Hi Du Hoa Tùng

Chương 952: Diễn lại trò cũ, Đại sư tôn xong

"Chuyện tốt như vậy, người còn lo lắng gì?" Lưu Phong nhíu mày nói.

"Nếu thực sự không được thì ta đành hi sinh nhan sắc ở cùng người một đêm, coi như là thù lao, người đồng ý không?" Lưu Phong cười cười mờ ám. Ánh mắt nhìn chằm chằm bộ ngực sữa của Đại sư tôn.

"Ngươi. Ngươi đồ vô sỉ kia, ngươi. Ngươi còn muốn lăng nhục ta sao?" Đại sư tôn tức giận đến nỗi bộ ngực sữa run lên, chỉ vào mặt hắn nói: "Hôm nay nếu ngươi lăng nhục ta nữa thì ta liền chết cho coi."

Nữ nhân khi yêu thường hay nói ngược, ai biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào. Nói không chính xác a, có khi lại đang chờ để ta lăng nhục a. Lưu Phong hì hì cười, đặt mông ngồi ở bên phải Đại sư tôn, cười nói: "Ta là đồ vô sỉ, người nói chuyện đó làm gì. Nhưng mà chuyện đoạt Thiên Lôi kiếm cũng không thể chậm trễ?"

"Ta nói Đại sư tôn a, người đừng có đánh trống lảng nha, đó không phải là điều người đang suy nghĩ?" Lưu Phong có ý định khiêu khích: "Kỳ thực việc cũng là bình thường. Là nữ nhân cũng cần có sinh lý a."

Đại sư tôn Tần Thủy Dao nghe vậy tức cũng không được, cười cũng không được. Tại sao trước đây không nhìn ra tiểu quỷ này lại là một kẻ vô sỉ dâm đãng đội lốt cừu non a. Nàng chua xót lắc đầu, trừng mắt liếc hắn rồi đứng dậy đi tới cửa sổ không để ý tới hắn.

Lưu Phong cũng không đứng dậy, mà là tiếp tục ngồi ở chỗ cũ, khẽ ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Đại sư tôn từ phía sau. Mái tóc cao cao đen bóng, một cây trâm gài đầu bằng ngọc hình phượng hoàng cài ngang tại búi tóc, có vẻ cao quý trang nhã. Toàn thân bạch sắc y phục, làm lộ ra vóc người hoàn mỹ. Nhất là cái mông cùng kích thước eo lưng tương phản, thật sự là cực kỳ mê người.

"Phong nhi, nếu như chúng ta đoạt kiếm thì sẽ cùng Huyền Tâm Chánh Tông trở thành tử thù." Tần Thủy Dao suy nghĩ một chút. Quay đầu lại, đã thấy Lưu Phong nhìn chằm chằm hạ thân mình, liền nổi giận: "Ngươi nhìn cái gì đấy?"

"Ngắm mông mỹ nữ—-!" Lưu Phong vẻ đầy thản nhiên. Trong đầu đã hiện ra tình cảnh Đại sư tôn uyển chuyển hầu hạ dưới khố mà trong lòng không khỏi rung động.

Dưới ánh mắt nhìn soi mói của Lưu Phong, trong lòng Đại sư tôn không nhịn được hoảng loạn.

Lưu Phong cười hắc hắc: "Nhìn người căng thẳng hình như ta chưa có làm gì a. Chẳng qua ta cứ theo nguyên tắc thưởng thức cảnh đẹp mà ngắm một chút a. Đừng hiểu lầm. Đại sư tôn, ta nói có điều không phải, người là một tuyệt sắc mỹ nhân, hơn nữa lại có vóc người gợi cảm nóng bỏng, thật sự là vưu vật nhân gian. Đều là tình nhân trong mộng của nam nhân."

Đại sư tôn nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên, nhịn không được hừ một tiếng: "Mắc mớ gì tới ngươi?"

"Bởi vì ta cũng là nam nhân là nam nhân." Lưu Phong vô lại nói: "Hơn nữa còn là người đàn ông đầu tiên của người."

Đại sư tôn trừng hắn liếc mắt. Trên mặt hơi có chút tức giận, hừ nói: "Sự tình trước kia ít nói thôi, bằng không ta giở mặt."

"Giở mặt? Xoay người a?" Lưu Phong cười hắc hắc, đứng dậy đi tới. Hắn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt nữ nhân trên người nàng truyền đến, lại trông thấy thân thể nàng đầy ắp khêu gợi. Trong đầu lần nữa hiện ra bờ mông tuyết trắng của nữ nhân, trong lòng lại được voi đòi tiên: "Đại sư tôn, nếu như ta không có nhớ lầm, lần trước Đại sư tôn cưỡi ở trên người của ta."

