Hi Du Hoa Tùng

Chương 118: Đại ca, làm ơn rên rỉ nhỏ một chút

"Đúng vậy, chính là ta." Lưu Phong cười một tiếng, nói: "Nghĩa muội, sao muội lại ở trong phòng ta? Thanh Nghi và Linh nhi đâu?" Lưu Phong đặc biệt nhấn mạnh hai chữ nghĩa muội, tỏ vẻ quang minh chính đại hóa mối quan hệ của mình và Bạch Vũ, tránh cho nàng truy cứu hành động vừa rồi của hắn.

"Linh nhi ngủ còn Thanh Nghi tỷ tỷ đang tắm."

"Đại ca, người sao còn chưa buông. tay ra?" Bạch Vũ khuôn mặt giận dữ liếc mắt nhìn hắn, con ngươi như muốn bốc lửa.

Lưu Phong lúc này mới nghĩ ra là hai tay mình vẫn như trước nắm chặt hai vú của nàng, vội vội vàng vàng buông tay ra nói lấp liếm: "Nghĩa muội, đúng rồi, thân thể muội phát triển thật nhanh, có điều vẫn chưa dừng lại, cần phải nỗ lực hơn nữa. Tương lai tuyệt đối vượt qua Thanh Nghi tỷ tỷ."

"Ngươi." Bạch Vũ nghe vậy chút nữa đã nhảy dựng lên, bất quá phải cố nén nhịn. Nàng vài ngày nữa vẫn còn phải nhờ vả hắn hỗ trợ.

"Đại ca, người nói muội phải ăn cơm nhiều hơn nữa sao?"
Ta lạy ngươi à! Ngươi cho rằng cái vật này ăn nhiều cơm có thể lớn lên sao? Cái này phải để cho nam nhân thường xuyên vuốt ve mới có thể lớn thêm được. Lưu Phong rất muốn nói cho Bạch Vũ nghe như vậy nhưng xem sắc mặt của nàng không tốt cũng không dám phát ngôn bậy bạ, mà vỗ vỗ vai nàng nói: "Ây, đại ca tin tưởng muội nhất định sẽ phát triển tột bậc, trở thành đại mỹ nhân."

"Đại ca, người đã trở về, muội cũng về phòng đây. Lát nữa Thanh Nghi tỷ về thì huynh nói hộ muội một tiếng." Nguyên là Bạch Vũ tưởng đêm nay Lưu Phong không về nên muốn cùng Liễu Thanh Nghi nói chuyện, ai mà ngờ bị Lưu Phong chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ non. Ài, thực là người tính không bằng trời tính.

Không hổ là người của Bạch gia, thân thể quả nhiên là cũng "bạch" (trắng). Bạch Vũ lúc này quên mất một điều, Lưu Phong mặc dù đã buông tay ra thế nhưng thân thể của nàng qua lớp áo ngủ mỏng manh vẫn lồ lộ hiện ra trước mắt hắn. Lưu Phong tùy ý nhìn là có thể chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể của nàng thật là mãn nhãn.

"Thật sự là trắng quá!"

Thấy Lưu Phong nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình, Bạch Vũ trong lòng đau xót, cặp mắt xin đẹp nhất thời long lanh ngân ngấn nước mắt.

"Bạch Vũ muội muội, sao muội lại khóc? Là ai khi dễ muội?" Liễu Thanh Nghi lúc này đột nhiên tiến vào, thời gian hai người ở chung cũng đã lâu, tình cảm thân thiết như tỷ muội. Bạch Vũ không chịu để Liễu Thanh Nghi gọi nàng là Bạch Vũ tiểu thư.

Bạch Vũ vội vàng quay mặt đi, dấu khuôn mặt thấm nước mắt của mình, bước ra xa giữ khoảng cách với Lưu Phong, cũng không quay mặt lại mà đi ra, vừa đi vừa nói: "Thanh Nghi tỷ tỷ, đại ca trở về, muội về phòng đây."

