Trời, nói nửa ngày mà vẫn còn phải chờ thêm mấy ngày nữa, trời ạ. Có biết lão tử đang đứng thẳng đây không.
Lưu Phong quyết định lại dụ dỗ một phen. Hắn cảm thấy một khuê phòng oán phụ tuyệt đối sẽ không thỏa mãn với sự an ủi của mấy ngón tay. Đôi tay hắn lại nhào nặn hai trái căng tròn của nữ nhân. Thái tử phi yêu kiều rên rỉ ngẩng đầu, chủ động dâng môi thơm, cái lưỡi thơm tho luồn vào miệng nam nhân không ngừng trò chơi đuổi bắt.
Cảm giác hạ thân của nam nhân lại bành trướng, Thái tử phi nhíu mày có chút vui mừng, có chút giật mình:
"Phong nhi, nhanh như vậy, ngươi lại đứng được rồi a?"Lưu Phong cười hắc hắc, đơn giản đặt nàng ở dưới thân còn tay thì kéo váy. Nữ nhân tự nhiên biết ý tứ của hắn, vội vàng ngăn cản thở hổn hển mà kiều mị nói:
"Không được, Phong nhi. Người ta đã bị ngươi tiết ra một lần. Nếu ngươi thực khó chịu thì ta gọi vài cung nữ đến giúp ngươi giảm nhiệt"Lưu Phong nghe vậy thì cau mày nói:
"Quên đi, ta cũng không phải là nam nhân tùy tiện"Nhìn sắc mặt hắn có chút không vui, Thái tử phi mỉm cười đưa tay khẽ vuốt hai má hăn. Trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng nói:
"Phong nhi, sau vài ngày được không. Hôm nay nhân gia đã bị tay ngươi lộng qua, không được."Lưu phong đành cười mà nói:
"Được rồi." Kỳ thật Lưu Phong cũng không tin, khuê phòng oán phụ như nàng vài thập niên không có nam nhân an ủi lại thỏa mãn với mấy ngón tay. Thực hiển nhiên, nàng vẫn còn cảnh giác với mình. Có lẽ nàng còn mơ tưởng chinh phục mình.
Thái tử phi cười ngọt ngào:
"Phong nhi. Ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ cho ngươi thỏa mãn, ta sẽ khiến ngươi được biết, cái gì mới là nữ nhân chân chính."Nghe thấy nữ nhân khiêu khích như thế, Lưu Phong hơi hơi động tâm. Hắn ghé miệng vào sát vành tai mượt mà của nàng nhẹ nhàng liếm liếm rồi khẽ khàng:
"Ta cũng sẽ cho nàng biết, thế nào là nam nhân chân chính. Cái gì là dục tiên dục tử."Thái tử phi bị hắn liếm cả người nóng lên, không kìm nổi liếc mắt nhìn hắn, che miệng kiều mị cười nói:
"Phong nhi, ngươi làm như vậy thiếu chút nữa thì ta không kìm nổi.""Phải không, vậy bây giờ ta." Lưu Phong cười cười mờ ám đột nhiên vén váy nữ nhân lên cuộn lại. Đồng thời hai tay đã du ngoạn khắp núi đồi khiến cho Thái tử phi lại thở hổn hển kiều mị, còn hồn vía có chút mơ màng không ngừng uốn éo thân mình.
Hồi lâu sau, hai người lại tách ra, Thái tử phi đã là toàn thân nhũn ra. Phía dưới cũng tơi tả, miệng hổn hển không ngừng.
