Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 7: Bệnh cũ

Edit: Du Tần
Beta: Nguyên Đức Phi
Thái y mang mạch án của Dung Phi trình lên, Triệu Yên Dung tinh thông y lý, tất nhiên biết ở đây có chỗ không minh bạch, vừa liếc mắt một cái liền thấy hai chữ "bệnh cũ".


"Dung Phi nương nương trước khi tiến cung còn có bệnh cũ." Trên trán Thái y mồ hôi đổ ra, ánh mắt có chút trốn tránh. "Nhưng cũng không có gì trở ngại, tĩnh dưỡng hai ngày liền không có trở ngại."
"Không có trở ngại?" Triệu Yên Dung nhíu mày. "Ngươi nói bệnh cũ này không tốt?"


"Cũng không phải, chính là không thể mệt nhọc." Thái y lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.


Kỳ thật Dung Phi nào có cái bệnh cũ gì, bất quá chính là lười đi đến Chiêu Dương điện. Ai ai ở trong hậu cung đều biết Dung Phi nương nương là sủng phi, hắn một Thái y nho nhỏ dĩ nhiên không dám đắc tội, chỉ có thể thuận theo ý tứ của Dung Phi mà nói ra.


"Dung Phi là phi tử được Hoàng thượng sủng ái, sao ngươi có thể qua loa một câu không có gì trở ngại liền xong việc?"
Hắn không ngờ đến Hoàng hậu không dễ dàng buông tha, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ lo âu.


"Bản cung nghe nói Thái y viện có loại cao "Phù chính tiêu đau", loại cao này năm xưa dùng rất hữu hiệu. Người đâu, đưa tới Hoa Quang điện thuốc trong một tháng, để nàng ta ngày ngày đều dùng đi."


Không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Triệu Yên Dung thở dài một hơi nói. "Trên lưng có bệnh lâu như vậy cũng không tốt lắm, trước mắt để nàng ta dùng một tháng, tốt nhất là có thể trị tận gốc."


Phù chính tiêu đau cao thật là ở Thái y viện chế ra, trị liệu cơ thể bị tổn thương rất hữu hiệu nhưng từ ngày thuốc dán được điều chế ra ít có người nguyện ý dùng nó. Vì cái gì? Bởi vì mùi của nó rất kinh khủng!


Dược dùng để điều chế thuốc dán đều là loại tốt nhất, mỗi một vị cũng không có gì khó ngửi nhưng không biết là vì cái gì, hợp vào làm thuốc dán thì lại có mùi lạ khó ngửi. Dùng nó dán trên người mùi hương lại càng nồng, mặc quần áo thật dày mùi của nó vẫn có thể bay xa nửa dặm.


Nếu ngày ngày đều dán thuốc, đừng nói thị tẩm, ngay cả bóng người Hoàng thượng chỉ sợ Dung Phi cũng chẳng thấy được nửa phần.


Huệ Phi bưng chén trà lên. "Mùi này thật sự rất khó ngửi, nếu trên người thần thϊế͙p͙ dán thuốc như vậy, phải nói với Thượng Tẩm cục phân quần áo ra, miễn cho có mùi lạ, các phi tần mặc vào lại mạo phạm thánh nhan."


Hoàng hậu đây là muốn khai đao với Dung Phi, mấy phi tần không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng. Hoàng hậu ra chiêu này thật độc, cố tình không cho người khác nghị luận được gì. Ngươi nói thắt lưng đau, người ta mời Thái y cho ngươi. Ngươi nói là bệnh cũ, người ta liền cho ngươi trị tận gốc.


"Đi nói với Dung Phi, lĩnh thưởng rồi không cần kêu người qua đây tạ ơn." Triệu Yên Dung nâng tay lên nhìn Bạch Lộ cười nói. "Ngươi dẫn Thái y lui xuống đi, còn bệnh của Dung Phi cũng không thể chậm trễ. Ngươi tự mình đi Hoa Quang điện một chuyến, cho nàng ta hiện tại dùng thuốc, đừng chậm trễ việc chữa bệnh."


Bạch Lộ ngầm hiểu ý chủ tử, đáp "Vâng" lui ra ngoài làm việc.


Còn ở Mậu Đức điện, Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, phê lên vài nét chu sa* ném qua một bên, lại mở ra quyển tấu chương khác. Hoàng đế quét mắt qua, trên mặt lại lộ ra một chút trào phúng. "Liễu Các lão thật sự xin một cái ân huệ cho nhi tử, thật là thiếu kiên nhẫn."


(*) Chu sa: mực đỏ Hoàng đế dùng để phê tấu chương.
Hoàng đế nói đến Liễu Các lão là tổ phụ của Dung Phi, còn nhi tử đương nhiên chính là phụ thân Dung Phi. Duyệt qua tấu chương, Hoàng đế mới chợt nhớ tới tin tức đã nghe qua. "Hoàng hậu thật sự làm như vậy