Hiền Thê Khó Làm

Chương 25

Sở Bá
Ninh đem quyền lợi xử trí giao cho A Nan, người ở chỗ này sau khi nghe
xong sắc mặt khác nhau, có kinh ngạc, có hâm mộ, còn có thở phào
nhẹ nhõm.

Kinh ngạc
cùng rất hâm mộ thì dễ hiểu thôi, thở phào nhẹ nhõm chính là những
kẻ hiểu tính tình A Nan, cho là A Nan dịu ngoan, chỉ cần hướng nàng
cầu xin, còn không phải sẽ đem chuyện nhẹ nàng bỏ qua? Mà Túc Vương
nếu giao sự tình cho A Nan, kết quả vô luận A Nan làm sao, hắn cũng
sẽ không đổi ý.

Hiện nay,
Lục lão phu nhân cùng Lục nhị bá chính là mang tâm tư này.

A Nan thật
ra thì rất muốn cho người đến cầm roi da trút lên da thịt mềm non của
tiểu thiếu gia, để bọn họ nếm thử một chút cảm giác cực phẩm phát
minh của những bạn thích SM thời hiện đại xem sao, xem bọn hắn sau
này còn có dám ỷ thế hiệp người không, cho rằng mình là trời, tài
trí hơn người, không đem tôn nghiêm người khác để trong mắt! Chỉ là, A
Nan biết, loại chuyện như vậy chỉ có thể đặt trong đầu mà YY, nếu
nàng thật sự làm như vậy, thanh danh của nàng cũng liền phá hủy.

Tựa như
hiện tại, rõ ràng nàng rất muốn đánh bay đứa trẻ này, nhưng cả đàm
người đang nhìn, thậm chí ngay cả Lão thái thái cũng dùng ánh mắt
thiết tha mà trước kia chưa từng dùng nhìn nàng chằm chằm, con mắt
Nhị bá cũng đầy chờ đợi, vợ chồng Lục Thừa tướng cùng huynh tỷ
nàng sống chết mặc bây…

Vì danh
tiếng, nàng chỉ có thể làm hiền lương, ngượng ngùng nói: “Theo ý
Vương gia làm chủ, nô tỳ không có ý kiến.”

Người của
Lục phủ vừa nghe, thầm nghĩ quả nhiên là thứ nữ, không có chủ kiến
gì a! chỉ là như vậy tốt hơn, dễ dàng đắn đo…

Sở Bá
Ninh nhẹ nhàng lướt nhìn mọi người, đem thần thái thu hết vào mắt,
trầm ngâm một chút, mới nói: “Nếu là Vương phi nhân từ, không đành
lòng trách móc nặng nề bọn họ, vậy do lão phu nhân làm chủ đi!”

Trong lòng
Lão thái thái trầm xuống, có loại dự cảm xấu.

“Lão phu
nhân, người cảm thấy hai người này phải xử trí như thế nào?”

Sở Bá
Ninh tay nâng ly trà, nở nắp nhẹ nhàng thổi hương trong chén tản ra,
đem vấn đề ném cho Lão phu nhân.

Lão thái
thái vừa nghe, trong lòng biết chuyện này xử lý không tốt, Lục gia
sẽ đắc tội với Vương gia có quyền thế nhất triều. Lão thái thái
trong lòng khó xử, phạt nặng thì bà đau lòng hai tôn tử, còn nếu
phạt nhẹ lại sợ Vương gia tức giận, hiện tại thật sự là khó cả đôi
đường a. lão thái thái không còn làm chủ được, chỉ đành phải nhìn
về phía con thứ ba, thầm nghĩ con thứ ba là Thừa tướng, nếu là hắn
mở miệng, Túc Vương sẽ phải cho hắn mặt mũi.

Lục Thừa
tướng nhận ra ánh mắt mẹ già cùng huynh đệ lo lắng, biết lúc này
mình nên ra sân rồi, ho nhẹ một tiếng, nói: “Vương gia, không bằng như
vậy đi, phạt bọn chúng quỳ từ đường mười ngày! Chí Lăng, Chí Thành
cũng vô ý đả thương người, coi như cho bọn hắn giáo huấn, tránh cho
bọn chúng trẻ tuổi nông nổi, không biết trời cao đất rộng, làm
chuyện hồ đồ.”

