Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 2: Tạ em gái ngươi!!!

Edit: Vi Hiền Nghi
Beta: Nguyên Đức Phi
Kêu Mộc Lan cầm bình nước nóng đến ôm vào trong ngực, nàng mới cảm nhận được chút ấm áp.
"Ta đói bụng rồi, mang đồ ăn lên đi."
Nghe được chủ tử phân phó, Mộc Lan vui muốn khóc. Nhiều ngày nay, Hoàng hậu vẫn chưa ăn gì, không ăn thì sống làm sao?


Tâm trạng vui mừng, nàng đi đến phòng bếp phân phó nấu cháo. Đói bụng lâu như vậy, không thể để chủ tử ăn món nhiều dầu mỡ, dạ dày sẽ không chịu nổi.
Chờ nấu xong cháo, Mộc Lan trở về thì phát hiện Triệu Yên Dung đã ngủ.


Cùng lắm chỉ mới mười tám tuổi, vậy mà giấc ngủ lại không hề yên ổn. Nhìn khuôn mặt Triệu Yên Dung tái nhợt, lông mày cau lại, Mộc Lan thở dài, đặt bát cháo ở bàn trà phía trước, nàng tựa vào mép giường ngủ thϊế͙p͙ đi. Hai ngày nay thật mệt mỏi, chờ nàng tỉnh giấc thì trời đã tối.


Vừa nhấc đầu đã thấy Triệu Yên Dung ánh mắt đen như mực nhìn nàng chằm chằm. Không có lời Hoàng hậu nương nương truyền triệu, các thái giám cung nữ không được tự ý đi vào. Từng có hai cung nữ tự ý vào nội điện bị đánh đến chết, mà nàng còn ngủ ở đây, tất nhiên không có người đốt đèn.


Trong điện tối tăm, Hoàng hậu im lặng ngồi. Mộc Lan có thể thấy rõ, chỉ có đôi mắt nàng mang theo chút ánh sáng.
Nhớ tới bản thân đang quỳ, nằm úp sấp đã lâu nên chân đã sớm tê rần, đứng lên, "Bùm" một cái lại té lăn trên đất.
"Nương nương thứ tội."


"Lại đây, ta giúp ngươi xoa bóp chân."
Trong bóng tối truyền đến thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, thật bất đồng với giọng nói lạnh lùng ban ngày của nàng.
Từ khi vào cung, Mộc Lan chưa từng nghe Triệu Yên Dung dùng ngữ khí mềm mại nói chuyện bao giờ, nhất thời hơi bất ngờ, cái mũi lại bắt đầu cảm động.


"Nô tì không dám."
"Lại đây! "
Rõ ràng chỉ có hai chữ nhưng lại không cho phép từ chối, Mộc Lan đi đến trước mặt nàng.
"Chân nô tì đã không còn tê nữa đâu ạ."
Bản thân nàng cũng không có gan lớn đến nỗi để cho Hoàng hậu xoa chân, Mộc Lan cẩn thận trả lời.
"Thật không?"


"Dạ, nô tì không dám lừa nương nương."
"Mộc Lan......"
"Vâng."
"Ngươi ra ngoài xem thử, Đan Phong và Bạch Lộ về chưa?"
Trong bóng tối, âm thanh Hoàng hậu đặc biệt trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng.


Ban ngày vừa giáo huấn Dung Phi, nàng ta hẳn sẽ biết nên làm thế nào. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, trước tiên đều sẽ đuổi người đi.
Thời gian cũng đã lâu, nếu không thấy người trở về thì chỉ có hai khả năng: Một là không về được, hai là phải làm mấy việc tay chân.


Nhưng Hoàng hậu còn chưa chết, Dung Phi hẳn sẽ không ngu ngốc mà giết chết nữ quan bên người nàng, có lẽ Đan Phong và Bạch Lộ phải chịu vài nỗi khổ da thịt.
Quả nhiên, chưa tới một khắc Mộc Lan đã đưa hai người đến trước mặt Triệu Yên Dung.


"Thắp đèn lên trước đã." Mộc Lan nhẹ giọng nói với hai người.
Trong phòng dần dần sáng ngời, Triệu Yên Dung thấy hai thiếu nữ quỳ gối trước mặt nàng, mặt mũi thanh lệ đoan chính, không kém với trong trí nhớ của nàng.


