Hiền Thê Khó Làm

Chương 67

Hắn dùng sức hôn, mút đến môi lưỡi của nàng tê rần, quần áo
trên người như vải mục dễ dàng bị xé rách, hai tay siết chặt người nàng, đem
nàng sít sao giam cầm dưới thân.

Nàng cả người trần trụi nằm dưới thân hắn, mà quần áo của hắn
còn chỉnh tề, tình hình quái dị không nói nên lời.

Thế nhưng, lòng nàng cũng không có cảm xúc sợ hãi, chỉ là cảm
thấy rất khó chịu.

Hắn sẽ không thương tổn nàng, nàng chắc chắn như vậy. Nhưng
hành vi của hắn khiến lòng nàng thực khổ sở. bọn họ là vợ chồng, vốn nên cùng
nhau chống đỡ cả đời. Hắn lại cái gì cũng không nói, chỉ dùng hành động chứng
minh tất cả, mà nàng chưa từng nghĩ mình là người thông minh, căn bản không thể
từ hành động của hắn mà hiểu được lòng hắn. Nàng thực chán ghét điều đó, là một
người hiện đại còn bảo tồn tư tưởng tự do công khai, nàng hy vọng hắn thỉnh thoảng
nói với nàng một chút tâm ý, cho nàng hiểu được cách nghĩ của hắn.

Trong vòng ôm bá đạo cứng rắn của hắn, nàng ngơ ngác nằm
trên giường, đã buông tha phản kháng. Dù sao sức nàng cũng không lớn bằng hắn,
phản kháng chỉ phí công, thậm chí có thể kích thích hắn, làm cho hắn càng kích
động.

…..

Không biết qua bao lâu, nụ hôn của hắn dừng trên xương quai
xanh của nàng, lực gặm cắn thoáng thả lỏng. Có lẽ cảm giác được sự thờ ơ của
nàng, hắn chôn mặt trước ngực nàng, dừng động tác lại.

“A Nan…”

Hắn cúi đầu gọi, sau đó chậm rãi nâng mặt lên. Chờ thấy rõ
khuôn mặt của cô gái dưới thân, hắn rõ ràng giật mình, đôi mắt hơi xẹt qua vài
tia luống cuống.

Nhưng, ngay sau đó, đôi mắt hắn lại khôi phục vẻ thanh u
thâm thúy ngày thường.

Nàng đang rơi lệ, không tiếng động mà rơi lệ. hắn sợ run vài
giây, vội vã buông lỏng giam cầm nàng. Chỉ là hai tay chống hai bên sườn nàng,
hìnht hành loại tư thế chiếm giữ vô hình.

Quần áo trên người hắn chỉ có chút hỗn độn, mà cả người nàng
trần trụi nằm dưới thân hắn rơi lệ, tình hình kia thực quái dị nói không ra lời.

Thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm mình, dùng ánh mắt khó tả nhìn,
trên gương mặt tuấn tú vẫn là biểu tình nghiêm túc, chỉ là mày lơ đãng chau lại,
xem ra trong lòng cũng không bình tĩnh như bề ngoài.

A Nan cắn môi, lấy tay qua loa lau nước mắt, nghiêng mặt nhắm
mắt không nhìn hắn. Về quần áo trên người, hắn không định buông nàng ra, nàng
cũng không để ý, trong lòng đang rất buồn phiền. chỉ là, tuy rằng đã nhắm mắt,
nhưng hơi thở nam tinh bá đạo bao phủ trên người nàng lại càng thêm rõ ràng,
còn có tầm mắt nóng rực của hắn, ở trên mặt nàng lưu luyến không đi.

Một lát sau, A Nan cảm thấy luồng ánh mắt nóng rực kia rốt cục
dời đi, thân thể nàng bị một cái đệm lông bao lại, cả người bị ôm lấy. A Nan mở
to mắt, phát hiện hắn đã ngồi xuống giường, mà nàng giống con búp bê bọc thảm
lông ngồi trong lòng ngực hắn. Hắn cúi đầu, dùng khuôn mặt thanh tú thân mật cọ
cọ lên mặt nàng, hơi thở hai người trộn lẫn, giống như vừa rồi không hề phát
sinh chuyện gì.