Đại sư tôn tức giận đến hung hăng đánh hắn một quyền: "Ngươi tên vô lại, ngươi dám nói bậy nữa, ta sẽ không sẽ không tha cho ngươi."

"Tiểu tình nhân, ta lại giúp ngươi một lần nữa nha." Âm thanh Bạch Khiết xuất hiện trong đầu Lưu Phong: "Sau lần này, Tần Thủy Dao liền sẽ không chống cự ngươi nữa. Chinh phục nữ nhân cách hay nhất là dùng bạo lực. Ta có thể cảm giác được Tần Thủy Dao đã nhiều năm kiềm chế rất mạnh mẽ. Thế nhưng nàng là một người có khả năng ổn định, có lý trí. Dù gặp việc khó nhẫn nại thế nhưng nàng vẫn có thể nhịn được."

Nói xong Bạch Khiết ẩn thân chạy ra hướng phía Tần Thủy Dao bắn bột Thần Tiên Tiêu Diêu Tán giúp nàng trợ hứng.

Tốc dộ dược tính phát tác rất nhanh, Tần Thủy Dao ngẩng đầu hỏi Lưu Phong: "Ngươi có cảm thấy nóng quá không?"

Lưu Phong âm thầm cười. Xem ra chính mình phải lợi dụng cơ hội đêm nay để triệt để chinh phục Đại sư tôn. Kỳ thực Lưu Phong rất hiểu Tần Thủy Dao.

Nữ nhân này rất mạnh miệng, cho dù có nghĩ tới thì cũng không nói ra.

Kỳ thực, thân thể của nàng đã bị hắn bắt làm tù binh. Ngay hôm trước hắn được Khuynh Thành báo tin, nói là Đại sư tôn tự sướng sau đó có hô tên của hắn.

Thế nhưng mỗi lần gặp mặt, nàng luôn làm ra vẻ mặt lạnh lùng, làm ra vẻ cái gì cũng không có. Ngày hôm nay, hắn phải triệt để đánh tan tính rụt rè của nàng.

Tần Thủy Dao lúc này đã tự vạch cổ áo mình để lộ ra một phần bộ ngực sữa nhẵn nhụi trắng nõn. Còn trái sơ ri mê người càng khiến Lưu Phong động tâm.

"Phong nhi. Ta nóng quá." Bạch Khiết lần này tung ra dược lực tương đối nhẹ, vì vậy Tần Thủy Dao cũng không mất hết lý trí, dược lực chỉ giúp nàng thả lỏng tâm tình.

"Phong nhi, nóng quá, thân thể thật là khó chịu." Tần Thủy Dao đã cởi hết áo, chỉ còn lại có cái yếm bạch sắc, đôi bưởi mê người theo nhịp đập trái tim không ngừng rung động, phảng phất muốn giãy dụa từ trong lồng ngực nhảy ra.

Gương mặt xinh đẹp của Tần Thủy Dao ửng đỏ tươi tắn đầy ham muốn đôi lúc hiện ra đầy gợi cảm. Quá kích động, nàng thậm chí ôm lấy tay Lưu Phong gần như rên rỉ kêu lên: "Phong nhi, thật là khó chịu, giúp ta." Nói xong, nàng đưa hai tay bắt đầu giải phóng y phục cho Lưu Phong.

"Đại sư tôn, đó là người chủ động nha."

Lưu Phong cười hắc hắc, bỗng nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, nhân thể cởi bỏ nốt cái yếm của nàng làm cho đôi thỏ bạch hoàn toàn nhảy múa ở trong không khí.

"Hôn ta—!"

Tần Thủy Dao mạnh mẽ ôm lấy Lưu Phong, môi anh đào nóng như lửa lập tức đã bịt kín miệng hắn, còn cái lưỡi đinh hương bắt đầu tìm tù binh.

"Ta Phải, ta phải." Tần Thủy Dao đã hoàn toàn giải phóng nốt, có điều hôn môi không sao thỏa mãn nội tâm của nàng đang trống rỗng và tịch mịch.

Nàng quật ngã Lưu Phong cưỡi trên người của hắn, nhấc cái mỹ đồn nhằm đúng tên gia hỏa ngang ngạnh mà ngồi xuống, thân thể điên cuồng nhấp nhổm.

