Hiền Thê Khó Làm

Chương 79

Cuối tháng Bảy, một đạo Thánh chỉ đến Đồng Thành, hộ tống
Thánh chỉ đến là một vị tướng quân trẻ tuổi.

Trong trướng chủ soái của quân doanh Đồng Thành, Ôn Lương
thu lại quạt, chỉ vào nam tử trẻ tuổi trước mặt cười ha ha, “Nghiêm Luật ơi
Nghiêm Luật, không ngờ đi một vòng, tiểu tử ngươi lại chạy đến nơi này, còn trở
thành tân tướng lãnh đóng quân ở Đồng Thành, nhìn cứ như luân hồi qua một đời.”

Nam tử tên Nghiêm Luật kia tuổi đời không lớn, nhìn qua khoảng
hai mưoi lăm hai mưoi sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú phơi nắng hơi đen, lúc cười lộ
lên hai bên má có lúm đồng tiền, lộ ra hàm răng trắng, vô cùng thẳng thắn, cở mở.
Ôn Lương trêu ghẹo hắn cũng không giận, chỉ cười vỗ vỗ lưng Ôn Lương đang đi tới,
thiếu chút nữa đánh hắn bay ra ngoài.

“Vương gia, tướng quân, Luật đã đến.” Nghiêm Luật cung kính
hành lễ với Tướng quân và Sở Bá Ninh ngồi trên, lại chuyển qua Hà thành chủ
đang đứng một bên, cuòi sang sảng, “Hà đại nhân, đã lâu không gặp.”

Triệu tướng quân tự mình xuống giường nhỏ nâng hắn dậy, cẩn
thận đánh giá hắn, cười nói: “Không ngờ, mới chớp mắt, ngươi cũng trở thành tướng
quân, xem ra là ta già rồi, sau này thiên hạ chính là của người trẻ tuổi các
ngươi…”

“Tướng quân!” Nghiêm Luật xúc động kêu, hốc mắt ửng đỏ.

“Xin ngài đừng nói như vậy, Luật có hôm nay là may mắn được
tướng quân đề bạt. Trong lòng Luật, tướng quân có ân tái tạo Luật, cuộc đời này
Luật cảm kích kính nể nhất chính là tướng quân ngài. Tướng quân, Luật xin lỗi
ngài, nếu không phải vì Luật, ngài nói không chừng…”

Nghiêm Luật còn chưa nói hết, Triệu tướng quân trực tiếp
đánh một chưởng vô ót hắn, “Ngốc tiểu tư nói ngốc cái gì đó! Ngươi từ dưới trướng
ta đi ra, được Hoàng thượng ưu ái mới giao vị trí này cho ngươi, ta cao hứng
còn không kịp! A Luật, ngươi cũng biết, ta già rồi, thân thể khi khỏe khi bệnh,
nếu Hoàng thượng không điều ngươi tới đây, ta rất lo lắng một khi ta ngã xuống
Bắc Việt mọi rợ lại nhân cơ hội xâm chiếm. bây giờ ngươi đã đến, ta yên tâm!”

“Tướng quân….”

Triệu tướng quân điều chỉnh lại biểu tình, vẻ mặt nghiêm túc
nói: “Nghiêm Luật, từ hôm nay trở đi, ta giao Đồng Thành cho ngươi!”

Nghiêm Luật vẻ mặt nghiêm túc quỳ xuống, ánh mắt kiên định
quả quyết, tay nắm thành quyền vỗ ngực, thanh âm hữu lực: “Nghiêm Luật nguyện lấy
tính mạng bảo hộ Đồng Thành, nhất điịnh không phụ lòng ủy thác của tướng quân!”

Triệu tướng quân vui mừng cười, nâng Nghiêm Luật dậy.

Nghiêm Luật là tướng sĩ dưới trướng Triệu tướng quân, sau
này biểu hiện xuất sắc, theo lệnh thuyên chuyển đưa hắn đến chiến trường khác
rèn luyện.

Mà Nghiêm Luật không phụ trọng vọng của hắn, trên chiến trường
Tây Bắc chống Bắc Việt quân lập kỳ công, từ một tướng sĩ bình thường thành Định
Quốc đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Tây Bắc.

