Hiền Thần Nan Vi

Chương 88: Thuyết phục Nữ Đế

Nàng mới đầu lựa chọn trung lập, là vì bảo vệ Kim quốc.

Nhưng nếu quốc gia nàng cũng gặp chiến hỏa lan đến, vậy đó lại là vấn đề khác.

Nữ Đế rót mạnh một ngụm trà, liếc xéo Hứa Từ ngồi bên trái phía dưới một cái.

Tiểu tử thối, khi bảo ngươi nói ngươi ngược lại là câm miệng, ngươi sao lại khi bắt đầu rồi liền trực tiếp không nói a!

“Còn gì nữa? Hứa Tiển Mã, ngươi cứ nói đừng ngại.” Nữ Đế nhịn nhịn, cuối cùng không nhịn được, tiếp tục hỏi.

“Nói nữa cũng buồn cười, Vũ Văn hoàng đế đang tấn công chúng ta, thật đúng là danh bất chính ngôn không thuận, bởi vì hắn căn bản không phải là huyết thống của hoàng thất Vũ Văn!”

Nữ Đế bỗng dưng mở to đôi mắt, “Cái gì?”

“Điều này ta có thể làm chứng, ” Lạc Thiên Tuyết luôn im lặng không nói đứng dậy đi về phía trước đi hai bước, “Lại nói tiếp, Vũ Văn Thiên Thành xem như là ca ca của ta.”

Nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết liền đem nguyên nhân hậu quả êm tai nói ra, Nữ Đế nghe xong, nghẹn họng nhìn trân trối, “Thiên hạ lại có nam nhân cùng nữ nhân vô sỉ như vậy.” Nữ nhân nàng nói, tự nhiên là Hứa Tử Dĩnh.


Hứa Từ cùng Lạc Thiên Tuyết đồng thời thở dài, “Ai, tốt khoe xấu che a, hai chúng ta cũng không muốn nói, chỉ là lập tức phải đi, còn muốn nói tỉnh ngài, đừng nghe nửa lời gièm pha của đồ vô sỉ này.”

Dứt lời, Hứa Từ thở dài một hơi, yên lặng phẩm hồng trà đặc biệt của Kim quốc.

Hương trà mùi hương thơm phức nồng đậm, cực kỳ ngọt lành.

Đã hơn một tháng không nhìn thấy thái tử điện hạ, trên đường đến Kim quốc cũng từng nghe nói tình hình chiến đấu ở biên cảnh, tình thế của Đại Diệu quốc cũng không rõ ràng.

Thái tử điện hạ gia nhập cũng không mang đến chuyển biến tốt bao nhiêu cho chiến sự này, tuy rằng giảm bớt chiến lực áp đảo của Nguyệt quốc, nhưng Nguyệt quốc xâm lược vẫn tiến hành thong thả mà vững bước như trước.

Người yêu của cậu ở trên chiến trường anh dũng giết địch, cơm chay quấn đói, nhưng cậu lại ở đại điện mưa thuận gió hòa này phẩm trà nói chuyện?

Trời biết hiện tại thân thể cậu an tọa ở đây, suy nghĩ sớm đã bay đi ngàn dặm, chỉ cầu có thể cùng thái tử điện hạ sánh vai chống địch!

Bất động thanh sắc áp chế nhớ nhung trong lòng, Hứa Từ hơi hơi nhếch môi cười, lộ ra một nụ cười ấm áp vô hại: “Bệ hạ, ngày đó Hứa mỗ ở quý hoàng cung, cực kỳ hợp nhau với Thanh hoàng tử, giờ có thể để ta đi gặp hay không? Hứa mỗ không mấy ngày liền bước lên đường đi, đi đường phiêu diêu, không biết cuộc đời này còn có thể gặp lại Thanh hoàng tử hay không.”

Nữ Đế liễm mi mím môi, trong lòng ứ đọng, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cảm.

Khi mới quen, thiến niên anh tư, ít ỏi vài lời, hồn nhiên rực rỡ.

Mà nay gặp, đầy bụng phiền muộn, tự tự châu ngọc, tâm hệ quốc gia.


