Hiền Thần Nan Vi

Chương 36: Ngày thi đấu

Ngày này phong cảnh tươi đẹp, quảng trường trung tâm Dương Châu toàn người di chuyển, ồn ào náo động trên trần gian.

Tuy rằng ồn ào, lại hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự, mảnh lụa màu đỏ thẫm bao vây toàn bộ quảng trường, cấm người ngoài chen vào.

Trên quảng trường đã bày mấy ngàn cái bàn, trên bàn là Mẫu Đơn tranh nhau khoe sắc, chói mắt rực rỡ.

Ngụy Tử, Diêu Hoàng, Triệu Phấn, Tái Ngọc, Tử Ban… Đủ loại kiểu dáng, nhiều đếm không xuể.

Chủ nhân hoa mẫu đơn đều ở đây đăng ký vào sổ trước, đóng năm mươi đồng, liền có thể tham gia thi đấu.

Thi đấu chọn lựa vua Mẫu Đơn chia làm hai ngày, ngày đầu xưng là đại bỉ.

Trọng tài ngày đầu là mười vị nhã sĩ yêu hoa rất có danh vọng, ngày thi đấu tất cả Mẫu Đơn đều được đồng loạt đặt trên quảng trường, mấy nhã sĩ đọc nhanh như gió (một cái liếc xéo xong mười hàng), khôn sống mống chết, chọn ra hai mươi tên đầu.

Nhã sĩ xem hoa nặng ở thưởng thức, cho nên ngày đầu chọn hoa quan trọng là xem vẻ ngoài, chọn ra đều là Mẫu Đơn đưa mắt nhìn liền phẩm tướng cực tốt, hoặc là mới lạ làm người cảm giác mới mẻ.

Mà hai mươi tên này, vào ngày thứ hai sẽ tiếp tục thi đấu.

Ngày thứ hai trọng tài mời đến liền không phải mấy nhã sĩ chỉ biết nhìn bề ngoài, mà là nhân sĩ mê hoa chân chính.

Mấy trọng tài đều là nhân vật cấp nguyên lão ở giới đào tạo Mẫu Đơn, Mẫu Đơn họ đào tạo ở trong tiết Mẫu Đơn ít nhất đạt được vua Mẫu Đơn ba lần, mới có tư cách trở thành trọng tài của cuộc thi vua Mẫu Đơn.

Nói nếu có thể trong thi đấu vua Mẫu Đơn đoạt giải nhất, tiền tài, danh dự đều tùy theo mà đến.

Cho nên nhân sĩ yêu hoa có thể nói là xua như xua vịt, không xa ngàn dặm mà đến.

Do ngày đầu là đại tuyển, Mẫu Đơn tốt xấu lẫn lộn.

Chỉ chốc lát sau, liền đào thải đến nỗi chỉ còn lại có một trăm bồn Mẫu Đơn thượng phẩm.


Mấy Mẫu Đơn đó có cái mọc vô cùng tốt, có cái chủng loại hiếm thấy. Lúc còn lại một trăm bồn, nhã sĩ ngắm hoa liền bắt đầu lần lượt nhăn mi tinh tế thưởng thức.

Mười vị nhã sĩ ngắm hoa ngươi tới ta đi bàn bạc hồi lâu, cuối cùng lại đào thải hơn bảy mươi bồn, khi còn lại hai mươi mốt bồn, mười vị nhã sĩ xuất hiện chia rẻ với chậu hoa mẫu đơn cuối cùng vào vòng trong.

Hai gốc hoa này một gốc là Quan Thế Mặc Ngọc cực kì hiếm thấy, một gốc là Triệu Phấn nở đến cực diễm.

Muốn nói trình độ hiếm lạ, gốc Quan Thế Mặc Ngọc này tất nhiên là việc đáng làm thì phải làm, nhưng vấn đề là gốc Quan Thế Mặc Ngọc này thật là có chút hẹp hòi.

Triệu Phấn cũng không phải hi thế kỳ hoa, nhưng gốc này nở hoa đoàn rất lớn, rất là phú quý.

Hai gốc này bọn họ xem ra đều kém hơn mười chín gốc trước đó, nhưng hai gốc này đối lập nhau, lại làm bọn họ có chút do dự.

Là chọn đẹp, hay là chọn hiếm?