Bởi vì đầu năm Triệu tướng quân bệnh nặng một trận, tuy rằng
sau này khỏe hơn, nhưng thân thể hắn đã hoàn toàn suy sụp, khi khỏe khi bệnh,
Hoàng đế không thể không lo lắng vấn đề chọn tướng lãnh đóng quân ở Đồng Thành.
Mối lo này canh cánh đến bây giờ mới đưa được người đã chọn đến. Nghiêm Luật
trước kia là tướng lãnh dưới trướng Triệu tướng quân, hắn rất hiểu rõ Đồng
Thành. Còn một nguyên nhân trọng yếu khác, Nghiêm Luật là người của Hoàng đế,
là bạn tri kỉ của Túc vương, Hoàng đế mới có thể yên tâm giao Đồng Thành cho hắn.

Nghiêm Luật nhìn Sở Bá Ninh, một chút cũng không e ngại biểu
tình nghiêm túc của người kia, cười lộ ra hàm răng trắng, “Vương gia, đã lâu
không gặp. Tiểu thế tử nhà ngài bao lớn rồi?”

Đôi mắt của Sở Bá Ninh lướt qua ý cười, “Qua bốn tháng nữa
là ngươi có thể ăn trứng gà đỏ. Bất quá nhớ đưa lì xì.”

“Ha ha, Luật chờ! Chỉ cần nghĩ đến lúc này ở kinh thành, đám
con cháu thế gia nhàn đến đau đầu, mỗi người đều trợn mắt hoảng sợ đến mức mắt
muốn rớt ra khỏi vành, đừng nói một phong lì xì, một trăm phong lì xì Luật cũng
cho.”

Nghiêm Luật nói xong, đem cảnh tượng hắn nhìn thấy ở phố phường
lúc về kinh phục mệnh nói cho mấy người ở đây nghe.

(Trứng gà đỏ là tập tục mừng sinh nhật của Trung Quốc, vào
ngày sinh của mình người ta luộc trứng gà đỏ để ăn chúc mừng mình sinh ra đời.)

Sau khi chuyện Túc Vương phi mang thai truyền đến kinh
thành, nghe nói trong đổ phường có rất nhiều người thiếu chút nữa phá sản, còn
có một ít người lời bình bát đầy cả chiếc xe thùng. Tức cười nhất là, một ít
người hoàn toàn không tin cao tăng Bạch Mã tự phê sai mệnh, tức thì người người
đến Bạch Mã tự, nói muốn đại sư kia lại tính thêm một quẻ, miễn cho tiền của bọn
họ trôi theo dòng nước. Sau đó bị cao tăng Bạch Mã tự giữ trong chùa nghe kinh
ba ngày, chỉ thiếu không trực tiếp quy y làm hòa thượng. Chuyện thế còn chưa
tính, Hoàng đế biết được hành vi của bọn họ, đương nhiên vô cùng tức giận, lén
tìm cớ, đem đám con cháu thế gia nhàn nhã quăng đến núi hoang bảo bọn họ đi
khai hoang, Hoàng thượng nói, không khai khẩn xong tòa núi hoang kia, bọn họ
cũng không cần trở về.

Ôn Lương nghe thế đương nhiên bật cười ha ha, ngay cả Triệu
tướng quân cùng Hà thành thủ cũng buồn cười, chỉ có Sở Ba NInh bộ dáng nghiêm
túc không gợn sóng không sợ hãi.

“Còn nữa, Vương gia, trước khi thuộc hạ đến, Hoàng thượng muốn
thuộc hạ chuyển cho ngài một câu.” Nghiêm Luật xuất thân từ Nghiêm gia ở kinh
thành, gia đình có nguồn gốc thư hương, từ nhỏ cùng Sở Bá Ninh lớn lên, biết
tính tình hắn, nên khi nói chuyện cũng đặc biệt“Chuyện gì?” Sở Bá Ninh trực
giác biết không phải lời hay gì.

