Hiền Thê Khó Làm

Chương 32

Thừa tướng
đương triều tới cửa, đừng nói là người gác cổng, ngay cả Tấn quản gia cũng cung
kính nghênh đón. Hơn nữa, Lục Thừa tướng không chỉ là Thừa tướng, còn là cha ruột
Vương phi bọn hắn, người trong Vương phủ thế nào cũng phải cung kính.

A Nan biết
tin rất nhanh, mang theo mấy nha hoàn đến đại sảnh, vừa đến đã thấy bộ dáng
không yên của Thừa tướng, đang đi lại vòng tròn trong đại sảnh, thật may là bọn
nha hoàn đều đứng chờ ngoài cửa, nếu không bộ dáng Thừa tướng như thế nà không
phải là làm cho người ta chế giễu sao.

“Cha, sao đột
nhiên đến vậy? Cha đã ăn cơm trưa chưa vậy? Để con cho người làm cơm nhé, lâu rồi
con gái chưa có ăn cơm cùng người.” A Nan vừa tới, thấy Lục Thừa tướng còn đang
mặc quan phục trên người, nghĩ chắc là vừa hạ triều đã tới đây luôn, chưa có về
phủ. A Nan nhìn lại trên bàn, thấy có nước trà cùng điểm tâm, trong lòng có
chút hài lòng, biết gia nhân trong Vương phủ không dám chậm trễ tiếp đón Lục Thừa
tướng.

Lục Thừa tướng
nhìn thấy con gái, thần sắc có chút yên tâm, bộ mặt từ ái nói: “Không cần, cha
không đói, lát trở về phủ rồi ăn. A Nan, con tới đây cha xem một chút.”

A Nan ngoan
ngoãn đứng trước mặt Lục Thừa tướng để ngài tỉ m

quan sát.

Lục Thừa tướng
nhìn kĩ, thấy con gái sắc mặt hồng nhuận, bộ dáng mềm mại đáng yêu, không cần
nói nhiều, biết gia đình con gái sống rất tốt, yên tâm trở lại.

Gần đây, Lục
Thừa tướng cảm thấy có áp lực rất lớn a!

Trước không
nói quốc gia sắp sửa có chiến tranh – Hàng năm, Bắc Việt cùng Đại Sở đều có cạnh
tranh chiếm đoạt biên giới, kẻ làm quan như bọn họ cũng không quan tâm nhiều,
nhưng năm nay, tình hình nghiêm trọng có thể dẫn đến chiến tranh kịch liệt, dù
đối với những người bọn họ ở tận kinh thành xa xôi này không có ảnh hưởng gì,
cuộc sống vẫn như cũ. Nhưng hiện tại, con rể của ông sắp phải ra biên cương,
con rể quyền cao chức trọng, ngay cả làm Thừa tướng như ông mà còn phải nể mặt,
làm sao không khiến ông bận tâm? Hơn nữa, biên cương thường xuyên xảy ra chiến
sự, Đồng Thành là căn cứ quân sự, chiến đấu với Bắc Việt, cơ hồ là hai ngày trận
nhỏ, năm ngày một trận lớn, dân cư nơi đó hung hãn không nói, nhưng trên chiến
trường đao kiếm không có mắt, ai biết được chỉ cần sơ ý một chút là con gái của
ông đã trở thành quả phụ rồi?

Sau chuyện
cung nữ ở phủ Túc Vương mất ngoài ý muốn, là chuyện cười cho thiên hạ, nhưng
không chỉ người ở phủ Túc Vương bị cười nhạo, thậm chí, ngay cả người của phủ
Thừa tướng cũng bị cười nhạo – Dù sao thì Vương phi hiện tại cũng là thứ nữ của
Lục Thừa tướng suy nghĩ một chút lại thấy tức giận, nô tài chết rồi thì thôi,
liên quan gì đến con gái nhà ông? Cái đám người kia mở to con mắt trông xem con
gái của ông bao giờ thì bị khắc chết, đáng chết hơn còn nói rõ A Nan không thể
sống qua được mùa đông này. Thậm chí có người ra vẻ tài ba còn đánh cược, số mệnh
A Nan cứng rắn, có lẽ không bị khắc chết, chỉ là số không có con cái thôi – Đây
không phải là nguyền rủa con gái nhà ông về già không có ai chăm sóc sao?

Lục Thừa tướng
biết có người đánh cược chuyện nhà ông, tức giận, trực tiếp sai người đem nhốt
vaò ngục, lại phải trấn an phu nhân ở nhà nữa!