Nếu không cúi đầu nhìn vết cắn xanh tím trên xương quai xanh
của mình, nàng thật sự còn cho rằng lúc nãy việc hắn không khống chế chưa từng
xảy ra. Mà thái độ dàn xếp ổn thỏa của hắn càng làm cho nàng buồn bực, ngươi
cho là cọ vài cái là có thể đem chuyện vừa rồi cọ đi sao? Không có đâu, tâm tỷ
tỷ vẫn nhất nhất nhớ kỹ.

Vì thế, A Nan tiếp tục tránh mặt, cự tuyệt hắn cọ.

“A Nan… Xin lỗi.”

Sở Bá Ninh cả đời này chưa từng nhận lỗi với ai, cho nên hai
lần nói “Xin lỗi” với A Nan đều thực cố hết sức, hắn vô cùng thân thiết cọ mặt
nàng, thanh âm có chút áp lực.

A Nan trong lòng kinh ngạc vạn phần, cũng quên cự tuyệt hành
vi cọ cọ như động vật của hắn.

A Nan quay đầu nhìn hắn, lông mi vừa dài vừa dày của hắn hởi
rủ xuống, che đi đôi mắt thanh u làm người bình thường không dám nhìn thẳng, bộ
dáng dường như không muốn nhìn thẳng nàng. A Nan nghiêng đầu nhìn hắn một lúc
lâu, hắn vẫn duy trì bộ mặt nghiêm túc lại cự tuyệt nhìn nàng, A Nan có chút nổi
giận.

“Vương gia, lời xin lỗi, là phải nhìn thẳng vào mắt đối
phương mà nói mới lễ phép!”

A Nan vươn hai tay trần ra khỏi đệm lông bê lấy mặt hắn, ngẩng
mặt nhìn thẳng hắn.

Sở Bá Ninh có lẽ không ngờ cô gái bình thường dịu ngoan thủ
lễ lại chủ động như thế, không khỏi cúi đầu nhìn nàng. Mắt của nàng như mắt
mèo, lúc cười rộ lên còn như trăng rằm, thập phần vui vẻ xinh xắn đáng yêu, cười
đến khiến lòng người cũng ngọt thêm. Chỉ là bộ dáng trừng lớn mắt hiện giờ của
nàng, lại có vẻ đầy sức sống.

Sở Bá Ninh đem hai tay đang cầm mặt hắn nhét lại vào trong
thảm, nhíu mi nói: “Coi chừng lạnh.”

“……”

A Nan thiếu chút nữa phun ra ngụm máu đen.

Đây căn bản là nói mát, vừa rồi là ai hung tợn lột sạch
nàng? Cũng không nghĩ vừa rồi nàng có cảm lạnh không, hiện tại mới nói, không cảm
thấy giống tự vả miệng mình sao?

Đại khái là biểu tình của nàng rất thành thực, Sở Bá Ninh có
chút xấu hổ quay mặt đi, lại rời khỏi tầm mắt nàng. Bất quá, rất nhanh sau đó,
tầm mắt của hắn lại quay lại, thanh âm bình thản nói với A Nan: “Bổn vương chưa
từng nghe qua.”

“Cái gì?” A Nan nhất thời nghe không hiểu, ngẩn người hỏi.

Có lẽ là bộ dạng ngốc của nàng chọc cười hắn, môi hắn khẽ
cong cười, tươi cười nhu hòa khiến ngũ quan tuấn tú của hắn càng đẹp, cho người
ta cảm giác kinh diễm, luyến tiếc dời ánh mắt đi. Lúc hắn cười, giống như cả
người đều sáng lên, hấp dẫn tầm mắt của tất cả các sinh vật, làm cho người ta
không thể nhận ra hắn là Túc vương bình thường nghiêm túc.


A Nan gả cho hắn lâu vậy, cộng thêm lần này cũng chỉ thấy hắn
cười hai lần, thật sự là quá hiếm có, thật khiến nàng muốn khóc nức nở.

“Vừa rồi nàng nói, ‘lời xin lỗi là phải nhìn vào mắt đối
phương mới lễ phép’. Bổn vương chưa từng nghe qua cách nói này.” Sở Bá Ninh lặp
lại một lần.