Cuối cùng bất đắc dĩ, mười người bỏ phiếu, cái nào nhiều người hơn thì vào hai mươi tên vào vòng trong.

Ở nơi xa, hai đạo thân ảnh một đen một đỏ vội vàng vọt tới bên này.

Thiếu niên hồng y kia ôm một chậu Côn Sơn Dạ Quang, chạy giống như một con hồ ly hỏa hồng, nam tử hắc y bảo vệ cậu ở bên người, người chen lấn chung quanh đều không tự giác liền nhường đường cho hai người.

Mười vị nhã sĩ bỏ qua bỏ lại, kết quả cuối cùng lấy sau phiếu Quan Thế Mặc Ngọc thắng hiểm Triệu Phấn.

Nam tử ra khỏi tử phố nghe xong thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra mừng như điên.

Hắn sợ nhất liền là ngày đầu tiên đại tuyển, ngoài đại tuyển xem như thắng lợi. Hoa của hắn mọc không tốt, vẻ ngoài cũng không có ưu thế.

Chỉ cần có thể chịu đựng qua ngày đầu, ngày thứ hai mấy nguyên lão mê hoa kia nhất định sẽ tán thưởng hi thế kỳ hoa của hắn không thôi.

Lúc này, dưới sân thiếu niên hồng y ôm Côn Sơn Dạ Quang kia lớn tiếng mở miệng, “Các tiên sinh, nơi này còn có một gốc Mẫu Đơn thượng hảo!”

Hai người này chính là Hứa Từ cùng Lý Hạo Sâm đến chậm.

Bọn họ hôm nay cố ý như thế, chỉ vì làm người chú ý, tiện cho ngày mai hành động.

Buổi chiều hôm trước, Nhan Tứ tìm vị ngựa gầy Dương Châu có chút giao tình với hắn —— La đại tiểu thư.


La đại tiểu thư có mấy phần hảo cảm với Nhan Tứ, lại nghe cảnh ngộ của huynh muội Phương gia, nháy mắt cảm động lây, lập tức liền đáp ứng hỗ trợ.

Nàng tối hôm đó đi Lâm phủ, ngày thứ hai chạng vạng mới ra phủ, nhưng nàng mang về cũng không phải là tin tức tốt gì.

Khi La đại tiểu thư đi Lâm phủ, Lâm Bách Phú đã tỉnh lại một đoạn thời gian.

Tiểu muội Phương gia là một cô nương gia, lực tay nhẹ, ấm trà tuy đập nát đầu Lâm Bách Phú, nhưng cũng không lo ngại.

Lâm Bách Phú vào chiều hôm đó liền tỉnh lại, lại nghe đại phu nói trên mặt gã bị thương, chỉ sợ sẽ để lại vết sẹo.

Lâm Bách Phú xưa nay yêu cái đẹp, tự cho là đúng thế gian tuyệt đối chỉ có một mỹ nam tử, cực kỳ coi trọng khuôn mặt của gã.

Nghe đại phu nói như thế, Lâm Bách Phú liền giận tím mặt tại chỗ, tuyên bố muốn đem tiểu muội Phương gia nghiền xương thành tro.

Không thể tra tấn tiểu muội Phương gia, huynh đệ Phương gia lại ở trên tay gã.

Lâm Bách Phú giận chó đánh mèo, liền động hình phạt riêng với hai huynh đệ.

La đại tiểu thư vì tra xét nơi hai huynh đệ bị nhốt, giả vờ lo lắng vết thương của Lâm Bách Phú, cùng nhau đi theo.

Nghe La đại tiểu thư tự thuật, tình thế của hai huynh đệ họ không hề lạc quan.

Lâm Bách Phú lòng dạ độc ác, vật dùng để hành hình là một thanh roi sắt thô ráp.

Một roi này quất xuống, chính là tận xương ba phần, cạo đi mảnh lớn da thịt, rất là hung tàn.

Hai huynh đệ bị đánh cho da tróc thịt bong, hôn mê mấy lần, đã là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.

Ba huynh muội Phương gia vừa nghe Nhan Tứ từ chỗ La đại tiểu thư hỏi thăm nói ra, nhất thời thất kinh, huyết sắc mất hết, nhị muội Phương gia suýt nữa hôn mê.