"Phong nhi, người ta đều bị ngươi lộng đến chết, đúng rồi. Hôm nay ta gọi là ngươi tới, là để nói chính sự." Thái tử phi đang nói nghiêm túc thì tay lại nắm tiểu bổng bổng hùng dũng của Lưu Phong rồi tiếp tục:
"Trong lúc vô ý Á Đương có được một tin tức nói là Yến vương đã tra từ chỗ Lý Hàn ý đồ bí mật soán ngôi của Tĩnh Vương gia. Đồng thời cũng đã biết kẻ giết Chu Cao Phi. Ta lo lắng đế quốc xảy ra đại sự, cho nên gọi ngươi lại đây để ngươi còn kịp đối phó"Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng hỏi:
"Tin tức chính xác hay không?""Ân, vô cùng chuẩn xác—!"Thái tử phi nghiêm mặt nói:
"Nghe nói bên Yến vương đã bắt đầu chuẩn bị. Phỏng chừng không được bao lâu thì Yến vương cùng Tĩnh Vương gia có thể sẽ nổ ra xung đột."Lưu Phong cẩn thận nghĩ lại một chút rồi nói:
"Không được, ta phải đi ngăn Yến vương. Nếu khiến cho mục đích của Tĩnh Vương gia bị bại lộ, thì có thể lão sẽ hành động sớm""Đúng vậy, ta cũng lo lắng vấn đề này." Thái tử phi thản nhiên nói:
"Nếu không, ngươi đi tìm Yến vương hảo hảo nói chuyện. Dù sao chúng ta đều có một kẻ địch chung""Không sai, Chu Cao Phi chết ở trong tay Tĩnh Vương gia. Tin rằng sau này Yến vương sẽ coi Tĩnh Vương gia như đại địch cuối cùng. Ta nghĩ hắn sẽ nghe ta nói" Nói tới đây Lưu Phong mỉm cười cúi xuống đặt mộ nụ hôn lên đôi môi mọng đỏ của nữ nhân xong rồi nói:
"Điềm nhi, may mà chuyện này ít nhiều có nàng nhắc nhở. Nếu không đến bây giờ ta vẫn còn không biết? Xem ra Bất Tử Chiến sĩ của nàng đích thực không giống nhau a.""Đâu nào? Á Đương chẳng qua chỉ tình cờ mới biết đến, nếu không ta cũng chẳng hay biết gì." Thái tử phi đột nhiên yêu kiều hầm hừ:
"Chuyện của ngươi cùng Ân Quý phi đã kết thúc như thế. Cho dù những người phát tán lời đồn đã bị bắt, nhưng mà cũng không tìm được chủ mưu phía sau việc này. Hơn nữa khắp đế quốc cũng đều lan truyền. Đối với danh dự của ngươi cực kỳ bất lợi"Lưu Phong thản nhiên nói:
"Ha hả, chuyện này kỳ thật không nghiêm trọng như nàng tưởng tượng. Tuy rằng sự tình là lan truyền nhưng phía bệ hạ ta đã đối phó được nên lão liều mạng nhẫn nhịn. Về phần dân chúng, ta nghĩ kỳ thật bọn họ cũng là bị người khác mê hoặc. Mấy ngày nay tình thế đã dần dần ổn định, đám tay sai phía sau vụ bày mưu tính kế xấu xa này đã bị người của ta xác định rõ ràng tất cả. Bước tiếp theo ta chỉ cần sử dụng báo chí tạp chí đang nắm trong tay và tổ chức Hắc đạo tiến hành trong khắp đế quốc một vòng phát tán dư luận nữa thì ta nghĩ danh dự của ta hoàn toàn có thể khôi phục. Có lẽ, còn có thể cao hơn trước kia."Thấy bộ dáng Lưu Phong trần đầy tự tin, Thái tử phi yên tâm không ít lại cười nói:
"Xem ra ngươi đã định liệu trước. Mấy ngày nay ta thấy ngươi không động đậy lại tưởng ngươi cũng không chịu nhận""Không phải thờ ơ, chỉ là ta đang chờ đợi thời cơ" Lưu Phong cười nói:
"Nếu mấy ngày hôm trước mà ta đã hành động thì hiệu quả khẳng định không tốt. Khi đó đúng là đang lúc đầu sóng ngọn gió nên thực dễ dàng để người ta mượn cớ công kích. Hiện tại thì khác rồi. Bệ hạ đã tỏ thái độ, hơn nữa thần tử triều đình cũng biết nên làm như thế nào. Thiếu đám a dua này thì chỉ với đồng đảng của Tĩnh Vương gia cũng không có nhiều tác dụng. Về phần dân chúng, bọn họ cũng bàn luận đủ rồi, tâm tình xúc động phẫn nộ cũng dần dần bình ổn lại. Ở thời điểm như vậy ta lại tuyên truyền phô thiên cái địa sự thật do mình chế ra thì hiệu quả mới tốt nhất""Úc, đại anh hùng của ta, ngươi rất lợi hại—!" Thái tử phi ôm lấy đầu Lưu Phong hôn hít một chút.
Lưu Phong cười hắc hắc:
"Kỳ thật ở trên giường ta còn lợi hại hơn.""Ngươi nha, chính là đồ tiểu bại hoại." Thái tử phi cốc trán Lưu Phong cười quyến rũ nói:
"Có cơ hội ta đây nhất định phải nếm qua một chút.""Cho ta vào, ta muốn gặp mẫu thân đại nhân." Đúng lúc này, ngoài cửa vọng đến tiếng ồn ào, nghe âm thanh ứng với Hoàng Thái tôn.
