Hiền Thê Khó Làm

Chương 13

Vẻ mặt của bạn
Túc Vương vẫn vô cùng nghiêm túc trước sau như một, khiến Lục Thừa tướng không
cách nào suy đoán người con rể này rốt cuộc có tức giận hay không.

Chỉ là, khi nghĩ
đến bị Thái hậu chặn ngang đường, cuối cùng chỉ có thể gả đứa con gái nhỏ của
mình cho Túc VươngLục Thừa tướng cứng rắn tự nhấn mạnh với mình, con gái cũng bị
đoạt đi rồi, cũng không cho phép nhạc phụ như ông hả giận chút sao?

Đi tới phòng
khách, bọn hạ

nhân đã bày xong
tiệc rượu

Sở Bá Ninh nhìn
lướt qua, ánh mắt nhìn về phía bàn cách một vách bình phong ở phòng trong, bởi
vì nam nữ cách biệt, cho dù là nhạc mẫu cùng con rể cũng không thể ngồi chung.
Vì vậy A Nan cùng Thừa tướng phu nhân ngồi ở vị trí bên trong, cách một bức
bình phong, không thấy được lẫn nhau.

Lục Thừa tướng mặc
dù là đại thần quyền cao chức trọng đương triều, vậy mà nhân khẩu trong phủ Thừa
tướng cũng hết sức đơn giản, chỉ có vợ chồng Lục Thừa tướng cùng ba con trai.

Lục Thừa tướng
trước khi ra làm quan xuất thân ở một thành nhỏ Giang Nam gọi là Ninh thành, học
hành gian khổ mười năm, chờ khi ông đậu chức trạng nguyên, được Hoàng đế mến mộ
tài năng, ban cho ông một tòa dinh thự tự tay đề “Phủ Trạng Nguyên”, khiến Lục
Thừa tướng trực tiếp an cư ở kinh thành. Lục Thừa tướng chỉ có thể về nhà cũ
đón thê tử lên từ đó vẫn ở lại Kinh Thành. Lục Thừa tướng vốn muốn đón hết anh
chị em cùng người mẹ già đến kinh thành để ở chung, nhưng mẹ ông đã lớn tuổi
sau khi suy đi tính lại nhiều lần, lại thêm rất nhiều thân thích, đều ở Ninh
thành, liền ở lại quê nhà hơn nữa còn bắt buộc hai huynh đệ của Lục Thừa tướng
không cho bọn họ đến Kinh Thành.

Lão thái thái là
một người có tầm nhìn xa, khi đó cho là con lớn nhất mới vừa làm quan, Hoàng đế
dần dần già nua, hoàng tử đông đảo, vì ngôi vị Hoàng đế đó, giữa các hoàng tử
tranh quyền đoạt lợi sẽ xảy ra gió tanh mưa máu, chỉ sơ sẩy chút thôi thì toàn
gia sẽ bỏ đi tánh mạng. Như vậy còn không bằng đem toàn gia ở lại quê nhà, có
bà quản lí, không ai gây chuyện, cũng sẽ không cho kẻ thù chính trị của con
trai mình tìm được cơ hội vạch tội hắn. Lão thái thái gìn giữ như thế, mãi cho
đến ngày tân hoàng lên ngôi, thế cục triều đình từ từ nắm giữ ở trong tay tân
hoàng, quốc gia dần dần vững vàng. Nhưng đến lúc này thì mấy đứa con của bà đã
sinh con sinh cháu nên bà vẫn ở lại Ninh Thành đến bây giờ.

Vì vậy, qua nhiều
năm như vậy, trong phủ Thừa tướng chỉ có mấy người như thế, so với cả đại gia tộc
của những quan lại khác yên tĩnh rất nhiều.

Đây cũng là
nguyên nhân tại sao một thứ nữ như A Nan lại có thể sống một cách thoải mái đầy
đủ như thế. Nếu đầy đủ một gia tộc như thế lại bởi vì A Nan tư chất quá kém,
không ai có kiên nhẫn sai khiến nàng, không phải là tự tìm nhàm chán.

