Hiền Thần Nan Vi

Chương 51: Buổi trưa thích ý

Buổi trưa, thái tử điện hạ cùng Hứa Từ một nhà vui vẻ ấm áp ăn món ngon Vương thị tỉ mỉ chuẩn bị.

Mấy người nói nói cười cười, lần cơm trưa này duy nhất có một tia khuyết điểm là, nhiều thêm một người ngoài không liên quan —— thái tử điện hạ của Tuyết quốc.

Thái tử điện hạ của Tuyết quốc cười đến thân thiết ôn hòa, một chút cũng không coi mình như người ngoài.

Tuyết quốc vẫn là nước bạn thân mật nhất của Đại Diệu quốc, khác với các nước khác bị Đại Diệu quốc chinh chiến đánh bại, Tuyết quốc là tự mình nương nhờ vào Đại Diệu quốc.

Tây bộ Tuyết quốc giáp với Già Lâu quốc, hai nước xưa nay bất hòa.

Tuyết quốc quanh năm hàn băng, tuyết đọng không tan, địa thế hiểm trở. Thời tiết ác liệt cùng giao thông bế tắc liền dẫn đến Tuyết quốc bế quan tỏa cảng, ít lui tới với nước ngoài.

Tuyết quốc tuy khí hậu ác liệt, nhưng ông trời luôn đóng lại một cánh cửa sau đó lại mở ra một cánh cửa sổ cho con người. Tuyết quốc địa thế hiểm trở, nhưng là một mảnh đất báu vật.

Trong đất của nó chôn sâu vô số thủy tinh lóng lánh trong suốt, tùy tiện lấy ra một khối cũng vô cùng quý trọng. Mà nó không chỉ thừa thãi thủy tinh, trên đỉnh núi Tuyết quốc, còn sinh trưởng không ít Tuyết Liên trân quý.

Cho nên Tuyết quốc tuy rằng khép kín, nhưng thật ra là nước giàu có nhất. Già Lâu quốc thân ở trong sa mạc hoang vắng, tài nguyên thiếu thốn, tuy rằng quân sự cường đại, nhưng cũng rất là cằn cỗi.

Già Lâu quốc thấy người Tuyết quốc có báu vật không biết vận dụng, liền thấy hơi tiền nổi máu tham, tính toán nuốt hết Tuyết quốc.


Lúc đó quốc quân của Tuyết quốc thông minh, bọn họ tuy rằng bởi vì nguyên nhân địa hình mà ngăn cách, lại không có nghĩa là thật sự hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.

Tình thế giữa Tuyết quốc cùng Già Lâu quốc, liền giống như giữa Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc. Tuyết quốc cùng Già Lâu quốc phảng phất như địch nhân trời sinh, ngay cả địa hình cũng có thể nhìn ra một hai.

Một bên là quanh năm trời đông giá rét, một bên là cả năm nóng bức. Hai quốc gia giống như băng và lửa, quả thực là thủy hỏa bất dung.

Thám tử mà Tuyết quốc xếp vào Già Lâu quốc phát hiện khác thường, nhanh chóng đem tin tức Già Lâu La tập kết quân đội đến Tuyết quốc truyền cho quốc quân Tuyết quốc. Quốc quân Tuyết quốc vì cầu che chở, liền kết minh với Đại Diệu quốc lân cận.

Cho nên thay vì nói Tuyết quốc là nước phụ thuộc của Đại Diệu quốc, chi bằng nói Tuyết quốc là nước đồng minh của Đại Diệu quốc. Đại Diệu quốc không uổng người nào sau khi kết minh với Tuyết quốc, tăng quân số quan binh ngày đêm bảo vệ biên cảnh Tuyết quốc.

Tuyết quốc địa linh nhân kiệt, cũng đem các loại bảo vật vô giá giống như không cần tiền liền phụng hiến cho Đại Diệu quốc hàng năm.

Hai nước theo như nhu cầu, cho nên Đại Diệu quốc cùng Tuyết quốc có thể nói là xưa nay giao hảo, đoàn kết cùng có lợi.

Cho nên vào kiếp trước, Thái Khang đế mới hạ chỉ cho thái tử điện hạ cưới công chúa Tuyết Sinh của Tuyết quốc. Người Tuyết quốc phần lớn không thích phân tranh, tính tình ôn hòa, không có quá nhiều tâm tư âm hiểm.

Thái Khang đế liền nhìn trúng người Tuyết quốc làm người, cùng công chúa Tuyết Sinh ôn nhu rộng lượng.

Lại tỉ như vị thái tử Tuyết quốc này, liền có tiếng là người hiền lành.

Người hiền lành thái tử Tuyết quốc tên là Tuyết Duyên Hoa, là ca ca ruột cùng cha cùng mẹ của công chúa Tuyết Sinh.

Giữa bữa cơm, thái tử Tuyết quốc không ngừng biểu đạt hâm mộ với thái tử điện hạ, ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp.


Thái tử điện hạ uống Nữ Nhi Hồng, cười nhẹ trả lời thái tử Tuyết quốc, khóe mắt lại chưa bao giờ rời đi hai má đà hồng của Hứa Từ.

