Hiền Thê Khó Làm

Chương 57

Gió bấc rít gào, tuyết tựa như hoa rơi.

Triệu Cảnh đứng ở trên cổng thành nhìn xuống dưới chiến trường
cách đó không xa, gương mặt cương nghị nghiêm trang tỉnh táo, không có chút biểu
tình nào. Trên áo giáp loang lổ vết máu đã khô, có thể tưởng tượng được mấy
ngày qua chiến tranh gay cấn như thế nào.

Trước khi mùa đông đến, cho dù là sống ở nơi biên thành
hoang vu này đã thành thói quen cái rét căm căm thì người Bắc Việt cũng không
chịu được cái lạnh buốt tê người nơi đây, chiến đấu bắt đầu kiệt sức, đến hôm
nay, trải qua một tháng chiến đấu, quân Bắc Việt rốt cuộc cũng lui binh.

Ôn Lương mặc chiếc áo choàng dầy đứng ở sau lưng Triệu tướng
quân, hai mắt thanh u bị bông tuyết lướt qua, nhìn chiến trường dưới cổng
thành, nơi đó mới vừa trải qua một cuộc chiến, thây ngang khắp đồng, có một ít
binh lính đang dọn dẹp chiến trường, bông tuyết bay lả tả rơi xuống, từ từ che
lấp vết máu trên đất đi, mùi máu tươi tràn ngập một tháng ở Bắc Phong trung
cũng dần dần tản đi……

Triệu tướng quân nhìn toán binh lính mang thi thể binh lính
Đại Sở về, mắt hổ không khỏi rưng rưng.

“Bọn Bắc Việt mọi rợ đáng chết! Đã có lãnh thổ của mình lại
luôn muốn xâm phạm giang san của ta, đem biên thành ta thành của dân chúng, một
ngày nào đó, một ngày nào đó……” Triệu tướng quân cắn chặt hàm răng, gương mặt
cương nghị cũng biến thành vặn vẹo, trịnh trọng phát ra lời thề, “Ta nhất định
sẽ khiến Bắc Việt mọi rợ trả giá nghìn vạn lần, giữ biên giới Hà Sơn thật tốt,
trả cho dân chúng biên thành một cuộc sống an ổn bình thản!”

“Tướng quân!”

Vị Hiệu úy sau lưng Triệu tướng quân cũng kích động kêu một
tiếng.

Ôn Lương chỉ nhàn nhạt nhìn, trong mắt không buồn không vui,
giống như một khách qua đường nhìn chiến trường tàn khốc phương xa, khóe môi
không còn giữ nụ cười trêu chọc ngày thường, cả người thanh u giống như không tồn
tại. Chỉ là trong ống tay áo, bàn tay siết chặt thành quả đấm, có thể biết tâm
tư hắn cũng không bình tĩnh.

Hồi lâu, Triệu tướng quân rốt cuộc khôi phục tâm tình bình
tĩnh, trịnh trọng thở dài: “Trận tuyết này tới rất kịp thời, Bắc Việt tạm thời
lui binh, khí trời càng ngày càng lạnh, đoán chừng lúc đầu mùa xuân đến, bọn Bắc
Việt mọi rợ lại đem quân trở lại xâm phạm, mấy huynh đệ chúng ta nên cũng có thể
tạm qua năm mới được.”

Ôn Lương hất gỡ bông tuyết rơi trên lông mi, khóe môi nổi
lên một nụ cười buồn, “Theo lệ thường năm trước, quả thật như thế, năm nay cũng
có thể qua năm tốt mà.” Chỉ là trận chiến ngày càng tàn khốc, quân sĩ Đồng
Thành tổn thất một phần ba, số lượng này không chỉ Triệu tướng quân đau lòng,
Ôn Lương cũng cảm thấy không yên ổn. Những huynh đệ kia ngày hôm qua cnhau sánh
vai chiến đấu, hôm nay đã là âm Dương cách biệt, làm sao lại không đau lòng?

Triệu tướng quân thu tầm mắt trở lại, nhìn về phía Ôn Lương
hỏi: “Tử Tu, không biết Vương gia hiện tại như thế nào?” Nói xong, trên mặt Triệu
tướng quân lộ ra thần sắc lo lắng trùng trùng, mấy ngày nay hai quân giao chiến,
hắn là chủ soái, căn bản không thể rời bỏ chiến trường, chỉ có thể mỗi ngày đều
hỏi thăm Ôn Lương một lần.

