: “Lão phu nhân, lão gia,
thái thái đều khỏe, thiếu gia, tiểu thư cũng tốt lắm. Đúng rồi, đại thiếu gia hồi
kinh nhậm chức, phu nhân lớn nhỏ và tiểu thiếu gia cũng cùng trở về; tam thiếu
gia năm ngoái thành thân, mang theo tam thiếu phu nhân điều nhiệm đến Duyễn
châu nhậm chức. Còn nhị thiếu gia vẫn chưa có ý thành thân, không biết kén chọn
gì, làm cho phu nhân thật nóng vội, ngay cả lão thái thái nói cũng vô dụng, ngược
lại còn bị nhị thiếu gia dỗ đến mặt mày hớn hở, còn lên tiếng bảo hôn sự của nhị
thiếu gia tùy hắn tác chủ, lão gia phu nhân cũng không được can thiệp, không được
thúc giục……… Còn có nhị gia kinh doanh đến kinh thành, Thiếu Nam thiếu gia của
nhị gia cũng mang theo gia quyến đến định cư ở kinh thành, mua tòa nhà ở thành
tây…….”

A Nan nghe Kiều thúc liên miên cằn nhằn, không mất kiên nhẫn.
Những việc này chỉ có vài chuyện Lục Thừa tướng viết thư nói cho nàng, chuyện
khác coi như chuyện nhỏ xem nhẹ, nàng nghe cũng thật sự nghiêm túc.

Kiều thúc lải nhải trong chốc lát, đột nhiên thở dài, nhìn A
Nan muốn nói lại thôi.

A Nan chớp mắt, cười nói: “Kiều thúc, có gì không thể nói với
ta sao? Tuy ta đã xuất giá, nhưng nơi này là nhà mẹ đẻ của ta, nếu có chuyện
phiền toái, có thể giúp đỡ được gì thì nói với ta.”

“Ha
ha, tứ tiểu thư vẫn thông cảm cho lão nô như vậy, lão nô thật xấu hổ. Kỳ thật
cũng không có gì, hai tháng trước, lục tiểu thư nhà đại gia từ Ninh thành đến,
bị lão thái thái giữ bên người chiếu cố…….”

A Nan giật mình, lục nương tử đại gia…… không phải là đích nữ
của đại bá Lục Phỉ Đình sao? Có thể khiến Kiều thúc lộ ra biểu tình buồn rầu, hẳn
là có ẩn tình. A Nan cười, không thúc giục, tùy lão quản gia tự rối rắm.

“Ai,
tứ tiểu thư, lục tiểu thư nàng…. nàng có chút hồ đồ, nếu ngài thấy nàng, cách
xa nàng một chút, đừng……” Lão quản gia làm hạ nhân, không thể nói những điều
không tốt của chủ tử, bèn im lặng.

Bất quá, nhắc nhở vậy cũng đủ rồi.

A Nan cười cười, ôn hòa nói: “Kiều thúc, ta đã biết, cảm ơn
thúc nhắc nhở. Đúng rồi, phụ thân khi nào trở về?”

“Lão
gia biết hôm nay ngài sẽ trở về, nói là hạ triều xong sẽ hồi phủ, mời ngài đợi
một chút.”

Đang nói chuyện, Thừa tướng phu nhân đã nhận được tin đến
nghênh đón, trừ Thừa tướng phu nhân, A Nan còn thấy nhị tỷ Lục Phỉ Dung.

Lục Phỉ Dung đã sinh hai đứa con trai, xinh đẹp thêm vài phần
nhu hòa quyến rũ, so với trước khi lấy chồng nữ tử lanh lẹ nhu mì, nhìn qua cảm
thấy nàng đã lột xác từ cô nương đơn thuần thành nữ tử thành thục ổn trọng.

A Nan cũng nghe nói nhị tỷ sau khi lập gia đình cuộc sống hạnh
phúc. Thân thế của nàng cao, xem như gả thấp, bà bà không dám làm khó dễ gì
nàng, trượng phu kính yêu nàng, không nạp thiếp, chỉ sủng một mình nàng. Ai ngờ
lúc trước nàng chọn một người thân phận thấp hơn gả cho, bao nhiêu người nhạo
báng, giờ lại có kết quả hạnh phúc như vậy? So ra thì Lục Phỉ Tễ kém xa.

“Mẫu
thân, nhị tỷ.”

Thừa tướng phu nhân cười nói, “Về rồi, mau vào ngồi.”

Lục Phỉ Dung cũng cười đến gần, kéo tay màng dắt vào cửa,
“Chúng ta vừa nhắc muội nha, không nghĩ muội đến rồi, thật trùng hợp.”

A Nan ngượng ngùng cười, “Hôm kia trở về, nhưng thân thể
không khỏe nên nghỉ ngơi một ngày, hôm nay mới rảnh đến đây, thật không nghĩ nhị
tỷ đã ở, thật đúng lúc.”

Vào thiên thính, A Nan thấy thê tử Hứa thị của đại ca nàng,
vội vàng đến ân cần thăm hỏi.

Mọi người hành lễ thỉnh an linh tinh xong, mới ngồi xuống uống
trà.

“Yo,
đây là tiểu quận chúa ư, thật giống Vương gia nha ~~”

Tiểu bánh bao bị bà vú ẵm đến, Lục Phỉ Dung lập tức nói. Nữ
nhân trong phòng đều gặp qua Túc vương, rất đồng ý lời này của Lục Phỉ Dung.

Tiểu bánh bao được bà vú thả xuống đất, thấy nhiều người như
vậy, lập tức dịch thân hình nhỏ bé vào lòng A Nan, dính trong lòng mẫu thân, mở
to đôi mắt đen nhánh nhìn mọi người trong phòng, mặt bánh bao nghiêm túc, y hệt
như tiểu Túc vương.

A Nan xoa xoa đầu nàng, bắt đầu dạy nàng gọi mọi người.

“Sở
Sở đây là bà ngoại, dì hai, đại cữu mẫu…….” A Nan chỉ từng người, dạy bánh bao
nhỏ gọi.

Tiểu bánh bao rất nghe lời, gọi từng người một, bất quá “bà
ngoại” gọi thành “ngoại bá”, “dì hai” gọi thành “hai y”, “đại cữu mẫu” gọi
thành “đại củ mẫu”, khiến người ta ôm bụng cười to một trận, nói vài lần mới sửa
đúng lại. Từ đó có thể thấy, tiếng “trư mẫu” của Thái hậu thật tình không phải
bánh bao nhỏ cố ý a.

Nhận thức hết mọi người, Lục Phỉ Dung ôm một đứa bé khoảng bốn
tuổi đến cho A Nan nhìn, đây là con lớn của nàng, phấn điêu ngọc mài, ngũ quan
xinh đẹp giống mẫu thân, đôi mắt như ngọc ôn ôn nhuận nhuận, vừa nhìn đã biết
là đứa bé tính tình tốt, nghe nói đôi mắt này giống cha đứa bé, nam nhân tính
khí ôn nhuận kia mới có thể bao dung nhị tỷ mạnh mẽ tỉnh táo nhà nàng.

Tiểu bánh bao tên Lăng Khách vô cùng hữu hảo gọi một tiếng
“Muội muội”, ôn hòa cười. Sau đó, tiểu bánh bao tên Sở Sở một tay chắp sau lưng
bày ra bộ dáng thâm trầm, một tay không khách khí vươn đến véo mặt thịt của tiểu
bánh bao Lăng Khách.

“Oa
——-”