Hai huynh đệ bị súc sinh kia ngược đãi, ba người họ lại giống như rùa đen rút đầu trốn ở khách sạn.

Không được, nhất định phải cứu hai huynh đệ ra!

Người đối diện là thái tử điện hạ a, nếu hắn ra mặt nhất định sẽ cứu ra đệ đệ!

Đại ca Phương gia quỳ trước mặt Lý Hạo Sâm đau khổ cầu xin: “Cầu thái tử cứu huynh đệ ta một mạng a!”


Nhị muội Phương gia quá đau sinh giận, tính tình nhu nhược bình thường không lạnh không nóng bây giờ thế nhưng mang theo mấy phần cay nghiệt quyết tuyệt: “Thái tử điện hạ, ngài bây giờ không phải Giang Nam đạo thứ sử sao? Không phải muốn chuyên tra tham quan ô lại sao?”

“Dân nữ Phương Ôn Ngôn không chỉ muốn cáo trạng Lâm Bách Phú tề gian nhục dân nữ, còn muốn cáo trạng Lâm Bách Phú kia cường khấu lương dân, lạm dụng hình phạt riêng!”

“Liền cầu ngài công khai thân phận, cứu hai vị ca ca của ta ra đi!”

“Không thể, như vậy chỉ biết làm sinh mệnh của huynh đệ ngươi càng thêm hấp hối.” Hứa Từ nhăn mi quyết đoán lắc đầu, phủ nhận nhị muội Phương gia thực hiện, “Phụ tử Lâm gia kia lòng dạ độc ác, bây giờ huynh đệ ngươi còn ở trên tay họ. Nếu ép họ đến nóng nảy, sợ rằng sẽ giết huynh đệ các ngươi để trút căm phẫn.”

Chuyện này đến hiện tại đã có chút khó giải quyết, Hứa Từ lại nói: “Đến lúc đó Lâm Bách Phú vùi lấp thi cốt, không chỉ hai huynh đệ của ngươi sớm đã rời đi, điều tra không có kết quả, liền có thể trốn thoát tội danh.”

“Mặc dù là sau khi phá án, phụ tử Lâm gia đền tội nhận tội, huynh đệ các ngươi cũng không về được, từ nay về sau chỉ biết hối hận không kịp.”

“Nghe ý của La đại tiểu thư kia, hai vị huynh đệ Phương gia bây giờ còn sống, chúng ta liền trộm cứu người từ trong phủ ra, lại nghĩ đến chuyện sau này.”

Hứa Từ kiếp trước khi vào mười tám tuổi liền làm qua Dương Châu thứ sử, có mấy phần lý giải với tính tình của Lâm Tri Phủ.

Lâm Tri Phủ là con cáo già mặt cười không từ thủ đoạn, nếu ép Lâm phủ quá chặt, sợ rằng sẽ hoàn toàn ngược lại.

Kiếp trước khi cậu đến Dương Châu, thái tử đã sớm xử trí Lâm Bách Phú.

Lâm Tri Phủ lòng mang hận ý với cậu từng là thư đồng của thái tử, nhưng lại chưa bao giờ hiển lộ một phần, khắp nơi uốn mình theo người, a dua nịnh hót.

Hứa Từ mới vào quan trường, thấy không rõ đạo lý đối nhân xử thế, bị Lâm Tri Phủ nâng lên cao cao tại thượng, sớm quên thái tử điện hạ nhắc nhở.

Cậu đắc ý vênh váo cuối cùng là bị Lâm Tri Phủ tính kế, bị vu hãm hại mạng người, thiếu chút nữa liền bị cách chức quan vào đại lao.

May mắn thái tử điện hạ từ giữa cứu giúp, cậu mới có thể rửa thoát tội danh, cũng thấy rõ thái độ làm người của Lâm Tri Phủ.

Lâm Tri Phủ quỷ kế đa đoan, lại cực giỏi ẩn nhẫn.

Người tâm cơ như thế, lại làm Tri Phủ hai mươi mấy năm chưa từng lên chức, trong đó có nguyên nhân khác hay không?

Đám người Hứa Từ Lý Hạo Sâm bàn bạc thông suốt, liền quyết định điệu hổ ly sơn, dẫn Lâm Bách Phú cùng người hầu liên can ra ngoài, thừa dịp người trong Lâm phủ chợt giảm thì vào phủ cứu người.