Ôn Lương trấn an nói: “Tướng quân yên tâm, vết thương Vương
gia hiện tại đã ở trong thời kì khôi phục, Tử Tu tin tưởng Vương gia có thể qua
khỏi nhanh chóng.”

Triệu tướng quân nghe vậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, mà bên
cạnh Lâm Hiệu úy đúng lúc nói: “Tướng quân, tiểu thư vẫn còn ở trong tù đấy……”

Triệu tướng quân nghe vậy thân thể chấn động, hắn làm sao
không biết con gái đã bị nhốt trong tù cũng chừng mười ngày rồi, nhưng mà hắn
chỉ có thể dằn lòng không nghĩ đến nàng, chỉ cho tâm phúc của Hiệu úy đi thăm.
Lâm Trạm ngày đó đi Túc Vương phủ nói cho A Nan, Túc Vương gặp chuyện không
may.

Triệu tướng quân biết tội con gái lần này cũng không nhẹ, mặc
dù không bị phán tử hình, nhưng tội sống khó tha, hiện tại hắn chỉ hy vọng Túc
Vương không quá độc ác, phạt nhẹ một chút.

“Quân sư……” Triệu tướng quân đột nhiên có chút lắp bắp mà
kêu.

Tướng quân kiên nghị quả cảm ở trên chiến trường, lúc này vì
con gái không thể không từ bỏ, mặt mày cũng đỏ bừng, xoa xoa tay, nhưng không
biết nói cái gì cho phải.

Ôn Lương vội vàng nói: “Tướng quân, ngươi nhìn ta như vậy
cũng vô dụng, ngươi cũng biết tính tình của Vương gia, Triệu tiểu thư làm ra sự
tình này…… Ai, thôi đi, để ta đi khuyên nhủ, nhưng Vương gia xử trí chuyện này
như thế nào, Tử Tu cũng không thể ra sức. Mặc kệ Vương gia muốn xử trí Triệu tiểu
thư như thế nào, chỉ hy vọng Tướng quân không nên oán Vương gia với ta.”

“Quân sư yên tâm, ngài có thể đi khuyên nhủ Vương gia là ta
đã thỏa mãn.” Triệu tướng quân vội vàng nói.

Kế tiếp, hai người lại thương lượng chút công việc chiến đấu,
còn có đối sách an bài hậu tán binh lính hy sinh, Ôn Lương lại nhìn bông tuyết
rơi, cùng Triệu tướng quân chắp tay cáo biệt, xuống thành lâu, chậm rãi đi về
hướng Thành Thủương phủ.

Trên đường, tuy rằng tuyết rơi khiến người đi trên đường giảm
bớt rất nhiều, nhưng có dân chúng tập hợp đi qua, mặc dù khí trời lạnh buốt,
nhưng trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười. Cuộc chiến mặc dù tàn khốc, nhưng sau khi
chiến tranh kết thúc, cuộc sống của mọi người liền khôi phục bình thường rất
nhanh, không bị ảnh hưởng nhiều.

Ôn Lương nhìn thấy có chút hâm mộ, lại có chút cảm khái, cuộc
sống quanh năm ở chiến tranh nên mọi người mới có loại năng lực như thế, cùng
nhau tận hưởng lạc thú trước mắt.

Trong gió tuyết, Ôn Lương che kín người, thản nhiên đi về
phía phủ Túc Vương.

*********


Sau khi Ôn Lương đi, Triệu tướng quân mang theo thuộc hạ trở
lại lều chủ soái, an bài chút công việc, liền ở trong lều đi đi lại lại.

Hiện tại Bắc Việt đã lui binh rồi, Triệu tướng quân có chút
nhớ nhung con gái, nhưng Vương gia bây giờ chưa có động tĩnh, hắn sợ đường đột
để con gái ra ngoài, ngược lại bị Túc Vương trừng phạt thêm nặng…… Triệu tướng
quân thở dài một tiếng, xem ra hắn chỉ có thể chờ Ôn Lương đi khuyên Vương gia,
chờ Vương gia tự mình hạ lệnh đem Triệu Kỳ Hoa thả ra.