Áo ngoài màu xanh nhạt, tay áo xòe, phía dưới váy dài nhuộm màu xanh ngọc bích đậm, thắt lưng màu xanh lá. Tuy rằng khuôn mặt đã được trang điểm nhưng vẫn không thể che đi sắc mặt không tốt.


Đan Phong và Bạch Lộ thần thái an bình, trên mặt mang theo vui mừng, chỉ là khóe mắt còn ửng đỏ, có lẽ khi nãy đã khóc một hồi.


Hai người các nàng bị Dung Phi mang đi, không quá một ngày bị tìm cớ ném tới Hoán Y Cục. Nơi đấy ai mà chẳng biết là nơi vô cùng vất vả, Đan Phong và Bạch Lộ là đại nha hoàn đi theo Triệu Yên Dung nên chưa từng làm những việc như vậy bao giờ. Hơn nữa còn bị đám nô tì bắt làm cái này cái kia, đã nhiều ngày phải chịu khổ. Các nàng cứ nghĩ sẽ không còn cơ hội gặp ánh sáng thì Hoàng hậu nương nương tỉnh lại, kêu người đưa các nàng trở về, Đan Phong và Bạch Lộ ôm nhau khóc một lúc lâu. Người của Dung Phi mang các nàng ra khỏi Hoán Y Cục, tắm rửa thay quần áo, sức thuốc mỡ chỗ bị thương.


Các nàng sinh ở Triệu gia, cả nhà già trẻ đều ở Triệu gia. Nếu Triệu Yên Dung xảy ra chuyện gì, cả nhà các nàng đừng mong còn mạng sống, cho nên Dung Phi sẽ không phí tâm đánh chủ ý lên người các nàng.


Đương nhiên, Hoàng hậu nương nương nhìn như sắp tắt thở, ai mà còn muốn lao lực bày kế? Nhìn cánh tay dưới áo còn mấy vết thương bị hở miệng, Triệu Yên Dung thật lâu không nói gì.
Hai người sợ hãi nhìn nương nương, Hoàng hậu tức giận, các nàng có thể cảm nhận được.


"Nương nương, bọn nô tì đã không còn đau. Người phải chăm sóc tốt cho mình, mấy việc nhỏ này người đừng quan tâm." Hoàng hậu cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá thẳng thắn, không biết cách lựa lời uyển chuyển, cho nên mới làm cho Hoàng thượng không thích.


Nay nương nương bị cấm túc ở Chiêu Dương điện, ngàn vạn lần không thể vì các nàng mà cúi đầu nói chuyện với người ngoài được.
Tính cách Đan Phong trầm ổn, Bạch Lộ nhạy bén thông minh. Nếu không tin cậy các nàng, Triệu gia sẽ không cho đi theo Triệu Yên Dung tiến cung.


"Nương nương, chắc chắn Dung Phi muốn người và đám nô tài ở Hoán Y Cục bất hòa với nhau."


Bạch Lộ nói. "Thân phận chủ tử là gì? Người và đám nô tài lục đục với nhau, chẳng phải sẽ bị xếp ngang hàng với họ sao? Nếu mất mấy mạng, thì bọn quan thần lại tấu chương những điều vô nghĩa. Hoàng thượng để nương nương tĩnh dưỡng ở Chiêu Dương điện, thì người phải nghỉ ngơi. Chỉ cần còn Hoàng hậu, bên ngoài sẽ không dám đụng tới các nô tì."


"Đúng vậy, nương nương cứ nghỉ ngơi, chăm sóc thân thể thật tốt. Người càng khỏe mạnh, thì các nàng càng phiền muộn."
Đan Phong cũng khuyên nhủ. "Cho các nàng phiền muộn đến chết đi."
"Các ngươi yên tâm, bản cung đã biết." Triệu Yên Dung nở nụ cười.


Nghe được lời này, Đan Phong và Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi Hoàng hậu nương nương ngủ. Mộc Lan dẫn Đan Phong và Bạch Lộ tới thiên điện nói chuyện xảy ra sáng nay, chủ tử xử lý Phùng Đức Xương và Dung Phi như thế nào?