"Là Triệt nhi? Cứ để hắn vào." Tâm tình hôm nay của Thái tử phi không tệ nên nhỏ giọng dặn dò. Nàng muốn nhân cơ hội này cũng để đồ ngốc biết quan hệ của mình cùng Lưu Phong. Xét rằng đã không che giấu được thì đơn giản để hắn biết sớm một chút.
Hoàng Thái tôn nhanh chóng đi vào, khi hắn nhìn thấy mẫu thân đang ôm Lưu Phong thì lập tức nổi giận, hơn nữa mặt mẫu thân còn đang đỏ ửng.
Hoàng Thái tôn không còn nhỏ nên tự nhiên biết màu đỏ kia có ý nghĩa gì. Hắn hung tợn liếc qua Lưu Phong, lại nhìn nhìn Thái tử phi mà nói đầy căm hận:
"Đáng ghét—!"Nói xong câu đó, hắn vội vàng quay người bước ra ngoài.
Tâm trạng tốt đẹp của Thái tử phi lập tức tan biến nên giận dữ quát:
"Đồ vô liêm sỉ này, đứng lại cho ta"Hoàng Thái tôn nghe vậy thì dừng lại. Hắn oán hận nhìn mẫu thân, vẻ mặt khinh thường:
"Mẫu thân, người khiến nhi tử chán ghét. Chẳng lẽ người bảo Triệt nhi đứng lại để nhìn việc làm xấu xa của người?"Lời vừa nói ra thì Thái tử phi lập tức nổi giận, nàng đẩy Lưu Phong ra chồm dậy đi đến tát kẻ to mồm.
Hoàng Thái tôn không né tránh. Trên thực tế hắn cũng không dám né. Ở trong cung này thì Thái tử phi là chủ nhân chân chính. Không ai dám trái ý nàng. Mặc dù hắn là Thái tôn, là con trai của nàng.
Lau đi vết máu trên khóe miệng, Hoàng Thái tôn oán hận nhìn mẫu thân mình, cười gằn:
"Người đánh chết nhi tử đi?""Súc sinh, ngươi nghĩ rằng ta không dám." Trong mắt Thái tử phi hiện lên sát ý.
Hoàng Thái tôn run lẩy bẩy dường như bị sát khí đe dọa nên theo bản năng lui lại một bước. Hắn sợ hãi nhìn bốn phía, hy vọng có ai đó đứng ra nói hộ mình. Kỳ thật, cho dù lúc trước hắn bị người khác xúi giục nên to gan đến đây chất vấn mẫu thân. Nhưng khi bị sát ý của mẫu thân đe dọa thì trong lòng lập tức liền sợ hãi.
"Điềm nhi, không cần như vậy." Lưu Phong cũng đứng dậy đi tới thản nhiên nói:
"Hắn dù sao cũng là con của nàng. Hổ dữ cũng không ăn con mình"Nghe thấy Lưu Phong khuyên như vậy thì sắc mặt Thái tử phi mới dịu đi một ít, sát ý trong mắt cũng lập tức biến mất. Nàng thản nhiên nói:
"Còn không cảm ơn Trịnh vương Điện hạ."Hoàng Thái tôn trừng mắt liếc nhìn Lưu Phong cũng không nói gì. Ở trong lòng hắn, Lưu Phong chính là kẻ gây ra sự bất hòa trong nhà. Hắn có thể tha thứ bất luận kẻ nào ngoại trừ Lưu Phong. Hắn đã hận Lưu Phong đến tận xương tủy.
"Ngươi, đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi." Lưu Phong nhìn thoáng qua Hoàng Thái tôn nói rất nghiêm túc. Tuy rằng giọng điệu của hắn thực lãnh đạm, nhưng cũng không cho Hoàng Thái tôn có chỗ nào để chần chờ và cự tuyệt.
"Phong nhi, ngươi muốn làm gì?" Thái tử phi có chút nghi hoặc.
"Không có việc gì, ta chỉ muốn nói chuyện với hắn được không?" Lưu Phong thản nhiên hỏi.
"Triệt nhi, đi đi—!" Thái tử phi đương nhiên là đứng về phía Lưu Phong.