Nhìn theo bóng Bạch Vũ dần khuất, Liễu Thanh Nghi hỏi: "Công tử, là người khi dễ Bạch Vũ muội muội?"

Nhớ tới chuyện hiểu lầm vừa rồi, Lưu Phong cũng không biết giải thích thế nào, đã trót thì thôi cứ nói thật: "Ta tưởng Bạch Vũ là nàng."

"Ha ha!" Liễu Thanh Nghi từ trong miệng phát ra tiếng cười như trong trẻo chuông bạc nói: "Công tử, người thật là háo sắc, thiếp không tin là công tử không thể nhận ra nghĩa muội của mình, nhất định là người đã cố ý làm chuyện đó."

Trời đất chứng giám, vừa rồi là hắn thật sự nhìn lầm. Nếu không cho dù như thế nào cũng không dám làm bậy, thi triển "ngũ trảo cầm long" như vậy.

"Thanh Nghi thật sự là ta nhìn lầm người mà."

"Hi hi ha ha!" Nhìn Lưu Phong nghiêm trang giải thích, Liễu Thanh Nghi không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn: "Công tử, hì hì Thanh Nghi tin chàng rồi."

"Ha ha, Thanh Nghi của ta thật là sáng suốt." Lưu Phong mỉm cười, ôm nàng vào lòng, song thủ nhè nhẹ vuốt ve làn da mịn màng của nàng nói: "Ta giúp nàng thư kinh hoạt huyết."
Công tử cũng thiệt là. lúc nào cũng xấu xa như vậy, trong lòng thì nghĩ vậy nhưng Liễu Thanh Nghi bề ngoài rất nồng nhiệt hưởng ứng hành động của Lưu Phong, thân thể nàng uốn éo dán chặt, ma sát vào người Lưu Phong, ánh mắt lẳng lơ đưa tình với Lưu Phong, làn môi anh đào tỏa ra từng luồng khí thơm ngọt, nóng ấm lên mặt hắn.

-Công tử, yêu thiếp đi.

Nói xong, bàn tay bé nhỏ của nàng nắm chặt lấy tiểu đệ đệ của Lưu Phong từ từ xoay xoay.
Nam nhân thường khi hành sự mà gặp đàn bà chủ động, đương nhiên sẽ hưng phấn hơn rất nhiều so với đàn bà chỉ biết nằm im như khúc gỗ. Lưu Phong trong lòng hỏa dục bốc lên, không còn nhẫn nại được nữa, một tay dày vò bộ ngực to, căng tròn của thiếu phụ thành thục, một tay nhẹ nhàng chậm rãi du ngoạn xuống dưới hạ thể của nàng.

Liễu Thanh Nghi như có dòng điện chạy qua thân thể, nóng lòng muốn giao phong, rên lên một tiếng, hai chân thon thả nhón lên áp sát vào người hắn, bàn tay nhẹ nhàng điều khiển tiểu đệ đệ tiếp cận cửa động thiên thai.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy, sau khi ăn điểm tâm, Lưu Phong đang muốn tìm Bạch Vũ nói chuyện, không nghĩ ra Bạch Vũ đã chủ động tìm đến hắn.
"Đại ca, muội có việc muốn nói với người." Bạch Vũ thái độ sáng nay đối với Lưu Phong có phần lạnh nhạt, ngữ khí hoàn toàn khách sáo.