Vì thế, Lục
Thừa tướng thậm chí còn cùng Tân Ngự Sử đương triều khẩu chiến một trận, chỉ vì
Tân Ngự Sử cùng ông hai người bất đồng chính kiến, thường ở trong triều khẩu
chiến. Mà Tân Ngự Sử làm Ngự Sử cũng đã lâu, có sở thích là bới móc vết sẹo của
người ta, lại mang chuyện người ta đánh cược Túc Vương phi “Lúc nào thì chết’
ra để giễu cợt Thừa tướng. Mặc dù Tân Ngự Sử nói chuyện cũng rất mịt mờ, nhưng
quần thần ai cũng biết chuyện A Nan bị buộc gả cho Túc Vương là tâm bệnh của Lục
Thừa tướng, Tân Ngự Sử nói như thế không phải là đâm vào lòng Lục Thừa tướng một
nhát đao hay sao? Nếu lúc đó không phải có quan viên ngăn cản, nói không chừng
lúc đó cả quan văn quan võ đều sẽ được chứng kiến chuyện Thừa tướng đương triều
ra tay đánh Tân Ngự Sử!

“Cha, rốt cuộc
là có chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ người đến chỉ là để nhìn con gái hay sao?” A Nan
kỳ quái hỏi. Khi nhận được thông báo Lục Thừa tướng đến, nàng vô cùng lo lắng,
nghĩ đã có chuyện gì xảy ra, lập tức tới ngay. Ai biết phụ thân đến, cũng chỉ
ngồi nhìn nàng, hơn nữa sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, khiến nàng lo lắng có phải
người không khỏe hay không?

Lục Thừa tướng
đem chuyện trong lòng gạt qua, hỏi thăm A Nan, mặc dù dài dòng, nhưng A Nan biết
ông đang quan tâm mình, không nhịn được cảm động, tỉ mỉ đáp chuyện. Rột cuộc Thừa
tướng cũng thấy hài lòng, nhìn A Nan muốn nói lại thôi.

“Cha ~~” A
Nan kéo tay Lục Thừa tướng, giọng làm nũng: “Có chuyện gì người nói đi, nhìn bộ
dáng người, con gái rất lo lắng đó.”

A Nan làm
nũng khiến Lục Thừa tướng lại uất ức, trong bốn người con gái, ông hiểu rõ nhất

là con gái út. Không phải bởi mẹ đẻ con gái út dung mạo xinnh đẹp, cũng không
phải vì thân phận con gái út là thứ nữ, … Chỉ vì con gái út từ nhỏ đã khéo léo
thân thiết, lại tĩnh tâm, không giống ba đứa bất hiếu nữ kia, làm gì cũng có chủ
kiến, mặc dù ông cũng kiêu ngạo về họ, nhưng họ không làm nũng với phụ thân, thật
không khiến cho phụ thân có niềm vui của việc có con gái. Vì vậy, con gái út
mang lại cho ông cảm giác đó, khiến ông càng yêu quý con gái út. Hơn nữa, Lục
Thừa tướng nghĩ bộ dáng A Nan ngọt ngào, ôn ôn, nhu nhu, nụ cười ngọt ngào, khiến
người ta ngọt tận tâm, khẳng định không ai lại cảm thấy A Nan không tốt.

“A Nan a,
hôm nay Vương gia sắp rời kinh, con biết chứ?” Lục Thừa tướng hỏi.

“Nhanh như
vậy?” A Nan kinh hãi, mới hai ngày, đã vội vàng, nàng sợ thời gian không đủ,
không thể chuẩn bị hành lý cho Túc Vương đầy đủ được.

“Không
nhanh đâu…, hiện tại cũng đã trung tuần tháng mười rồi, không biết người Bắc
Việt lúc nào thì lại xuôi nam cướp bóc dân chúng ở biên giới.” Lục Thừa tướng đầu
tiên là nghĩ đến nước đến dân, sau đó nhìn A Nan vẻ mặt khó khăn, nói: “A Nan
à, Túc Vương làm chuyện lớn, con…… Con đừng nghĩ……”

“Gì ạ?” A
Nan nghe phụ thân nói chuyện ấp a ấp úng, không hiểu người đang muốn nói gì? Thừa
tướng phụ thân chẳng nhẽ không biết não nàng dung lương nhỏ, nói chuyện không
rõ ràng, nàng sẽ không hiểu sao?

