Hi Du Hoa Tùng

Chương 415: Quý phi "xé rào"

Lưu Phong phục hồi tinh thần nhìn kỹ lại, càng nhìn càng hoảng sợ. Một mảnh sân hoàn toàn đã bị cày xới nát vụn bởi kiếm thế của hắn. Nếu hắn không dừng lại thì phỏng chừng cả hậu viên cũng đã bị phá hủy.
 
"Chủ nhân, người không sao chứ?" Một tên Hắc Ám võ sĩ khẽ ân cần hỏi.
 
Lưu Phong mỉm cười: "Ta không sao, các ngươi tiếp tục làm việc đi."
 
Thu hồi Hạo Thiên Kiếm, Lưu Phong không khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng. Lần trước giao phong cùng Viêm Chánh quả nhiên đã khiến cho kiếm đạo của hắn tăng tiến thêm một bước. Nếu không thì thời gian ba ngày nhập định không thể nào làm cho Kiếm Cương trở nên uy lực như vừa rồi được.
 
Mang theo sự hưng phấn trong lòng, Lưu Phong liền rảo bước đi tìm Kim Vận phu nhân và Thanh Liên. Đáng tiếc là hai nàng vẫn tu luyện, từ lúc nhập định cho đến nay vẫn chưa hồi tỉnh lại.
 
Sau đó Lưu Phong chuyển sang đi tìm Bạch Vũ. Kết quả vẫn vậy, nha đầu này cũng đang chìm trong nhập định.
 
Buồn bực, mấy ả nữ nhân của mình đều điên cuồng tu luyện. Lưu Phong bất đắc dĩ Lưu Phong không thể làm gì hơn là trở thành đại hiệp phòng không.
 
Nằm trên giường, Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ lại chuyện tại thượng thư phòng ba ngày trước. Từ ngữ khí của Hoa Hạ đại đế thì dường như sẽ động thủ với Đông cung.
 
Xuất hiện diễn biến này có thể có hai nguyên nhân. Đầu tiên là Lão hoàng đế đã nghi ngờ thân phận của Hoàng thái tôn. Nguyên nhân thứ hai chính là lần ám sát hụt vừa rồi, rất có thể Lão hoàng đế đã thu được manh mối.
 
Tuy nhiên có lẽ là tình huống thứ hai thì dễ thuyết phục hơn.
 
Lưu Phong đang suy nghĩ xem Hoa Hạ đại đế đến tột cùng là biết được bao nhiêu, Hoàng thái tôn có thể bị tước quyền hay không?
 
Trước mắt Lưu Phong không hề hy vọng Hoàng thái tôn bị hạ bệ. Hoàng thái tôn một khi bị tước quyền thì Yến vương sẽ trở nên thành độc tôn. Điều này không phải là thứ mà Lưu Phong chờ mong.
 
Hoàng thái tôn nhất định là phải bị hạ bệ nhưng tối thiểu là phải đến lúc Lưu Phong phát triển đủ lực lượng.
 
Bóng đêm thâm trầm trải rộng, Lưu Phong bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ vang đến, vội bừng tỉnh, ánh mắt chớp sáng nhìn về nơi động tĩnh vang lên.
 
Trong phòng mặc dù tối đen như mực nhưng không hề ảnh hưởng đến nhãn lực của hắn. Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, một thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ đi đến. Không khí nhất thời tràn ngập một mùi hương dịu nhẹ.
 
Nhìn thấy rõ dung mạo của thân ảnh này, Lưu Phong bất giác kinh hãi. Là Ân quý phi.
Lưu Phong không rõ vì sao Ân quý phi lúc này lại xuất hiện tại phòng mình? Vì muốn biết rõ, hắn vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục bộ dáng ngủ say của mình.
 
Ân quý phi nương theo ánh sáng truyền vào từ ánh trăng, khẽ đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến bên giường, cúi đầu nhìn hắn.
 
