Hiền Thê Khó Làm

Chương 116

Làm một người phụ nữ đã kết hôn bảy năm, mỗi ngày A Nan đều
bận rộn nhiều việc.

Một ngày nào đó, A Nan bỗng nhiên sực tỉnh, phát hiện năm
nay là năm thứ bảy nàng gả cho Vương gia, không khỏi nhớ tới bốn chữ làm nàng
không đản cũng đau: bảy năm ngứa ngáy.

Nói tới “bảy năm ngứa ngáy”, A Nan không khỏi nghĩ tới tính
chất nghiêm trọng của vấn đề, có chút lo lắng hôn nhân của mình có thể gặp vấn
đề “bảy năm ngứa ngáy” này không.

Bất quá, A Nan rất nhanh phát hiện mình căn bản không có thời
gian kiểu Mỹ để lo lắng bảy năm ngứa ngáy gì gì đó, như trước quản lý mấy tiểu
bánh bao nhà mình là tốt rồi.

A Nan từng nghe qua một câu, chồng con tình cảm nồng nàn là
điều vui vẻ nhất của đời người (Hẳn là vậy…), nhưng với lão công khí thế quá bức
người, con gái quá nghiêm túc, con trai quá nghịch ngợm phá phách, thật sự làm
cho nàng mỗi ngày lo lắng không thôi, cảm thấy cái gì mà rảnh rỗi lo nghĩ, vẫn
là gác qua một bên thôi. (Như Lam thực bình tĩnh tỏ vẻ: ==! Ngài quả thật là rảnh
rỗi lo nghĩ a.)

Kết hôn bảy năm, con gái tuổi ta sáu tuổi, nên đến thư viện
[1] đọc sách.

A Nan rất sớm đã biết chuyện về học viện, nó chia ra quan học
và tư học, quan học là do triều đình tổ chức, tuyển vào đều là con cháu thế
gia. Đương nhiên, tư học là học viện dân gian tự mở, tuyển nhận bình dân đệ tử,
tính chất không giống với quan học, thứ bậc cũng kém nhiều. Hơn nữa, học viện
quan học không bảo thủ chỉ nhận nam sinh, một số trường hợp cũng nhận nữ sinh,
chỉ là tới độ tuổi nhất định, nam sinh và nữ sinh sẽ bị tách ra dạy học. Thời đại
này, tuy cũng đề cao nữ tử vô tài mới là đức, nhưng quý tộc thế gia rất coi trọng
tài nghệ của nữ tử, đặc biệt là quý nữ trong kinh, cầm kỳ thư họa là nền tảng để
các nàng tìm đối tượng tốt, tuyệt đối không thể không học. Vì vậy, dưới vô số
nguyên nhân, học viện cũng tuyển con gái quý tộc đủ tuổi đến thư viện.

Tiểu cô nương Sở Sở sáu tuổi, có thể đến thư viện đọc sách
cũng các tiểu bằng hữu khác.

Sau khi tiểu Sở Sở tiến cung trở về, không biết là bị ai chỉ
dẫn hoặc **, bày tỏ việc bản thân muốn đến thư viện đọc trách với song thân.

A Nan nhất thời hơi kinh ngạc, Sở Bá Ninh ngược lại rất tán
thành.

Còn tiểu Sở Tê Bạch chớp chớp mắt, thanh âm non nớt trong trẻo
hỏi tỷ tỷ học viện là gì, sau đó quấn quít lấy tỷ tỷ đòi cùng đi học tập, bị Sở
Bá Ninh mặt nghiêm túc vô tình **. Chỗ phụ thân chạy chọt không thông, bánh bao
nhỏ liền nhìn tỷ tỷ, được tỷ tỷ sờ đầu an ủi “Đệ đệ ngoan ~~” biết không thông
như cha, cuối cùng cầu sang mẫu thân không có tính uy hiếp nhất trong nhà, kỳ
thực là tính uy hiếp được che giấu lớn nhất.

“Nương ~~ Bạch Bạch muốn đi cùng tỷ tỷ……” Sở Tê Bạch đáng
thương nhìn A Nan, đôi mắt đen láy ngập nước, bộ dạng kia, người định lực không
tốt chắc chắn mềm lòng.