"Đúng lúc quá, ta cũng có việc muốn tìm muội." Lưu Phong đã quyết định thừa dịp quan hệ của hai người vẫn chưa quá xấu, vả lại nàng vẫn còn phải nhờ vả hắn thì nói luôn chuyện Tam Phân Quy Nguyên Đan với nàng. Thật ra thì hắn cũng không phải là quá tham lam đối với vật này mà chỉ vì hắn muốn thực hiện di nguyện của Chu Phong (chủ nhân của thân thể), muốn vậy hắn phải có thực lực cường đại, Tam Phân Quy Nguyên Đan có thể giúp hắn tu vi đại tiến, đương nhiên hắn cũng phải động tâm một chút.
Lady first. Lưu Phong mỉm cười nói: "Muội nói trước đi."
"Cái này. kia. à. ừm" Bạch Vũ hai ba lần mở miệng ra nhưng không biết phải nói như thế nào.
"Ăn đi, ăn nhanh lên một chút, ta phải mất rất nhiều công sức mới bắt được mấy con sâu cho ngươi ăn đó" Cách đó không xa Tiểu Linh nhi đang sức dụ dỗ Phi nhi ăn, nhưng con chim này tựa hồ đối với mấy con sâu này không có hứng thú, nhất định không ăn.
Quả nhiên là thần điểu, không thèm ăn sâu như mấy con chim thông thường. Lưu Phong ngẫm nghĩ mà bật cười. Sau khi hắn sống lại, vận khí quả nhiên là không tệ, ngay cả thần điểu vốn tưởng đã tuyệt chủng hắn cũng nhặt được, thật sự là quá may mắn.
Bạch Vũ thấy Lưu Phong đang nhìn Tiểu Linh nhi, nhân cơ hội nói: "Đại ca, buổi tối. các người có thể bớt ồn ào được không? Tối hôm qua Linh nhi mấy lần đã bị âm thanh. kia làm tỉnh giấc."
"Tiểu Linh nhi, Phi nhi là thần điểu, nó không thích ăn sâu đâu." Lưu Phong lúc này đang mải mê quan sát một người một chim đằng kia.
Tiểu Linh nhi một tay nắm lấy cánh của Phi nhi, xoay người lại tức giận nói: "Chim thần cũng là chim, mà chim thì phải ăn sâu, trừ phi là ca ca nói sai."
Chim thần cũng là chim! Kinh điển thật, ta như thế nào cũng không nghĩ ra câu này. Bất quá con chim này không ăn sâu là thực tế hiển nhiên.
"Đại ca, người không nghe ta nói chuyện sao?" Bạch Vũ thấy Lưu Phong lơ đãng, tức giận nói.
"A!" Lưu Phong lúc này mới phục hồi tinh thần, hỏi: "Tiểu muội, muội nói cái gì vậy?"
Té xỉu, Bạch Vũ lúc này chỉ muốn cho Lưu Phong một đấm ngay mặt, phải biết rằng câu nói khi nãy của nàng đã phải mất rất lâu mới thốt ra được.
Quên đi, muốn ban đêm ngủ ngon thì nhất định phải nói ra.
"Đại ca, người cùng Thanh Nghi tỷ buổi tối có thể giảm đi thanh âm. kia không, ồn ào như vậy Linh nhi bị đánh thức rất nhiều lần." Nói ra một hơi, Bạch Vũ phát hiện trống ngực mình đang đập thình thình.
Lưu Phong lúc này mới hiểu được ý tứ của nàng. Bạch Vũ muốn nói hắn cùng Thanh Nghi sau này hành sự nên nhỏ giọng một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Bất quá Lưu Phong nghĩ Linh nhi bị đánh thức xem ra có chút không hợp lý. Khoa học đã chứng minh một tiểu hài tử khi ngủ thường ngủ rất say, có khi nói chuyện sát tai cũng không thể đánh thức nó. Cho nên người bị đánh thức nhất định là Bạch Vũ. Nàng đang ở lứa tuổi thanh xuân. Âm thanh nam nữ hoan ái rên rỉ phát ra đối với nàng quả thực là có tác động rất lớn.
Lưu Phong gật đầu, tỏ vẻ sau này mình sẽ chú ý điểm này.
"Ây!" Bạch Vũ đỏ mặt hừ một tiếng, không nói gì nữa
"Tiểu muội, chuyện của muội đã nói xong, bây giờ đến chuyện của ta. Đi vào phòng muội rồi nói." Sự việc quan trọng, Lưu Phong cũng không muốn đứng ngoài khuôn viên mà nói, tránh để cho tứ sư tôn biết được. Tam Phân Quy Nguyên Đan đối với người tu chân mà nói thì cực kỳ quý giá.