Lục Thừa
tướng cảm thấy phạt thật là quá nhẹ rồi, quỳ từ đường có cái gì,
ở Ninh thành, A Nan cũng quỳ không ít, thậm chí có lần quỳ đến hai
gối đen lại. Nhưng do lão thái thái ra lệnh, ông là đại nam nhân cũng
không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể sau đó đem một chút thuốc dán
đưa cho con gái, để hắn làm cha mà lòng đau thật lâu. Hiện tại, cũng
để cho hai đứa nó nếm thử một chút cảm giác này đi.

Lục Thừa
tướng mặc dù cảm thấy xử phạt nhẹ, nhưng ông không có cách nào, Lão
thái thái lớn tuổi, nếu xử phạt quá mức, Lão thái thái nhất thời
không có cách nào tiếp nhận, tức giận bị bệnh thì phải làm thế
nào.

Lục Chí
Thành nghe phải quỳ từ đường mười ngày, mặt không có chút máu, nhất
thời bộ mặt sợ khổ sở, quay đầu lại nhìn một đám người thân, hi
vọng có người có thể xin tha cho hắn.

Lục thái
thái cảm thấy tâm can đau đớn, hai tôn tử mình yêu thương lại bị phạt
quỳ từ đường, đó là nơi âm u ẩm ướt, quỳ ở đó có ngày sẽ ngã
bệnh mất.

Nhưng bà biết
lời này do Thừa tướng, đứa con trai nói ra là thỏa đáng nhất, tốt hơn là đừng
để Túc Vương nghĩ ra biện pháp gì giày vò người, khiến hai tiểu tử không chết
cũng lột da.

Sở Bá Ninh
suy nghĩ một chút, gật đầu sự chấp thuận.

Lúc này,
thiếu nữ đứng bên cạnh lão thái thái đột nhiên đi ra, hướng Túc Vương nhẹ nhàng

cúi đầu, thanh âm như châu ngọc đụng nhau, hết sức dễ nghe. Mắt nàng khép hờ,
cung kính nói: “Vương gia, xin ngài tha Lăng đệ cùng Thành đệ lần này! Thân thể
của bọn hắn yếu, chịu không được Từ Đường ẩm ướt, sẽ bị bệnh.”

Nhìn thấy
có người giúp mình cầu cạnh, Lục Chí Thành hai mắt sáng lên nhìn tỷ tỷ mình, mặt
tràn đầy chờ đợi.

Sở Bá Ninh
híp híp mắt, không trả lời.

Thiếu nữ lấy
dũng khí nhìn hắn một cái, rất nhanh bị ánh mắt tĩnh mịch như mực nhìn sợ đến
tay chân rét run, lại quật cường không hề dời tầm mắt.

A Nan thấy
mà cau mày, trong lòng không vui. Thầm nói Lục Phỉ Đình tới nơi này xem náo nhiệt
gì? Hơn nữa nàng ta lại quá lớn mật, lại dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Vương
gia, xem nàng như người chết sao?

“Lục nha đầu,
lui ra!” Lão thái thái tức giận hét lên một tiếng, trong mắt nén giận.

Thân thể Lục
Phỉ Đình run rẩy, cắn môi, yên lặng lui về tại chỗ.

Ba huynh muội
nhà Thừa tướng cùng hai thiếu nữ sau lưng lão phu nhân đồng thời cong cong môi,
trong lòng cười nhạo Lục Phỉ Đình tự cho là thông minh. Không thấy người xử trí
bọn hắn là Thừa tướng Tam thúc đề nghị sao? Nàng đứng ra giúp hai tiểu quỷ cầu
cạnh như vậy, mặc dù có thể được tiếng thiện lương, danh tiếng tốt, nhưng không
phải là đánh Lục Thừa tướng một cái tát sao? Lão thái thái cũng tức giận, thầm
nghĩ cháu gái bình thường rất thông minh lanh lợi, sao hôm nay lại làm chuyện
ngu xuẩn, Túc Vương nói rõ suy nghĩ muốn phạt người, lúc này cần nàng đứng ra
sao?

Lão thái
thái lúc này thật mệt mỏi, khóe mắt thấy nam hài trong sân còn bị treo ngược ở
dưới tàng cây, vội nháy mắt cho con trai thứ ba của mình.

