Hỉ Doanh Môn

Chương 168: Tri kỷ

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn


"Ôi chao chao, hai vị tỷ tỷ, thật xa đã nghe thấy hai người các ngươi ồn ào không ngớt. Mọi người đều là tỷ muội, ầm ĩ thành cái bộ dạng này rất khó coi, thôi đi, thôi đi, chớ để Hoa ma ma nghe được, lại bị chịu phạt." Mai Tử cầm một đĩa đậu hủ thúi đứng ở cửa, cười hì hì xem náo nhiệt, "Tử La tỷ tỷ, nghe nói tỷ một chút đồ cũng ăn không vô, ngay cả thuốc cũng phun ra, muội muội thật là lo lắng."


Hai hồ ly tinh! Tử Lăng hầm hừ phất tay áo bỏ đi, Tử La nhìn Mai Tử nặn ra một nụ cười: "Tạ muội muội quan tâm, ta đã rất tốt, bản thân ngươi đi làm việc của ngươi đi." Chóp mũi thoảng qua mùi hôi thối đặc trưng của đậu hủ, không khống chế được sinh ra ghê tởm.


Mai Tử lại không bỏ qua bưng cái đĩa đến gần trước giường nàng ta, dùng chiếc đũa khẩy nát miếng đậu hủ thúi, lắc lư trước mặt nàng ta, cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ xem miếng đậu hủ thúi này, có vừa chưa? Sáng nay nãi nãi nói muốn ăn, muội muội mò không ra không biết có vừa hay chưa, xin tỷ giúp một tay xem một chút."


Mùi thúi của đậu hủ kia cứ từng đợt từng đợt chui vào trong lỗ mũi Tử La, thúi đến làm cho dạ dày nàng ta cuồn cuộn một trận, "Được rồi, đã vừa rồi......" Còn chưa kịp nói dứt lời, nàng ta đã thật nhanh úp đến mép giường, một ngụm phun ra ngoài.


Mai Tử tay mắt lanh lẹ, đã sớm nhảy đến chỗ an toàn, cũng không chán ghét, cứ nhìn nàng ta ói thuốc cháo… sạch sẽ, ngay cả mật vàng cũng đều muốn nôn ra ngoài, đứng đắn đi tới vỗ lưng giúp nàng ta: "Thật khổ mà, ăn không vô cũng không cần gượng chống, ăn ít một chút, mới có thể tiêu hóa...... Đáng thương, lại ăn cái gì cũng không vô, ăn cái gì ói cái đó...... Aiz....."


Tử La kìm nén nước mắt rơi ra, đột nhiên nhớ đến một chuyện, chỉ vào Mai Tử nói: "Ngươi hại ta......"
Mai Tử khoa trương che miệng lại: "Tỷ tỷ nói gì? Đừng nói lung tung, bị người nghe thấy không phải chuyện đùa đâu."


Tử La càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình: "Là ngươi cho ta uống bát canh gừng kia......" Nếu không nàng ta như thế nào lại bệnh đến vô lực như thế?


Nhắc tới canh gừng, Mai Tử cười nhạo: "Ngươi đi tố cáo ta đi, bò đến trước mặt đại gia và nãi nãi khóc lóc kể lể đi. Nói ta ám hại ngươi, ừhm, ngươi còn có thể vu cáo lên nãi nãi, đại gia nhất định đau lòng ngươi lắm đó. Tỷ tỷ à, đừng có cho là người khác không biết, người chạy đi sát vách báo tin là ai."


Tử La giận đến thở hổn hển: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người!"


"Chậc, kích động cái gì? Ta có nói là ngươi sao? Nhớ uống nhiều thuốc, ăn nhiều cơm, sớm khỏe lại một chút, đỡ phải để ta và Tử Lăng như ý nguyện." Mai Tử khẽ cười nghênh ngang rời đi, lại để lại cái đĩa đậu hủ kia ở trong phòng.


Mùi đậu hủ thúi xông đến làm Tử La liên tục choáng váng bồn nôn, lại gọi người đến phục vụ nàng ta, nhưng tiểu nha hoàn Minh Phỉ cho nàng ta đã sớm bị Tử Lăng sai ra ngoài, Tử Lăng nghe cũng không thèm để ý tới nàng ta, cho nên kêu đến chết cũng không có nữa cái bóng người xuất hiện, chỉ đành phải mờ mịt thϊế͙p͙ đi.