Lục Thừa tướng
cũng không biết nên nói thế nào, đành đem mặt mo nói rõ cho nàng nghe: “Nghe
nhiều người bàn tán, con định noi theo nương tử Chử gia, lấy nàng làm tấm
gương, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó phải không?”

A Nan khó
hiểu, hỏi: “Nương tử Chử gia là ai vậy cha?” Thấy biểu tình trên mặt Lục Thừa
tướng, nàng cho là phụ thân nghe chuyện bên ngoài đồn nàng là đố phụ — trời mới
biết nàng oan uổng a, rõ ràng là ý của Sở Bá Ninh, hậu quả nàng lại phải gánh
vác – A Nan tranh chủ thời gian giải thích: “Cha à, người yên tâm, con gái
không phải người không biết suy nghĩ, đã gả cho Vương gia, đương nhiên coi
Vương gia là trời, sẽ không đem thể diện của người ném đi. Những lời đồn bên
ngoài kia là sai, người đừng bận tâm ….. ”

Lục Thừa tướng
nhìn A Nan than thở, thầm nghĩ con gái khờ, vì sao không được nam nhân số mệnh
tốt ngậm trong mồm tha đi vậy?

“A Nan à,
con đã quên sao…, Nương tử Chử gia chính là thê tử Hà đại nhân trấn thủ Đồng
Thành…” Lục Thừa tướng thấy con gái chớp đôi mắt trong suốt đáng yêu như chú
mèo con nhìn ông, biết nói cũng vô ích. Con gái từ nhỏ đến lớn luôn làm theo
quy củ, Thừa tướng phu nhân trông coi mọi việc nghiêm chỉnh, rõ ràng, vì vậy
không có người đem chuyện của nhà người khác đến bát quái linh tinh, vì vậy, A
Nan đối với chuyện bên ngoài không thể nào hiểu rõ.

A Nan thấy
sắc mặt của Lục Thừa tướng, khen một câu: “Cha, tin tức của người thật tinh
thông…” Ngay cả lão bà của đại nhân nào đó tận Đồng Thành xa xôi cũng biết.

Lục Thừa tướng
nghe con gái nói cảm giác chạm đến nơi kìm nén trong lòng, con gái tuy là món hàng
đã bán ra ngoài, nhưng lại là chú mèo con trong lòng người cha như ông, là gánh
nặng ngọt ngào a!

“A Nan,
không phải con cũng sẽ học nương tử Chử gia đi theo Vương gia đến Đồng Thành chứ?
Ta nghe nói, con cùng Vương gia đến Đồng Thành, làm sao lại có suy nghĩ này?” Lục
Thừa tướng đành đem mặt mo, quan tâm tới chuyện của con gái đã xuất giá. Đã
nói, con gái đã gả là tát nước ra ngoài, xuất giá tòng phu, nhà mẹ đẻ không có
đạo lí can thiệp chuyện của con gái, vì vậy, Lục Thừa tướng thật sự là đeo mặt
mo, để quan tâm chuyện riêng của con gái như thế này, dù sao chuyện này cũng
hơi quá bổn phận của ông.

Chuyện này,
Lục Thừa tướng cũng mới biết, vừa ra khỏi cung, ngồi trên xe ngựa đi qua một
quán rượu, nghe người ta nói, có tin đồn Túc Vương phi học theo Chử nương tử
trước kia, không để ý đến lời cha mẹ chồng phản đối, đi theo trượng phu ra biên
thủ thành. Chuyện này cũng là đàm tiếu lớn một thời của Vương triều Đại Sở, mười
năm trước, khi đó Chử nương tử vừa mới đến Hà gia, đang tiệc tân hôn mà Trường
Tử trùng hợp bị Tiên Đế lệnh đi nhậm chức giữ thành. Hà lão phu nhân khi đó muốn
đem tân nương tử ở lại, an bài hai nha hoàn đắc lực cho con trai, muốn con trai
mang thiếp cùng nhau đi nhậm chức. Ai ngờ, Chử nương tử là một người cường ngạnh,
bất mãn, bà bà vừa tân hôn đã nhét người cho trượng phu, hơn nữa còn sai hai tiểu
thiếp đi theo phục vụ, không phải đánh thẳng vào mặt mũi của chính thê là nàng
sao? Vì vậy, tự thu thập hành lý, cùng trượng phu đến Đồng Thành, ở đó mười
năm. Khi đó, chuyện này trở thành chuyện đàm tiểu khắp kinh thành, Trử thị từ
đó nổi tiếng với tin đồn này.