Sáng sớm sau khi tỉnh dậy thấy Tần Thủy Dao vẫn đang ngủ say bên người Lưu Phong, mái tóc đen nhánh rơi lả tả trong ngực Lưu Phong. Cánh tay trắng ngần ôm chặt cổ hắn, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, trên môi là một nụ cười thỏa mãn.

Lưu Phong nỗ lực nhớ lại tình cảnh tối hôm qua. Hắn không nhớ rõ cuối cùng thì tối hôm qua lộng bao nhiêu lần. Nói chung, Đại sư tôn không ngừng đòi hỏi cho đến khi cả người nàng không còn một chút khí lực mới thôi.

Thân thể mêm mại của Tần Thủy Dao khẽ giật mình, môi anh đào thốt ra lời nói mê như nỉ non. Có thể thấy được ngày hôm qua nàng thực sự rất thoải mái.

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ. Một thanh âm nữ tử đứng bên ngoài vọng vào: "Đại tỷ. Đại tỷ, Phong nhi các ngươi có ở trong không? Mở cửa, chúng ta tìm Phong nhi có việc gấp. Có người nói Tiên Linh Môn buổi trưa hôm nay sẽ đến?"

"A?"

Đại sư tôn đang trong mộng giật mình tỉnh giấc. Nhìn kỹ thấy Lưu Phong đang bên cạnh, hơn nữa hai tay mình còn thân mật quàng cổ hắn. Nhìn lại đống hỗn độn trên giường. Nàng liền giật mình một cái, nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

"Ngươi làm gì ta?" Tần Thủy Dao lập tức thất kinh hỏi.

Lưu Phong uể oải nghiêng người một chút, thản nhiên nói: "Chuẩn xác mà nói thì là người làm gì ta? Người chắc không quên là mình lại một lần nữa cường bạo ta. Thân làm đệ tử của người, ta không dám có chút phản kháng. Tùy ý để người chà đạp ta."

Nghe Lưu Phong nói vô sỉ, Tần Thủy Dao hận không thể trên cắn hắn một miếng.

Thế nhưng bình tĩnh cẩn thận nghĩ lại thì ngày hôm qua thật đúng là nàng chủ động. Trên thực tế, đích xác nàng rất sảng khoái, rất thoải mái. Đối với loại sự tình ngày hôm qua thì trong khoảng thời gian này, nàng hy vọng mọi chuyện cứ mãi mãi như thế.

Nhìn Lưu Phong lõa lồ, tim Đại sư tôn đập nhanh hơn mà vô cùng bối rối, cần phải làm gì cho tốt đây? Nghe thanh âm bên ngoài gõ cửa thì đúng là Thủy Mị Nhi. Nếu bị nàng biết, sau này mình sao có thể gặp người đây?

"Đại tỷ, người ở đâu?" Âm thanh Thủy Mị Nhi có vẻ cấp bách như là có việc gấp thật.

Tần Thủy Dao ổn định tâm tình của mình một chút, rồi ra sức trấn tĩnh nói rằng: "Mị Nhi. Muội trước tiên chờ một chút, ta mặc quần áo tử tế sẽ ra."

Nhìn vẻ mặt phản đối của Lưu Phong. Đại sư tôn muốn rớt nước mắt vội vàng đẩy vai hắn nói như cầu xin: "Còn không rời giường. Ngươi mau mặc quần áo tử tế, tìm một chỗ trốn đi, nghìn vạn lần đừng cho Nhị muội biết tối hôm qua

ngươi ở chỗ này của ta."
Tần Thủy Dao bây giờ nào còn có sĩ diện gì nữa. Nàng cảm giác chuyện mình cùng Lưu Phong nếu bị người biết thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị nàng tại Phiêu Miểu Cốc. Hơn nữa, nàng có lần trước mặt ba vị muội muội tỏ ra không hề thích Lưu Phong. Hôm nay việc này xảy ra thì không phải nàng tự vả mình sao? Nàng vô cùng lo lắng chuyện mình cùng Lưu Phong bị Thủy Mị Nhi thấy.

Lưu Phong cố ý nói rằng: "Đại sư tôn, người sợ Nhị sư tôn đến đây bắt kẻ thông dâm? Sợ cái gì, tất cả mọi người là người một nhà. Yên tâm, trời sập xuống có ta đỡ." Đại sư tôn vừa thẹn vừa vội, nắm chặt tiểu bổng bổng của Lưu Phong uy hiếp: "Nếu ngươi không nghe ta, ta liền vặn gãy."

