Hi Du Hoa Tùng

Chương 664: Các ngươi bị bao vây rồi

Mộ Dung Uyển Nhi vẻ mặt cầu khẩn, bộ dáng này thực khiến người ta cảm thấy yêu thương.
Một nữ tử thật hiếu thuận a.
Lưu Phong hơi cảm động, ôm lấy Mộ Dung Uyển Nhi ôn nhu nói: " Nàng yên tâm, mẫu thân của nàng cũng chính là mẫu thân của ta, chuyện của Mộ Dung gia tộc cũng là chuyện của ta. Ta sẽ cố trợ giúp hết mức cho mẫu thân nàng."
Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, không khỏi cảm thấy cảm động, trong lòng run lên, nhìn Lưu Phong nói: " Lão công, chàng thật tốt, may mắn lớn nhất đời này của Uyển Nhi chính là gặp được chàng."
"Ta cũng vậy!"
Lưu Phong mỉm cười, miệng rộng ép tới, hôn lên trên bờ môi anh đào của nàng.
Mộ Dung Uyển Nhi nhìn chăm chăm Lưu Phong, trong đôi mắt nổi lên một màn hơi nước, thân mật nói: " Lão công, nếu chàng thật muốn. Thiếp. ta có thể cho chàng."
Nhìn bộ dáng kiều mỵ của nữ nhân ở trong lòng, Lưu Phong thật muốn đem nàng đặt ở dưới thân "vùi dập" một trận.
Nhưng nhớ tới lời vừa nói lúc trước, hắn khẽ cười một tiếng rồi nói: " Uyển Nhi, ta đã đáp ứng với nàng rồi, thứ đẹp nhất phải để tới thời điểm tốt nhất." Lão tử cũng không muốn thất tín(mất lòng tin) với nữ nhân yêu quý của mình.
Cuộc sống chờ đợi chiến tranh thật sự quá nhàm chán, chẳng biết tại sao đại bộ đội của lão hoàng đế vẫn chưa tới, cuộc sống tẻ nhạt này vẫn phải tiếp tục thôi.
Đối với chuyện này, Lưu Phong thể hiện sự bất mãn rất mạnh. Hắn chung quy vẫn luôn cảm thấy lão hoàng đế đem thần thánh quân đoàn của mình điều động đến đây mục đích không hề đơn giản a. Nhất là bây giờ đại bộ đội chậm chạp mãi không thấy đến, hơn nữa lại nhiều lần truyền đạt mệnh lệnh, khiến hắn không thể tự ý hành động được. Thậm chí ngay cả thói quen đi làm tiền của Lưu Phong cũng bị lão hoàng đế hạ chỉ ngăn cấm.
Lưu Phong cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước lão hoàng đế rõ ràng đã cùng với hắn nói chuyện rất nghiêm túc mà, lần này điều động thần thánh quân đoàn của hắn là để loại bỏ mối uy hiếp của Cao Lệ và Phù Tang.
Chỉ là nhìn tình hình này tựa hồ không phải là như vậy.
Lưu Phong cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, hắn vác quân đến đây không phải là để du sơn ngoạn thủy. Tuy chỉ có tám ngàn ngươi, nhưng chi phí mỗi ngày cũng không phải là nhỏ. Hơn nữa mấu chốt chính là chiến sĩ mà không đánh trận, để lâu ngày sẽ khiến họ trì trệ đi, sức chiến đấu sẽ bị giảm xuống.
Không thể từ trong im lặng mà bùng nổ, thì sẽ tại im lặng mà diệt vong.
Lão tử phải bùng nổ ngay.
"Lão hoàng đế a lão hoàng đế, tướng ở ngoài trận có thể không nghe theo quân lệnh. Quân đội của lão tử không thể để mặc hôn quân ngươi tiếp tục làm chậm trễ nữa."
"Chủ công, theo phân phó của người, chúng ta đã điều tra ra được một ngôi thành nhỏ của Phù Tang ở gần đây là Bách Dã thành." Lưu Phong đang thất thần thì Mộ Dung Lôi đi đến.
"Nói tình hình của Bách Dã thành xem nào."
Mộ Dung Lôi vội vàng đem tình hình trinh sát được cẩn thận nói lại một lượt cho Lưu Phong.
Nghe Mộ Dung Lôi nói xong, Lưu Phong hơi nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ một hồi, Bách Dã thành là thành của Phù Tang gần phúc thành nhất. Có ba vạn quân đóng bên trong, cư dân thì có ba mươi vạn người Phù Tang, Cao Lệ. Thậm chí còn có một phần là người Hoa Hạ. Ngôi thành này có thể gọi là tiêu biểu cho thể loại thành hỗn cư(nhiều dân tộc sống với nhau)
Bởi vì Bách Dã thành không thuộc vùng chiến lược quân sự. Hơn nữa đất đai cằn cỗi, cho nên không được Phù Tang xem trọng, Lưu Phong quyết định mang quân đến chiếm đóng tòa thành này, làm chốn ở cho thần thánh quân đoàn.