Bất quá Bạch Vũ lại hiểu lầm hắn, e là hắn lại muốn như đêm qua, thi triển ngũ trảo cầm. "nhũ" của nàng. Bạch Vũ không đồng ý nói: "Nói cái gì thì nói ở đây cũng được mà."
Quả nhiên là nghi ngờ nhân phẩm của ta. Lưu Phong cảm thấy buồn bực. Bất quá suy nghĩ lại thì hành động đêm qua của hắn mà muốn nàng tin tưởng thì cũng thật là khó. Nhưng việc hôm nay tuyệt không thể đứng đây mà nói được.
"Tiểu muội, muội đừng hiểu lầm. Hôm nay huynh và muội sẽ nói về một chuyện rất quan trọng, có liên quan đến sự việc giữa Ma giáo và Bạch gia của muội." Lưu Phong nghiêm trang nói.

Bạch Vũ do dự một chút cuối cùng cũng đồng ý theo hắn vào phòng.

Tiểu Linh nhi thấy Lưu Phong và Bạch Vũ người trước người sau đi vào phòng, trên mặt xuất hiện vẻ bất mãn, cầm cánh Phi nhi đem nó đi theo. Liễu Thanh Nghi thấy thế vội vàng bước đến ôm lấy Tiểu Linh nhi, nghiêm mặt nói: "Linh nhi, đại ca ca và Bạch Vũ tỷ tỷ có chuyện trọng yếu phải bàn luận, ngươi không được hồ đồ."
Tiểu Linh nhi bĩu môi, ý không vui nói: "Không phải là đại ca ca, mà là ba ba, ba ba đã đáp ứng làm cha của Linh nhi."

Đi vào phòng, Bạch Vũ vội vàng hói: "Đại ca, có chuyện gì vậy? Hay là Ma giáo không chịu tha cho muội?"


Ma giáo không buông tha cho ngươi là chuyện đương nhiên. Lưu Phong gật đầu nói: "Ta từ miệng của Thánh sứ Ma giáo mà biết được một tin tức. Ma giáo sở dĩ muốn đối phó với Bạch gia là vì Bạch gia của muội hiện đang có một bảo bối."

"Bảo bối?" Bạch Vũ có chút khó hiểu, nàng nhớ lại Bạch gia của mình trừ vàng bạc châu báu ra thì làm gì còn cái gì quý giá nữa đâu.

Tiểu nương bì thật là đáo để, giờ phút này mà vẫn không chịu nói thật. Lưu Phong tiếp tục nói: "Đúng vậy, chính là vì bảo bối mà Ma giáo muốn đối phó với toàn gia nhà muội. Nếu muội giao bảo bối này ra, tự nhiên Ma giáo sẽ không làm khó dễ muội nữa.

Bạch Vũ cẩn thận suy nghĩ nhưng không thể nào nghĩ ra Bạch gia có vật gì được gọi là bảo bối mà làm cho Ma giáo thèm thuồng như vậy.

"
Đại ca, muội thật sự không biết Bạch gia có bảo bối gì cả." Bạch Vũ thống khổ nói: "Nếu Bạch gia quả thật là có bảo bối thì cha muội và ca ca đã sớm giao ra, cần gì phải uổng phí tính mạng như vậy được." Nhắc đến cha và ca ca, Bạch Vũ nhất thời thương tâm lại trỗi dậy, cắn răng nói:

-Đừng nói là không có bảo bối mà cho dù có đi chăng nữa muội cũng không giao cho Ma giáo, có bản lãnh thì giết luôn ta đi.
"
Tiểu muội, trước hết đừng quá kích động." Lưu Phong thấy vậy liền đoán Bạch Vũ thật sự là không biết Bạch gia có một khỏa Tam Phân Quy Nguyên Đan.
"
Tam Phân Quy Nguyên Đan?" Lưu Phong trực tiếp nói thẳng ra.
Tam Phân Quy Nguyên Đan? Bạch Vũ tựa hồ biết vật này, khóe miệng xuất hiện một nụ cười thống khổ, mặt thất thần: "
Cha, ca ca, các người thật sự là chết oan. Sớm biết đồ vật này Ma giáo muốn lấy thì ta đã giao ra rồi, cần gì hai người phải hy sinh tánh mạng như vậy. ?" Nói xong Bạch Vũ lấy từ cổ ra một một khối trang sức bằng bạch ngọc, nhìn Lưu Phong nói: "Đại ca, đừng nói gì nữa, muội biết huynh cũng muốn vật này. Muội sẽ cho huynh."

Thật là uổng phí bày vẽ tâm cơ, Lưu Phong thật không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, đưa tay ra như muốn cầm lấy: "
Tiểu muội, muội yên tâm, kể từ ngày hôm nay Ma giáo đến đây thì huynh sẽ nhận hết trách nhiệm."

Bạch Vũ khuôn mặt lạnh lùng nói: "
Đại ca, vật này có thể cho huynh nhưng huynh phải làm cho muội ba việc, nếu không cho dù chết muội cũng không giao vật này cho huynh."

Dể dàng vậy sao? Hay là ả đang lừa ta? Hơn nữa ta làm thế nào có thể biết được đây chính là một khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan?

Bạch Vũ như nhìn thấu được lòng dạ của hắn, nàng vội nói: "
Đại ca sợ muội lừa huynh hay sao? Muội có thể lấy danh nghĩa phụ thân và ca ca ra thề đây chính là Tam Phân Quy Nguyên Đan."

Xem ra là ả không lừa ta, dám lấy vong hồn phụ thân và ca ca ra thề không phải là chuyện giả được. Cổ đại và hiện đại cơ bản không giống nhau. Tại thời cổ đại này lời thề rất được trọng thị. Đem danh nghĩa của thân nhân ra thề tất không thể là giả dối.

Bất quá Lưu Phong vẫn cảm thấy kỳ quái. Tam Phân Quy Nguyên Đan là một loại đan dược, sao lại có hình dáng cổ quái như vậy? Nó là một khối ngọc cứng rắn, cho dù miễn cưỡng nuốt vào bụng thì cũng không thể nào tiêu hóa được


"
Đại ca, cái vật trang sức bằng bạch ngọc này chính là từ thượng tổ truyền xuống chính thị là Tam Phân Quy Nguyên Đan, còn về cách sử dụng như thế nào thì muội cũng không biết." Bạch Vũ nghiêm mặt nói.

Trước hết hãy thu lấy nó đã rồi tính. Lưu Phong vội vàng nói: "
Tiểu muội nói đi, muội có điều kiện gì? Vì sự an toàn của muội cho dù có ra ba mươi cái điều kiện ta cũng đáp ứng." Nói vậy nhưng trong lòng hắn thầm tự an ủi ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.

"
Không cần đến 30 điều kiện, chỉ cần ba điều là đủ." Bạch Vũ cắn môi nói.

Ba điều kiện? Nhắc đến ba điều kiện hắn lại nhớ đến Trương Vô Kỵ cũng từng đáp ứng Triệu Mẫn ba chuyện. Mặc dù cuối cùng hai người vẫn kết mối lương duyên nhưng vì ba điều kiện này mà Trương Vô Kỵ cũng gặp không ít phiền toái. Mình thì không hy vọng xa vời có thể cùng tiểu nha đầu này kết mối lương duyên, chỉ hy vọng điều kiện của ả đừng quá khó là được.
"
Đại ca người nghe kỹ đây. Việc thứ nhất."