“Hoàng thượng hỏi ngài, ngài định khi nào hồi kinh, trong
kinh có rất nhiều chính vụ cần ngài hỗ trợ, không có ngài, Hoàng thượng đã bận
đến độ không có thời gian lâm hạnh hậu cung, tin rằng sang năm tiểu hoàng tử
sinh ra sẽ ít đi.”

“Phốc—–”

Ôn Lương và Hà thành thủ phun ra, Triệu tướng quân cũng nghẹn
đỏ mặt.

Sở Bá Ninh đen mặt, “Hoàng huynh sẽ không nói loại lời này!”

Nghiêm Luật bên má mang ý cười, lúm đồng tiền thật đáng yêu,
“Ha ha, có một chút là thuộc hạ thêm, bất quá Hoàng thượng chính là có ý này.
Hoàng thượng nói ngài ở đây chán rồi thì hy vọng ngài nhanh chóng hồi kinh,
Hoàng thượng muốn nhìn tiểu thế tử của ngài.”

Mọi người còn trò chuyện một lát, tán gẫu chiến dịch của
Nghiêm Luật lúc ở tây bắc. Đến khi nói rất lâu, Triệu tướng quân vuốt râu, bỗng
nhiên nói: “Tốt lắm, có A Luật ở đây, Đồng Thành giao cho hắn ta cũng yên tâm.
Đêm nay mọi người đến tướng quân phủ đi, bản tướng quân đón gió tẩy trần cho A
Luật.”

Mọi người đương nhiên nể mặt Triệu tướng quân, hơn nữa qua
vài ngày sau, Triệu tướng quân phải về kinh phục mệnh, sau này muốn gặp lại

cũng không đến biết khi nào.

*********

Buổi tối, tướng quân phủ thiết yến tẩy trần cho tân tướnglãnh
mới đến đóng quân, Sở Bá Ninh đương nhiên cũng tham dự, liền bảo Mộc Viên Nhi
trở về báo cho A Nan một tiếng, đêm nay không về ăn cơm, có thể sẽ về trễ, nàng
mệt mỏi thì nghỉ sớm một chút, đừng làm mệt đứa nhỏ.

A Nan tức tối trong lòng, nàng làm việc trước giờ đều đúng mực,
làm sao mệt đứa nhỏ của hắn? Bất quá, buổi tối người nào đó không ở nhà a……

“Vương phi, Vương gia nói, nếu ngài cảm thấy nhàm chán, có
thể cho nha hoàn đọc sách cho ngài cùng tiểu chủ nhân nghe.”

“……”

A Nan khóe miệng run rẩy cho Mộc Viên Nhi rời khỏi, sợ mình
tiếp tục nghe sẽ hộc máu.

Sau khi Sở Bá Ninh làm công tác tư tưởng cho nàng, hắn nhận
luôn việc “dưỡng thai” về mình, thích nhất là khi rảnh rỗi, cầm một quyển sách,
bưng khuôn mặt nghiêm túc khiến người ta đau đầu ngồi đối diện nàng, hướng bụng
nàng đọc sách. Cứ tiếp tục phương thức dưỡng thai này, không phải nàng thấy
sách liền đau đầu, mà tương lai sẽ sinh ra một con mọt sách nghiêm túc.

*******

Buổi tối, yến hội chấm dứt, mấy nam nhân uống rất nhiều, Ôn
Lương, Nghiêm Luật và Hà thành thủ ba người uống đến nằm bò ra, trực tiếp ngủ lại
ở khách phòng tướng quân phủ, chỉ có Sở Bá Ninh mặt dù hơi đỏ, thần thái vẫn là
vô cùng tươi tỉnh cáo từ quản gia của tướng quân phủ.

Lúc Triệu tướng quân sinh bệnh, Sở Bá Ninh thường xuyên qua phủ
thăm, đã rất quen thuộc tướng quân phủ, nhìn mấy người kia đã uống say mèm, liền
không cần Triệu quản gia tiễn, để hắn cho người đem một đám ma men nâng xuống
nghỉ ngơi.

Sở Bá Ninh mang theo Mộc Viên Nhi băng qua hành lang gấp
khúc, hướng về đại môn.

