Hiền Thần Nan Vi

Chương 91: Cái chết của Tử Dĩnh

Người Kim quốc gia nhập gia tăng tỷ lệ thắng của Đại Diệu nhiều hơn, mà sau khi quân Kim quốc gia nhập không lâu, quân Tuyết quốc, quân Già Lâu, quân Tị Bỉ, quân Man mười mấy quân đội của quốc gia lớn lớn nhỏ nhỏ chung quanh, hơn mười bộ lạc cơ hồ cùng thời gian đuổi tới tiền tuyến.

Dòng chảy tuy nhỏ, hội tụ thành sông.

Mấy sức mạnh chấm chấm đốm đốm đó, tụ tập lại, cư nhiên hơn một trăm năm mươi vạn người.

Mà Nguyệt quốc tuy có vũ khí mạnh mẽ, nhưng binh lính chỉ có một trăm năm mươi vạn. Tính lại, Đại Diệu quốc giờ ước chừng cũng có bốn trăm năm mươi vạn con sư tử đực!

Quân Nguyệt quốc mấy ngày trước đây còn kiêu ngạo đến coi trời bằng vung, bây giờ dĩ nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mỗi người đều muốn chém giết!

Trong nước Nguyệt quốc, tân đế Vũ Văn Thiên Thành siết mật hàm trong tay, trên mặt xanh đỏ giao nhau.

Mấy dân thường đó, ngu đần mất linh! Cư nhiên liên hợp để phản hắn? Chiều hướng thiên hạ, chia lâu tất hợp hợp lâu tất chia, chẳng lẽ mấy người ngu xuẩn đó không biết chỉ có thống nhất mới có chế độ càng kiện toàn, thiên hạ mới phát triển càng tốt hơn sao? Ngoan ngoãn đầu hàng không tốt sao, nhất định phải khiến trẫm dùng ra đòn sát thủ.


Vũ Văn Thiên Thành liễm mắt, nghĩ nghĩ, hỏi người hầu bên người: “Xác định nữ nhân kia chính là mẫu thân của quốc sư?”

Người hầu khúm núm, nhanh chóng quỳ xuống đất trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, nữ tử kia thật là mẫu thân của quốc sư —— Lâm thị, nàng là đến tìm nơi nương tựa quốc sư đại nhân, hiện tại đang la hét muốn gặp mặt quốc sư.”

Vũ Văn Thiên Thành lại hỏi: “Vết thương của quốc sư đại nhân thế nào?”

Người hầu đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, mắt phải của quốc sư đại nhân đã nổi mủ, mắt trái còn chưa lây nhiễm. Nàng hôm qua bận rộn cả ngày, buổi tối té xỉu. Xuất phát từ an toàn của thân thể để suy xét, thái y dặn quốc sư đại nhân nghỉ ngơi một ngày.”

Vũ Văn Thiên Thành nhăn mi, “Không, không thể để nàng nghỉ ngơi. Cho một ít Thiên Khôi quả vào trong thuốc của nàng, lại đốt chút Thiên Khôi hương, ắt phải để nàng tinh thần tỉnh táo, đứng lên tiếp tục nghiên cứu cho ta.”

Ngày đó hắn ôm tâm tư may mắn đi tìm kiếm Hứa Tử Dĩnh, lại không nghĩ rằng thế nhưng thực sự có người này. Chỉ là không may khi hắn đang muốn mang Hứa Tử Dĩnh rời đi, trong bóng tối đột nhiên phóng ra ám khí hướng về phía Hứa Tử Dĩnh.

Mấy ám khí kia đều bôi độc, thủ hạ của hắn dùng hết toàn lực ngăn cản, vẫn khiến Hứa Tử Dĩnh bị thương, nhưng lại bị thương đến vị trí vô cùng mấu chốt —— mắt. Sau khi về nước Vũ Văn Thiên Thành mời danh y cứu trị, cũng chỉ là tạm thời ngăn chặn độc tính lan tràn trong mắt nàng. Ánh mắt này, sớm hay muộn cũng phải mù!