"Phong nhi, nghe nói ngươi ba ngày rồi không ra khỏi phòng. Cô cô lo lắng muốn đến xem ngươi thế nào, không nghĩ là ngươi đang ngủ. Thật là hại ta mấy ngày nay lo lắng." Nhìn Lưu Phong an tĩnh ngủ say, Ân quý phi chậm rãi mỉm cười.
 
"Phong nhi, ngươi cũng thật là vô tình, mấy ngày nay không thèm đến thăm cô cô. Cô cô không thể làm gì khác hơn là tìm đến ngươi." Ân quý phi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường, tự thì thầm.
 
Lưu Phong nghe vậy, trong lòng xấu hổ không thôi. Hắn nghĩ sau này nhất định phải thường xuyên đến thăm nàng.
 
"Phong nhi, ngươi là nam nhân tốt, Tố Tố gả cho ngươi thật là phúc khí của nó."
 
Dừng một chút, Ân quý phi khe khẽ kêu lên: "Phong nhi, Phong nhi, mau tỉnh."
 
Lưu Phong trong lòng có quỷ, tiếp tục giả bộ ngủ, không dám hé mắt.
 
Ân quý phi còn nghĩ Lưu Phong đang ngủ say, không hề hay biết, do dự một chút, khẽ hạ thấp người, áp thân hình mềm mại của mình vào cạnh người hắn, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Lưu Phong.
 
Lưu Phong nằm trên giường mặc dù nhắm mắt nhưng mũi lại ngửi được mùi hương trên người nàng truyền sang, một cỗ khí tức nữ tính tràn đầy mị lực nhất thời khiến cho hắn cảm thấy khó thở, hô hấp tự nhiên trở nên dồn dập.
 
Ân quý phi đưa tay vuốt ve vầng trán của hắn, khóe miệng lộ ra một sự dịu dàng, thân thể khẽ rung động, trong mắt hiện lên một sự thẹn thùng.
 
"Phong nhi, ngươi biết không? Cô cô mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi. Cô cô nhớ ngươi." Ngọc chưởng vuốt ve khuôn mặt Lưu Phong, vẻ mặt của Ân quý phi cũng dần trở nên u oán.
 
 
Ngay khi Lưu Phong định mở mắt thì từ đầu truyền đến một trận nhiệt khí, ngay sau đó một cặp môi mềm mại, nóng bóng khẽ áp lên miệng của hắn.
 
Lưu Phong nhất thời cả kinh, thân thể như có dòng điện truyền qua, một cảm giác tê rần, ôn nhuận thật làm cho hắn thở không nổi.
 
Trong đêm tối, lại có thục phụ xinh đẹp quyến rũ như vậy, Lưu Phong không cách nào cự tuyệt được.
 
Trong khi hắn đang lẳng lặng hưởng thụ sự ngọt ngào của nụ hôn thì đầu lưỡi hắn không nhịn được khẽ vươn ra, tiến vào miệng Ân quý phi.
 
Ân quý phi thân thể khẽ run lên, ngẩng đầu lên, quan sát hắn, nhìn thấy hắn vẫn ngủ say như trước, mới thở phào một hơi.
 
"Tố Tố, xin lỗi, ta không cố ý." Ân quý phi vẻ mặt đỏ ửng, áy náy lẩm bẩm một mình: "Cô cô không kìm chế được."
 
Lưu Phong âm thầm kích động, Ân quý phi quả là thủ tiết đã lâu, rốt cuộc không còn kìm chế được dục vọng trong lòng.
 
Mặc dù nghĩ như vậy, hắn có chút hưng phấn nhưng vì xấu hổ, Lưu Phong tiếp tục làm bộ ngủ say.
 
Tự trách mình một lát, dục niệm của Ân quý phi cuối cùng cũng chiến thắng lí trí. Nàng thử thăm dò bằng cách lay lay cánh tay của hắn, chỉ là hắn vẫn ngủ say như trước.
 
Do dự một lúc lâu, nàng rốt cuộc vươn tay, run run vuốt ve lồng ngực của hắn.
 