Triệu tướng quân nhớ tới nhà tù trong quân doanh mặc dù nói
không đến nỗi dơ dáy bẩn thỉu, nhưng cũng là đơn sơ rét lạnh, một thiên kim tiểu
thư cho tới giờ chưa từng ăn qua đắng khổ bị nhốt ở nơi đó…… Triệu tướng quân
nghĩ như vậy, lòng lại đau. Đứa con gái này đã mất mẹ từ sớm, hắn bởi vì hàng
năm đóng ở biên thành, sợ con gái bị người ta bạc đãi, vì vậy chưa từng nghĩ tới
cưới vợ kế, luôn nuông chiều con gái, chưa bao giờ để nó chịu khổ gì, giờ cũng
không biết nàng trôi qua những ngày này như thế nào, tất nhiên là đói lạnh……

“Người đâu, truyền Lâm Hiệu úy Lâm Trạm.”

Triệu tướng quân vội gọi người kêu Hiệu úy tâm phúc đến, chờ
Lâm Trạm tới, Triệu tướng quân vội vàng nói: “Lâm Trạm, ngươi giúp ta đi xem Kỳ
Hoa thế nào rồi…… Xem xem nàng có bị đói bụng, nhờ người chăm sóc nàng chút.”

Lâm Trạm thoạt nhìn là một nam tử rất trầm ổn, năm nay hai
mươi bốn tuổi, mười lăm tuổi đi theo bên cạnhTriệu tướng quân, rồi thăng tiến đến
địa vị này, là tâm phúc số một của Triệu tướng quân, Triệu tướng quân có chuyện
gì cũng bảo hắn đi làm. Mà Triệu tướng quân cũng rất nể trọng hắn, hắn là người
không chỉ trầm ổn, còn kiên nhẫn nghị lực, chuyện phục kích kẻ địch Ôn Lương
cùng Triệu tướng quân đều là giao cho hắn làm, mà hắn cũng chưa từng làm bọn họ
thất vọng qua.

Lâm Trạm cung kính đáp một tiếng, lĩnh mệnh đi.

Lâm Trạm đi tới nhà tù doanh trại Đồng Thành, đem lệnh bài
đưa ra cho hai binh sĩ giữ cửa, bọn lính rất nhanh liền mở cửa cho hắn đi vào.

Lâm Trạm đi tới một doanh tù, nơi này khác với doanh tù bình
thường khác, không chỉ rộng rãi, hoàn cảnh cũng gọn gàng sạch sẽ, ngay cả vật dụng
cần thiết cũng được chuẩn bị thỏa đáng, so với thứ đồ vật dùng bình thường dân
chúng thường dùng còn tốt hơn, người bị nhốt ở bên trong ngoại trừ không có tự
do, cũng không bị đông lạnh.

Lâm Trạm đi tới trước chỗ phòng giam, xuyên qua hàng rào
song sắt, thấy thiếu nữ tay ôm đầu gối ngồi ở trên giường, quanh thân lộ ra một
loại hơi thở yên lặng. Vốn là thiếu nữ nóng bỏng linh động lại trở thành bộ dạng
như người chết chìm, làm cho người ta nhìn chỉ cảm thấy vô cùng chua cay.

Lâm Trạm đáy mắt tĩnh mịch, trong lòng đau đớn lướt qua nhàn
nhạt, khẽ thở dài.

“Tiểu thư……”

Triệu Kỳ Hoa ngồi ôm đầu gối không nhúc nhích, giống như
không nghe thấy. Lâm Trạm lại gọi thêm vài tiếng, rốt cuộc cũng máy móc ngẩng đầu,
thấy nam tử bên ngoài lan can sắt, ánh mắt của Triệu Kỳ Hoa rốt cuộc cũng có
chút bóng sáng, vui mừng kêu một tiếng “Lâm đại ca”, nhảy xuống giường. Nhưng
là nàng duy trì tư thế ngồi này quá lâu, lại vì khí trời rét lạnh, tay chân
cũng cứng ngắc, trong lúc nhất thời hành động theo không kịp suy nghĩ, thân thể
té nhào xuống giường……

Vào ngày đông rét này, trên đất cũng ngưng kết thành một tầng
khí lạnh, cả người trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, có thể không té gãy xương
thì cũng sưng bầm tím.

“Tiểu thư ——” Lâm Trạm khẩn trương trong lòng, vội vàng móc
chìa khóa đem cửa mở, ôm lấy thiếu nữ ngã trên mặt đất.

“Tiểu thư, người không sao chớ?” Lâm Trạm muốn xem thương thế
của Triệu Kỳ Hoa, nhưng nam nữ hữu biệt, hắn không thể làm ra chuyện gì vượt
khuôn phép, tránh phá hủy danh dự của nàng, trong lúc nhất thời tuy vô cùng sốt
ruột, nhưng không biết nên

Triệu Kỳ Hoa bị Lâm Trạm ôm lên giường phía sau, nhưng chỉ
là lẳng lặng nằm im trên giường, cũng không kêu đau, chỉ yên lặng rơi lệ.