Hơn nữa theo độc tính lan tràn, không chỉ mắt nàng sẽ mù, các cơ quan cơ thể của nàng cũng sẽ dần dần suy kiệt, thẳng đến khi chết. Hứa Tử Dĩnh bây giờ chỉ có thể thấy đồ vật trong hai tháng, mà sống cũng chỉ có thể sống ba năm năm. Hắn nhất định phải vào lúc trước khi Hứa Tử Dĩnh mù ép khô chút sức mạnh cuối cùng của nàng, để nàng phun hết tất cả vũ khí.

Thiên Khôi hương có thể nâng cao tinh thần của con người đến trình độ cao nhất, trong khoảng thời gian ngắn làm người thần thanh khí sảng, tinh lực tràn đầy, không còn ốm đau, hắn đã cho Hứa Tử Dĩnh dùng được mấy tháng. Nhưng mấy ngày gần đây thân thể của Hứa Tử Dĩnh đã thích ứng với Thiên Khôi hương, tác dụng của Thiên Khôi hương bắt đầu yếu bớt, đã không còn dược hiệu tốt như ban đầu.

Người hầu trả lời: “Nhưng thái y nói, nếu tiếp tục sử dụng Thiên Khôi hương nữa, quốc sư đại nhân có thể sẽ tinh lực suy kiệt mà chết.”


“Tinh lực suy kiệt mà chết?” Vũ Văn Thiên Thành đi xuống bậc thang, dùng chân đạp ót người hầu nhấn xuống mặt đất, “Vậy liền đi nói cho thái y, dùng thuốc bổ tốt nhất treo mạng của nàng cho trẫm, nhân sâm ngàn năm, Linh Chi, Tục Mệnh đan, mặc kệ là cái gì, đều cho nàng ăn, nghe rõ chưa!”

Người hầu bị dọa run cầm cập, “Vâng, nô tài tuân mệnh.”

“Về phần Lâm thị kia, trẫm nhớ rõ nàng là nữ nhi của Lâm Tiêu, trong thân thể cũng chảy máu Nguyệt quốc, vậy liền sai đi chỗ quốc sư hầu hạ. Bây giờ Lâm thị một thân một mình, quốc sư là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Lâm thị, Lâm thị sẽ hầu hạ quốc sư thật tốt.”

Người hầu không dám từ chối, nhanh chóng trả lời: “Vâng, nô tài tuân mệnh.”

Phủ quốc sư Nguyệt quốc, Lâm thị lặng lẽ đẩy cửa vào phòng Hứa Tử Dĩnh.

Bốn góc trong phòng đều đốt hương liệu nồng đậm ngọt ngấy, Lâm thị vừa vào liền bị mùi hương nồng đậm này xông vào thiếu chút nữa nôn ra. Hứa Tử Dĩnh đang nhắm mắt nằm trên giường, mắt phải bao vải thưa màu trắng.

Hứa Tử Dĩnh bây giờ sắc mặt hồng nhuận, nhưng cơ thể lại cực kỳ gầy yếu. Hai má hồng nhuận cùng thân hình gầy gò, thấy thế nào cũng không thích hợp.

Nghe được có tiếng bước chân, Hứa Tử Dĩnh chậm rãi ngẩng đầu, rõ ràng phát hiện là Lâm thị đã lâu không gặp. Nàng liếc Lâm thị một cái, cười nhạo: “Ngươi là đến nương nhờ vào ta?”

Lâm thị khiêm tốn cười cười, đứng ở trước người Hứa Tử Dĩnh, đặt thuốc nâng trong tay lên bàn, nói: “Tử Dĩnh, ca ca ngươi Tử Nhai hắn chết, hôm nay chỉ còn lại có ngươi và ta có thể sống nương tựa lẫn nhau, ta chỉ có thể nương nhờ vào ngươi.”


Hứa Tử Dĩnh cười lạnh: “Ta bây giờ tự thân khó bảo, sao có thể bảo vệ được ngươi.” Nàng là thiên tài hóa học từ hiện đại tới, kiến thức rộng rãi. Khôi hương hôm nay tựa như thuốc phiện, khiến nàng sau khi sử dụng sẽ thần thanh khí sảng, nhưng sẽ nghiện. Lúc mới dùng nàng chỉ cho rằng Vũ Văn Thiên Thành được thần y tương trợ, vết thương của mình mới sẽ tốt nhanh như vậy. Nhưng chờ khi phát hiện đó là thứ giống như thuốc phiện, thì cũng đã chậm.