Lưu Phong trong lòng khẽ hô cứu mạng. Mặc dù là cách một lớp quần áp nhưng dưới sự vuốt ve của nàng, trận trận khoái cảm vẫn làm cho hắn hưng phấn không thôi.
 
Dần dần ánh mắt Ân quý phi đã trở nên mê ly, nàng cảm giác được thân thể chính mình đã nóng lên, cảm giác đòi hỏi không ngừng tăng lên.
 
"Phong nhi, ngươi là nam nhân tốt, cô cô thích ngươi."
 
Nói xong Ân quý phi cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên trán Lưu Phong. Nhiệt khí như lan phả tới mặt hắn, một cỗ khí lưu ngọt ngào dần từ tiểu phúc của hắn mọc lên, lan truyền toàn thân.
 
Lưu Phong thậm chí cảm giác được bổng bổng của mình đã chậm rãi lớn lên. Thân thể cũng từ từ nóng lên.
 
Từng bước, từng bước, lá gan của Ân quý phi càng ngày càng lớn lên.
 
Nàng khẽ nằm đè lên người hắn, hai tay ôm lấy hắn, lẳng lặng cảm thụ hơi thở của nam nhân.
 
Giờ phút này Lưu Phong cảm giác được rõ ràng bộ ngực nóng bỏng, mềm mại đang đè lên ngực hắn.
 
"Cứng quá!"
 
Đột nhiên Ân quý phi cảm ứng được giữa hai chân của Lưu Phong có một vật cứng nổi lên, đâm vào bụng dưới của mình.
 
Ân quý phi không phải là tiểu cô nương, nàng tự nhiên hiểu được vật đó là vật gì. Tối hôm qua nàng đã nằm mơ thấy nó.
 
"Ta muốn sờ nó một chút." Sự khao khát trong lòng dâng cao, Ân quý phi chậm rãi đưa tay tới.
 
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chậm rãi chạy xuống, từ ngực, đi xuống bụng, lần xuống dưới.
 
Ngay khi tay nàng sắp chạm vào bổng bổng nóng bỏng kia thì Lưu Phong đột nhiên mở mắt, nhìn Ân quý phi hô lên: "Cô cô!"
 
Nghe thấy tiếng Lưu Phong, Ân quý phi nhất thời ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Lưu Phong, chẳng biết làm sao cả.
 
"Cô cô, người đến đây từ lúc nào?" Lưu Phong cố nén lấy dục vọng trong lòng, tận lực làm cho mình trở nên bình tĩnh. Mặc dù hắn rất muốn quan hệ với thục phụ xinh đẹp này nhưng hắn rất rõ ràng đây là cô cô của Tố Tố. Hắn hiểu Tố Tố có thể chấp nhận nữ nhân khác nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận hắn và cô cô phát sinh quan hệ nam nữ được. Lí trí chiến thắng dục vọng, thời khắc mấu chốt Lưu Phong đã ngăn cản Ân quý phi lại.
 
Ân quý phi phát hiện ra đại não mình hoàn toàn trống rỗng. Xấu hổ và thất vọng khiến cho nước mắt nàng chảy ra: "Phong nhi, ta." Ân quý phi thật sự là không biết nói gì cho tốt.
 
Lưu Phong nhìn đôi mắt xinh đẹp long lanh kia: "Cô cô, người đến đây lúc nào, sao không ai cho Phong nhi hay?" Lưu Phong tận lực chuyển sang chủ đề khác, tránh cho hiện trường thêm rối mù.
 
Ân quý phi sửng sốt một chút, hiểu được Lưu Phong chính là không muốn làm mình xấu hổ, trong lòng khẽ cảm kích, vội vàng nói: "Ta mới đến, là ta không muốn thuộc hạ của ngươi thông tri cho ngươi."
 
Dừng một chút Ân quý phi hỏi: "Phong nhi, nghe nói ngươi ba ngày không ra khỏi phòng, ta lo cho ngươi có chuyện gì nên mới đến đây xem ngươi thế nào. Hiện nhìn ngươi không có việc gì, cô cô đã an tâm. Cũng không còn sớm nữa, ta cần phải quay trở về."