“Đến đây, Vương
gia, nếm thử món ăn đầu bếp nhà hạ quan làm, mặc dù không thể so sánh với
trong cung, nhưng cũng có mùi vị đặc biệt……” Lục Thừa tướng cười khan, làm như
không nhìn thấy lông mày Sở Bá Ninh khẽ nhíu, vội vàng nháy mắt ba đứa con
trai, để cho người trẻ tuổi bọn họ cùng nhau chè chén.

Đại công tử Lục
Thiếu Kỳ Phủ Thừa tướng nhận được ám hiệu của phụ thân mình, vội vàng cười nói:
“Vương gia, hôm nay là ngày lại mặt của tiểu muội, đáng vui mừng, Thiếu Kỳ kính
ngài một ly!” Nói xong, cầm ly rượu nha hoàn đưa tới, hào sảng uống một hơi cạn
sạch.

Nhị công tử Lục
Thiếu Hoa nở nụ cười sảng khoái, như gió xuân, bưng ly rượu lên nói: “Thiếu Hoa
từ trước đến nay vẫn kính ngưỡng Vương gia, không nghĩ tới chúng ta có thể trở
thành thân gia, Thiếu Hoa kính Vương gia một ly.”

Sau đó là tam
công tử Lục Thiếu Đình cười hì hì lại gần, nói: “Vương gia, tiểu muội A Nan về
sau xin nhờ Vương gia chăm sóc nhiều, Thiếu Đình kính ngài một ly.”

Nhìn huynh đệ ba
người này người nào người nấy cười rực rỡ, Lục Thừa tướng một bên vuốt râu mà
cười, làm ra vẻ không can dự việc vui của người trẻ tuổi, Sở Bá Ninh chỉ là mỉm
cười nhàn nhạt, cầm ly rượu trước mặt lên, cùng Tam Huynh Đệ cộng ẩm.

Một bên khác, A
Nan cách bình phong nhìn một chút, không thấy rõ tình hình bên ngoài, trong
lòng có chút lo lắng. Nếu Sở Bá Ninh uống say, ai vác hắn về? Theo như tính
tình thích sạch sẽ của bạn nào đó, có ai có khả năng chạm được hắn? Đến lúc đó
sẽ không phải ở lại phủ Thừa tướng chứ? Mà nàng bây giờ lại là bệnh binh, càng
không thể nào tự thân xuất mã, chỉ hy vọng ba vị huynh trưởng làm người không
nên quá tuyệt tình.

(Chị lo xa quá ạ,
chồng chị hổng hiền vậy đâu)


Cơm nước no nê, Lục
Thừa tướng cho người đem đứa con lớn nhất cùng con thứ ba uống rượu say đang
nói mê sảng đưa về viện của bọn họ, chỉ có đứa con thứ hai nhà ông vẫn còn đang
cố gượng chống đỡ, chỉ là gương mặt tuấn nhã đỏ ửng, xem ra cũng không chống cự
được bao lâu. Nhìn lại con rể Túc Vương một chút, vẫn là một bộ dáng nghiêm túc
bình tĩnh, ngay cả mặt cũng không đỏ một chút, ngồi vô cùng đoan chánh.

Lục Thừa tướng nhớ
tới trong cung có lời đồn đãi, tửu lượng Túc Vương “Ngàn chén không say “, chưa
từng có ai có thể chuốc say

Lục Thừa tướng thầm
hối hận trong lòng, thật là quá thất sách rồi, không có chỉnh ngã con rể ngược
lại ngã hết ba đứa con trai, thật là tiền mất tật mang mà.

“…… Tửu lượng của
Vương gia, Thiếu Hoa bội phục!” Lục Thiếu Hoa mặc dù say, vẫn là tác phong
nhanh nhẹn, dáng vẻ bất phàm, nhìn ra được dạy dỗ không tệ.

Trong lòng Sở Bá
Ninh có chút khâm phục, rốt cuộc lộ ra một nụ cười, “Thiếu Hoa khách khí.”