Dược hiệu qua đi nàng cực kỳ mỏi mệt suy yếu thì không nói, cảm giác đau đớn ở vết thương càng làm người không thể chịu đựng. Nhưng Vũ Văn Thiên Thành vẫn mỗi ngày sai người tăng lớn liều thuốc cho mình, bây giờ nàng đã sinh ra ỷ lại vào Thiên Khôi hương, rốt cuộc không thể rời khỏi nó. Bởi vì Thiên Khôi hương, nàng không thể không bị Vũ Văn Thiên Thành khống chế, bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngày ngày nghiên cứu thuốc nổ, Vũ Văn Thiên Thành đây là muốn ép khô nàng!

Vốn tưởng rằng tìm được che chở, lại không nghĩ rằng lại bị một con độc xà giam cầm!

Trong mắt Hứa Tử Dĩnh phóng xạ ra âm độc, Vũ Văn Thiên Thành, ngươi cho rằng mọi chuyện đều sẽ như ý ngươi sao? Ta chết, ngươi cũng đừng hòng dễ chịu.

Nàng hôm qua đã ở trong địa cung lén đặt □□ đặc chế, uy lực của nó này tương đương với năm tấn □□, bom một khi kích hoạt, toàn bộ hoàng cung Nguyệt quốc đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát! □□ này cần thời gian ba ngày thiết lập lại một lần, mà phương pháp thiết lập lại chỉ có nàng biết. Nếu qua ba ngày không thiết lập lại, nó liền tiến vào thời gian đếm ngược năm phút, thời gian vừa qua, bom liền sẽ kích hoạt.

Mình ẩn nhẫn mấy tháng nay, liền là vì dùng cái này để làm lợi thế: “Ngươi tránh ra, ta muốn gặp Vũ Văn Thiên Thành.” Có lợi thế này, Vũ Văn Thiên Thành, ngươi còn dám làm càn với ta như thế sao?

Lâm thị thu góc áo, “Tử Dĩnh, ca ca ngươi đã chết, ngươi nghe được lời ta không?”

Hứa Tử Dĩnh dùng mắt trái còn tốt nhìn Lâm thị một cái, khinh thường nói: “Phải không, vậy thì thật đáng tiếc. Con người rồi cũng sẽ chết, ngươi không cần quá mức thương tâm.” Năm đó nàng đổi khuê phòng thành phòng thí nghiệm, nếu không phải Hứa Tử Nhai đột nhiên xông vào, tâm huyết mình cố gắng nhiều năm cũng sẽ không thất bại trong gang tấc.

Hơn nữa qua lần đó, Hứa Tử Nhai còn phát hiện bí mật nàng là người xuyên không. Nếu việc này bị truyền ra, người cổ đại ngu muội sẽ coi nàng thành yêu quái tá thi hoàn hồn mà giết chết, vậy mình chẳng phải là mất nhiều hơn được?


Hơn nữa, Hứa Tử Nhai tên nhu nhược kia cư nhiên còn dám áp chế mình?

Hắn cư nhiên áp chế nàng, nếu nghiên cứu mấy thứ này nữa, liền báo chuyện nàng tá thi hoàn hồn cho Hứa Trường Tông biết, công bố toàn dân!

Hứa Tử Dĩnh không thể, liền tạm thời chịu thua ngủ đông lại. Cho đến đoạn thời gian trước kia khi Hứa Trường Tông bị bỏ tù, sau đó mình rời khỏi Hứa gia đi Miêu Cương mới tiếp tục nghiên cứu bom hóa học. Hứa Tử Nhai này còn sống tóm lại là một tai họa ngầm cùng tai vạ, vẫn nên chết thì tốt hơn. Cho nên nàng tìm Vũ Văn Thiên Thành, để hắn phái người thần không biết quỷ không hay giết chết Hứa Tử Nhai, giá họa cho giặc núi chặn đường.