A Nan buồn bực, nàng sao lại quên mất người này thân phận
cao quý, chỉ có người khác hướng hắn nhận lỗi, có khi nào hắn hướng người khác
nhận lỗi đâu? Nàng xem như uổng công nói.

Sở Bá Ninh nhìn ra nàng buồn bực, lại bật cười, thấy cô gái
trong lòng ngực trừng mắt nhìn, đôi mắt mèo đáng yêu hung hăng nhìn hắn, mới
thu lại tươi cười, cúi đầu hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Thật có lỗi, vừa
rồi dọa đến nàng, ta chỉ là nhớ đến một số chuyện…..”

Sở Bá Ninh cũng không nói thêm gì, nhưng A Nan đã biết hắn
nói “một số chuyện” nhất định không phải chuyện tốt, nếu không cũng sẽ không
khiến người có tâm tính kiên định như hắn mất kiểm soát được.

A Nan tuy rằng tỏ ra đã hiểu, nhưng lòng vẫn còn buồn bực. Hắn
đã nói thế, nàng lại không thể càn quấy nháo hắn, làm cho lòng nàng thực nghẹn
khuất.

“Vương gia, thiếp nhớ lúc trước chàng từng nói, sẽ không lại
đối xử với thiếp như vậy.” A Nan rầu rĩ nói.

Thanh âm của nàng êm dịu, nghe thập phần mềm mại ngọt nhu,
dù là lời chất vấn cũng giống như đang làm nũng.

“……….” Sở Bá Ninh nói và hành động trước sau không hợp, coi
như hắn tự vả miệng mình đi, không biết nói gì nữa.

Có thể nghẹn khuất hắn, A Nan nhất thời có chút bùi ngùi xúc
động.

May mắn, A Nan cũng không dây dưa chuyện này nhiều lắm, tiếp
tục nói: “Vương gia, chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói với nhau
chứ? Tuy thiếp có thể không giúp gì được, nhưng thấy chàng như vậy, trong lòng
thiếp cũng sẽ khổ sở, đến nỗi…..” Nói xong, hốc mắt nàng hơi đỏ lên.

Vì để sau này không tái diễương tự, A Nan quyết định dùng vũ
khí của nữ nhân — nước mắt.

Lực đạo ôm nàng siết chặt, hắn cúi đầu vừa nhẹ nhàng vừa dịu
dàng hôn lên trán nàng, giọng nam trung trầm thấp đặc biệt ôn nhu: “Thật có lỗi,
là bổn vương lo lắng không chu toàn.”

Cái gì suy nghĩ không chu toàn, rõ ràng Vương gia phong kiến
ngươi căn bản đến giờ chưa từng cho rằng phải chia sẻ tâm sự cho người khác? Cứ
cho là không chia sẻ băn khoăn, một số việc cũng có thể nói ra mà, tránh cho đầu
óc không tốt của nàng đoán loạn.

A Nan thầm oán trong lòng, nói tiếp: “Vương gia, thiếp cũng
biết mình không thông minh, rất nhiều chuyện làm không tốt….”

“Không, nàng làm tốt lắm, bổn vương rất cao hứng.” hắn đánh
gãy lời nàng tự coi nhẹ mình, lại hôn nàng một chút.

A Nan trong lòng run run, chẳng lẽ không thể nghe nàng nói hết
đã sao?

“Cho nên, thiếp hy vọng sau này có chuyện gì, Vương gia có
thể không cần kể lại kỹ càng cho thiếp, nhưng hy vọng Vương gia có thể nhắc qua
một chút, để thiếp biết không phải là do chính mình làm không tốt, tránh hiểu lầm
ý chàng.”

Nói xong, A Nan có chút không yên lòng nhìn hắn.

Sở Bá Ninh không ngờ lời tổng kết của A Nan là như vậy, trước
giờ hắn làm việc chưa từng giải thích với ai, nhất thời tim đập mạnh. Thấy cô
gái trong lòng ngực đỏ mắt xem xét hắn, thoạt nhìn thật điềm đạm đáng yêu, khiến
người ta thương tiếc không thôi, không nỡ cự tuyệt yêu cầu nhỏ của nàng.