Cũng không biết qua bao lâu, Tử La cảm thấy khô nóng khó chịu, chợt thấy trên mặt một luồng mát mẻ, khó khăn mở mắt, trước mặt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của Đan Hà. Đan Hà vắt một tấm khăn đắp lên trên trán cho nàng ta, cười nói: "Ngươi đỡ hơn chút nào không? Nãi nãi đưa Ngũ công tử trở về nhà mẹ, trước khi đi phân phó ta tới thăm ngươi một chút, đây là làm sao vậy, trong phòng nửa cái bóng người cũng không có."


Tử La vội nhìn về phía cái đĩa đậu hủ thúi trên cái bàn kia, lại phát hiện đã sớm không còn tung tích. Tường sập chúng nhân đẩy, nhất triều Thiên Tử nhất triều thần (*), trong lòng nàng ta một trận chua xót, nghiêng mặt sang một bên yên lặng rơi lệ. Chợt nghe một tiểu nha hoàn ở gian ngoài gọi: "Đan Hà tỷ tỷ, đại gia trở lại, nhanh đi phục vụ."


(*) Ý chỉ người một khi thất thế hoặc gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người thừa cơ đả kích anh ta, khiến cho anh ta hoàn toàn suy sụp.
Đan Hà vội bảo tiểu nha hoàn kia: "Ngươi đi vào, coi chừng chăm sóc La tỷ tỷ một chút." Đứng dậy vội vàng bước đi.


Tiểu nha hoàn kia vào phòng, thả tay xuống không tự nhiên nói: "Tử La tỷ tỷ, ngươi muốn ta làm cái gì?" Thấy Tử La xoay mặt không để ý tới, cũng không dám nói lời nào, liền một mực đứng tại chỗ như khúc gỗ.


Không lâu sau, Mai Tử bưng một cái đĩa thủy tinh đi vào, vừa để cái đĩa xuống bàn, liền chỉ vào hai miếng dưa hấu bên trong cười nói: "Đại gia nghe nói tỷ ăn không vô thứ gì, thưởng cho tỷ hai miếng dưa thử một chút, xem có thể ăn vô hay không? Nếu muốn ăn, ta đỡ tỷ ngồi dậy ăn?"


Tử La quay đầu lại, liền thấy dưa hấu trong đĩa thủy tinh xanh đỏ rõ ràng, mùi thơm đặc hữu trong veo ngửi thấy rất dễ chịu. Mai Tử thấy nàng ta nhìn chằm chằm dưa hấu không tha, cười lạnh một tiếng, chỉ vào tiểu nha hoàn kia: "Ngươi đút cho Tử La tỷ tỷ ăn dưa hấu, ăn xong rồi đi đến chỗ đại gia nơi đó thưa lại!" Quạt quạt cái khăn, "Trời hôm nay thật nóng, ta phải nhanh đi về, về trễ, dưa đại gia thưởng cho sẽ bị mấy người Đan Hà các nàng phân chia hết."


Tâm tình Tử La vừa tốt lên một chút, lập tức lại buồn bực, miếng dưa ăn vào trong miệng cũng không còn thơm ngọt như trước nữa. Tiểu nha hoàn kia thấy nàng ta cau mày, vội cười nói: "Tử La tỷ tỷ thật là có phúc, nãi nãi nhớ tới, đại gia cũng nhớ tới."


Tử La hé miệng không nói, bọn họ đều muốn đuổi nàng ta ra ngoài, nàng ta sẽ không để cho bọn họ toại nguyện!


Nàng ta hầu hạ Cung Viễn Hòa nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chàng ấy là người như vậy, ngoài miệng không nói, nhưng nàng ta biết chàng ấy luôn nhớ đến tình xưa. Nếu không sẽ không nghĩ tới đổi đại phu khác cho nàng ta, lại thưởng dưa cho nàng ta ăn. Chỉ cần chàng ấy không mở miệng để cho nàng ta đi, nghĩ đến Thái Tam cũng không dám đuổi nàng ta. Thuần thục ăn dưa hấu, cảm giác cả người tỉnh táo hữu lực hơn chút ít, liền vịn đầu vai tiểu nha hoàn ngồi dậy, nói: "Ngươi đi phòng bếp lấy cho ta chút cháo."


Trong phòng bếp cũng không có chậm trễ, rất nhanh tiểu nha hoàn bưng cháo về, Tử La ăn được một nửa, lại phát hiện ở trong bát cháo có một con ruồi chết xanh mơn mởn. Tử La ngẩn người, tái mặt nhìn về phía tiểu nha hoàn kia, tiểu nha hoàn kia bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch: "Không phải ta."