Lâm thị nhìn nữ nhi thái độ lạnh lùng, thở dài một hơi, bưng thuốc qua: “Tử Dĩnh, ta đút ngươi uống thuốc đi.”

Hứa Tử Dĩnh nhìn Lâm thị, nữ nhân này ái mộ hư vinh, cả đời tranh cường háo thắng. Bây giờ mình là quốc sư Nguyệt quốc, ả lại bắt đầu liều mạng nương tựa lấy lòng mình, ha ha, nữ nhân đáng buồn.

Hứa Tử Dĩnh nói: “Được, ngươi đút ta đi.” Đốt hương đơn thuần đã không thể thỏa mãn nhu cầu của nàng đối với Thiên Khôi hương, độc nghiện của nàng phạm vào nhanh. Trong thuốc mỗi lần đều sẽ để vào Thiên Khôi quả, phải nhanh chút uống, bằng không mình lại bắt đầu phát tác độc nghiện, thống khổ vạn phần.

Lâm thị bưng thuốc, cẩn thận đến gần trước mặt Hứa Tử Dĩnh. Thuốc là vừa mới nấu xong, còn bốc một tầng hơi nóng trắng sữa. Ả thật cẩn thận nói: “Nữ nhi, cẩn thận đừng nóng.” Khi nói chuyện, tay Lâm thị bưng thuốc đột nhiên nghiêng, thuốc nóng kia thoáng chốc từ đỉnh đầu Hứa Tử Dĩnh chảy xuống, tưới thẳng lên mắt phải Hứa Tử Dĩnh.

Mắt phải của Hứa Tử Dĩnh đã nổi mủ, nước nóng tưới xuống, nàng nhất thời liền đau đớn hét lớn ra tiếng. Lâm thị thấy nàng muốn kêu thảm thiết, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhanh chóng đưa tay bịt miệng Hứa Tử Dĩnh. Ả dùng tay không hung hăng ném vỡ chén, dùng góc cạnh sắc bén nhanh mà ác cắt đứt cổ họng Hứa Tử Dĩnh.

Hứa Tử Dĩnh nhắm mắt lại, cảm nhận chất lỏng ấm áp ở cổ từ trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng chảy ra. Nàng thử vươn tay che miệng vết thương, nàng muốn la lớn. Nhưng cổ họng cùng dây thanh đều bị cắt đứt, nàng thế nhưng ngay cả tiếng cầu cứu cùng □□ cũng kêu không ra.

Nàng tuyệt vọng đặt mình trong bóng tối, bên tai truyền đến thanh âm mơ hồ mông lung của Lâm thị: “Ta nuôi ngươi nuôi mười mấy năm, nhưng cuối cùng chỉ nuôi ra một con ác ma. Khi ở Miêu Cương, ngươi bỏ rơi ta. Sau khi ở Nguyệt quốc, ngươi lại giết ca ca ruột của ngươi. Hiện giờ, ngươi còn chế tạo nhiều vũ khí như vậy! Ngươi chưa giết người trong thiên hạ, người trong thiên hạ đã chết vì ngươi! Trên tay ngươi lây dính nhiều máu tươi như vậy, liền ở trong mười tám tầng Địa Ngục hảo hảo chuộc tội đi!” Hứa Tử Dĩnh muốn giãy dụa, nhưng bởi vì do dùng Thiên Khôi quả lâu dài, nàng thế nhưng ngay cả một bà già cũng đẩy không ra, ánh mắt nàng tan rã, ý thức càng ngày càng mơ hồ, sức mạnh thân thể cũng chậm rãi trôi qua.


Lâm thị nhìn Hứa Tử Dĩnh vô lực buông xuống cánh tay, cười thảm một tiếng, trong mắt trào ra nhiệt lệ không dứt.

Tử Nhai, Tử Nhai, nương thân báo thù cho ngươi! Là vi nương xin lỗi ngươi a, vi nương đây liền đi cùng ngươi. Lâm thị vừa khóc vừa cười, cầm lấy mảnh nhỏ từ chén nắm chặt trong tay, hung hăng cắt cổ mình.