Nàng sao lại nhìn không ra, Hứa Từ tới đây, liền là vì làm một thuyết khách, thuyết phục nàng xuất binh tương trợ: “Hứa Tiển Mã, mấy ngày kia, ít nhiều ngươi thường xuyên đến cung làm bạn với Tiểu Thanh. Hiện giờ Tiểu Thanh đã sáng sủa không ít, công lao của ngươi trong đó chiếm tuyệt đối phần lớn.”

Hứa Từ cười ha ha, “Bệ hạ nói quá lời, ngày đó ta cũng không biết khuyên bảo Thanh hoàng tử như thế nào, chỉ là dựa vào một tia nghị lực cùng niềm tin, tin tưởng Thanh hoàng tử nhất định sẽ tốt hơn.”

“Tiểu Thanh đích xác tốt hơn rất nhiều, ngươi lúc ấy khi đi không phải để lại cho hắn một cây roi da sao, hắn bây giờ dựa vào roi da này, ngược lại là thêm không ít dũng khí, không chỉ dám đi ra tẩm cung, càng nguyện cùng người bên ngoài trò chuyện.”

“Lại nói tiếp, roi da này vẫn là thái tử điện hạ đề nghị ta đưa. Ngày đó thái tử điện hạ từng nói, Thanh hoàng tử như thế, đơn giản là có chút khúc mắc. Thanh hoàng tử cần phải tự mình vứt bỏ sợ sệt, người bên ngoài mới sẽ kính sợ, người bên ngoài kính sợ hắn, hắn mới có thể càng có dũng khí, đây là một tuần hoàn tốt. Nếu mỗi khi ngươi gặp chuyện đều né tránh, người bên ngoài chỉ biết coi ngươi là người tốt bụng, dần dà liền không để ngươi ở trong lòng, chỉ coi ngươi là người dễ xoa nắn.” Cậu nói xong lời cuối cùng, cố ý nói “Ngươi”, ánh mắt càng nhìn Nữ Đế, ý có điều chỉ.

Nữ Đế ngưng mi, Hứa Từ nói không phải không có lý, nàng bây giờ lại có mấy phần dao động, nhưng cũng không thể chỉ riêng vì vài câu, liền sửa lại chủ ý, “Hứa Tiển Mã, ngắn ngủi vài lời, trẫm biết mục đích của ngươi ở chuyến này. Trẫm tuy không đành lòng quý quốc gặp nạn, nhưng cũng là ngoài tầm tay với, lực bất tòng tâm, trẫm…”

“Bệ hạ!” Hứa Từ phút chốc đứng lên, “Dám hỏi bệ hạ, người có gắn bó, ở trong trời đông giá rét, nếu là môi bị đông lạnh, chẳng lẽ răng nanh không sẽ cảm thấy rét lạnh sao?”

“Ta vừa mới nói nhiều vậy, bệ hạ nên cũng hiểu rõ, mục đích ta hôm nay đến, liền là vì làm một thuyết khách. Nhưng mà bệ hạ, ngài có thể tới, môi hở răng lạnh, giờ tình cảnh của Đại Diệu quốc, Kim quốc là cùng một nhịp thở. Đại Diệu quốc che trước Kim quốc các ngươi, nhận đợt trùng kích đầu tiên, nhưng hắn cuối cùng tấn công, sẽ là Kim quốc các ngươi!”

“Nguyệt quốc núi đá cằn cỗi, Đại Diệu quốc chúng ta cùng Nguyệt quốc xưa nay đối địch, tự nhiên là đứng vị trí đầu trong đó. Nhưng ngài cẩn thận suy nghĩ một chút, Nguyệt quốc cằn cỗi nếu muốn mở rộng binh mã, không có chiến giáp sung túc thì sao được? Quặng sắt mà chiến giáp dùng lại từ đâu đến? Có đại Kim quốc một khối thịt mỡ lớn của ngài đây ở trước mắt, bọn họ còn sẽ đi nơi khác tìm sao?!”