“Vương gia, thứ
cho Thiếu Hoa đã say không thể phụng bồi, đi xuống trước.” Lục Thiếu Hoa biết
giới hạn của mình ở đâu, vì không làm ra chút chuyện luống cuống gây ra phiền
toái cho tiểu muội, quyết định nên nhanh chóng rút lui, đem hiện trường giao
cho phụ thân.

Sở Bá Ninh cũng rất
thông cảm, nhẹ lời nói mấy câu, để cho hắn rời đi.

Lục Thừa tướng đứng
một bên nhìn, vừa tức giận vừa là vui mừng. Tức giận ba đứa con trai mình cùng
ra tay cũng không chuốc say con rể, không có cách nào hả giận; Vui mừng là ấn
tượng của Túc Vương đối với đứa con trai nhà mình không tệ, nếu không có gì
ngoài ý muốn, trên triều đình có Túc Vương giúp một tay, tiền đồ các con không
có nhiều ngăn trở.

Lúc chạng vạng,
chân trời ráng đỏ cực kì diễm lệ, Túc Vương cùng A Nan cùng nhau rời khỏi phủ
Thừa tướng.

Trước khi đi, Thừa
tướng phu nhân đem A Nan kéo đến một bên, nói: “A Nan, tháng sau tổ mẫu của con
từ Ninh thành tới đây, đến đó cũng sẽ có một vài đường đệ muội cũng cùng nhau
theo tới, đến lúc đó có rãnh rỗi có thể tới đây bái kiến lão nhân gia, thuận tiện
thăm bọn tỷ muội.”

A Nan vừa nghe là
mẹ của Thừa tướng phụ thân, đương nhiên để ý, nói: “Đây là đương nhiên, đến lúc
đó nhờ mẫu thân sai người tới thông báo một tiếng, A Nan sẽ đến viếng thăm tổ mẫu.”

“Ngươi thật có hiếu
tâm.” Thừa tướng phu nhân hết sức hài lòng, vốn là còn muốn nói thêm vài lời,
thấy Túc Vương cách đó không xa đã nhìn sang rồi, chỉ có thể nghiêm sắc mặt,
bày tỏ đã nói xong rồi.

Túc Vương khí thế
cường đại, Thừa tướng phu nhân không dám kiềm giữ a!

Sở Bá Ninh hài
lòng đi tới, trực tiếp ôm A Nan lên, bái biệt vợ chồng Thừa tướng.

Mặt vợ chồng Lục
Thừa tướng đen thui nhìn A Nan bị ôm lên xe ngựa Túc Vương phủ, bên ngoài phủ
Thừa tướng cũng không phải không có một bóng người, vẫn có người đi đường đi
ngang qua, mọi người trợn to mắt nhìn Túc Vương đang tạm biệt vợ chồng Thừa tướng.
Dáng vẻ không hề có chút cố kị của Sở Bá Ninh như vậy, đoán chừng ngày mai chắc
chắn sẽ có thêm những lời đồn mới rồi, không biết các song bạc sẽ mở ra thêm loại
cá cược gì về cái chết của A Nan.

Trên xe ngựa, A
Nan nhìn nam nhân vẫn ngồi thẳng đoan chánh ở một bên, trong lòng cảm thấy là lạ——
Đây là say hay chưa say……

Nhìn gương mặt của
hắn từ từ trở nên đỏ ửng, tròng mắt đen vốn hẳn nên thâm u thế nhưng lại nổi
lên tầng tầng sương mù, hết sức mê người. Loại thời điểm này, ngược lại biểu lộ
rõ ràng gương mặt tuấn tú giống như thư sinh, có loại cảm giác như vẻ đẹp này
có thể thay cơm. Bình thường Túc Vương bởi vì quá nghiêm túc, thêm với vẻ uy
nghi khí độ, khí thế cường đại này, thường thường làm cho người ta bỏ quên dung
mạo của hắn.

A Nan nhìn đến mức
tâm thần nhộn nhạo, đáng xấu hổ vì…… Bị quyến rũ rồi.