Hoàng Thái tôn thoáng do dự một chút rồi đi theo Lưu Phong vào một gian kế bên. Sau khi đóng cửa lại, Lưu Phong mỉm cười lập tức nói:
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không xúc động như vậy""Ta hận ngươi—!" Hoàng Thái tôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lưu Phong khinh thường cười cười:
"Ta biết ngươi hận ta, nhưng liệu ngươi có nghĩ là ngươi phải xin lỗi ta trước. Ngươi chiếm mọi thứ của ta đã hơn hai mươi năm. Nếu ngươi là ta, ta nghĩ ngươi muốn ăn thịt ta. Nhưng mà ta không có hận ngươi, ta cũng không cam chịu số mạng. Điều hiện nay ta đang làm chẳng qua là sử dụng nỗ lực của mình để quay về nơi vốn thuộc về ta. Còn ngươi cũng chỉ là một tên đi cướp đáng xấu hổ.""Nói thật, ta vẫn cho rằng ngươi là kẻ trong tình cảnh này không có lý do gì để hận ta." Lưu Phong hầm hừ:
"Bao năm nay, ngươi đã được hưởng vinh hoa phú quý mà cả đời người khác thậm chí mấy đời cũng không có được. Nếu ta là ngươi, ta sẽ thông minh một chút, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể giữ mạng sống cho ngươi. Ngươi biết không?""Ngươi cho là mẫu thân thật sự sẽ giết ta?" Hoàng Thái tôn căm hận nói:
"Ta dù sao cũng là nhi tử của người. Ngươi cứ chờ, ta sẽ không cho ngươi cướp mẫu thân khỏi tay ta"Lưu Phong khinh miệt nói:
"Đừng đánh giá mình quá cao. Cho tới bây giờ ta đâu có coi ngươi là một đối thủ. Ngươi quá yếu, quá trì trệ. Nếu ta là ngươi thì ta chỉ nghĩ làm thế nào để có thể sống yên ổn quãng đời còn lại, chứ không phải không ngừng đi vào chỗ chết.""Ngươi là nhi tử của Yến vương, nhưng ngươi biết không? Yến vương trước ngươi còn có ba nhi tử. Tuy rằng Chu Cao Phi đã chết, nhưng bên người Yến vương vẫn còn có hai con trai. Bọn họ có kiến thức, tài hoa, còn thế lực thì ngươi cũng không thể so sánh được. Bảo bọn họ để tất cả cho ngươi là ý tưởng không thực tế. Ngươi chỉ có thể hiếu thuận với Thái tử phi để tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý của mình. Nếu không Chu Cao Phi sẽ là bài học cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ chết còn thê thảm hơn so với hắn. Đừng có hoài nghi lời của ta, nếu có kẻ muốn giết ngươi thì việc đó dễ như trở bàn tay. Ngươi hẳn đã rõ ràng, trong mắt Yến vương thì ngươi chẳng là gì. Các ngươi thiếu sự giao lưu và tình cảm với nhau. Huyết thống này nọ đối với người như Yến vương mà nói, căn bản là không đáng một đồng chinh. Trước kia, giá trị của ngươi ở chỗ để gắn bó quan hệ của Vương và Thái tử phi, nhưng hiện tại khác rồi. Thái tử phi đã cùng Yến vương hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt nên ngươi đã không hề có giá trị. Nói đơn giản một chút, hiện tại ngươi là một kẻ đáng thương mà phụ thân không cần, mẫu thân không xót. Ngươi hẳn nên khiêm tốn đối nhân xử thế, đây mới là con đường sống của ngươi.""Chớ có nhìn ta, cũng đừng hận ta. Mặc dù trong lời của ta có chút khó nghe, nhưng đều sự thật." Lưu Phong thản nhiên nói.
Hoàng Thái tôn tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng mà không thể không thừa nhận trong lời của Lưu Phong đích thực có đạo lý, hơn nữa lại rất có đạo lý.
Kỳ thật đối với tình cảnh của mình trước mắt thì trong lòng hắn ít nhiều cũng biết. Chẳng qua là từ xa xưa tới giờ sống an nhàn sung sướng khiến hắn mất đi sự nhận định chuẩn xác.
Nay nghe Lưu Phong nói như vậy thì dường như hắn đã rõ ràng.
"Tuy rằng ngươi nói đúng, nhưng mà ta vẫn hận ngươi. Nếu có cơ hội, ta sẽ giết ngươi." Hoàng Thái tôn oán hận nói.
Lưu Phong khinh thường cười cười:
"Kẻ đáng thương, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội. Điều ngươi có thể làm chỉ là cố gắng sống sót."[PS: kỳ thật con nối dõi của Yến Vương gia, không kể ở bên người vẫn còn nữa. Những chương trước từng có nói qua nhưng không rõ ràng, ai có thể nhìn ra?-TG]