A Nan đã bị chiêu này lừa vô số lần, đã có lực miễn dịch,
nhún nhún vai tỏ vẻ mình cũng chịu bó tay.

Bánh bao nhỏ không dám quấn phụ thân khí thế mạnh mẽ, cũng
không dám bám tỷ tỷ khí thế mạnh mẽ y hệt, vì thế mẫu thân luôn tươi cười có vẻ
dễ khi dễ là đối tượng tốt nhất cho hắn quấn lấy.

Vì thế, sau khi phụ thân đi thư phòng, tỷ tỷ trở về phòng
mình chuẩn bị bài học, tiểu bánh bao thành cái đuôi nhỏ, A Nan đi tới đâu theo
tới đó, khi A Nan nhìn liền bày ra bộ mặt đáng thương vô cùng dễ thương nhìn A
Nan, A Nan nhìn suýt nữa không nhịn được nhào qua gặm khuôn mặt đáng yêu của tiểu
bánh bao.


A Nan bày tỏ: bánh bao bán sắc, so với nam nhân bán sắc còn
** a! Thế nên Vương gia, thiếp thật sự không cố ý gặm con chàng…….

Bất quá, A Nan tốt xấu gì cũng biết mình chống đỡ không nổi,
bị tiểu bánh bao quấn lấy, đã hối hận không ngừng, kiên quyết không mềm lòng, bằng
không chính mình sẽ xui xẻo, tuyệt đối sẽ bị bạn Vương gia thu thập! Nàng đã là
mẹ của hai đứa con, không cần lão công xem như đứa bé trừng phạt dạy dỗ!

Vì thế, A Nan kiên định lập trường của mình, không thỏa hiệp
chút nào.

Tiểu bánh bao mới ba tuổi, tuy kế thừa chỉ số thông minh của
cha nên tương đối thông minh, nhưng vẫn là đứa trẻ, không biết chuyện này dù mẫu
thân đồng ý, phụ thân và tỷ tỷ không đồng ý cũng là phí công thôi.

Người trong Túc vương phủ làm việc hiệu suất rất cao, chủ tử
vừa phân phó, chỉ tốn một canh giờ đã đến học viện quan học duy nhất trong
thành Thanh Sơn thư viện báo danh, hơn nữa còn được Sơn Trưởng [2] trong Thanh
Sơn thư viện thông báo, tiểu quận chúa Túc vương phủ ngày mai có thể đến thư viện
học tập.

[1] + [2] thời Ngũ Đại (có năm triều đại thay đổi nhau thống
trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung
Quốc, 907-960) thầy giáo dạy học được học trò gọi là Sơn Trưởng [vị Sơn Trưởng ở
đây như thầy hiệu trưởng vậy], trường học gọi là thư viện

A Nan phấn khởi, ngày mai là ngày đầu tiên con gái đến thư
viện, cảm giác trịnh trọng cứ như ở xã hội hiện đại, con mình sắp đi học tiểu học
vậy. Tuy rằng sáu tuổi học tiểu học thì hơi nhỏ, nhưng không phải không có lệ
trước. Với lại, cổ nhân trưởng thành sớm, A Nan tin rằng con gái mình nếu ở hiện
đại, với chỉ số thông minh của bé, học tiểu học cũng dư dả. Nghĩ tới việc ngày
mai mình cùng Vương gia cùng đưa con gái đến thư viện, A Nan nhộn nhạo.

Tiểu bánh bao Bạch Bạch đi theo thật lây, thấy mẫu thân
không những không để ý tới bé, thậm chí không biết lạc vào cõi thần tiên đến
nơi nào, rốt cục nổi gận, nhào qua ôm một chân của nàng, không cho nàng đi.

A Nan bị tiểu bánh bao như bạch tuột tám chân bám chân mình
mà hoàn hồn trở về, cúi đầu nhìn bé, “Bạch Bạch, sao thế?”

“Nương ~~” tiểu bánh bao ngẩng đầu nhìn nàng, mặt bánh bao
xinh đẹp mang biểu tình thảm thương vô cùng, “Bạch Bạch rất ngoan rất ngoan ~~”

A Nan xoa xoa đầu bé, vui vẻ, “Ừ, nương biết, Bạch Bạch nhà
chúng ta ngoan nhất! Ừm, ngoan, nương đi dặn dò bữa tối, Bạch Bạch tự đi chơi
nha.” Nói xong, xách tiểu bách bao ra, chuẩn bị đi phân phó đầu bếp hôm nay phải
làm mấy món con gái thích ăn, chúc mừng con gái đến thư viện học.