Thân thể Hứa Từ còn nhỏ, trừ mấy ngày trước khi thái tử điện hạ xuất chinh năm đó trên đại yến quần thần lần đó cậu uống vài ly rượu, cậu liền rốt cuộc chưa từng uống qua rượu.

Đầu tiên là Tống Thái công không cho phép, còn tuổi nhỏ, khi thân thể còn đang lớn lên, uống rượu nhất là hại người.

Nhưng Tống Thái công lại thích uống rượu lúc ăn cơm, bởi thế, sáng sớm nay Tống Thái công nghe nói Hứa Từ muốn đi Nhạc Dương lầu, liền muốn Hứa Từ mang hai bình Nữ Nhi Hồng trở về.

Tửu lượng của Tống Thái công rất lớn, hôm nay một cháu ngoại ruột một cháu ngoại nuôi đều ở đây, ông cũng cực kỳ cao hứng, liền rót mấy ly cho Hứa Từ để trợ hứng.

Hứa Từ uống không được mấy ngụm, liền cảm thấy quai hàm nóng cháy, hai má đã là một mảnh đà hồng.

Khóe mắt Lý Hạo Sâm nhìn mắt mèo mê ly cùng hai má đà hồng thẹn thùng của Hứa Từ, trái tim giống như bị một con mèo nhỏ không ngừng cào cọ.

Mặt không đổi sắc nhìn thái tử Duyên Hoa đang chậm rãi nói chuyện, Lý Hạo Sâm mím môi cười cười, lấy lòng: “Thái tử Duyên Hoa, thời gian không sớm, ngươi có phải nên trở về chuẩn bị một chút hay không, hai ngày sau liền là thịnh điển của nước bạn đến triều.”

“Không muộn không muộn,” Thái tử Tuyết quốc cười hắc hắc, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, “Ta cùng với thái tử điện hạ mới gặp đã thân, còn nhiều điều chưa nói. Mấy chuyện đó giao cho sứ thần đến xử lý là được.”

“Ngài là thái tử một nước, hạ thần đều ngày đêm làm việc vất vả, ngươi lại ở đây uống rượu hưởng lạc, cũng không phải đạo làm vua, thái tử Duyên Hoa điện hạ.” Thấy thái tử Tuyết quốc không nghe ra ý trong lời hắn, Lý Hạo Sâm dứt khoát cũng không che giấu ý đồ tiễn khách, nhất thời cho thái tử Tuyết quốc mang theo một nón đại cao.

Thái tử Tuyết quốc còn chưa phát hiện, thị vệ bên người hắn đã hiểu. Thấy thái tử điện hạ nhà mình còn muốn phản bác, thị vệ kia nhanh chóng kéo thái tử Tuyết quốc, “Thái tử điện hạ, chúng ta cũng nên đi, lễ gặp mặt ngươi chuẩn bị cho Đại Diệu quốc còn chưa thu thập thỏa đáng!”

Thị vệ nhà mình nói rõ ràng như vậy, thái tử Tuyết quốc mới hiểu rõ, người ta đây là muốn tiễn khách a. Nếu như thế hắn cũng không tiện ở lại lâu, chắp tay chắp tay, hành một lễ với Lý Hạo Sâm liền mang theo thị vệ không tình nguyện rời đi.


Khi đi còn cẩn thận mỗi bước đi, lưu luyến không rời nhìn lại thái tử điện hạ.

Lý Hạo Sâm không nói gì, thấy hắn rốt cuộc đi, lúc này mới nâng dậy Hứa Từ có chút hỗn loạn, “Ngoại công, Tiểu Từ say, ta đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi trước.”

Nữ Nhi Hồng còn dư một bình, Tống Thái công còn chưa ăn đủ, ông thấy Hứa Từ đích xác say cũng không giữ lại, liền tùy tiện phất phất tay, “Đi đi đi đi, lão nhân ta lại uống một lát.”

Lý Hạo Sâm nửa kéo nửa ôm mang Hứa Từ đến phòng ngủ, rượu phẩm của Hứa Từ cũng không tốt. Mấy ngày nay cậu lại bị mấy công chúa kia quấy đến tâm phiền ý loạn, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực.

Bây giờ mượn rượu nổi điên, cậu ở trên đường liền nhích tới nhích lui, nháo đến nháo đi không ít. Lý Hạo Sâm cảm thấy có chút chân tay luống cuống, liền dứt khoát toàn bộ chặn ngang ôm ngang lấy Hứa Từ, cũng tiết kiệm cố sức ép buộc Hứa Từ.

Bị Lý Hạo Sâm chặn ngang ôm lấy, Hứa Từ lúc này mới yên ổn, sau khi phát điên Hứa Từ một khắc trước còn phá lệ ầm ĩ, lúc này lại im lặng dị thường.

Lý Hạo Sâm cúi đầu nhìn ánh mắt Hứa Từ không có tiêu cự, cười cười, “Đây là làm sao? Ai lại chọc Tiểu Từ nhà ta mất hứng?” Khi nói chuyện hắn đã bước vào phòng ngủ của Hứa Từ.