Nghẹn trong lòng đã lâu, cuối cùng mới giải phóng ra được, cả người Mộc Lan sáng lạng hẳn ra, nói đến chỗ Phùng Đức Xương bị nàng tát ra sao, Dung Phi tự tát bản thân như thế nào, thật là sảng khoái muốn nhảy dựng lên.


"Các ngươi không ở đấy, không thấy được khí thế uy phong của nương nương." Mộc Lan cười đến hai mắt như trăng khuyết. "Trước kia Dung Phi nương nương gây khó dễ không ít cho nương nương với chúng ta, Hoàng hậu nhường nhịn khắp nơi, không để ý tới nàng ta. Chúng ta còn lo lắng sốt ruột cho nương nương, hôm nay không ngờ người một hơi phát tác."


"Trước giờ nương nương mặc kệ chuyện này cho nên đám cẩu nô tài mới khi dễ người". Bạch Lộ oán hận nói. "Ở Hoán Y Cục mấy ma ma thô sử giày xéo hành hạ hai tỷ muội chúng ta. Một ngày nào đó, chúng ta nhất định phải trả món nợ này."


"Thật thỏa mãn! Nương nương làm tốt lắm, Dung Phi ỷ vào bản thân được sủng vài ngày đã muốn ngồi lên trên đầu nương nương. Ta khinh!" Đan Phong phun một ngụm nước bọt. "Nương nương lương thiện mới bao dung cho Dung Phi, mà lòng dạ nàng ta đen tối. Đáng lẽ ra nương nương nên lôi nàng ta ra đập nát cái mông giống Phùng Đức Xương mới tốt."


Mộc Lan cười, đánh nhẹ lên đầu Đan Phong. "Dù sao Dung Phi cũng là phi tử của Hoàng thượng, không giống như Phùng Đức Xương là một nô tài. Làm sao nương nương có thể đánh chết nàng ta được? Nếu Dung Phi phạm sai lầm, nương nương mới có thể phạt nàng ta."
"Nếu nương nương uy nghi,


sẽ không cần lo lắng nàng ta khắp nơi gây phiền phức." Bạch Lộ thở dài. "Không biết, khí thế uy vũ này của nương nương duy trì được bao lâu."
Mộc Lan và Đan Phong liếc mắt nhìn nhau, gật đầu. "Hy vọng, nương nương cứ uy vũ mãi như vậy."
Ban ngày ngủ nhiều, đêm ngủ không được.


Vô số những đoạn trí nhớ mơ hồ hiện rõ trong đầu nàng, Triệu Yên Dung biết, đó là nàng chưa tiếp nhận hoàn toàn những trí nhớ đó.


Không biết vì sao, càng muốn bắt lấy chúng lại càng bắt không được. Trong mộng thấy được rất rõ, nhưng đến ban ngày chúng lại biến mất, chỉ để lại một tia cảm xúc thản nhiên.


Có một chút do dự, mang theo vị ngọt ngào, cũng có cảm xúc ưu thương không nói nên lời. Có lẽ đây là nguyên nhân khiến nguyên chủ không muốn lưu lại cho nàng toàn bộ.
Triệu Yên Dung cũng không sốt ruột, với nàng mà nói, chỉ cần cam đoan trí nhớ này bảo vệ nàng an toàn là đủ rồi.


Ông trời cho nàng sống lại lần thứ hai, nàng sẽ quý trọng cơ hội này nhưng từ xưa đến nay, đa số Hoàng hậu đều là vật hi sinh. Nàng thật vất vả mới có thân thể để sống, muốn an nhàn cả đời thì phải nắm chặt lấy thân phận này, không thể trở thành vật hy sinh.


Thân thể này không có trí nhớ nhiều về Hoàng đế, ngay cả mặt mũi cũng không rõ, chuyện này cũng có thể giải thích.
Triệu Yên Dung tiến cung chỉ mới ba tháng, trừ bỏ ngày 15 tháng đầu tiên Hoàng đế ngủ lại Chiêu Dương điện. Thời gian còn lại, hắn đều ngủ ở chỗ phi tần khác.


Nàng biết Hoàng đế không thích nàng nhưng có vẻ nguyên chủ cũng không thích hắn. Cũng phải, nam nhân độc chiếm cả dàn hậu cung, loại mỹ nhân nào mà chưa từng gặp qua?
Trời sinh tính cách Triệu Yên Dung cổ hủ, là nữ nhân cẩn thận tỉ mỉ, cho dù nam nhân muốn sủng, nguyên chủ cũng không muốn nhận.


