Hi Du Hoa Tùng

Chương 324: Lên giường của quý phi

Oái, không được phá hủy bảo bối của ta. Lưu Phong vội vàng đưa tay lau đi dấu vết của chén canh yến.
 
"Phong nhi, nơi đó có sao không?." Ân quý phi thấy canh yến đổ đến vùng háng của hắn, trong lòng cũng chấn động. Ý nghĩ cũng giống như Lưu Phong. Nếu như bảo bối của hắn bị phá hủy thì cháu gái của nàng sẽ trở thành quả phụ.
 
"Cô cô, yên tâm, không sao đâu." Lưu Phong ngẩng đầu, lên tiếng.
 
Ân quý phi đi đến trước mặt Lưu Phong, nhìn thấy vết tích canh yến trên người Lưu Phong, vội vàng lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay thêu hình uyên ương, giúp hắn lau chùi: "Phong nhi, thật sự là xin lỗi ngươi. Ngươi đừng cử động, để ta giúp ngươi."
 
"Không cần, Phong nhi có thể tự làm." Lưu Phong cảm giác được có chút kỳ quái, vội lui về sau một bước. Chén canh yến đổ vào ngay háng của hắn. Hắn không dám nghĩ đến sẽ để cho cô cô lau chùi ngay trên bổng bổng của mình được. Như vậy mặc dù hắn sẽ có chút thoải mái nhưng dù sao cũng không ổn.
 
Ân quý phi thì ngược lại, dưới tình thế cấp bách cũng không để ý nữa, hạ thấp thân mình, giúp hắn lau vết bẩn. Lưu Phong chỉ thấy phía dưới bổng bổng nổi lên một cảm giác ấm nóng. Cúi xuống đã thấy cô cô một tay nắm quần hắn, một tay đang cẩn thận lau chùi vết canh yến.
 
"Cô cô, tốt lắm rồi. Được rồi, để Phong nhi tự làm." Lưu Phong cũng không dám để cho Ân quý phi tiếp tục hành động này nữa. Vừa rồi mặc dù nàng chỉ là lau chùi bên ngoài nhưng cũng đã làm cho bổng bổng của hắn phát sinh một chút biến hóa. Nếu tiếp tục để tình trạng này tiếp diễn, e là lát nữa bổng bổng của hắn sẽ chỉ vào trán của Ân quý phi.
 
"Không sao, ngươi đừng nhúc nhích. Tốt lắm, được rồi." Ân quý phi không hề để ý đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn như trước kiên trì giúp hắn. kích thích.
 
Lưu Phong thấy tình thế ngày càng khẩn trương, vội vàng chụp lấy tay Ân quý phi ngăn cản nàng lại: "Cô cô, chuyện này thực sự không cần người hạ mình làm như vậy."
 
Ân quý phi bị Lưu Phong xuất kỳ bất ý nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trong lòng không khỏi nổi lên một sự rung động. Từ khi lão hoàng đế không hoan ái với nữ nhân cho đến bây giờ thì nàng chưa hề tiếp xúc thân mật với bất cứ nam nhân nào nữa.
 
"Phong nhi." Ân quý phi vội rút tay lại, lui về phía sau vài bước, nhớ đến vừa rồi mình quả có chút thất thố, động chạm đến bổng bổng của hắn. Sắc mặt nhất thời ửng hồng.
Mặc dù nàng không có ý nhưng cũng không khỏi suy nghĩ lung tung. Không biết bổng bổng của hắn lớn hơn lão hoang đế bao nhiêu lần nữa.
 
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi mắng thầm mình không chút nào đứng đắn.
 
"Cô cô, người không sao chứ?" Lưu Phong thấy Ân quý phi sắc mặt có chút thay đổi, vội vàng lên tiếng hỏi.
 
"Không có gì." Ân quý phi phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn Lưu Phong, quan sát vùng không gian giữa hai chân của hắn nói: "Phong nhi, hay là ta lấy giúp ngươi quần áo của tiểu thái giám. Ngươi vào khuê phòng của ta thay quần áo đi."
 
Lưu Phong suy nghĩ một chút cũng không từ chối. Quần lót của hắn bị canh yến làm cho ẩm ướt, thực sự là khó chịu.
 
"Ngươi chờ một chút, ta đi gọi Lâm Lang đi lấy quần áo cho ngươi." Nói xong Ân quý phi đi ra ngoài.
 
