Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 45: Bà con nghèo của Hoàng gia

Vương thúc hèn hạ quấy nhiễu + Chuyện bám vào người mẫu thân Thái phi
Edit: Du Phi
Beta: Sutháiphi
Vương thúc?
Triệu Yên Dung chớp chớp mắt nhìn về phía nam nhân đang đi từ xa tới.


Vương bào màu tím thêu Bàn Long[1] giữa sông, dưới ánh mặt trời loé lên ánh sáng màu bạc, trên đầu mang ngọc diệp song long, mặt mày thanh tuấn sáng như ngọc, ở dưới cằm có để râu nhưng được cắt tỉa chỉnh tề sạch sẽ.
[1.]Bàn Long: rồng cuộn khúc.


Ngay cả Triệu Yên Dung không thích loại nam nhân để râu thì lúc này cũng không thể không thừa nhận, thật sự có nam nhân để râu cũng tương đối đẹp.
Giống như nói vị này.


Nhìn trái, nhìn phải thì tuổi ước chừng cỡ ba mươi, tướng mạo ôn nhã lại để râu thì liền thành một đại thúc mỹ mạo.
Nhìn một hồi, trái tim nhỏ của Triệu Yên Dung đập bịch bịch.


"Hôm nay vương thúc sao lại rãnh rỗi tiến cung vậy?" Tất nhiên Lý Duệ rất thân thuộc với hắn ta, cũng chưa chào hỏi qua đã thân thiết cầm tay nam nhân này.
Triệu Yên Dung suy nghĩ một hồi thì mới nhớ tới trong kinh thành đúng là có một vị thân vương trẻ tuổi nhưng là trưởng bối của Lý Duệ.
Vinh Vương Lý Khác.


Nói tới vị Vinh Vương này thì hắn được coi là một trong ba kỳ hoa của Hoàng tộc Đại Tề.


Phụ thân hắn là tiểu đệ đệ của Võ Đức Đế. Võ Đức Đế đẩy ngã triều Chu rồi thành lập Đại Tề sau này, rồi các chư huynh đệ được đại phong thành Vương. Mà tiểu đệ đệ nhỏ tuổi nhất là cùng một mẹ đẻ với Võ Đức Đế, khi đó mới được mười tuổi. Tuổi nhỏ lại là Thân Vương nên tiểu Vinh Vương gia ăn chơi trác táng.


Lớn lên thường hay tuỳ tiện chọc ghẹo con gái, tiểu Vinh Vương tuổi còn trẻ đã làm cho kinh thành hỗn loạn thành một đống.
Mười bảy mười tám tuổi người ta đã muốn thành gia lập thất nhưng hắn vẫn còn ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng.


Khi đó Đại Tề mới dựng nước nên phải khôi phục lại sự hưng thịnh đã qua. Võ Đức Đế nhiều huynh đệ nên có không ít người có dã tâm hoặc không phục, quyết tâm ngáng chân. Vì vậy Võ Đức Đế phải chỉnh đốn triều chính, cả ngày sứt đầu mẻ trán nên cũng không rảnh đi quản đệ đệ ruột không có tiền đồ này.


Cho tới một ngày tiểu Vinh Vương mang theo chó săn đến Kinh Giao săn thú. Trong lúc vô tình thấy được một mỹ nhân, tiểu tử này liền sẵn tiện tiến đến đùa giỡn nhưng lại bị mỹ nhân đá xuống ngựa, rồi đánh cho đến khi không còn nhận ra tổ mẫu là ai mới miễn cưỡng buông tha cho hắn.


Tiểu Vinh Vương gia bị mỹ nhân dạy dỗ phải nằm nghỉ trên giường hơn nửa tháng mới hồi phục lại, nhưng không ngờ lại nảy sinh tình cảm với nữ nhân hung bạo này.


Sau khi nghe ngóng nhiều chỗ mới biết được vị mỹ nhân kia là quận chúa Tây Lương quốc đi theo phụ thân nàng ấy tới đây. Người Tây Lương quốc kể cả nam nữ đều tinh thông công phu, mà vị quận chúa này lại là một trong những nhân tài kiệt xuất, không có địch thủ nào ở Tây Lương quốc.


Tiểu Vinh Vương gia bị khí phách cao cấp cộng thêm thân thủ điêu luyện của mỹ nữ thu phục liền chạy tới quấn lấy lão ca, một hai phải làm đương kim quận mã Tây Lương.