Chỉ là, A Nan là
có tâm xấu nhưng không có gan làm loạn, không dám đưa móng vuốt ra, chỉ có thể
âm thầm gặm móng tay, len lén quan sát phu quân. Chỉ là…… ở trong lòng A Nan liều
mạng mài móng vuốt: Đại ca ngươi không phải là đã say sao, sao vẫn còn giữ bộ
dáng vô cùng nghiêm túc như vậy làm gì? Làm cho nàng rất có áp lực a!


Tựa hồ là cảm thấy
tầm mắt nóng như lửa của bạn A Nan, Sở Bá Ninh quay đầu nhìn nàng, thanh âm vốn
là trầm thấp lại thêm hơi một tia lười biếng hấp dẫn, “Có chuyện gì sao?”

Loại thời điểm
này cho dù không có việc gì cũng phải lôi ra cho có, A Nan sửa sửa mặt, để cho
mình thoạt nhìn rất thuần lương: “Vương gia, thiếp thân chỉ là đang nghĩ đến lời
mẫu thân vừa nói, một tháng sau tổ mẫu từ Ninh thành tới Kinh Thành, A Nan đã
thật lâu chưa được gặp lão nhân gia, trong lòng có chút nhớ nhung.”

“Một tháng sau……
Không có chuyện gì, vậy liền trở về ở mấy ngày đi.” Giọng của Sở Bá Ninh rất dễ
dàng.

Mặt A Nan đầy bất
ngờ, nam nhân này…… Không khỏi quá dễ nói chuyện rồi. Cái thế giới này, rất
nghiêm khắc đối với nữ nhân, con gái xuất giá nếu như không có chuyện ngoài ý
muốn, bình thường là sẽ không về nhà mẹ ở. Loại thời điểm này, thường thường cần
phải được sự đồng ý của trượng phu. Mà làm trượng phu, bình thường cũng không
quá thích thê tử về nhà mẹ đẻ ở, nếu như vậy chứng tỏ trượng phu đó là hết sức
bất lực. Bình thường bên nhà mẹ có xảy ra đại sự gì cũng không thể ở được mấy
ngày. Huống chi chỉ là tổ mẫu của A Nan tới Kinh Thành, cũng không phải là mừng
thọ, hay chuyện lớn, hoàn toàn không lý do về nhà mẹ đẻ ở.

Chỉ là, A Nan
đang rất vui vẻ hướng Túc Vương nói lời cảm tạ.

A Nan xác định,
thì ra lúc Túc Vương uống rượu say là nói chuyện tốt nhất, về sau nàng có chuyện
khó khăn gì tuyệt đối sẽ chọn thời điểm hắn uống say sẽ nói.

Từ phủ Thừa tướng
đến phủ Túc Vương, chỉ cần một nén hương thời gian, rất nhanh xe ngựa đã ngừng
lại, Tần quản gia đã canh giữ ở cửa.

Sở Bá Ninh xuống
xe trước, vẫn giống như ban sáng đem A Nan trực tiếp ôm vào vương phủ. Tần quản
gia mặc dù cảm thấy chuyện này không hợp quy củ, nhưng Vương gia nhà ông chính
là quy củ, liền không nhiều lời. Chỉ là thấy Vương gia sắc mặt ửng hồng, phục vụ
nhiều năm như vậy, trong lòng biết mặc dù hắn làm việc không khác ngày thường,
nhưng là đã say, liền không dám nhiều lời nữa, vội vàng phân phó gia nhân đi
chuẩn bị nước tắm.

Tắm rửa xong
xuôi, A Nan đã một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở trước bàn trang điểm cắt tỉa
mái tóc dài hơi ướt, Như Thúy đang sửa sang lại quần áo của nàng, Như Lam đốt
trầm hương lên.

Sở Bá Ninh vén
rèm đi vào, liếc nhìn hai nha hoàn bên trong phòng, chân mày khẽ nhíu lên—— Đây
là biểu hiện không được vui của bạn Vương gia, Như Lam rất hiểu ý chủ nghiêng
người thi lễ, sau đó đem Như Thúy túm đi.