Một lát sau Lâm Lang và Ân quý phi đồng thời tiến vào. Trên tay Lâm Lang là một bộ quần áo của thái giám. Lưu Phong đưa tay tiếp nhận, đang lo không biết thay ở đâu thì Ân quý phi tiến lên nói: "Đi vào phòng ngủ của ta mà thay, trong đó không có ai."
 
"Nương nương, chuyện này e rằng có chút không thích hợp." Lâm Lang cẩn thận nhắc nhở một câu. Phòng ngủ của quý phi là một nơi không tầm thường. Ngoại trừ Hoàng đế bệ hạ thì không một nam tử nào khác được tiến vào.
 
Ân quý phi cau mày, quát lên: "Phong nhi là cháu ta, sao lại không thể. Lâm Lang, ngươi dẫn Phong nhi đi thay quần áo đi." Đừng nghĩ rằng nàng đang bình tĩnh, kỳ thật trong lòng Ân quý phi lúc này cũng đang bấn loạn, tim đập loạn cả nhịp.
 
Lưu Phong thì không suy nghĩ nhiều, theo tiến vào khuê phòng của Ân quý phi. Vừa bước vào cửa, một mùi hương nhàn nhạt đã xông vào mũi hắn, khiến cho hắn không khỏi nhộn nhạo cả tâm thần.
 
"Tước gia, người cứ tự nhiên. Tiểu nhân sẽ chờ trước cửa. Nếu cần gì xin cứ gọi tiểu nhân." Lâm Lang nói xong bước ra ngoài.
 
Lưu Phong thấy Lâm Lang bước ra ngoài, liền đóng cửa lại. Ngồi trên giường Ân quý phi thay quần áo.
 
Vốn là thay quần áo đã xong nhưng Lưu Phong lúc này lại nhìn thấy một thứ cám dỗ chết người.
 
Hắn gắng ngăn chặn sự kích động trong lòng, đưa tay với lấy thứ đồ vật kia. Thì ra là một chiếc quần lót chứ T màu đỏ.
 
Không nghĩ tới sản phẩm mà mình tạo ra lại có mặt tại nội cung nơi hoàng thành.
 
Tùy ý lật lật xem qua một chút. Hắn phát giác trên nội khố này còn sót lại một vài sợi lông. Hắn rất minh bạch đây chính là của Ân quý phi.
 
Lưu Phong nhìn xung quanh, không thấy ai, do dự một chút, vội nhét nội khố này vào ngực.
 
Ngay lúc này thì Lâm Lang lên tiếng: "Tước gia, Nương nương sai tiểu nữ hỏi người đã xong chưa?"
 
Lưu Phong vội vàng bình tĩnh, im lặng một chút, chỉnh lại sắc mặt: "Xong rồi."
 
Đi ra khỏi khuê phòng của Ân quý phi, tâm tình hắn đã hoàn toàn hồi phục. Ân quý phi thấy hắn bước ra liền tiến lên hỏi: "Phong nhi, quần áo đó có vừa vặn không?"
 
"À, rất vừa, cám ơn cô cô quan tâm." Nhìn ánh mắt của Ân quý phi, Lưu Phong bất giác có tật giật mình, khi nghĩ đến nội khố trong ngực.
 
"Cô cô, người nói có chuyện muốn với Phong nhi sao?" Lưu Phong vội vàng chuyển đề tài, đi ra bàn ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
 
Ân quý phi mỉm cười nói: "Không sai, ta có chuyện muốn nói với ngươi, thiếu chút nữa đã bị chuyện vừa rồi làm cho quên mất. Phong nhi, Mã hoàng hậu muốn gặp ngươi."
 
Lưu Phong hơi kinh hãi: "Mã hoàng hậu muốn gặp con?"
 
"Cụ thể là vì chuyện gì thì ta cũng không biết." Ân quý phi khẽ nhíu mày rồi nói tiếp: "Ta nghe nói gần đây Thái tử phi và Hoàng thái tôn có chút mâu thuẫn, nguyên nhân là do ngươi. Theo phân tích của ta thì Mã hoàng hậu muốn gặp ngươi là vì chuyện này."
 
"Đông cung mâu thuẫn thì có quan hệ gì đến Phong nhi?" Trong lịch sử Trung Quốc cũng có Mã hoàng hậu. Hoa Hạ đế quốc cũng có Mã hoàng hậu, chuyện này sao lại trùng hợp như vậy?
 