“Tiểu thư, người bị thương nơi nào, có muốn thuộc hạ đi gọi
đại phu hay không……” Lâm Trạm cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Lâm Trạm cho là Triệu Kỳ Hoa sẽ không trả lời, nhưng ai ngờ
nàng đột nhiên quay đầu, trong mắt chứa đựng lệ, nghẹn ngào nói: “…… Ta bị
thương vậy thì có là cái gì? Ninh ca ca hắn, hắn……” Nói xong, rơi lệ càng nhiều,
không nhịn được nằm lỳ ở trên giường nức nức nở nở khóc lên.

Những ngày qua của Triệu Kỳ Hoa cũng trôi qua không tốt,
trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến bối cảnh chiến hỏa liên miên, nam tử mặt mũi lạnh
lùng đó đẩy nàng ra sau thật nhanh, bị một mũi tên đâm xuyên qua ngực. Cho tới
bây giờ, nàng tựa hồ còn nhớ rõ ràng âm thanh khi mũi tên kia ghim vào ngực,
làm tim nàng cũng lạnh. Nàng chỉ cảm thấy một khắc Sở Bá Ninh kia ngã xuống,
đau lòng đến khó có thể hô hấp, cả người cũng ngu, dù lúc phụ thân muốn đem
nàng nhốt vào quân tù, nàng cũng không có phản ứng.

“Tiểu thư, Vương gia đã thoát khỏi nguy hiểm, tin tưởng chỉ
cần Vương gia nghỉ ngơi thích đáng, vết thương sẽ khỏi rất nhanh.” Lâm Trạm an ủi
nàng, thấy mặt nàng chờ đợi nhìn mình, gò má cũng gầy nhọn đi, có thể biết được
nàng trải qua mấy ngày nay cũng không tốt lắm, ánh mắt cũng dịu đi mấy phần.

“Này, vậy ta lúc nào thì có thể ra ngoài? Ta muốn đi xem xem
Ninh ca ca thế nào……” Triệu Kỳ Hoa chờ đợi hỏi, chỉ thấy Lâm Trạm lắc đầu thì
trong mắt Kỳ Hoa cũng ảm đạm xuống.

Ánh mắt Lâm Trạm có chút lóe lên, trong lòng không biết có
nên thở dài vị đại tiểu thư chậm hiểu này hay không, có lẽ, cũng có thể may mắn
là nàng chậm hiểu, cho tới bây giờ còn không hay biết cảm giác với tình cảm của
mình. Lâm Trạm là một người tinh ý, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Triệu Kỳ Hoa
nhìn về phía Sở Bá Ninh thì hắn liền phát hiện tình cảm Triệu Kỳ Hoa, mà để cho
hắn không biết nên khóc hay cười chính là, Triệu Kỳ Hoa tựa hồ chưa từng hiểu,
vẫn luôn là bộ dạng hồ đồ lờ mờ này. Lâm Trạm có chút hâm mộ nàng chậm hiểu,
nghĩ thầm nàng cả đời tốt nhất đều không rõ ràng.

Lâm Trạm nghĩ, nếu như hắn cũng chậm tiêu như Triệu Kỳ Hoa
thì thật là tốt


*************

Trong Phủ Túc Vương, Như Lam đứng ở ngoài chánh phòng, không
nghe được thanh âm của hai vị chủ nhân trong phòng, liền biết bọn họ hiện tại
hiển nhiên là không muốn gặp lại vị quân sư này.

Số nha hoàn thật là khổ, chỉ có thể thở dài, đi tới thiên sảnh,
bảo Ôn quân sư chờ rồi.

Trong sảnh, Ôn Lương uống vài chén trà nhỏ, không thấy chủ
nhân xuất hiện cũng không giận, cười híp mắt uống trà, thuận tiện hỏi nha hoàn
bên cạnh.

“Như Thúy nè, sữa chua gì đó có còn nữa không? Ta nhớ Vương
phi nói lọai thức uống này cũng không khó làm, bổn đại nhân hiện tại đói bụng,
mau mau đem lên một chén nếm thử một chút.”