Kỳ thật, như vậy cũng tốt! Trông cậy vào tình yêu một con ngựa đực, còn không bằng trông cậy heo mẹ leo cây.
Chỉ cần nam nhân này không phải não ngắn, vì cái tình yêu chó má mà đạp nàng xuống cho nữ nhân khác lên ngồi, thì nàng tạm thời an toàn.


Trong lòng Triệu Yên Dung tính toán, phải tìm cơ hội giảng hòa với nam nhân kia mới được. Giống như buôn bán vậy, hai bên đối tác phải có lợi, đàm phán mới được tiến hành. Nếu lợi thế chỉ nghiêng về một người, vậy không thể gọi là đàm phán nữa, trực tiếp chèn ép người ta rồi.


Nàng chậm rãi hiểu được đống tin tức này.
Nếu Triệu gia không có lợi thế, Hoàng đế sẽ không bị áp lực của Thái hậu lập nàng làm Hoàng hậu, thế nên nhiệm vụ hàng đầu của hắn là moi móc lợi ích từ nàng.


Bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời đêm cũng dần dần buông xuống, nàng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Từ lúc bắt đầu nhận thức được, nàng không hiểu bản thân đã làm gì mà bị giam lỏng ở Chiêu Dương điện. Hoàng đế vì cái gì hơn một tháng nay không chịu tới chỗ nàng.


Thật ra Mộc Lan đã từng nhắc qua, có thể Hoàng đế có ý phế hậu, nhưng Triệu Yên Dung cũng không lo lắng chút nào.


Không biết vì sao nàng không cảm thấy nguy hiểm tới vị trí Hoàng hậu này. Tuy rằng nàng không nhớ rõ cho lắm lí do vì sao nàng sẽ không gặp nguy hiểm nhưng ít nhất nàng xác định Hoàng đế sẽ không phế hậu. Ít nhất, một năm rưỡi tới hậu vị của nàng vẫn vững như Thái Sơn, cho nên nàng mới mạnh tay xử lí Phùng Đức Xương cùng Dung Phi.


Đến khi thức dậy thì đã là buổi trưa, Triệu Yên Dung nằm nhiều ngày trên giường cho nên toàn bộ cơ thể mệt mỏi rã rời. Gọi Bạch Lộ giúp nàng thay đổi xiêm y, sửa soạn gọn gàng mới ra ngoài dùng cháo gà nấm hương. Nàng được no bụng, trong lòng mới thôi nghĩ lung tung.


Hôm nay, Triệu Yên Dung cảm thấy tinh thần tốt hơn hôm qua nhiều, dẫn theo Đan Phong và Bạch Lộ dạo bước trong vườn.
Hôm qua, Hoàng hậu trừng trị Phùng Đức Xương công công cho nên hai thái giám canh cửa cẩn thận hành lễ, không dám ngăn cản.


Nếu là vài ngày trước đó, hai thái giám này còn muốn làm khó dễ một phen. Nhưng sau khi thấy Phùng công công luôn kiêu ngạo, giờ thì mặt bị đánh sưng như đầu heo, mông bị bầm dập không ít. Tối hôm qua ông ta còn rên rỉ cả buổi, hiện còn sống hay đã chết còn không rõ, trong lòng mỗi người đều lo sợ.


Hoàng hậu đã nhập cung ba tháng nay, trên mặt chưa bao giờ nở nụ cười dù chỉ là mỉm cười. Nhưng nàng lại không phạt hay hành hạ cung nhân, nghe nói khi còn ở nhà mẹ đẻ tính tình nàng cũng rất lương thiện. Giờ sau khi nhìn bộ dáng Phùng công công, thì ra Hoàng hậu cũng sẽ bị chạm đến một giới hạn nào đó.


Nói đến Phùng công công là được Hoàng thượng đẩy đến đây, làm sai quy củ thì Hoàng hậu nương nương có đánh chết, Hoàng thượng cũng sẽ không để ý. Chỉ cần nương nương không ra khỏi tường Chiêu Dương điện, thì nàng làm gì cũng không liên quan đến họ?