“Nương — người không thích Bạch Bạch nữa……” tiểu bánh bao bị
xách ra, lại nhào qua, gào lên.

Mặt A Nan rớt xuống mấy vạch đen, bé gấu này, mở miệng lớn vậy,
cả viên a-mi-dan hồng hồng bên trong cũng thấy, nhưng trên khuôn mặt nhỏ một giọt
nước mắt cũng không có, nhìn sao cũng thấy là đang gào thét, một chút đáng
thương cũng không có.

A Nan không biết bé gấu này giống ai, quá hoạt bát lại thích
sinh sự, trừ khí thế mạnh mẽ của Sở Bá Ninh và con gái Sở Sở trấn áp được bé,
chưa từng thấy ai trấn được bé, ngay cả Sùng Đức Hoàng đế bé cũng dám vọc râu
Hoàng đế. Hơn nữa, theo thời gian lớn dần, Hoàng đế và Thái hậu trong cung đặc
biệt sủng bé, ôm trong tay sợ ngã, thương đến đỏ mắt, bé có chỗ dựa lớn mạnh,
vì thế càng “gấu”.

Làm cho A Nan tiếc nuối chính là, con chỉ có ba phần giống Sở
Bá Ninh, trừ đôi mắt, còn lại vậy mà giống Thái hậu! Thật sự khiến nàng vô cùng
oán giận. Đứa bé này gien tốt, xinh đẹp cực kỳ, chẳng trách Thái hậu sau khi thấy
bé, sủng vô hạn. Nếu không phải Sở Bá Ninh phản đối, nói không chừng Thái hậu
trực tiếp đưa tiểu tử kia vào cung nuôi dưỡng rồi.


Âm lượng của tiểu bánh bao rất lớn, gào lên có chút chói,
làm người ta ù tai. A Nan vì sự thanh tịnh của lỗ tai, bất đắc dĩ ngồi xuống ôm
lấy tiểu tử kia dỗ.

“Ô ô ô… nương, Bạch Bạch cùng tỷ tỷ…. ô ô ô.. đi thư viện….”
tiểu bánh bao vừa nức nở vừa nói.

A Nan lấy khăn lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hứng thú
xoa xoa, nói: “Nếu cha con đáp ứng Bạch Bạch đi thư viện, nương sẽ không phản đối.”

Nghe thế, tiểu bánh bao gào lợi hại hơn, “Ô oa oa oa… Nương
không thương Bạch Bạch…….” tiểu bánh bao cũng biết phụ thân tuyệt đối không đáp
ứng, thậm chí vừa rồi bé đã ầm ĩ một trận, không dám quấn lấy nữa. Tiểu bánh
bao tuy nhỏ, nhưng rất biết nhìn sắc mặt người khác, trên thế giới này có lẽ hắn
chỉ sợ phụ thân cùng tỷ tỷ giống y phụ thân thôi.

A Nan càng đau đầu, thật muốn lấy miếng vải tới nhét vô cái
miệng kia, gào thét như vậy không thấy được một giọt nước mắt, cổ họng không thấy
đau sao?

“Bạch Bạch, đừng khóc, nương đương nhiên thương con. Ngoan,
chờ Bạch Bạch lớn như tỷ tỷ, Bạch Bạch cũng có thể đến thư viện.”

Tiểu bánh bao vừa nghe, híp mắt nhìn nàng, hỏi: “Khi nào Bạch
Bạch mới lớn được như tỷ tỷ?”

A Nan đảo đảo mắt, cười nói: “Cái này hỏi cha con nha, mẹ
con học vấn không cao như cha, không tính ra a.”

Tiểu bánh bao rốt cục ngậm miệng, lập tức rất không nể tình
rời khỏi vòng ôm của A Nan, đùng đùng chạy tới thư phòng.