Hứa Từ còn nằm trong khuỷu tay Lý Hạo Sâm, cậu bây giờ vì say rượu mà đầu óc rất không tốt.

Cảm thấy Lý Hạo Sâm đặt cậu ở trên giường, Hứa Từ theo bản năng ôm chặt cánh tay rút ra của Lý Hạo Sâm, “Thái tử điện hạ, ngươi sẽ cưới công chúa Tuyết Sinh sao?”

“Sao có lời ấy? Tiểu Từ sao có loại suy nghĩ này.” Lý Hạo Sâm dừng lại cánh tay rút về, đảo khách thành chủ nửa ngồi ở bên giường khom lưng tới gần Hứa Từ, khi mặt cùng má đà đỏ của Hứa Từ chỉ cách nhau có một gang tấc mới dừng lại.

Hứa Từ nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của thái tử điện hạ gần trong gang tấc.

“Đã nhiều ngày qua các quốc gia lục tục đến kinh, có nước nào mà không mang một hai vị công chúa quận chúa còn tuổi thanh xuân, thái tử điện hạ là thái tử một nước, bây giờ gần hai mươi tuổi bên người lại không có một nữ tử hầu hạ, mục đích của họ tự nhiên là không cần nói cũng biết.” Hứa Từ mơ mơ màng màng, nhưng vẫn rất có trật tự vạch trần mọi chuyện.

Nhìn khuôn mặt chậm rãi phóng đại, Hứa Từ cổ họng khô khốc, nuốt nuốt nước miếng, “Nếu không phải bệ hạ bày mưu đặt kế, mấy nước bạn đó sao có thể ăn ý đều mang theo nữ tử vừa độ tuổi đến đây thế chứ.”


“Nhưng trong mấy công chúa này, bệ hạ trúng ý nhất chỉ sợ vẫn là công chúa Tuyết Sinh của Tuyết quốc.”

Hứa Từ nói nói liền có chút mệt rã rời, thanh âm cậu chậm rãi giảm đi, mí mắt cũng bắt đầu áp trầm. Lý Hạo Sâm thấy bộ dáng cậu tự ngủ phi ngủ thì sủng nịch cười, tiếng nói trầm thấp tràn ngập từ tính: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Hai mắt Hứa Từ bắt đầu tan rã, dần dần nhắm mắt lại, “Sau đó ngươi không thể cưới nàng.”

“Vì sao?” Lý Hạo Sâm áp chế cơ thể, nằm bên người Hứa Từ nghiêng đầu liếc cậu, “Vì sao không thể?”

“Bởi vì ta sẽ ghen tị, thái tử điện hạ là của ta, ai cũng không thể giành.” Hứa Từ khép lại ánh mắt, ngáp một cái, thanh âm thấp như ruồi muỗi.

Lý Hạo Sâm thừa thắng xông lên, “Ngươi vì sao lại ghen tị? Vì sao nói cô là của ngươi?”

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió thổi nhỏ nhặt ngoài cửa cùng tiếng ngủ say trầm ổn của Hứa Từ.

Lý Hạo Sâm tiếc nuối thở dài, xem ra cái gì cũng hỏi không ra.

Hắn cúi người hôn hôn môi Hứa Từ, trong mắt tràn ngập tình yêu, Tiểu Từ, Tiểu Từ khả ái của ta, ta đến cùng phải nhịn tới khi nào.

Ngươi vừa nãy nói sẽ ghen tị, có phải cũng đại biểu ngươi cũng có tình ý như ta đối với ngươi hay không?

Ta có thể lớn mật suy nghĩ, nếu ngươi vừa nãy không ngủ, câu trả lời của ta liền là đáp án ngàn phán vạn phán trong lòng ta hay không?

Cũng không biết thái tử Tuyết quốc này đến cùng tìm Tiểu Từ nói cái gì, Tiểu Từ thế nhưng sẽ lo được lo mất như vậy, ngày khác hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.


Cũng đừng cho rằng Hứa Từ nhà hắn còn trẻ, dù cho dễ khi dễ, nếu ai dám khi dễ Tiểu Từ, Lý Hạo Sâm hắn liền là người đầu tiên không tha cho hắn, mặc kệ hắn là thái tử Tuyết quốc hay công chúa Tuyết quốc gì.

Hiện giờ đã là trời tháng năm, thời tiết đầu hạ, trời cao khí sảng, hết sức yên tĩnh. Bên cạnh chính là thụy nhan (dung nhan khi ngủ) bình tĩnh của Tiểu Từ, Lý Hạo Sâm ngay cả đứng lên cũng phá lệ bận rộn, hiếm có cơ hội nghỉ ngơi thích ý như thế.

Bây giờ bị Tiểu Từ lây nhiễm, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Ngáp một cái, phảng phất lại về đến khi ở Dương Châu, Lý Hạo Sâm duỗi người, ôm lấy Hứa Từ cũng thiếp đi.