Tuy rằng tiểu Vinh Vương gia không học vấn không nghề nghiệp, lại là một Vương gia phá sản nhưng tốt xấu gì hắn cũng là Thân Vương, lớn lên lại có bộ dạng đặc biệt làm cho người ta thích.


Tây Lương quốc đang muốn kết minh với Đại Tề, thấy có chuyện tốt tự nhiên tìm đến cho nên đã vội vàng đồng ý.


Quận chúa nghĩ mình phải hy sinh vì quốc gia nhưng thấy Vinh Vương gia quả thật không tồi cho nên sờ sờ cái mũi liền gật đầu đồng ý. Đồng ý thì đồng ý nhưng tiểu Vinh Vương vẫn một ngày không thiếu bị đánh tầm ba đòn.


Mỗi ngày tiểu Vinh Vương đều bị lão bà đánh, cho nên lúc đầu hắn không biết cái gì nay được giáo huấn đã biết cần cù đọc sách luyện võ. Tiểu Vinh Vương bị thu thập đến nỗi đã nổi danh là thê nô nhất Đại Tề, không những hắn không hổ thẹn mà còn cho đó là vinh hạnh.


Thấy vậy nên Võ Đức Đế đã đưa cho hắn một mỹ nhân làm trắc phi nhưng hắn lại khóc lóc quỳ ở trong cung thỉnh cầu Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.


Mấy năm nay Võ Đức Đế đã thu thập được một vài huynh đệ, mắt thấy huynh đệ ngày càng ít cho nên cũng có chút mềm lòng. Võ Đức Đế lại nhìn Vinh Vương gia lớn lên nên tình cảm thân mật hơn so với người khác, tuy rằng đệ đệ không có tiền đồ cưới quận chúa cường bạo, lại yêu nàng ta nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn là Vinh Vương gia nên Võ Đức Đế cũng không nói được gì.


Sau đó thì Vinh Vương gia đã lôi kéo Hoàng đế đến từ đường lập lời thề, chỉ cần Hoàng đế mặc kệ chuyện trong Vương phủ của hắn, thì Vinh Vương hắn sẽ làm một trung thần, con cháu tuyệt không phản quốc.


Từ trước tới nay, lời thề gì đó thì chỉ có thể lập với quân tử chứ không lập với tiểu nhân. Nhưng Vinh Vương lại nói được làm được, hắn không bao giờ tham gia chuyện triều chính, giải tán binh lực ở Vương phủ, lập chí trở thành tôn thất nhàn rỗi nhất Đại Tề.


Lý Khác chính là nhi tử duy nhất mà Vinh Vương gia với Tây Lương quận chúa cầu trời khẩn phật mới có được.


Thời điểm Lý Khác mười tuổi, trong kinh đã phát sinh một trận bệnh dịch. Theo lý mà nói thì các quý nhân ở trong Vương phủ sẽ không có gì trở ngại, nhưng ai ngờ thê nô Vinh Vương gia một hai phải bồi lão bà đi săn thú cho nên xui xẻo bị nhiễm bệnh dịch ở bên ngoài, hai phu thê mệnh không tốt nên chỉ để lại nhi tử lẻ loi hiu quạnh một mình ở Vương phủ.


Không có phụ mẫu quản, đứa nhỏ mười tuổi này thừa kế tước vị Vinh Vương noi theo con đường ăn chơi trác táng của phụ thân mình. Chỉ là không biết có phải vì bị ảnh hưởng của mẹ ruột bá đạo hay không mà hắn chơi đùa thì chơi đùa nhưng không bao giờ chơi gái. Càng không đùa giỡn với phụ nhân đàng hoàng, âu cũng coi như hắn bất hạnh vừa phải.


Rồi tới thời điểm hắn mười tám tuổi, Tiên đế giúp đường đệ mình chỉ hôn cho đứa cháu, trông cậy đứa cháu sẽ giống phụ thân hắn, sau khi thành thân có thể chuyên tâm lo học hành. Đáng tiếc Vinh Vương phi không có bản lĩnh chế ngự phu quân như quận chúa. Cứ hai ba ngày Vinh Vương sẽ không ở nhà, cả ngày dẫn bằng hữu du sơn ngoạn thuỷ, thường thường thì hơn nửa năm không ở nhà.