Mộc Viên Nhi cầm theo một ngọn cung đăng, cố gắng vươn tay
chiếu sáng con đường phía trước, tránh cho Vương gia say quá té ngã.

Sở Bá Ninh tuy không say như đám Ôn Lương, kỳ thật cũng uống
rất nhiều, hơn nữa thời tiết oi bức, não bị rượu hun đến choáng váng. Nhưng hắn
xưa nay quen dùng lực tự chủ cường đại đè nén cảm xúc, nên không giống người
khác uống rượu say khướt, thoạt nhìn bình thường như không uống rượu.

“Vương gia……”

Một tiếng gọi mềm mại vang lên, thanh âm ngọt nhuyễn quen
thuộc khiến Sở Bá Ninh dừng chân.

Bóng đêm thâm trầm, mây đen che đi trăng, ánh sáng le lói,
không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, chỉ có cung đăng trong tay Mộc Viên Nhi phát
ra ánh sáng lờ mờ. Mà nữ tử đứng cách đó không xa nhẹ giọng gọi mặc áo nghiêng
tà màu xanh nhạt của cung nữ trong kinh thường, vạt áo rủ xuống đất, lúc đi lay
động gợn sóng duyên dáng.

“A Nan, sao nàng lại đến đây?”

Sở Bá Ninh đưa tay bảo nàng qua, thanh âm hơi khàn gợi cảm,
đại khái là rượu hao mòn thần trí thanh tỉnh, khóe môi l cười nhàn nhạt, con
ngươi đen như nước, khuôn mặt tuấn tú nhiễm một tầng đỏ, trong ngọn đèn mông
lung, khuôn mặt như phát ra tầng sáng của bạch ngọc, tuấn mỹ tuyệt luân.

Người nọ chần chờ một chút, chậm rãi đến gần.

Mộc Viên Nhi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chờ người nọ đến gần,
nhìn rõ mặt nàng, mày nhíu sâu. Lúc nãy ánh sáng mờ mờ, nghe thanh âm và nhìn
thân hình kia, hắn cũng giống Vương gia tưởng là Vương phi. Nhưng bây giờ nhìn
rõ, bụng nàng không to, nếu chỉ nhìn một bên mặt, thân hình mặt nghiêng đều cực
kỳ giống Vương phi, chính là một trong hai y nữ Thái hậu đưa tới bộ dạng rất giống
Vương phi, Diêu Khả Nhân.

Nhìn đến Diêu Khả Nhân, Mộc Viên Nhi âm thầm hô hỏng bét. Nếu
là bình thường, hắn tuyệt đối không cần lo lắng gì, Vương gia liếc cũng không
liếc nàng ta một cái đã đông lạnh chết nàng ta rồi. Nhưng bây giờ Vương gia say
rồi, ai biết hắn có nhận sai người không, sau đó lại vì uống quá nhiều mà làm
ra chuyện không thể vãn hồi…… Đặc biệt là Diêu Khả Nhân này bộ dáng giống Vương
phi, có dụng ý xấu mà xuất hiện ở đây……

Khuôn mặt duyên dáng xinh đẹp của Diêu Khả Nhân hiện lên hai
đóa mây đỏ, ngẩng mặt lên, đôi mắt phủ sương mù nhìn nam tử tuấn mỹ đứng phía
trước chờ nàng đi qua, hắn vươn tay về phía nàng, khóe môi tươi cười ôn nhu,
khiến người có loại xúc động muốn vĩnh viễn trầm luân.

Chỉ cần vươn tay, là có thể chạm đến nam nhân nàng ta tha
thiết ước mơ……..

Thân thể của nàng ta run rẩy, chậm rãi vươn tay phủ lên lòng
bàn tay ấm áp của hắn………

Nhưng chỉ trong nháy mắt lòng bàn tay chạm vào, hắn đột
nhiên thu hồi tay, sắc mặt trở nên lạnh lùng, con ngươi đen thanh u rút đi hơi
nước, trở nên lạnh lẽo vô tình, còn có chán ghét nồng đậm.