Người dụ rắn ra khỏi hang liền thành Hứa Từ cùng Lý Hạo Sâm, cứu người chính là Võ Trạng Nguyên Công Tôn Ngự cùng Võ Thám Hoa Nhan Ngưu.




Nhã sĩ khi muốn kêu cái tên cuối cùng, Hứa Từ đột ngột la lên, tầm mắt mấy người nhất thời liền dừng lên trên người thiếu niên hồng y.

Hứa Từ nâng Côn Sơn Dạ Quang cao hơn đỉnh đầu, tăng lên thanh âm nói: “Của ta đây chính là Côn Sơn Dạ Quang thế gian tuyệt đối chỉ có một, tỉ mỉ đào tạo ba năm!”

Trước mắt các nhã sĩ bỗng nhiên sáng ngời, đây là Mẫu Đơn đẹp nhất từng gặp qua cho đến bây giờ.

Không chỉ vì hoa đẹp, càng bởi vì người ôm hoa.

Mẫu Đơn thuần trắng cùng quần áo đỏ tươi đối lập rực rỡ, tôn lên vẻ đẹp của mẫu đơn càng thêm thuần túy, thiếu niên càng thêm trương dương.

Một vị nhã sĩ nghẹn ngào: “Đẹp đúng là rất đẹp.”

Chủ nhân Quan Thế Mặc Ngọc nhận ra người này, vội vàng đứng ra kêu to: “Người tới cũng quá chậm!”

Côn Sơn Dạ Quang quá mức lớn, Hứa Từ ôm trên tay có chút cố hết sức. Lý Hạo Sâm đau lòng tiếp nhận Côn Sơn Dạ Quang, thay cậu ôm.

Hứa Từ nghe lời của nam nhân, từ trong tay áo lấy ra một cái mộc bài lung lay, “Tại hạ lúc trước có đăng ký, chỉ là vừa nãy mẹ già trong nhà phát bệnh, mới chậm trễ thi đấu, còn hi vọng các tiên sinh châm chước một hai!”

Hứa Từ vừa nói vừa im lặng nói trong lòng: Hoàng đại nương, xin lỗi, Hứa Từ cũng không phải cố ý nhằm vào ngươi.

Các nhã sĩ đều là người yêu hoa, hoa trước mắt này chỉ sợ sẽ đứng thứ nhất, nếu vì đến muộn liền loại bỏ tư cách của nó, thật đáng tiếc.

Mà lời nói của thiếu niên lại tình chân ý thiết, nếu phản bác, lại hiện ra có chút không hợp tình người.

Mười vị nhã sĩ đến gần thấp giọng nói thầm với nhau thật lâu sau, nhã sĩ cầm đầu ngửa trán, cất cao giọng nói: “Người trúng cử vị trí thứ hai mươi, liền là Côn Sơn Dạ Quang của vị công tử này.”

Đại tuyển ngày đầu do hoa cũng không phải đều là trân phẩm, quan to quý nhân gần như không đến.

Dân chúng thấy thi đấu ngày đầu chấm dứt, lại náo nhiệt một hồi, lần lượt đi về nhà.

Mấy Mẫu Đơn bị loại bỏ, cũng không phải là tồi tệ.

Mượn hoa của tiết Mẫu Đơn cũng tính kiếm chút thanh danh, thi đấu xong liền bị người tranh đoạt nâng giá, tranh đoạt không còn.

Quan Thế Mặc Ngọc bị loại, trên mặt nam tử tử phố cực kỳ khó coi.


Ôm Quan Thế Mặc Ngọc, yên lặng cúi đầu về nhà.

Hắn đáp ứng thiếu niên hồng y, nếu hoa này không đoạt giải quán quân, liền chỉ có thể lấy giá hai mươi lượng bán cho thiếu niên kia.

Thấy Mẫu Đơn cùng bị loại lần lượt bị người ra giá cao mua đi, trong lòng nam tử ghen tị đắng chát.

Nếu thiếu niên kia không đi ra quấy rối lúc cuối cùng, nói không chừng hoa này liền là vua Mẫu Đơn năm nay.

Mà giờ bị loại, hắn không chỉ không thể nổi danh lập vạn, càng thậm chí ngay cả cơ hội ra giá cao bán Quan Thế Mặc Ngọc cũng không có!