Lục Thừa tướng
chỉ có thể nhắm mắt nói: “Vậy…… Vương gia, có thể đem Chí Lăng hạ xuống trước
hay không? Tin tưởng hắn lần này cũng nhận được dạy dỗ, sẽ không tái phạm.”

Sở Bá Ninh
nghiêm túc cự tuyệt: “Nhạc phụ đại nhân, rất xin lỗi, Lục Chí Lăng nói năng lỗ
mãng với bản vương, Bổn vương để cho hắn hóng gió một chút tỉnh cũng là vì tốt
cho hắn, tránh về sau hắn lại to gan lớn mật.”

Nghe vậy,
hơn phân nửa mọi người trong phòng run rẩy.

Lý do này
đường hoàng, nhưng là do người nghiêm túc dùng loại giọng nghiêm túc nói ra,
khiến cho người ta cảm thấy rất khôi hài, vô lực a!

Cuối cùng,
Lục Chí Lăng bị treo ngược một canh giờ, khi dạ tiệc bắt đầu mới được buông xuống.
Mà Lục Chí Thành cũng bị Lục Nhị bá mang về, sau khi dạ tiệc kết thúc đi quỳ Từ
Đường.

Rất nhanh,
trong phòng khách chỉ còn lại Sở Bá Ninh, A Nan và mấy nha hoàn.

Sở Bá Ninh
sai một đám nha hoàn tránh ra xa, đứng dậy nói với A Nan: “Mệt mỏi, đi nghỉ
ngơi một lát.” Nói xong, bước đi về hướng sương phòng của A Nan.

A Nan đi
theo Sở Bá Ninh, đi một đoạn đường, đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo nam tử trước mặt,
nhỏ giọng nói một tiếng: “Cám ơn.”

Sở Bá Ninh
dừng bước, sờ sờ đầu nàng, không nói gì

Cũng là loại
hành động không thanh này, làm khoan khoái lòng người, làm cho người ta cảm động.

A Nan có
chút rất muốn khóc, rồi lại buồn cười, vẻ mặt hết sức kỳ quái. Sở Bá Ninh buồn
cười, đột nhiên đưa tay siết chặt gương mặt mềm mại của nàng, phát hiện xúc cảm
hết sức tốt, lại không nhịn được véo thêm hai cái, đem A Nan đang tràn đầy cảm
động trong lòng lập tức có cảm giác đau, rất muốn trợn mắt nhìn trời.

Nơi xa một
đám nha hoàn thị vệ thấy thế, vội vàng mắt xem mũi, mũi xem tâm, tận lực coi
mình không tồn tại.

Sở Bá Ninh
nhẹ nhàng vuốt gương mặt nàng bị nắm đỏ, lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc, dắt
tay nàng, cùng nàng song song đi.

*********

Dạ tiệc rất
nhanh đến, bữa tiệc đặt ở đại sảnh chính đường của phủ Thừa tướng.

Khi A Nan
cùng Sở Bá Ninh xuất hiện thì đại sảnh có vẻ yên tĩnh hơn, không khí như ngừng
lại, biểu tình của người Lục gia trở nên rất ngượng ngùng. Cuối cùng, Lục Thừa
tướng mang theo một nhóm người tiến lên hành lễ, phá vỡ không khí, dẫn người
lên vị trí cao để ngồi.

A Nan liếc

mắt nhìn, phát hiện Lục Chí Lăng không có ở đây, Lục Chí Thành vô cùng khéo léo
đi bên cạnh Lục Nhị bá, mắt nhìn thẳng.

A Nan bái
kiến trưởng bối, đi theo Thừa tướng phu nhân cùng nhau ngồi vào chỗ ngồi của
các nữ quyến.

Dạ tiệc lần
này, vốn là vì Lục lão phu nhân đón gió tẩy trần, nhưng hôm nay náo loạn như vậy,
không ai có tâm tư hưởng thụ. Chỉ là, mọi người lại làm ra vẻ như rất hân hoan
vui vẻ, nhìn vị Vương gia nghiêm túc giống như ông cụ này non, trong lòng yên lặng
lệ rơi không ngừng, oán giận Vương gia: Hôm nay rốt cuộc ngài tới nơi này làm
gì? Cố ý làm cho người ta ngột ngạt đấy hở?