“Ừm, biết rồi.” hắn đáp, thần sắc nhẹ nhàng, nhìn thấy khuôn
mặt nàng cao hứng tươi cười, cảm thấy như vậy thật tốt.

Nói rõ xong, A Nan vui vẻ, nhu thuận tựa trong lòng ngực hắn.
Dù hắn không giải thích chuyện gì khiến hắn mất khống chế cũng không ảnh hưởng
tâm tình tốt của nàng, cảm thấy tình cảm vợ chồng lại tiến thêm một bước, sau
này hai người trao đổi cũng không cần nàng một mực phỏng đoán, trong lòng thực
vui vẻ.

A Nan vui vẻ như vậy, buổi tối ở trên giường hắn có giày vò
thế nào nàng cũng không có ý cự tuyệt, thậm chí còn tận lực phối hợp. Tuy rằng
thể lực của nàng kém xa nam nhân, so với lúc trước làm lâu một chút, nàng đã
tìm đủ loại lý do cự tuyệt đùn đẩy thì tốt hơn nhiều.

Chờ hắn rốt cục tận hứng, Sở Bá Ninh kéo cô gái đã nhừ như
đám bột nhão vào trong lòng ngực, nặng nề ngủ……

*******

Đêm dài yên tĩnh, chỉ có tiếng gió bắc chốc chốc gào thét.

Nam nhân trên giường đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đen đang
nhắm chặt đột nhiên trừng to, giống như vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng kia.

【Thập thất hoàng tử, thế giới này có rất nhiều thứ tương tự
có thể thay thế thứ độc nhất vô nhị trong lòng! Ngươi có tin không?】

Nữ nhân phục sức cung phi hoa lệ cao cao ngồi trên thượng vị
của đại điện trống rỗng, cười khanh khách nói với nam hài nhỏ tuổi bên dưới,
thanh âm kia dịu dàng nhu hòa, thập phần dễ nghe, khiến người cực kỳ muốn thân
cận, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia chỉ có một mảnglạnh vô cùng như hàn băng
hờ hững.

Nam hài cắn môi, trừng mắt nhìn nàng ta.

【Thập thất hoàng tử, ngươi không tin sao? Không bằng, bản
cung thí nghiệm cho ngươi xem đi.】ý cười của nữ nhân càng sâu, ác ý
trong mắt rốt cuộc không che lấp được.

【Người đâu, dẫn người tới, để Thập thất hoàng tử hảo hảo
thưởng thức kịch hay.】

Thanh âm nữ nhân hạ lệnh xuống, ngoài điện vang lên tiếng bước
chân, một nữ tử mặc trang phục cung nữ bị hai gã thị vệ kéo vào.


【Vân Dung….】

Cung nữ kia nhìn thấy nam hài, thần sắc kinh hoàng, nhưng vẫn
kêu to:【Thập thất hoàng tử, đi mau, đi mau a….】

Lời nàng chưa nói dứt, đã bị một gã thị vệ dùng vải bố bịt
miệng.

【Tốt lắm, tới lúc trò chơi bắt đầu rồi.nữ nhân vẫn thập phần
ôn nhu nói, nhìn vẻ mặt cảnh giác của nam hài, cười nói:【Thập
thất hoàng tử không cần sợ hãi, ngươi là hoàng tử mà Hoàng thượng đau nhất, bổn
cung yêu Hoàng thượng như vậy, sao nỡ thương tổn ngươi khiến Hoàng thượng
thương tâm a? Bổn cung hôm nay chỉ muốn dạy ngươi một đạo lý thôi.】

Nam hài ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là thấy cung nữ kia bị hai
thị vệ xé quần áo, hai gã cũng tự cởi sạch quần áo của mình, rồi xem như chốn
không người bắt đầu làm việc trên giường. Trong ánh đèn yếu ớt, nữ nhân nhỏ
xinh bị hai nam nhân cao lớn trước sau công kích, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ,
đôi mắt vốn sáng ngời trở nên ảm đạm tuyệt vọng. Tình cảnh trước mắt tàn khốc
như vậy, thần sắc thống khổ tuyệt vọng của cung nữ khiến người ta thật khó tiếp
thu……

Cung nữ bị hai nam nhân cùng nhau cưỡng hiếp nhìn ánh mắt
thanh u của hài tử nhỏ tuổi, thống khổ lắc đầu, đứt quãng nói:【Thập
thất hoàng tử, thỉnh ngài không nên nhìn, không nên nhìn a…. A a a….】

Vẻ mặt của hắn đầu tiên là kinh Hoàng đến đờ đẫn, sau đó
không còn một tia cảm xúc, rétlạnh nhìn một nàm dâm loạn bên trong.