A Nan cười tủm tỉm giữa đám nha hoàn mắt lé nhìn mình, vẫy vẫy
khăn tay chấm nước mắt tiễn tiểu ma quỷ đi tìm cha bé, về phần Vương gia giáo dục
con thế nào, không liên quan tới nàng. Dù sao bé gấu này tuy sợ cha mình, cũng
sùng bái cha, mặc kệ cha bé dạy dỗ thế nào bé cũng không giận dỗi, ngược lại
thường bám dính. Điểm ấy A Nan đã nhìn thấu, vì thế còn ăn giấm chua thật lâu.
Nhưng mỗi lần bánh bao nhỏ không nghe lời, cũng vui vẻ quăng cho hắn giáo dục lại.
Đừng nói, dù là con, chỉ cần làm sai, Sở Bá Ninh đều không chút lưu tình trừng
trị.

Tóm lại, cuộc sống có con trai có con gái của A Nan trôi qua
rất thoải mái.

Quả nhiên, lúc ăn tối, tiểu bánh bao được Vương gia ôm đến,
nhìn bộ dáng nhu thuận nghe lời dựa trong lòng cha của bé, A Nan liền biết Sở
Bá Ninh đã thu phục con.

Cả nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, trừ tiểu bánh bao ba tuổi biến
bàn ăn thành mớ hỗn độn, lễ nghi ăn cơm của ba người còn lại đều cực tiêu chuẩn
tao nhã, nên A Nan khó tránh trong lúc ăn thường nhắc nhỏ con trai không được
vương vãi cơm lung tung, cũng không cho bé chỉ ăn thịt, còn phải ăn rau này nọ.

Tiểu bánh bao cắn môi, nhìn A Nan, sau đó nhìn phụ thân cùng
tỷ tỷ, trẻ con nói: “Phụ thân ăn thịt thịt, tỷ tỷ ăn thịt thịt ~~” nên bé cũng
muốn ăn thịt thịt!

Đũa của Sở Bá Ninh đang hướng về đĩa vịt nướng chuyển một
vòng, gắp rau xanh vào bát.

Sở Sở cũng chuyển đôi đũa đang hướng về dĩa cánh gà chiên
sang đĩa rau xanh không xa, gắp rau chậm rãi ăn.

A Nan không khỏi cười rộ lên, “Thấy chưa, phụ thân và tỷ tỷ
đều ăn rau nha ~~~”

Tiểu bánh bao ủy khuất, dưới ánh mắt cười tủm tỉm của mẫu
thân nhà mình, ủy ủy khuất khuất ăn rau xanh, bộ dạng nhỏ bé uất ức, làm mọi
người nhìn đều đau lòng.

Nên tiểu Sở Sở thương đệ đệ, trộm gắp miếng thịt gà vào bát
đệ đệ, Sở Bá Ninh cũng gắp miếng thịt nạc thơm ngon vào bát con, tiểu bánh bao
lập tức vui vẻ ngây ngô cười với hai người, rồi dùng thìa lấy ăn, bánh bao mặt
dính đầy cơm.

A Nan giận, trừng mắt nhìn hai người “đá quán” nàng, hai kẻ
một lớn một nhỏ kia chưng ra hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhìn nàng, biểu
tình muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu, nghiêm túc đến mức nàng muốn đau dạ
dày.

A Nan cảm thấy đủ rồi, không cần mỗi lần kết bè làm chuyện xấu
đều mượn hai khuôn mặt nghiêm túc này khảo nghiệm thần kinh của nàng, thần kinh
của nàng tuy thô, ngẫu nhiên cũng tinh tế mẫn cảm một chút! Nên A Nan quyết định,
đêm nay tuyệt đối không cho bạn Vương gia chạm đến ngón tay nàng, con gái cũng
muốn kéo qua gặm khuôn mặt non mềm của bé, xem bọn hắn còn dám trắng trợn “đá
quán” nàng không.

Vì thế, buổi tối, Sở Bá Ninh ngồi bên giường, mái tóc dài rối
tung nhìn nữ nhân lăn bường, cả người sắp dán lên tường mà ngủ, trầm mặc một
lát, bạn Vương gia nào đó vô cùng bình tĩnh vươn tay kéo nàng qua, trực tiếp phủ
xuống, ngăn chặn tiếng thét chói tai của nàng, bắt đầu cuộc sống về đêm.