“Cút! Đừng xuất hiện trước mặt bổn vương!”

“Vương gia……” Nàng ta đau thương hô.

Sở Bá Ninh trực tiếp xoay người rời đi, không nhìn đến cô
gái bưng mặt khóc nức nở trong bóng đêm.

Bỗng dưng, thân ảnh cao to lảo đảo, bước chân loạng choạng,
hắn vươn tay vịn cây cột bên cạnh, để“Vương gia?” Mộc Viên Nhi sợ hãi kêu.

Sở Bá Ninh vịn cột đứng vài giây, mới đứng thẳng, xoay người
nhin cô gái khóe mắt vương lệ phía sau, thanh âm phát ra càng rét lạnh, “Trên
người ngươi bôi loại phấn gì?”

“……….” Mộc Viên Nhi không biết chủ nhân nhà mình sao lại hỏi
chuyện này, chỉ là nhìn sắc mặt chủ nhân lạnh lẽo, khiến hắn cũng phát lạnh
theo.

“Thần nữ, thần nữ không có…..” Diêu Khả Nhân rõ ràng bị dọa,
khuôn mặt xinh đẹp sợ tới mức trắng bệch.

“Câm miệng! Cũng dám lợi dụng phấn hương của đài hoa hồng đến
tiếp cập bổn vương, ai cho ngươi lá gan đó?!” Sở Bá Ninh nhắm mắt, “Ngươi cho
là ngươi do mẫu hậu phái đến thì bổn vương không dám làm gì ngươi sao? Người
đâu, giam nàng ta lại, bổn vương muốn nàng ta sống không bằng chết!”

Hắn vừa nói xong, hai gã thị vệ đi tới, áp tải Diêu Khả Nhân
đang đứng một chỗ không làm sao.

“Vương gia, thần nữ bị oan mà, thần nữ không có dùng đài hoa
hồng gì hết….. Vương gia……..”


Sở Bá Ninh không để ý tiếng kêu gào phía sau, thẳng lưng,
thong dong đi ra khỏi tướng quân phủ, cứ như vô lực vừa nãy là ảo giác của mọi
người. Chỉ có Mộc Viên Nhi ở gần, mới phát hiện thân thể hắn vô cùng căng thẳng,
ngón tay không tự giác phát run. Mộc Viên Nhi kinh hãi trong lòng, hắn không biết
loại hương phấn “đài hoa hồng” nữ tử thích dùng kia có gì đặc biệt, lại làm cho
chủ nhân giận tím mặt như vậy.

Về đến Vương phủ, đêm đã khuya.

Đêm nay Như Lam gác đêm, nàng vốn nằm ở giường của tiểu gian
bên ngoài nhà giữa, nghe được thanh âm có người vào cửa, lập tức đứng dậy đi tới
mở cửa. Ngoài cửa không ngoài ý muốn là vị Vương gia đêm nay đến tướng quân phủ
tham gia yến hội.

“Vương gia, ngài đã trở lại.” Như Lam thi lễ, nghiêng người
cho hắn vào cửa.

Nhưng Sở Bá Ninh chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào trong, “Vương
phi đã ngủ?”

Như Lam không hiểu hắn muốn làm gì, nói: “Vương phi chưa tới
giờ hợi đã ngủ.”

Thai phụ thèm ngủ, A Nan ngủ sớm như vậy cũng không có gì kỳ
lạ. Sở Bá Ninh gật gật đầu, nói “Hầu hạ Vương phi cho tốt.”, liền xoay người rời
đi.

Như Lam há hốc mồm, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Đây là…. sao vậy?
Vương gia thế nhưng lần đầu tiên không trở về phòng nghỉ ngơi, chuyện này chưa
từng xảy ra. Hơn nữa vừa rồi lúc mở cửa, nàng thừa dịp tối trời nhìn thấy mặt
Vương gia dường như rất đỏ, như uống rượu rồi, chỉ là thanh âm rất bình tĩnh,
không giống uống say.

Như Lam nhìn Mộc Viên Nhi đuổi theo thân ảnh Vương gia rời
đi, mãi đến khi biến mất ở chỗ rẽ mới chạm rãi trở lại đóng cửa.