Nữ nhân mặc hoa phục đi đến bên người hắn, tay nhỏ nhắn mềm
mại không xương nhẹ nhàng cầm tay nam hài đang siết chặt trong tay áo rộng
thùng thình, dịu dàng nói:【Nghe nói Vân Dung là cung nữ Thập thất
hoàng tử yêu thích nhất, đã chiếu cố ngài lớn lên, Thập thất hoàng tử đối với
nàng quả nhiên khác biệt. Xem, sao lại không cẩn thận như vậy, bàn tay chảy máu
rồi…. Cho dù Thập thất hoàng tử trong lòng thống khổ, cũng không thể lấy thân
thể mình ra đùa giỡn a.】

Nữ nhân gọi người đưa hòm thuốc tới, vô cùng dịu dàng giúp hắn
bôi thuốc lên vết thương trên tay. Thuốc kia thập phần thần kỳ, bôi lên vài
phút liền kết vảy, chỉ là nghe nói tác dụng phụ của nó là bôi lên miệng vết
thương, đau đớn phải chịu nhiều hơn bình thường gấp mấy lần. Hắn dường như
không có cảm giác đau, giương mắt nhìn cung nữ tên Vân Dung giống miếng vải
rách bị người sắp xếp, đôi mắt trống rỗng không còn chút thần thái nào.

Chờ mọi thứ ngừng lại, hai thị vệ mặc xong quần áo rời đi,
cung nữ toàn thân không một mảnh vải nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng trừng
lớn.

Hắn rút bàn tay bị thương khỏi tay nữ nhân kia, đi đến trước
mặt cung nữ, nhẹ nhàng k【Vân Dung】

Ước chừng qua vài phút, cung nữ kia cuối cùng cũng có động
tĩnh, im lặng nhìn nam hài trên cao, sau đó lộ ra tươi cười điềm tĩnh mà sạch sẽ,
nói:【Thập
thất hoàng tử, thực có lỗi, để người thấy nô tỳ như vậy, tha lỗi cho nô tỳ đời
này không thể hầu hạ này, kiếp sau…. nô tỳ nhất định….】lời
chưa dứt, khóe miệng của nàng tràn ra chất lỏng màu đỏ, cũng không lại cử động
nữa.

Một cung nữ đến thăm dò hơi thở của nàng, nói với nữ nhân mặc
hoa phục:【Nương nương, nàng cắn lưỡi tự sát.】

Hắn mặt không chút thay đổi đứng đó, thần sắc nghiêm túc.

【Thập thất hoàng tử không cần lo lắng, cung nữ như Vân Dung
kỳ thật rất nhiều, bản cung sẽ ban thưởng cho ngươi một cung nữ giống như Vân
Dung.】

Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, một cung nữ từ bên ngoài tiến vào,
diện mạo dáng người kia, thập chí tươi cười trên mặt đều cùng Vân Dung đã chết
cực kỳ tương tự.

【Thập thất hoàng tử, đây là Lan Đài, bổn cung lấy đi Vân
Dung của ngươi, đương nhiên sẽ ban thưởng Lan Đài cho ngươi.】tươi
cười trên mặt nữ nhân thập từ ái, 【Thập thất hoàng tử yên tâm, Hoàng thượng
đã đáp ứng chuyện này, Lan Đài cũng sẽ quan tâm ngươi giống Vân Dung. Lan Đài,
đến bái kiến chủ tử của ngươi, về sau Thập thất hoàng tử chính là chủ tử của
ngươi.】

【Vâng thưa nương nương.】Lan Đài bước lên, quỳ trước
mặt tiểu hoàng tử, cung kính lại không mất quan tâm nói:【Thập
thất hoàng tử thỉnh nén bi thương, tin rằng Vân Dung tỷ tỷ trên trời có linh
thiêng cũng không mong người thương tâm như thế.】

Tiểu hoàng tử không hề liếc nhìn nàng, vẫn thản nhiên nhìn cung
nữ đã chết trên mặt đất, cho đến khi nữ nhân mặc hoa phục sai người đem thi thể
đi.