“Ta giờ đến làm thuyết khách, không phải đến cầu ngài, mà là đến đánh thức ngài, cứu ngài! Nguyệt quốc lúc này còn chưa đến đỉnh phong, ngươi và ta hai nước hợp lực liên thủ, nhất định có thể chèn ép nó xuống, chuyển bại thành thắng. Nhưng nếu tiếp tục đợi, Đại Diệu quốc chiến lực suy giảm. Vậy thì hôm nay của Đại Diệu quốc, liền là ngày mai của Kim quốc ngài! Bệ hạ, ngài muốn làm tội nhân thiên cổ của Kim quốc sao?! Ngài muốn cho Kim quốc sừng sững ngàn năm không ngã, cứ như vậy hủy hoại chỉ trong chốc lát, trôi qua trong dòng sông dài lịch sử sao?”

“Người thắng làm vua, người thua làm giặc. Lại qua mấy trăm năm, trên sách sử ghi lại sẽ chỉ là hoàng đế Vũ Văn Thiên Thành của Nguyệt quốc thống nhất sáu nước như thế nào, giành được bá nghiệp một đời như thế nào, trở thành bá chủ một đời như thế nào. Mà quốc gia bị chém giết như chúng ta, chỉ biết làm đá kê chân của hắn, trở thành hòn đá tảng mà hắn đạp lên đỉnh cao. Đến lúc đó, người đời sẽ cười nhạo các ngươi, chỉ biết bế quan tỏa cảng, rõ ràng có thể liên thủ chống lại, cuối cùng còn đưa quốc gia chắp tay nhường người. Bệ hạ, đến lúc đó, ở dưới cửu tuyền, ngài có mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông Hoàng gia của ngài không?”

“Đủ!” Nữ Đế vỗ long ỷ, hét lớn một tiếng, “Im miệng!”

“Vậy các ngươi ngược lại nói xem, giúp các ngươi có chỗ tốt gì với Kim quốc chúng ta?” Nữ Đế cắn môi, đưa tay dùng ngón trỏ chỉ vào Hứa Từ đang đứng lạnh lùng nói.


“Chỗ tốt lớn nhất, liền là có thể cho Kim quốc các ngươi không chịu một chút khó khăn ở nước ta, có thể tiêu trừ tai họa ngầm. Ta luôn luôn không dám xem nhẹ Hứa Tử Dĩnh, nàng vô tình ích kỷ, nhưng nàng đồng thời có được cái đầu vô cùng thông minh. Thuốc nổ vũ khí đó, chỉ là tác phẩm tiểu thử ngưu đao của nàng, lại qua không lâu, nàng sẽ phát minh ra vũ khí càng thêm đáng sợ, uy lực càng thêm khổng lồ. Nếu không tin, bệ hạ ngài có thể sai người đi tiền tuyến, sưu tập tình báo.”

“Nguyệt quốc sẽ không chỉ nắm Đại Diệu quốc chúng ta không buông, ta nghĩ ở trong nước quý quốc, đã sớm bị Nguyệt quốc xếp vào mật thám, mò rõ ràng thấu đáo quân tình của quý quốc, chỉ đợi đánh xong Đại Diệu quốc, liền quay đầu tấn công Kim quốc. Nếu bệ hạ không tin ta, thì có thể đi điều tra mật thám, chắc chắn có phát hiện.”

“Đại Diệu quốc chúng ta có thể bị Vũ Văn Thiên Thành xếp vào mật thám, nhưng lại thành lập loại mạng lưới mật thám như ngựa gầy Dương Châu, lặng yên không một tiếng động thâm nhập vào nhà quan lại, ta nghĩ quý quốc cũng không ngoại lệ.”

“Còn xin bệ hạ cân nhắc, xuất binh giúp Đại Diệu quốc ta. Cứu viện Đại Diệu chúng ta, không chỉ là để tự cứu, còn là vì cứu các ngươi. Ngài nếu thật sự có suy nghĩ xuất binh cùng Đại Diệu quốc ta liên thủ, vậy về phần Đại Diệu quốc ta sẽ hứa hẹn cái gì, liền phải cùng ba vị ngôn quan đại nhân của ta thương lượng. Nhưng ta nghĩ đối với bệ hạ mà nói, quốc gia yên ổn mới là lợi thế lớn nhất.”