**********

“Vương gia, ngài làm sao vậy?”

Mộc Viên nhi luống cuống chân tay đứng một bên, nhìn Sở Bá
Ninh trực tiếp vào một gian khách phòng, sau đó thẳng tắp ngã xuống giường. Hắn
hiện tại đã biết rõ Vương gia vì sao không trở về phòng ngủ, Vương phi đang
mang thai, không được sơ xuất. Nếu nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Vương gia, lỡ
như bị dọa nguy hiểm liền thảm.

“…… Mộc Viên Nhi, đi, đi cho người chuẩn bị nước lạnh, bổn
vương muốn tắm rửa……..” Sở Bá Ninh nghiến răng nói.

Mộc Viên Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể gật
đầu qua loa, nghiêng ngả chạy ra cho người chuẩn bị nước lạnh.

Đợi nước chuẩn bị xong, Mộc Viên Nhi đứng trước giường, cẩn
thật gọi: “Vương gia, nước đã chuẩn bị xong.”

Người nằm trên giường hơi động, chỉ là động tác nhẹ nhàng lại
phát ta tiếng thở dốc, chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, mồ hôi
tinh mịn theo thái dương chảy xuống, đôi mắt sâu thẳm bịt kín một tầng hơi nước
mông lung, ánh nước sóng sánh, là bộ dáng động tình của nam nhân bình thường. Từ
gân xanh trên nắm tay siết chặt của hắn, có thể thấy hắn tốn rất nhiều lực tự
chủ mới làm xong một động tác này.

Lúc này Mộc Viên Nhi đã hiểu tất cả, trong lòng không khỏi
nguyền rủa y nữ bỏ thuốc kia, ngay cả Vương gia cũng dám tính kế, chẳng tránh
Vương gia hạ lệnh bắt nàng ta “sống không bằng chết”. trong lòng lo lắng, đã biết
tính tình của Vương gia nhà mình, không dm thăm dò, chỉ có thể đứng một bên
nhìn hắn quần áo cũng không cởi trực tiếp nhảy vào bồn nước, bọt nước văng khắp
nơi, ướt cả sàn nhà.

Nước lạnh hơi hoãn lại dục vọng mãnh liệt cuộn trào trong
thân thể, Sở Bá Ninh chìm cả người trong nước, một hồi lâu sau mới trồi lên, cả
người đều ướt sũng.

Mộc Viên Nhi vội vã đem khăn mặt qua, bất quá hắn lại chìm cả
người vào trong nước. Lặp lại vài lần như thế, thanh âm của Sở Bá Ninh vang
lên: “Mộc Viên Nhi, cho người đổi bồn nước lạnh khác đến.”

Mộc Viên Nhi kinh hãi, là loại thuốc gì mà hung mãnh đến thế,
ngay cả chủ nhân từ nhỏ sinh trưởng trong hoàng cung, đã nhìn quen các loại thuốc
thúc tình dược lại kiêng kị loại thuốc này, ngay cả lực khắc chế cường đại của
chủ nhân cũng vô pháp khắc chế. Loại thời điểm này, Mộc Viên Nhi bỗng dưng hy vọng
Vương phi không mang thai thì tốt rồi, chủ nhân sẽ không cần chịu khổ. Hoặc là,
nếu chủ nhân chịu gọi nữ nhân khác đến xoa dịu cũng tốt……

*********

Mặc kệ ở nơi nào, đêm hè đều oi bức.

A Nan rất nhanh bị nóng tỉnh, mơ mơ màng màng quơ tay sờ vị
trí bên cạnh, tay ngoài ý muốn sờ hụt.

A Nan không mò được người, lại nóng chịu không nổi, cuối
cùng quyết định đứng dậy.

Ôm bụng bầu sáu tháng, A Nan ngồi trên giường đưa chân xuống
dò tìm giày, mang giày xuống giường, kêu: “Như Lam, Như Lam!”

Như Lam ở gian ngoài nghe được A Nan gọi ầm ĩ, nghĩ có chuyện
gì, vội vã chạy vào, khêu bấc đèn trên bàn, đốt sáng đèn.