"Người bỏ được sao?" Lưu Phong không hề nóng nảy, cười cười mờ ám: "Nếu người vặn gãy bảo bối này, về sau làm sao có thể hưởng thụ."

Nghe Lưu Phong nói như thế thì quả thực Tần Thủy Dao có luyến tiếc. Đừng xem nàng làm hình dạng hùng hổ, kỳ thực nàng rất thích tối hôm qua với ký ức hãy còn mới mẻ. Lúc đó hô to đến thỏa thích, sau này nếu thực sự không được hưởng thụ như vậy đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một loại thống khổ.

"Nhị." Lưu Phong đứng dậy đang muốn hô to, lại bị bàn tay nhỏ bé của Tần Thủy Dao bịt miệng. Nàng lo lắng nhỏ giọng nói rằng: "Không nên kêu, ta van ngươi a, đừng cho Mị Nhi biết." Nói xong, nàng thậm chí cấp bách muốn khóc.

Lúc này Tần Thủy Dao đâu còn có là một nữ nhân mạnh mẽ.

Thấy Đại sư tôn gấp đến độ trong mắt tràn đầy nước mắt, Lưu Phong hơi động tâm. Vốn định nghe lời nàng, thế nhưng liền nghĩ lại, sao không nhân cơ hội này dạy bảo một chút.

Nghĩ tới đây, Lưu Phong thấp giọng cười nói: "Đại sư tôn, muốn cho ta nghe lời người không khó, nhưng mà người phải đáp ứng ta một điều kiện. Bằng không ta liền bắt đầu hô lớn. Ta dám cam đoan, âm thanh của ta, toàn bộ Thiên Thượng Nhân Gian đều có thể nghe được."

Đại sư tôn nghe vậy, thì sợ hãi, dưới tình thế cấp bách bèn hung hăng cấu tay hắn mà rớt nước mắt: "Ngươi. Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Kỳ thực rất đơn giản." Lưu Phong đưa mắt nhìn đến hùng phong giữa hai chân, vừa cười vừa nói: "Sư tôn, ta mong muốn người có thể sử dụng mồm. như tối hôm qua. Ta nghĩ, ý của ta thì người cũng hiểu"

"Mơ tưởng." Tối hôm qua Tần Thủy Dao sung sướng ngập trời, tự nhiên chuyện gì đều cũng làm được. Thế nhưng lúc này lý trí lấn áp tình cảm, hơn nữa ngoài cửa lại có Thủy Mị Nhi gõ cửa, nàng làm gì còn cảm xúc.

"Tùy người, ta bắt đầu hô—-!" Lưu Phong ra vẻ sẽ hô to.

"Chớ, ta. Ta nguyện ý." Tần Thủy Dao thoáng do dự một chút, nước mắt lại nhỏ xuống, rưng rưng đồng ý.

Nàng cưỡi lên thân thể Lưu Phong, vùi đầu vào hai chân hắn, bắt đầu phun ra nuốt vào.

Lưu Phong khẽ ngẩng đầu liền có thể thấy mỹ mông tuyết trắng của Đại sư tôn, tâm thần không khỏi lại lần nữa nhộn nhạo, liền đưa tay lướt nhẹ qua. Thân thể Đại sư tôn dường như bị điện giật, run rẩy không ngớt.

"Đại tỷ, có khỏe không? Tỉ nói trước cho ta biết Phong nhi có ở đây hay không?" Ngoài cửa lại lần nữa vọng đến âm thanh của Thủy Mị Nhi.

Tần Thủy Dao lúc này như bị lạc đường, nghe thấy tiếng của Thủy Mị Nhi, nàng vội vàng phun lò lửa ra hô: "Không có, nếu không muội đi nơi khác tìm xem. A."

Đang nói còn chưa xong, ngón tay Lưu Phong đã đi vào. Tần Thủy Dao nào có thể nhịn được, rên rỉ một tiếng. Để ngăn chặn miệng mình, nàng lại lần nữa đem vật nóng bỏng kia ngậm trong miệng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân Thủy Mị Nhi đi khỏi.

Khoảng chừng một khắc sau, Thủy Mị Nhi lại quay lại. Lại lần nữa gõ cửa, thân thể Tần Thủy Dao run lên bần bật rồi lại tiết thân. Còn Lưu Phong thấy cảnh này cũng cực kì kích thích, sảng khoái tới cực điểm, được Tần Thủy Dao lộng bằng miệng.

Sửa sang y phục qua loa, Tần Thủy Dao vội vàng nói: "Ngươi mau trốn đi, ta ra mở cửa."