Với sức chiến đấu của thần thánh quân đoàn, nếu Bách Dã thành mà không có sự chi viện từ bên trong nước thì Lưu Phong tuyệt đối tin tưởng sẽ phá được thành.
Dựa theo ý của Lưu Phong, sau khi đánh chiếm thì đem biến Bách Dã thành trở thành căn cứ của thần thánh quân đoàn ở biên giới dùng để trường kỳ kháng chiến với Phù Tang, Cao Lệ và lão hoàng đế.
Đương nhiên, đánh lâu dài với lão hoàng đế cũng không phải chỉ đối mặt bằng binh khí không thôi.
Hắn muốn xem, lão hoàng đế đến cuối cùng là muốn làm gì? Muốn ở chỗ này kéo sập thần thánh quân đoàn của hắn.
Có lẽ sau khi hắn phá xong được Bách Dã rồi, lão hoàng đế có lẽ sẽ không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Sau ba ngày chuẩn bị, Lưu Phong quyết định lập tức xuất phát, tiến quân đến Bách Dã thành.
Nhận được tin từ thống soái Tường Long quân. Viễn chinh phó tiên phong Cuồng Chiến vội vàng cùng với thống soái đế quốc trú quân là Ngô Chi Vinh chạy đến ngăn cản. Về công hay về tư bọn họ đều không muốn Lưu Phong đi đánh chiếm Bách Dã thành.
Nhưng Lưu Phong đã sớm có sự chuẩn bị, phái người mai phục ở trên đường, đợi được đến lúc Cuồng Chiến và Ngô Chi Vinh chạy tới nơi thì thần thánh quân đoàn của Lưu Phong đã đi từ sớm rồi.
Cuồng Chiến và Ngô Chi Vinh dĩ nhiên là hết cách. Không biết làm gì khác hơn là báo việc này lên cho lão hoàng đế.
Tướng phòng thủ ở Bách Dã thành tên là Liễu Sinh Nhất Lang, người này ở Phù Tang là tộc trưởng một gia tộc suy vong. Bởi vì bị mọi người loại trừ, cho nên bị giáng cấp xuống đây.
Người này lòng mang chí lớn, người đầy tài hoa, mặc dù bị giáng cấp nhưng không phút giây nào quên chấn hưng gia tộc.
Từ khi hắn đảm nhiệm phòng thủ Bách Dã thành cho tới này, một mặt, hắn tích cực huấn luyện binh lính, đề cao sức chiến đấu của binh lính thủ thành. Mặt khác lại ban hành rất nhiều chính sách lợi dân, khiến cho Bách Dã thành chỉ trong hai năm phát triển rất nhanh. Chỉ là nơi đây đất đai khô cằn, "không bột đố gột nên hồ". Cuối cùng Liễu Sinh Nhất Lang cũng không thể nào đưa Bách Dã thành phát triển thành đại thành thị(thành phố lớn)
Lúc đại quân tiên phong của Lưu Phong đột kích, hắn cũng không có giật mình, lâm nguy bất loạn(gặp nguy hiểm mà vẫn không hoảng sợ) mà bố trí nhiệm vụ phòng thủ.
Khi hắn biết được Lưu Phong chỉ dẫn theo có tám ngàn binh sĩ thì mừng rỡ vô cùng, cho rằng cơ hội của mình đã tới.
Đương nhiên, hắn không biết sức chiến đấu thật sự của tám ngàn quân này.
Để chắc chắn thắng lợi của cuộc chiến, Liễu Sinh Nhất Lang chỉ lưu lại sáu ngàn lính Phù Tang để bảo vệ thành trì, còn lại thì đem ra trận hết, binh lực đông gấp 3 so với đối thủ, lại rất tự tin vào sức chiến đấu của thuộc hạ mình. Liễu Sinh Nhất Lang xoa xoa tay, ý đồ một lần diệt toàn bộ đại quân tiên phong của Lưu Phong.
Bị người ta loại trừ, hắn trong bụng hắn đã sớm sinh ra nỗi buồn phiền.
Thấy quân Phù Tang từ trong thành đi ra, tám ngàn quân của Lưu Phong không hề sợ hãi. Dưới sự chỉ huy của Hắc Vân và Thiên Đại, nhanh chóng hình thành một trận phòng thủ dày đặc.
Liễu Sinh Nhất Lang thấy thế thì thầm gật đầu, chỉ dựa vào tốc độ phản ứng này mà xem thì đại quân tiên phong của Lưu Phong thật sự được huấn luyện thành tinh binh a.
Bất quá Liễu Sinh Nhất Lang cũng không thấy lo lắng. Bởi vì hắn cực kỳ tin tưởng vào thuộc hạ của mình.
Liễu Sinh Nhất Lang vung chiến đao, hơn hai vạn quân Phù Tang gầm lên rồi xông tới.