Ôn Lương tới chỗ này, thuần túy là thích mấy cái sản phẩm từ
sữa kia, trong đó sữa chua là thứ mà hắn thích nhất, kể từ lần đầu tiên ăn thử
thì lần sau muốn ngừng mà không được, hận không thể ngày ngày chạy tới nơi này.
Ôn Lương hiện tại rất hối hận mình vì sao không cưới vợ, cũng không có một ngôi
nhà nghiêm chỉnh, chỉ có thể ngày ngày ở trong quân doanh, đối mặt với một đống
nam nhân thối, không biết săn sóc cũng không thể làm gì đó ăn ngon, thật là quá
thương mắt rồi. Nếu hắn cũng có lão bà để phu xướng phụ tùy, không chỉ giữa
mùa đông có thể ấm giường, cũng có thể làm cho hắn ăn ngon. Ôn Lương hiện tại
thật hâm mộ Sở Bá Ninh, thì ra là, đãi ngộ dành cho nam nhân đã thành thân đúng
là không giống nhau mà.

Bất đắc dĩ, Ôn Lương không thể làm gì khác hơn là ngày
ngàymang danh nghĩa tới thăm Túc Vương để được ăn uống ké.

Như Thúy giương mắt liếc nhìn Ôn Lương, cung kính đáp một tiếng,
liền đi vào phòng bếp đem lấy sữa chua mà A Nan làm bưng tới cho người ta. Bởi
vì Ôn Lương thích món này, A Nan từ vừa mới bắt đầu im lặng đến bây giờ đã chết
lặng, A Nan không thể chịu được việc làm đồ ăn cho nam nhân khác ngoại trừ trượng
phu nhà mình, nên đem cách làm dạy cho nữ đầu bếp, liền phủi tay không làm. Nữ
đầu bếp cũng bị Ôn Lương phiền đến không chịu được, biết Ôn quân sư thích ăn,
liền làm vài phần để sẵn, Ôn Lương tới thì có ăn.

Một lát sau, Như Thúy đem sữa chua nữ đầu bếp làm trình lên,
sữa chua trắng noãn phía trên có hương giòn hoa nhỏ cùng hạnh nhân, xem ra hết
sức mê người.

Như Thúy thấy hai mắt Ôn Lương lấp lánh tỏa sáng, cực kì mừng
rỡ, lại không nhịn được nói: “Ôn đại nhân, Cố đại phu bảo nô tỳ chuyển cho ngài
một câu……”

Mặt Ôn Lương tràn đầy nghi ngờ, Cố đại phu có chuyện gì à?
Hiện tại thân thể hắn tráng kiện, ăn ngon, ngủ ngon, cũng không phải bị thương
như Sở Bá Ninh, Cố đại phu sẽ không có có lý do nói gì chứ?

Nghĩ tới đây, Ôn Lương cười nói: “Có điều gì cứ nói đi,
không cần ấp a ấp úng.”

Như Thúy nháy mắt, nếu chính Ôn Lương đã để cho nàng nói, vậy
nàng liền nói thẳng đi thôi. Vì vậy Như Thúy dứt tiếng nói: “Ôn đại nhân, Cố đại
phu nói lúc này trời đang rất lạnh, ăn quá nhiều thực phẩm lạnh không tốt, nam
nhân ăn nhiều sẽ hư thận. Cho nên hắn bảo nô tỳ nhắc nhở ngài một tiếng, tránh
cho bệnh từ mà miệng vào.”

“Phốc —— khụ khụ khụ……”

Ôn Lương phun một hớp sữa chua, sau đó sặc gần chết.

Như Thúy đứng ở một bên, xoay mặt, làm ra vẻ “Thê thảm không
nỡ nhìn”.

Ôn Lương thật vất vả để khôi phục như cũ, chỉ là vừa mới ho
quá nặng, gương mặt trắng như quan ngọc nhàn nhạt ửng hồng, nhìn sắc đẹp có thể
thay cơm đó, không trách được sẽ bị người ở kinh thành bầu thành Kinh thành đệ
nhất mỹ nam.

Ôn Lương run run chỉ vào miệng bạn nha hoàn nào đó một hồi
lâu vẫn không nói nên lời.

Đúng là mùa đông ăn quá nhiều thực phẩm lạnh có thể làm cho
nam nhân hư thận, thế nhưng lời nói do nha đầu này nói ra, không biết vì sao liền
thay đổi tất cả. Ôn Lương ở trong lòng tức giận rống: “Cố đại phu, ngươi rốt cuộc
là có ý gì a” gào khóc ngao!!!

“Ôn đại nhân, ngài không sao chứ? Có muốn nô tỳ đi mời Cố đại
phu tới hay không?” Như Thúy lo lắng khách đến phủ lại bị bệnh, đến lúc đó
Vương phi sẽ trách tội.