Nữ Đế trong lòng nhảy dựng, thế nhưng không biết phản bác ra sao.

Hứa Từ nói không sai, mấy ngày trước đây, trong quân đội trấn thủ Thành Nam phát hiện mật thám. Chức quan của mật thám này còn không thấp, xem ra thâm nhập vào quân doanh đã có vài năm đầu.

Mật thám này khi bị phát hiện, vạch trần tại chỗ liền cắn lưỡi tự sát, làm cho bọn họ không thể tra.

Nếu so với ngựa gầy Dương Châu ầm ĩ oanh động Đại Diệu quốc mấy tháng trước, hai người này cùng Dương Châu Tri Phủ kia rất có chỗ tương tự, lại giống như ra từ bút tích của cùng một người.

Hơn nữa nếu đúng như Hứa Từ cùng Lạc Thiên Tuyết miêu tả, vậy Vũ Văn Thiên Thành đích xác không thể cùng mưu, còn không bằng tránh ra xa.

Việc này nàng còn phải suy nghĩ một chút nữa, “Ngươi nói trẫm đều biết, trẫm còn phải suy xét một chút. Chư vị đi đường mệt nhọc, hôm nay liền hảo hảo ở trong cung nghỉ ngơi một phen đi. Tiểu Thanh giờ đang ở trong tẩm cung của hắn nghỉ ngơi, Hứa Tiển Mã nếu muốn đi, tùy ý là được, không cần xin chỉ thị.”

Nữ Đế nhu nhu mày, “Hoàng hậu, ngài liền thay trẫm hảo hảo khoản đãi mấy vị khách nhân. Trẫm có chút mệt mỏi, về tẩm cung trước.”


Công Tôn Thác nhìn bóng dáng Nữ Đế rời đi, đôi mắt lóe lên.

Bóng dáng nàng thê lương cô đơn như thế, khiến hắn sao có thể yên tâm.

Nữ Đế mới vừa đi không xa, Công Tôn Thác liền gọi tổng quản thái giám, quay đầu liền giao nhiệm vụ Nữ Đế qua tay hắn giao cho tổng quản thái giám, liền đuổi theo Nữ Đế.

Công Tôn Ngự nhìn một màn này, nhún vai một cái, “Được, bị quăng bao.”

Hứa Từ cười ha ha, lấy khuỷu tay chọc eo Công Tôn Ngự một chút, “Thôi đi, nói thế nào Nữ Đế cũng là đại tẩu ngươi. Ca ca ngươi xưa nay chỉ yêu mỹ nhân không yêu quyền thế, ngươi cũng không phải không biết, hắn không đuổi theo mới kỳ quái.”

Công Tôn Ngự mím môi, “Ta là đệ đệ, không phải muội muội, nên mỗi lần đều không bỏ được.”

Mấy người cười ha ha, trong khoảnh khắc liền không còn giương cung bạt kiếm như trên đại điện vừa nãy.

Tổng quản thái giám an bài mấy vị thỏa đáng, Hứa Từ liền kêu một thái giám dẫn đường đi chỗ Thanh hoàng tử, nhiều ngày không gặp, cậu thật là có chút nhớ thiếu niên như tinh linh kia.

Giờ có thời gian, liền tự mình đưa hoa đến, cũng tốt để nhìn xem Thanh hoàng tử đến cùng có biến hóa gì.

Lại nói Nữ Đế, nàng vừa về tẩm cung, liền lần lượt đuổi mọi người đi ra.

Tẩm điện thật lớn, yên tĩnh không tiếng động, đúng là trống trải rộng lớn.


Lời của Hứa Từ còn đang quanh quẩn bên tai, một chữ một chữ gõ nội tâm nàng.

Mất nước, chắp tay đưa đi quốc gia, thẹn với tổ tiên, không còn mặt mũi với liệt tổ liệt tông…

Áp lực cực lớn cùng hiu quạnh đánh tới, hai tay Nữ Đế khoanh trước ngực bảo trụ mình, nàng giờ đây đúng là bất lực như vậy.