Lục Thừa tướng
tận tình khuyên bảo: “A Nan, Đồng Thành chỉ là tiểu thành thị nơi biên giới,
nơi đó bão cát lớn, khí hậu rét căm căm, lại hanh khô, thỉnh thoảng còn bị bọn
Bắc Việt mọi rợ xâm chiếm, không phải là nơi tốt gì! Nữ nhân đến đó, chắc chắn
sẽ đợi… ” Chữ chết là điềm xấu, Lục Thừa tướng đành nuốt lại cổ họng.


A Nan sợ hết
hồn, vội vàng lắc đầu, cắt đứt lời Lục Thừa tướng, “Cha, sao cha lại nghĩ vậy?
Vương giđi làm chuyện lớn, làm sao con đi cùng được?” Nàng đã bị đồn là đố phụ,
tiếp đây, không biết những người kia sẽ đồn đại chuyện gì liên quan đến nàng
đây?

Lục Thừa tướng
nhìn con gái chằm chằm, sau đó thở dài nói: “Có lẽ con không biết, Hoàng thượng
không chỉ lệnh cho Vương gia áp tải quân lương mà còn muốn Vương gia đóng quân
tại đó, đến cuối năm mới về. Chuyến đi này của Túc Vương mang ý nghĩa trọng đại,
không chỉ bảo vệ tốt quân lương, mà còn đại diện cho hoàng gia trấn an tâm lí
người dân.” Lục Thừa tướng hiểu cách xử lí của Sùng Đức Hoàng đế, bởi vì năm
nay trong ngoài nước gặp nhiều tai họa nghiêm trọng, lương thực thu hoạch kém,
khiến lương thực mùa đông đã trở thành mối họa lớn của các quốc gia. Bắc Việt lại
vừa trải qua một trân ôn dịch, tình hình so với Đại Sở còn nghiêm trọng hơn một
chút, còn chưa đến mùa đông nghe nói đã có người chết đói. Để giải quyết tình
hình nhân dân chết đói, Vương triều Bắc Việt đã dùng chiến tranh, đoán chừng nếu
không xuống phía Nam cướp bóc thì mùa đông sẽ liều chết tiến đánh Đại Sở.

Chiến tranh
lần này, bởi vì mùa đông giálạnh, nên đoán chừng sẽ là kháng chiến lâu dài.
Sùng Đức Hoàng đế vô cùng quan tâm đến quân đội cùng dân chúng nơi biên giới,
phái Túc Vương trấn thủ, coi như là cho nơi đây một viên định Tâm Hoàn, triều
đình tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bọn họ.

Nói trắng
ra, đây là một cách để thu mua lòng người, mặc dù ai cũng biết, nhưng vẫn dùng
được mọi lúc mọi nơi.

A Nan ngây
người, nàng cho rằng chỉ cần đưa xong lương thực rồi sẽ trở lại ngay, theo như
tính toán, chắc sẽ mất hơn một tháng, một tháng sẽ qua nhanh thôi. Nhưng giờ
Vương gia nhà nàng lại đóng ở đó đến cuối năm mới trở về…

Té ra, mới
là tân hôn của bọn họ, thời kì trăng mật cũng chưa qua, phải tách ra thật là
không có thiên lý!

A Nan lúc
này mới hiểu được cách làm của Chử nương tử, tân hôn đã bị tách ra, thời gian
xa cách quá lâu, tình cảm sẽ phai nhạt. Cộng thêm, bọn họ vừa tân hôn, tình cảm
chưa được sâu, rất dễ dàng cho kẻ thứ ba có cơ hội, là nữ nhân ai cũng không chịu
nổi…

A Nan mặc
dù đang suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn kiên trì trấn an Luc Thừa tướng, đảm bảo
mình sẽ không học theo Chử nương tử, sau đó tiễn phụ thân rời phủ.

Chuyện Lục
Thừa tướng lo lắng cho A Nan thật ra cũng dễ hiểu, là vì sợ nàng bị Vương gia
“khắc” chết. Dù sao số mệnh khắc thê tuyệt tử của Vương gia quá lớn, lại thêm
chuyện mấy ngày trước Thi Tình ra đi, làm cho người ta tưởng rằng Túc Vương lấy
A Nan là đã hóa giải số mệnh lại thành khắc thê. Lục Thừa tướng cho rằng A Nan
sẽ đến Đồng Thành, mà nơi đây, điều kiện sống không tốt, làm sao có thể không
lo lắng? Không phải lo lắng A Nan sẽ bị “khắc” chết sao?