Một lát sau, An
ma ma đi vào, cầm trong tay một chén canh giải rượu.

“Vương gia, mời
dùng canh giải rượu.”

An ma ma đem canh
giải rượu đưa cho Sở Bá Ninh, đợi Sở Bá Ninh uống xong, nghiêng người thi lễ rồi
lui đi ra ngoài, không có chút nào dài dòng dây dưa, vừa nhìn đã biết là hiểu rất
rõ thói quen của chủ nhân.

A Nan có chút
quan tâm quan sát Sở Bá Ninh, người khác uống rượu say sẽ luôn làm ra một chút
chuyện luống cuống, người ta gọi là say rượu làm loạn. Tâm người nào đó, rõ
ràng là say, lại làm việc bình thường, chỉ có từ trong con ngươi không hề sắc
bén thanh u nữa mới biểu lộ rằng hắn đã say.

Túc Vương ngồi ở
dưới đèn, không biết đang nghĩ cái gì, tay từng phát từng phát gõ vào bàn, rất
có quy luật.

A Nan chìm trong
thanh âm có quy luật này, cảm thấy trong lòng một mảnh an bình, cầm kim lên cẩn
thận thêu, nàng đang may một túi gấm cho Sở Bá Ninh. Nam nhân sau khi thành
thân, quần áo trên người, đều là thê tử một tay xử lý. Nếu A Nan đã gả cho hắn,
đương nhiên phải bắt tay vào làm, săn sóc cho Túc Vương.

Đêm dần dần sâu,
chờ A Nan đem lá trúc cuối cùng của túi gấm thêu xong thì phát hiện Sở Bá Ninh
đã ngưng suy tư, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Trái tim của bạn
A Nan không có tiền đồ đập loạn mấy nhịp, cảm giác mình chính là một con thỏ trắng
đang bị sói xám nhìn ngó, để cho nàng có loại kích động muốn co chân bỏ chạy.

“Vương phi, đêm
đã khuya, những thứ đồ này ngày mai làm tiếp thôi.” Sở Bá Ninh nói xong, đứng dậy
đem A Nan ôm lấy trực tiếp đi về hướng chiếc giường lớn kia.

Màn để xuống,
trong bóng tối, A Nan ngửi được mùi rượu nhàn nhạt của nam nhân đang đè ở trên
người, có chút giống như mùi rượu trúc thanh nhã thượng hạng, tinh khiết ngọt
ngào, làm cho lòng người cũng say.

“A Nan, nhạc phụ
rất thương nàng……” Sở Bá Ninh hôn một cái lên miệng A Nan, nhỏ giọng nói.

“A, vậy, vậy
sao?” A Nan có chút khẩn trương, đưa tay chặt vịn bả vai bóng loáng trên người
nam nhân, cà lăm giải thích cho phụ thân mình: “Vương gia, chuyện ngày hôm nay
xin ngài chớ để ở trong lòng. Phụ thân đối với mỗi một con rể cũng sẽ như vậy,
năm ngoái lúc Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ xuất giá, hai vị tỷ phu cũng bị phụ thân
cùng ba ca ca ép uống rất nhiều rượu, phụ thân nói đó là truyền thống cưới con
gái nhà của thiếp……” A Nan cảm giác mình không nhúc nhích nổi nữa.

Chỉ là Sở Bá Ninh
lại nghe vô cùng hứng thú, thanh âm hàm chứa nụ cười nhẹ nhàng: “Nhạc phụ đại
nhân thật là một người thú vị. Chỉ là, muốn chuốc say Bổn vương, bọn họ còn non
lắm.”

A Nan cười gượng
hai tiếng, không nói gì.

Đã giờ nói chuyện,
đến giờ tắt đèn, lăn lăn trên giường.

Tối nay Sở Bá
Ninh đặc biệt nhiệt tình, A Nan mệt mỏi gần chết nhưng không được nghỉ ngơi,
trong lòng gào khóc thật lâu: Mặc dù người này sau khi uống rượu say rất dễ nói
chuyện, nhưng lại rất biết giày vò nàng a!