Thần thánh quân đoàn cũng không vội vã xông lên đối chiến, mà lại nhanh chóng rút lui rất trật tự, hàng lối đội ngũ không có một chút hỗn loạn.
Thấy đối phương rút lui, Liễu Sinh Nhất Lang cảm thấy hơi sợ hãi và do dự. Có nên đuổi theo hay không. Nhưng căn cứ theo tin tình báo thì biết, nhân mã của đối phương chỉ có một đám thế này thôi, không còn nhóm quân nào ở đằng sau nữa.
Cân nhắc một chút, Liễu Sinh Nhất Lang vẫn không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
Trải qua hơn nữa giờ điên cuồng truy đuổi đến một ngọn núi cách Bách Dã thành khoảng vài dặm, quân Phù Tang mới đuổi kịp thần thánh quân đoàn.
"Giết!"
Liễu Sinh Nhất Lang lại vung đao lên, binh lính Phù Tang mặt lộ vẻ dữ tợn lao tới.
Khi quân lính Phù Tang đang dâng lên tấn công thì cùng lúc đó, Lí Hương Quân, Khuynh Thành, Mộ Dung Uyển Nhi mang theo một ngàn quân thần thánh quân đoàn bắt đầu tấn công Bách Dã thành.
Con sông rộng bao quanh và thành lũy cao lớn căn bản là không thể ngăn cản được những cao thủ như Lý Hương Quân, Khuynh Thành, Mộ Dung Uyển Nhi.
Cửa thành rất nhanh đã được mở ra.
Một ngàn quân thần thánh quân đoàn nhanh chóng tiến vào, bắt đầu triển khai một trận kịch chiến với những binh lính Phù Tang ở lại.
Binh lính Phù Tang được Liễu Sinh Nhất Lang huấn luyện cũng rất dũng mãnh, nhưng vẫn không thể chống đỡ được thần thánh quân đoàn, chỉ một canh giờ sau, với cái giá phải trả là sự thương vong của trăm người, Lý Hương Quân, Khuynh Thành, Mộ Dung Uyển Nhi rốt cuộc cũng tiêu diệt được ba ngàn lính Phù Tang thủ thành, tù binh thì bắt được khoảng hai ngàn người.
Lý Hương Quân hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, truyền lệnh cho quân lính giam giữ tù binh, nhanh chóng phân ra các tiểu đội đến tiếp quản các nha môn trong Bách Dã thành. Sau đó thì nhàn nhã ngồi ở tướng phủ chờ tin thắng trận từ quân chủ lực.
Sau khi dẫn dụ thành công quân chủ lực Phù Tang vào khu vực tác chiến đã định từ trước, Hắc Vân rống lên một tiếng. Các chiến sĩ thần thánh quân đoàn ngừng lui quân, sau khi tập trung lại trận hình thì bắt đầu phản công.
Liễu Sinh Nhất Lang trong lòng có một dự cảm chẳng lành, hắn tựa hồ đã sơ suất rồi.
Thần thánh quân đoàn của Lưu Phong tựa hồ không phải là chạy trốn mà là đang dụ địch.
"Không xong, Bách Dã thành gặp nguy rồi!"
Ngay khi Liễu Sinh Nhất Lang đang chuẩn bị ra lệnh cho mọi người về thành cứu viện, thì các tướng sĩ của thần thánh quân đoàn đã mỗi người một cung tên bắt đầu công kích.
"Xoát xoát."
Theo một tiếng ra lệnh, mưa tên dày đặc giống như sao sa nhất thời bắn đến binh lính Phù Tang.
Với sức mạnh cùng kỹ xảo của tướng sĩ thần thánh quân đoàn. Những mũi tên này không một cái nào là bắn trượt, tất cả đều chuẩn xác nhắm thẳng vào người binh lính Phù Tang.
"Xông lên, mọi người xông lên." Để tránh cho cung tiễn phát huy tác dụng, Liễu Sinh Nhất Lang vội vàng mang theo thuộc hạ tinh nhuệ xông lên phía trước.
Sau khi trả một cái giá đắt là mấy ngàn sinh mạng, quân đoàn Phù Tang của Liễu Sinh Nhất Lang rốt cuộc cũng đến gần được thần thánh quân đoàn của Lưu Phong.
Các tướng sĩ của thần thánh quân đoàn lắc cung tên trong tay, rút ra đại đao trường kiếm bắt đầu một lượt tấn công mới.
Vốn Liễu Sinh Nhất Lang còn tưởng rằng chỉ cần tới gần thần thánh quân đoàn thì bên mình có thể áp đảo lại đối phương, chỉ là sau khi hiểu được sức chiến đấu của tướng sĩ thần thánh quân đoàn thì hắn mới biết mình đã sai
"Các ngươi bị bao vây rồi!" Lưu Phong cười cười khinh thường.
Mấy ngàn người vây quanh mấy vạn người, Lưu Phong xem như là người đầu tiên làm được.