Ôn Lương mặt ba vạch đen, khoát tay áo nói: “Chỉ cần ngươi
câm miệng, bản đại nhân ta không cần đại phu.”

Như Thúy ồ một tiếng, ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng Ôn Lương nhìn đến chén sữa chua đang cầm kia cảm thấy
ăn không vô nữa, cộng thêm nha hoàn bên cạnh kia đang mở to đôi mắt nhìn chằm
chằm, ý rõ ràng trong mắt “Ngài muốn hư thận thật sao?” Với biểu hiện như thế nếu
Ôn Lương còn có thể ăn như không có việc gì thì hắn chính là vĩ nhân —— Vì chỉ
có vĩ nhân mới sẽ không bị tức chết.

Ôn Lương than một tiếng, đem chén đặt trên bàn, liền hất cây
quạt ra phe phẩy, “Nha đầu, Cố đại phu đâu?” Ôn Lương biết rõ nha đầu này như
thế nào, sao có thể để cho nàng truyền lời nói loạn ra bên ngoài, không phải biến
hắn thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

Như Thúy liền vâng dạ, nói: “Cố đại phu trong nhà có việc,
hôm nay xin nghỉ về nhà, buổi tối mới tới.”

Ôn Lương nghe vậy miệng liền méo mó, tất nhiên Cố đại phu biết
sẽ biết có chuyện như vậy xảy ra nên đã sớm trốn. Nhưng hắn lại không thể cùng
nha hoàn này so đo.

Không có thức ăn ngon, Ôn Lương cảm thấy rất không thú vị,
liền đứng lên, “Đi, tìm chủ nhân của ngươi đi.”

Như Thúy nháy nháy mắt, không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn
đáp vâng một tiếng, vội vàng đi theo.

Ôn Lương nghênh ngang đi tới trước cửa chánh phòng, cửa đóng
chặt, bên trong im lặng như tờ.

“Vương gia, vết thương của ngài như thế nào rồi? Tử Tu thật
sự rất lo lắng đó, có thể mở cửa cho tiểu nhân xem qua cho an tâm hay không……”

Ôn Lương liền đứng ở ngoài cửa hô lên. Bông tuyết rơi xuống
trên mái tóc đen mượt, lướt qua khuôn mặt tinh xảo, sạch sẽ mà thấu đáo, trong
ánh mắt đen hiện lên ý cười nhẹ nhàng, giống như những vì sao lấp lánh trên màn
đêm thăm thẳm.

Như Thúy há to mồm, nàng không nghĩ tới Ôn Lương sẽ có hành
động không kiêng dè như vậy. Như Lam nghe được âm thanh, từ một bên trắc phòng
đi ra ngoài, nhìn thấy hành động như thế của Ôn Lương, da đầu chợt tê dại. Bộ
dáng vô lại như thế, không phải là của Kinh thành đệ nhất mỹ nam nên có, hoàn
toàn là của những tên mặt dày vô lại. Như Lam không nhịn được trừng mắt nhìn
Như Thúy, để nàng chiêu đãi khách quý, là muốn nàng ấy phát huy năng lực của
nàng ấy chặn vị khách này lại, ngược lại, lại đem khách tới nơi này giương oai.

Như Thúy chép chép miệng, nàng cũng rất oan uổng nha, ai mà
biết bạn Quân Sư vô lương nào đó lại sẽ có hành động không kiêng kỵ gì như vậy
chứ!

Bên ngoài, quân sư mặt dày nào đó cười hì hì, trong phòng, A
Nan nhìn chằm chằm Vương gia kiêu ngạo, rất muốn kéo lỗ tai hắn để cho hắn đừng
có bày ra vẻ mặt ngây thơ như vậy.

“Vương gia, có lẽ Ôn đại nhân hôm nay thật sự có chuyện, hay
là ngài gặp một lần đi.” A Nan ôn tồn khuyên nhủ, tránh cho Ôn Lương vô lại kia
lại có hành động không kiêng kỵ gì thật để cho hắn xù lông. A Nan cảm thấy hắn
bây giờ còn đang bị thương, mình nên chiều theo ý hắn 1 chút

Rốt cuộc, Sở Bá Ninh nghe A Nan nói thế, chầm chậm ngồi dậy,
bảo A Nan giúp hắn mặc áo khoác dầy ấm, chậm rãi đi đón tiếp vị quân sư nào đó.