"Cô cô, Mã hoàng hậu là người thế nào? Bà ta sẽ không làm khó Phong nhi chứ?" Lưu Phong cẩn thận hỏi lại.
 
"Phong nhi, không được nói bậy đối với Mã hoàng hậu, đây chính là tội danh đại bất kính." Ân quý phi cố ý nghiêm mặt nói chuyện một cách nghiêm túc.
 
Lưu Phong cười hì hì: "Cô cô, đừng dọa Phong nhi chứ. Nơi đây không có người ngoài. Cho dù là mắng lão hoàng đế thì cũng đâu có ai biết đâu."
 
Ân quý phi nhìn vẻ mặt vô lại của Lưu Phong, nhịn không được, lấy tay dí lên trán hắn một cái: "Ngươi quá tự tin rồi đấy. Không sợ ta nói chuyện này ra ngoài sao?"
 
Lưu Phong cười hì hì, gãi gãi đầu, cười nói: "Cô cô, nếu người truyền ra ngoài thì người xui xẻo đầu tiên chính là cô cô. Quý phi nương ngương lại tự ý triệu ngoại thần tiến cung. Chuyện này vốn là không được pháp chế chấp nhận."
 
"Tiểu tử ma quái kia. Chuyện ngươi tiến cung của ngươi hôm nay đã được Mã hoàng hậu chấp thuận." Ân quý phi đột nhiên nghiêm mặt: "Phong nhi, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi và Thái tử phi cuối cùng có quan hệ gì?"
 
"Cô cô, lời này là ý gì?" Lưu Phong thấy Ân quý phi đột nhiên nghiêm mặt, nhất thời cũng cảm thấy khó hiểu.
 
Ân quý phi nhìn bốn phía thấy không có ai, nhẹ giọng nói: "Ta nghe người ta nói Hoàng thái tôn vì việc ngươi điều tra ra sự tình của Hộ Bộ mà muốn giết ngươi nhưng Thái tử phi sống chết cũng không đồng ý. Bọn họ vì chuyện này mà sinh ra mâu thuẫn. Ngươi nói xem ngươi và Thái tử phi không có quan hệ gì thì tại sao nàng ta lại đắc tội với chính con mình để bảo vệ cho ngươi?"
 
Lưu Phong lập tức rùng mình. Thầm nghĩ Thái tử phi phân nửa là vì câu nói hôm đó của mình mà sợ hãi. Chứng tỏ nàng ta cũng có tật giật mình.
 
Bất quá nguyên ủy của chuyện này không thể nói ra với Ân quý phi được.
 
"Cô cô, Phong nhi và Thái tử phi cũng chỉ mới gặp qua một lần, làm sao có quan hệ gì được?" Lưu Phong lắc đầu làm như thực sự khó hiểu.
 
Ân quý phi thấy Lưu Phong không giống như đang nói đùa, sắc mặt hào hoãn đi rất nhiều, nhẹ giọng nói: "Phong nhi, ta nhắc ngươi, bất kể ngươi và Thái tử phi trước đây có quan hệ gì hay không thì ngươi cũng nên giữ khoảng cách với nàng ta. Đừng để mắc mưu nàng ta. Nữ nhân này chỉ biết dùng sắc đẹp của mình để mê hoặc, lừa gạt nam nhân. Mấy năm nay có không biết bao nhiêu ngoại thần vì tham luyến sắc đẹp của nàng ta mà rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Ngươi là cháu của ta, ta không muốn để ngươi cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy."
 
Lưu Phong bất giác cảm thấy bực bội. Ân quý phi nói vòng vo nửa ngày thì ra nàng nghĩ mình và Thái tử phi có quan hệ nam nữ. Quan hệ này thực sự không thể xảy ra được. Cho dù hắn có nghĩ đến cũng không dám thực hiện được. Dù sao thì thân thể của hắn bây giờ cũng là cốt nhục của Thái tử phi. Xét theo góc độ của y học hiện đại thì Lưu Phong và Thái tử phi chính là mẫu tử. Trong người của hắn, máu huyết cũng có một phần của Thái tử phi. Nếu hai người có quan hệ bất chánh thì e rằng sẽ là thiên hạ đệ nhất loạn luân.
 
"Cô cô, người nghĩ Phong nhi và Thái tử phi thật sự có quan hệ gì sao? Chúng ta quan hệ rất thuần khiết như một sợi chỉ trắng vậy." Lưu Phong nghiêm nghị nói.