A Nan dở
khóc dở cười, nhưng cũng cảm động trước tấm lòng làm cha của Lục Thừa tướng,
khiến tâm nàng cảm thấy ấm áp.

A Nan suy
nghĩ một lát, lập tức đi tìm An ma ma, nói nàng chuyện hai ngày sau sẽ xuất
phát đi Đồng Thành, để nàng giúp một tay chuẩn bị hành lý cùng thuốc men. Dù
sao An ma ma cũng đã phục vụ Sở Bá Ninh nhiều năm, việc chuẩn bị này tương đối
tốt, nàng chỉ cần xem qua một chút, xem có thứ gì còn sót lại không là được.

Chờ sau khi
An ma ma rời đi, A Nan ngồi trong phòng mà không tập trung, tâm trạng rất kém,
sa sút.

Nàng phát
hiện mình không nỡ xa người nam nhân kia.

Nàng có
thói quen buổi tối ngủ trong ngực hắn, quen khi nàng hắt hơi một cái sẽ được hắn
nhìn một cách quan tâm, quen cùng hắn ăn cơm, quen sau khi ăn xong sẽ được hắn
nắm tay đi tản bộ trong sân, quen hắn quan tâm…

Không biết
đã ngồi bao lâu, đến khi Như Lam Như Thúy đi vào, Như Lam khó khăn nói: “Vương
phi, Lục Tiểu thư, Bát Tiểu Thư, Cửu Tiểu Thư tới a! ”

“Hả?” A Nan
trong lúc nhất thời chưa tỉnh, không phản ứng kịp. Chờ sau khi tiêu hóa xong lời
nói của Như Lam, A Nan mới nhớ ra mấy người tên “Lục Tiểu Thư, Bát Tiểu Thư, Cửu
Tiểu Thư” là những tỷ muội đến từ Ninh thành, theo thứ tự là Lục Phỉ Đình, Lục
Phỉ An, Lục Phỉ Bình.

A Nan kinh
ngạc hỏi: “Họ tới đây làm gì? Ta đâu có giao tình tốt với họ đến thế chứ?”

Như Lam âm
thầm cong miệng, không trả lời.

Như Thúy đảo
mắt vòng vòng, cười hì hì, nói: “Tất nhiên các nàng ấy biết tiểu thư được gả
cho người tốt, muốn đến xem một chút ~~ Nô tỳ nhớ Lục Tiểu thư từng nói ngài
không có tiền đồ, chỉ có thể gả cho một nhà nghèo khó, sống cuộc sống mộc mạc
qua ngày. Tiểu thư, thật lòng nô tỳ cảm thấy Lục Tiểu thư thật chua ngoa, dù
ngài không xinh đẹp cũng không có tư chất như nàng ấy, nhưnglại làm Vương phi,
còn nàng ấy, chỉ có thể ở lại Ninh thành, chọn tùy tiện một người mà gả, ông trời
thật là công bằng ~~”

A Nan lườm
nàng một cái, nha hoàn này đang trấn an và an ủi nàng đó s

Như lam thấy
đôi chủ tớ này đang có xung động sắp cãi nhau, lập tức chen miệng nói: “Vương
phi, các vị tiểu thư vẫn còn ở phủ bên ngoài chờ ngài tiếp kiến. Các nàng tuy
là tỷ muội của ngài, nhưng không gửi thiếp xin viêng, cũng không phải là cáo mệnh
phu nhân, người gác cổng chưa cho các nàng đi vào.”

A Nan hiểu
đây là phong tục của xã hội này, sau khi làm Vương phi mới thật sự cảm nhận được
cấp bậc của thế giới này nghiêm ngặt đến bực nào, cho dù trước kia bọn họ là tỷ
trước kia thân phận muội, của các nàng cao hơn mình thì như thế nào, hiện tại
nàng là Vương phi, lại là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, không giống những cô gái
đến từ một tòa thành nhỏ nhoi kia. Nói đến đây, bọn họ tuy là con của những
chính thất, trước khi nàng xuất giá thì có thể cao hơn nàng một cấp bậc, nhưng
so sánh với vị trí Vương phi hiện tại của nàng, vẫn là kém rất xa, nếu không có
nàng đồng ý, ngay cả cửa Vương Phủ cũng không vào được, huống chi là muốn gặp
nàng.