A Nan cùng
một đám nữ quyến ngồi chung một chỗ, cách chỗ ngồi của nam nhân một tấm bình
phong, đem chỗ ngồi nam nữ tá

Thừa tướng phu
nhân mặc dù là Nhất Phẩm phu nhân, nhưng A Nan là Vương phi, thân phận cao hơn
chút. Chỉ là A Nan tôn trọng Thừa tướng phu nhân là mẹ cả, hơn nữa nơi đây lại
là gia yến, không nhắc đến thân phận, cho nên không ngồi ở vị trí vị trí trên
nhất, ngồi cùng chỗ

Đối diện A
Nan là Lục Phỉ Đình, sau đó theo thứ tự là Lục Phỉ An, Lục Phỉ Bình, hai người
tuổi ở chừng mười lăm, Lục Phỉ An là con gái Lục đại bá, Lục Phỉ Bình cũng là
con Lục Nhị bá, đều là thứ nữ, bởi vì dáng dấp tốt, lại có tài hoa, mới được
lão thái thái mang tới.

Trong bữa
tiệc, mọi người đang an tĩnh ăn cơm, chỉ có thanh âm nam nhân bên ngoài nam
nhân uống rượu cười nói truyền đến, phần lớn là thanh âm Lục Nhị bá. Lục Nhị bá
là một thương nhân, vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, đặc biệt có thể trò
chuyện, là một người khéo léo, một chuyện bình thường cũng có thể để hắn nói
thành ý tuyệt vời, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, Sở Bá Ninh cũng nghe mê mẫn,
không nhịn được nhiều lần hỏi thăm ông một vài chuyện, Lục Nhị bá đều rất độc
đáo giải thích.

Lão thái
thái chỉ ngồi xuống lúc khai tịch, sau đó lấy lí do lớn tuổi, tàu xe mệt mỏi,
sai bọn nha hoàn đỡ về nghỉ ngơi. Trong lúc Lục Phỉ Đình muốn đỡ lão thái thái
trở về, lại bị lão thái thái cự tuyệt. Lão thái thái vỗ tay thiếu nữ, để nàng
thoải mái, cùng bọn tỷ muội trò chuyện, không cần ở bên người bà. Lục Phỉ Đình
tất nhiên làm nũng quấn quýt một trận, dụ lão thái thái mặt mày hớn hở, rốt cuộc
trước lúc rời đi đối với nàng cũng vui vẻ chút.

Lục Phỉ
Dung, Lục Phỉ An, Lục Phỉ Bình cũng dụ dỗ lão thái thái, Thừa tướng phu nhân
cũng nói lời dịu dàng, lão thái thái rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, lúc đi
còn xin phép Sở Bá Ninh một tiếng, rốt cuộc trở về nghỉ ngơi.

Thật ra thì
người nơi đây hơn phân nửa đều hiểu, lão thái thái thật ra thì vẫn không thể tiếp
nhận được chuyện Lục Chí Lăng và Lục Chí Thành vì A Nan mà bị phạt quỳ ở Từ Đường,
cộng thêm chuyện thân phận của A Nan chuyển biến quá nhanh, lão thái thái khó
mà có thể tiếp nhận.

Lão thái
thái không có ở đây, nữ quyến bên này lập tức an tĩnh lại, phu nhân, tiểu thư đều
an tĩnh ưu nhã cùng ăn.

A Nan đang
ăn cơm, đột nhiên nghe một tiếng thét kinh hãi, phát hiện Lục Phỉ Đình bên cạnh
không cẩn thận làm rớt chiếc đũa, trong đó một chiếc đang rớt trên váy nàng.

Lục Phỉ
Đình đỏ mặt lên, vội vàng xin lỗi A Nan, gương mặt xấu hổ khổ sở. Chỉ có y phục
bị bẩn, không cản trở, A Nan cười cười an ủi nàng, rất hiểu chuyện, không làm
khó nàng.

Rất nhanh
có nha hoàn đổi một đôi đũa sạch sẽ lên, Lục Phỉ Đình vẫn đỏ mặt, mặt ngượng
ngùng, khó khănThất muội tính tình thật tốt, trước kia là tỷ hồ đồ không hiểu
chuyện đã làm nhiều chuyện không hay, tỷ ở đây xin lỗi muội. Muội… muội có thể
tha thứ cho tỷ tỷ không?”