Con trâu lười không chịu cày thì làm sao có thu hoạch?
Cho đến khi Vinh Vương phi bị trượng phu mình làm cho tức chết, Vinh Vương gia cũng không có đứa con nào kế thừa. Như vậy đường đường là Vương gia lại không có lão bà quản nhưng cũng không có ai dám gả nữ nhi của mình qua.


Hơn nữa căn bản Vinh Vương gia không đam mê tửu sắc.
Hắn chỉ mê kim thạch (đá kim loại), đi khắp nơi thu thập kim thạch từ thời cổ đến tiền triều, ngay cả ruộng đất lúa gạo thất bát Vinh Vương gia cũng không màng, làm cho mình trở thành kẻ nghèo đói.


Thời điểm Triệu Yên Dung được gả vào cung, vừa lúc Vinh Vương gia chạy tới Thương Châu vì nghe nói nơi đó bắt một đám mộ tặc, muốn đoạt lại vài món đồng thau.
Thoáng một cái đã qua bốn năm tháng, cuối cùng Vinh Vương gia đã trở lại.
Nhưng trở về cũng không có chuyện tốt gì.


Đại thúc mỹ mạo ôn nhã không thèm liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái, thấy Lý Duệ liền bắt đầu xoa tay, lộ ra biểu cảm vô cùng đáng khinh.


"Hoàng thượng, Hoàng thượng, ngài không biết đâu. Tri phủ Thượng Châu kia chính là một tên đầu gỗ, một hai đòi phải nhập vài món đồng kia vào quốc khố. Bổn vương muốn bỏ tiền ra mua hắn cũng không chịu. Thật đáng giận mà."


Lý Duệ "ha hả" vài tiếng, sau đó kéo Hoàng hậu tiếp tục đi về phía trước.


Vinh Vương xoa tay đi theo phía sau hắn. "Ngài xem hai món đồng kia đi, thu vào quốc khố cũng không thể đổi bạc, không thể đổi gạo thóc, nào có chỗ lợi gì đâu? Không bằng quy ra trả tiền mặt để quốc khố có lợi, còn ta thì có thể tưởng niệm." Ánh mắt hắn trông mong nhìn Hoàng đế, vẻ mặt cầu khẩn.


Khoé miệng Lý Duệ nhếch lên. "Vương thúc, ngài tiến cung chính là vì việc này?"
"Việc này còn không phải đại sự sao?" Vinh Vương nói. "Đồng kia đã có từ một ngàn năm trước, một ngàn năm trước lận nha!"


Vinh Vương kích động đến cả người đều phát run. "Cháu trai Hoàng đế, ngươi hãy giúp đỡ ta, kêu bọn họ đem món đồng này nhường lại cho ta đi. Đây là chuyện ta cầu mong ở kiếp này."
Kiếp này cầu mong gì đó, nghe thân thiết hảo cảm làm sao!
Triệu Yên Dung "phốc" một cái cười ra tiếng.


"Theo như lời Vinh Vương thúc mà nói thì mấy miếng đồng để ở quốc khố cũng không thể đổi ra tiền, còn phải có chuyên gia trông giữ bảo dưỡng. Hoàng thượng, không bằng ngài thoả mãn tâm nguyện của thúc ấy đi."


Mỹ đại thúc nghe vậy liền chấn động, đưa ánh mắt cảm kích tới vị vừa mới nói, vậy mà lúc trước hắn lại luôn làm lơ người ta. Nhưng không ngờ lúc này lại phát hiện trên đầu nàng ấy cài trâm phượng cửu vĩ.
Hả?!


"Vương thúc, đây là Hoàng hậu Bùi thị của trẫm, lúc trước người chưa gặp nàng. Yên Dung, hành lễ với vương thúc đi, đều là người một nhà không cần quá khách khí."


Có thể ở đây nói thẳng khuê danh của Hoàng hậu, đủ để thấy được Lý Duệ không coi vị Vinh Vương này là người ngoài.
Nghĩ đến quan hệ tương đối thân mật này, Triệu Yên Dung cảm thấy mình đã sáng suốt nên liền cười hành lễ với Vinh Vương. "Cháu dâu gặp qua vương thúc."


Vinh Vương nhìn nàng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đỏ bừng lên, liên tục xua tay nói. "Không dám nhận, không dám nhận. Hoàng hậu chào hỏi với bổn vương thôi là được rồi."