Trời trong xanh, ngày ấm áp.
Hiện nay đã sắp vào tháng ba, trong viện có cây đào, cây lê, trên cành có thể thấy vài nụ hoa nho nhỏ. Tuy bị mưa gió làm rơi rụng một ít nhưng nhìn qua vẫn vô cùng đẹp mắt. Đợi đến mùa hoa nở, nơi này nhất định sẽ rất lung linh.


Triệu Yên Dung vỗ lên thân cây đào, quay đầu hỏi Bạch Lộ. "Ngươi nói xem, nơi này sẽ có quả đào chứ?"


Bạch Lộ không nghĩ nương nương sẽ hỏi nàng, nàng là nha hoàn hồi môn của Triệu Yên Dung, ở trong cung cũng chỉ mới ba tháng, làm sao biết được cây sẽ ra quả hay không? Mắt nàng nhìn xa vời, nói. "Cây có hoa cũng có thể ra quả, thân cây to lớn vững chắc thế này, nô tì nghĩ có thể ra quả đào."


Triệu Yên Dung cười.
Không phải cây nào ra hoa cũng sẽ kết quả.
Cho dù có thể ra quả, vị cũng sẽ chua, hơn nữa quả còn cứng, hương vị khác xa so với vị ngọt ngào ngon miệng. Quả nhiên, phải xem người trồng cây có tận tâm hay không, cũng phải xem trời có nể mặt, cho cơn mưa tốt qua ngày hay không?


Ra ngoài lâu, ánh sáng chiếu xuống nên đầu có hơi choáng váng, Triệu Yên Dung muốn trở về đã thấy ngoài cửa điện có một đám thái giám đi đến.
Ngồi ở hòn giả sơn, Triệu Yên Dung ra hiệu Bạch Lộ. Bạch Lộ lập tức ra ngoài, một lúc sau vội vã cuống quít trở về.


"Nương nương, là thái giám tuyên chỉ, Hoàng thượng có ý chỉ đến cung!"
Đan Phong nhanh chóng dẫn Triệu Yên Dung hồi cung. Ba người nhanh tay chải đầu cho nàng, đổi xiêm y, lại dặm chút đồ trang điểm, lúc này nàng mới có thể ra tiếp chỉ.


Là chuyện tốt hay chuyện xấu, không cần cầu nguyện, chỉ cần nhìn thái độ người tuyên chỉ như thế nào? Sẽ biết ngay.


Đến tuyên chỉ là Đức Toàn công công, người này là thái giám cầm bút ở Ngự Thư phòng của Hoàng đế. Vừa nghe sau bình phong có âm thanh, Đức Toàn công công thay đổi vẻ mặt, tươi cười chờ đón.
"Hoàng hậu nương nương đã bình phục, nô tài thỉnh an nương nương."


Triệu Yên Dung nhìn hắn một cái, nở một nụ cười.
"Công công vất vả, bên ngoài nắng nóng, còn phiền ngươi tới đây một chuyến."


"Đây là bổn phận, cũng là vinh hạnh của nô tài." Năm nay, Đức Toàn công công đã gần ba mươi, mi thanh mục tú, diện mạo cùng với nụ cười nịnh nọt trên mặt không hợp lắm. "Trước tiên mời nương nương tiếp chỉ, sau nô tài lại chúc mừng nương nương."


Triệu Yên Dung nghe thấy ba cung nữ bên cạnh nàng không hẹn mà cùng hít vào một hơi.
Đức Toàn mở thánh chỉ, Triệu Yên Dung quỳ nghe. [Chi, hồ, giả, dã*], nghe đến đầu Hoàng hậu phát đau, nói tới nói lui, sử dụng bao nhiêu từ ngữ hoa lệ nhưng đại ý chỉ tóm gọn một câu.


"Hoàng hậu nương nương chịu ủy khuất. Hoàng hậu nương nương không có việc gì." Triệu Yên Dung cúi đầu nghe, âm thầm bĩu môi.


Làm Hoàng đế thật tốt, bản thân oan uổng thê tử, hại thê tử thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Cuối cùng, chỉ viết mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ là có thể gạt đi cái sai của mình.
Thiếu chút nữa mất mạng còn phải dập đầu tạ ơn, nước mắt lưng tròng mà cảm kích.
Tạ em gái ngươi!!