A Nan nghe
mà kinh ngạc vô cùng, Lục Phỉ Đình là con mắt của lão thái thái, là hòn ngọc
quý trên tay Lục gia, xưa nay mắt cao hơn đầu, nay lại hướng một thứ nữ như
nàng xin lỗi?

A Nan liếc
nhìn thân ảnh của người ngoài bình phong, trong lòng liền hiểu ra, mình gả cho
tướng công quyền cao chức trọng – Mặc dù phu quân nhà mình có số mệnh khắc thê
tuyệt tử, không ai coi trọng nàng là Vương phi, nhưng không ngăn được hắn tay cầm
trọng quyền. A Nan cảm giác mình hiểu, nghĩ đến con người là động vật phức tạp,
trước kia xem thường, nay vì thực tế mà lấy lòng là chuyện thường tình.

A Nan là một
người phúc hậu, đã từng sống ở một đất nước nam nữ bình quyền, được thế cũng
không đem người khác dẫm dưới chân, coi mọi chuyện vẫn tôn nghiêm. Dù sao Lục
Phỉ Đình tương lai sẽ tìm nhà nào đó ở Ninh thành mà gả cho, về sau họ cũng
không gặp lại nhau, nên không để ý đến nữa.

Lục Phỉ
Đình thấy A Nan tha thứ cho mình, cười ngọt ngào, cùng A Nan nhỏ giọng tâm sự.

Chờ A Nan hết
ngượng ngùng, bắt đầu thân thiện, nữ chính nhà đại bá rốt cuộc lén thở phào nhẹ
nhóm, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

Lục Phỉ
Đình dùng ánh mắt hữu nghị nhìn A Nan, còn muốn nói điều gì đó, thấy bộ dạng A
Nan nghiêm túc ăn cơm, cũng hiểu nàng không muốn nói thêm gì, liền ngậm miệng
nhìn xung quanh, phát hiện Lục Phỉ An và Lục Phỉ Bình cũng đang nhỏ giọng to nhỏ
điều gì đó. Vừa đúng mấy ánh mắt chạm vào nhau, biểu tình cười như không cười
nhìn mình, mắt phượng đùa cợt, khiến Lục Phỉ Đình có cảm giác bị nhìn thấu,
không khỏi chột dạ, cúi đầu lặng yên ăn cơm.

Sau khi dạ
tiệc kết thúc, Sở Bá Ninh không có ý bảo A Nan lưu lại, mà A Nan cũng chưa từng
có ý định trên, hai người cùng nhau rời phủ Thừa tướng.

Lục Thừa tướng
dắt cả nhà tiễn tới cửa, trong lòng mọi người đều thấy may mắn nhẹ nhõm: Rốt cuộc
này đem Tôn Đại Phật đưa đi! Cám ơn ông trời, cảm tạ cảm tạ Phật tổ!

Gia yến lần
này, bởi uy danh của Sở Bá Ninh, không có người dám rót rượu cho hắn, vì vậy hắn
không say, A Nan cũng không cần lo lắng đối mặt một con quỷ say. A Nan cùng Lục
Thừa tướng nhất nhất bái biệt, liền cùng Sở Bá Ninh lên xe ngựa phủ Túc Vương.

Trở lại phủ
Túc Vương, A Nan mới vừa vào phủ, liền nhìn thấy Tần quản gia mặt nghiêm trang,
biểu tình như đang chờ đợi, sử dụng ánh mắt ý bảo một đám nha hoàn ma ma rời
đi, nhỏ giọng nói: “Vương gia, Vương phi, Tiểu Tình cô nương đi rồi.”

“……”

Vẻ mặt của
hai vợ chồng giống nhau như đúc, mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn Quản gia, không
biết cô nương có cái tên hết sức có phong trần này, vị “Tiểu Tình” cô nương gì
đó là ai. Mà A Nan phát hiện thêm một cái nghi vấn, “đi rồi” là ý gì?

Tần quản
gia thầm than trong lòng, biết Vương gia quả nhiên đối với chuyện như vậy chưa
bao giờ để ý, dứt khoát nói rõ một chút, “Vương gia, Vương phi, Tiểu Tình cô
nương là một trong ba cô nương Thái hậu nương nương ban thuởng đó.”