"Vương thúc với biểu thúc (Bùi Nghi) giao tình không tồi". Lý Duệ cười nói với Triệu Yên Dung. "Trước kia vương thúc có gây rắc rối ở Bùi gia. Khi đó vương thúc mang theo cữu cữu nàng cùng nhau trốn ra kinh thành, muốn tới Nam Chiếu chơi. Trong cung loạn như nồi cháo, Quan Quân Hầu khi ấy toàn thân mặc giáp đi vào trong cung đòi người. Lúc ấy trẫm mới mười tuổi nhưng vẫn còn nhớ rõ ràng."


Vinh Vương cười ngượng một tiếng, cúi đầu. "Niên thiếu ngông cuồng, niêu thiếu ngông cuồng."
"Vương thúc thật là lợi hại!" Hoàng hậu nói một tiếng, hai tay nắm lại, vẻ mặt sùng bái. "Ngài khi đó thật dũng cảm, có thể mang thế tử Bùi Hầu gia bỏ chạy, làm người như thế cũng đủ rồi."


"Ha hả." Vinh Vương nhéo mũi nhớ tới chuyện cũ không tốt của hắn năm xưa.
"Chỉ là bọn họ phải vượt qua vô số truy binh, vòng qua vô số trạm kiểm soát nhưng vẫn chưa đến được Nam Chiếu."


"Chuyện đó không phải về sau bị bắt trở về sao." Vinh Vương gãi gãi tóc bất đắc dĩ nói. "Sau chuyện đó Bùi Hầu gia cũng không cho bổn vương vào phủ nữa... Thật đáng tiếc."


Vinh Vương nhìn Triệu Yên Dung, nói một tiếng thật đáng tiếc rồi biểu tình trở nên buồn buồn, không biết lại nhớ tới cái gì, tinh thần thập phần suy sụp.


Lý Duệ kéo Triệu Yên Dung, gật đầu với Vinh Vương. "Tốt. Nếu Hoàng hậu vì vương thúc mà cầu tình thì trẫm ở trước mặt Hoàng hậu hứa với vương thúc sẽ quy mấy món đồng ấy ra thành bạc. Nhưng trẫm nhắc nhở vương thúc, nghe nói Vinh Vương phủ rất nghèo, ngài sao có nhiều bạc như vậy để đổi?"


Ánh mắt Vinh Vương sáng lên, lập tức nói. "Không sao không sao, chỉ cần Hoàng thượng ngài gật đầu, chuyện tiền bạc ta tự nghĩ biện pháp."
Nói xong cảm giác giống như lửa thiêu mông, cầm vạt áo vương bào cười như hoa xuân tháng ba, thân thể như tia chớp nhanh chóng biến mất.


Triệu Yên Dung liếc mắt nhìn Lý Duệ hỏi. "Cái gì mà nể mặt mũi thần thϊế͙p͙, nếu thần thϊế͙p͙ không nói lời nào thì ngài có thể bác bỏ lời thỉnh cầu của vương thúc sao?"


Lý Duệ ha ha cười, ôm nàng sát người nói. "Nếu không phải Hoàng hậu mở miệng, lúc đầu trẫm còn muốn làm khó hắn. Ngươi cũng biết Vinh Vương nghèo ra sao, hắn sao có thể có bạc?"
"Đúng vậy, hắn làm sao có bạc?" Triệu Yên Dung nghe lời, dựa ở trong lòng ngực hắn, chớp chớp mắt với Hoàng đế.


"Ngươi chờ đi, hắn nhất định sẽ tới tìm cữu cữu ngươi đòi tiền cho xem!"
"Gì?" Triệu Yên Dung trợn tròn mắt.
Đây là cái quan hệ gì? Vinh Vương là họ Lý đúng không, vì cái gì họ Lý không có tiền phải qua đòi họ Bùi đưa?


Nữ tử trong đầu hiện ra mấy hình ảnh không hài hoà, sau đó lắc lắc đầu ném bay hình ảnh người cầm quân lệnh thổ huyết đi.
Nếu Vinh Vương muốn đòi tiền từ trong tay cữu cữu thì hắn nhất định sẽ về nhà khóc lóc thôi.


Bởi vì Bùi cữu cữu chính là người vô cùng tàn nhẫn. Nhưng