A Nan đứng trước cửa sổ, lấy tay quạt mặt, “Như Lam, nóng
quá, không có thả băng trong phòng sao?”

“Vương phi, có thả, bất quá ngài đang mang tiểu chủ nhân,
không thể thả nhiều. Vương phi, kỳ thật ban đêm cũng không nóng như ban ngày,
có điều nghe nói thể chất của phụ nữ có thai rất sợ nóng, e là ngài phải nhịn một
chút.” Như Lam rót chén nước ấm qua cho A Nan, nhẹ giọng nói.

A Nan một ngụm uống cạn chén nước, trán đã rịn ra mồ hôi, có
thể hiểu là nóng đến mức nà

A Nan dùng khăn tay lau mồ hôi trên người, hỏi: “Canh mấy rồi?”

“Qua canh bốn một chút.” Như Lam đáp.

A Nan tính trong lòng, canh bốn là gần rạng sáng rồi. Sở Bá
Ninh còn chưa trở về…….

“Như Lam, hôm nay Vương gia ngủ lại ở phủ tướng quân sao?”
Tướng quân phủ thiết yến tẩy trần cho tân tướnglãnh mới tới đóng quân, nghe Mộc
Viên Nhi nói tướng quân mới tới kia cùng bọn hắn có giao tình, hẳn là sẽ uống đến
tận hứng. Bây giờ không có chiến sự, có thể là uống say rồi.

Như Lam liếc mắt qua, có chút ấp úng nói: “Vương gia đã trở
lại…..”

“Lúc nào? Không thấy chàng ở trong phòng.” A Nan kinh ngạc
nhìn nàng.

“Vương gia qua giờ hợi đã trở lại, khi đó ngài vừa mới ngủ.”

Thân thể A Nan lập tức đứng thẳng, chăm chú nhìn Như Lam, “Xảy
ra chuyện gì?”

Như Lam đem chuyện Sở Bá Ninh trở về cùng hành trình của hắn
nói với A Nan, quy củ vương phủ rất nghiêm, nhưng nàng là tỳ nữ đắc lực bên người
Vương phi, bình thường hành tung của Vương gia người khác cũng không gạt nàng.
Vì thế Như Lam biết chuyện Sở Bá Ninh ngủ ở phòng khách.

A Nan tin chắc chuyện bất thường nhất định có gì đó bất thường,
lập tức trực tiếp mặc quần áo, cùng Như Lam ra cửa, đi đến khách phòng.

Khi A Nan đến khách phòng, thấy Mộc Viên Nhi đứng ngoài cửa
quay vòng vòng như ruồi bọ mất đầu.

“Vương, Vương phi……” Mộc Viên Nhi thấy nàng xuất hiện, kinh
hoảng kêu.

A Nan liếc mắt nhìn hắn, thanh âm bình thản: “Vương gia ở
bên trong?”

Mộc Viên Nhi bất chấp khó khăn đáp “Vâng”, sau đó mày chau mặt
ủ nhìn A Nan đẩy cửa vào, lời muốn nói nghẹn lại ở yết hầu, thế nào cũng không
phun ra được.

Bên trong thắp một ngọn đèn, ánh lửa nho nhỏ, c sáng phạm vi
mấy thước.

Khách phòng vốn để cho khách đột nhiên đến ở, bình thường
không ai ở, trừ dọn dẹp thiết yếu, bố trí bên trong rất đơn giản, A Nan đưa mắt
nhìn chung quanh, đi về phía giường bị màn vải che lấp.

Đến gần, nàng nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ, gợi cảm mập mờ
khiến người mặt đỏ.

A Nan hơi đỏ mặt, bảo chính mình bình tĩnh, đưa tay xốc màn
giường lên.

Trên giường, thân hình thon dài kiện mỹ dang tay chân nằm
trên giường mềm mại, toàn thân trần trụi, mái tóc đen dài bị mồ hôi thấm ướt nhẹp,
hỗn độn rối tung dán vào lồng ngực cứng rắn của người nọ……….