【Được rồiThập thất hoàng tử, đêm đã khuya, tiểu hài tử nên
trở về giường ngủ thôi.】nữ nhân ngồi xổm xuống trước mặt tiểu
hoàng tử, giúp hắn chỉnh y phục, ôn nhu từ ái nói:【Nếu việc
hôm nay dọa đến Thập thất hoàng tử, bổn cung thật áy náy. Bổn cung chỉ muốn cho
Thập thất hoàng tử biết, trên thế gian này có rất nhiều thứ là có thể thay thế
được. Tuy rằng bây giờ ngươi là hoàng tử mà Hoàng thượng yêu thương nhất, nhưng
chờ con của bổn cung ra đời, tin tưởng Hoàng thượng sẽ nhanh chóng vứt bỏ
ngươi. Cho nên, Thập thất hoàng tử, ngươi là đứa nhỏ thông minh, hy vọng ngươi
sau này đừng để bổn cung thất vọng a…..】

【Lan Đài, đưa Thập thất hoàng tử trở về nghỉ ngơi.】

【Vâng, nương nương. Thập thất hoàng tử, đêm đã khuya, thỉnh
trở về nghỉ ngơi.】

………….

Thập thất hoàng tử, thế giới này có rất nhiều thứ tương tự
có thể thay thế thứ độc nhất vô nhị trong lòng! Ngươi có tin không?

Thập thất hoàng tử, đừng làm bổn cung thất vọng nhé….

Thập thất hoàng tử, bổn cung không phải mẫu thân thân sinh của
ngươi. Bổn cung nguyện ý làm dưỡng mẫu của ngươi, chỉ vì bổn cung không có con,
ngươi lại là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, bổn cung mới cầu Hoàng thượng đem ngươi
cho bổn cung.

Thập thất hoàng tử, chúng ta là mẹ con, bổn cung đương nhiên
yêu thương ngươi, cho nên, ngươi đừng làm bổn cung thất vọng.

Thập thất hoàng tử, bổn cung yêu Hoàng thượng như vậy, tồn tại
của ngươi thật dư thừa………

Thập thất hoàng tử, thế gian này không có độc nhất vô nhị, rất
nhanh sẽ bị đồ vật này nọ tương tự thay thế đi. Giống như bổn cung cũng sẽ
nhanh chóng bị nữ nhân trong hậu cung này thay thế vậy……..

Thập thất hoàng tử, ngươi hiểu không?

………..

Thanh âm ôn nhu dịu dàng của nữ nhân không ngừng vọng bên
tai. Cuối cùng, hắn nhắm mắt, lại mở to mắt, đã đem chuyện cũ này xua đi.

Hắn bây giờ không còn là tiểu hoàng tử năm xưa nhỏ tuổi
không có thế lực, không nên lại bị chuyện cũ quấy nhiễu.

Nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy miệng khô lưỡi
nóng, đang định đứng dậy, phát hiện trên cánh tay có cái đầu gối lên. Cô gái sợlạnh
kia cả người đều rúc vào trong lòng ngực hắn.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, qua ô vuông cửa sổ rọi vào trong
phòng, tất cả đều thập phần rõ ràng.

Gương mặt của cô gái tựa trong ngực ngủ say giống như búp bê
ngây thơ, không tính kế, khônglạnh lẽo, không dơ bẩn.

Nàng thực sạch sẽ.

Đây là cảm giác khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng.

Hắn cúi đầu, khẽ ngửi mùi hương loáng thoáng ngọt nhẹ của cô
gái trong lòng, cả trái tim đều an tĩnh trở lại.

Nàng tựa hồ cảm giác được suy nghĩ của hắn, càng rúc vào
lòng ngực hắn cọ cọ, giống như con mèo nhỏ meo meo vậy.

Hắn cười khẽ, ôm lấy nàng, môi cọ cọ bên tai nàng, nhẹ nhàng
nói: “A Nan, nàng là độc nhất vô nhị…..”