Lời còn chưa dứt, Tử La đã ói như điên. Nghỉ được một chút, nàng ta mới ngẩng đầu nhìn tiểu nha hoàn đang đờ ra: "Ngươi đỡ ta ngồi dậy."


Tiểu nha hoàn kia thấy sắc mặt nàng ta tái xanh, trong mắt như muốn phun lửa, không dám không đỡ, bởi vì thấy áo nàng ta xốc xếch, tóc rơi tứ tung, nên có lòng tốt nói: "Tỷ tỷ muốn đi đâu, lấy ít nước rửa mặt, chải đầu, được không?"


Tử La lạnh lùng lắc đầu: "Không cần." Gượng chống xuống giường, tựa vào trên người tiểu nha hoàn đi đến chánh phòng. Cứ bị giày vò như vậy, cái bệnh này của nàng ta chắc là không tốt lên được, nhưng cho dù bị chuyển đi ra ngoài, nàng ta cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.


Tuy là gần tối, gió bên ngoài vẫn có chút nóng, ở phía chân trời vài đám mây như mạ vàng trôi lơ lửng, trong sân hoa Tử Vi nở, ở trong gió lung lay sinh động, nhìn qua rất mỹ lệ. Tử La làm như không thấy, đi ba bước nghỉ một hơi, rất khó khăn đến được bên ngoài chánh phòng, bên ngoài rèm một đứa nha hoàn cũng không thấy, trong chánh phòng truyền ra một tràng tiếng cười, chính là Cung Viễn Hòa và Đan Hà, Bạch Lộ.


Tử La có chút hoảng thần. Cắn răng, muốn mở miệng, chợt nghe có người sau lưng kinh ngạc nói: "Tại sao ngươi tới đây?" Lại là Hoa ma ma dẫn theo Mai Tử đứng ở hành lang, trong tay Mai Tử còn bưng chén kẹo hạt sen.
Tử La thấy Mai Tử, trong mắt phóng ra căm hận mãnh liệt, nhào tới ôm chặt Hoa ma ma, la lớn: "Ma ma cứu mạng!"


Hoa ma ma tức giận nói: "Sao lại nói như thế? Êm đẹp, ngươi không nằm dưỡng bệnh, lại cứ bù xù chạy khắp nơi như vậy, còn nói không đầu không đuôi cái gì, điên hay sao vậy?"


Đang lúc nói chuyện, mắt Tử La đã trợn trắng lên, lung lay ngã xuống đất, đưa tới một trận kinh hô. Đã được như ý nguyện, Cung Viễn Hòa từ trong phòng đi ra, cau mày nói: "Đây là thế nào?"


Minh Phỉ từ Thái gia trở lại, vào cửa đã cảm thấy không khí khác lạ. Đan Hà chờ tại cửa chủ viện, nhìn thấy nàng và Kim Trâm đi tới liền vội vàng nghênh đón, nhỏ giọng nói: "Nãi nãi, đại gia muốn đuổi Tử La và Mai Tử ra ngoài đấy ạ."


"Tại sao?" Minh Phỉ lấy làm kinh hãi, là đuổi ra ngoài, mà không phải đưa đi.


Đan Hà nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn về phía chánh phòng, nhanh chóng kể vắn tắt lại chuyện đã xảy ra một lần, nói: "Tử La nói Mai Tử ức hϊế͙p͙ nàng ta, muốn hại chết nàng ta, Mai Tử không thừa nhận, nói Tử La là ăn đồ không vô, sợ bị chuyển đi ra ngoài mới nói bậy, lại để cho Tử Lăng tới làm chứng, cũng không biết nói như thế nào, nói qua nói lại liền dính đến người, đại gia phát hỏa, định đuổi hai người các nàng đi. Lúc này đều giam giữ ở trong phòng, nói là sáng sớm ngày mai sẽ đưa đi."


Minh Phỉ cất bước vào chánh phòng, Cung Viễn Hòa đang nằm nghiêng trên giường La Hán đọc sách, nhìn thấy nàng đi vào, để sách trong tay xuống nói: "Như thế nào, trong nhà liệu có chuyện gì cần chúng ta giúp một tay không? Nếu mẫu thân nàng bận quá, ta cũng có thể xin nghĩ hai ngày.


Minh Phỉ thấy vẻ mặt hắn không có dấu hiệu gì không vui, nhận lấy khăn Bạch Lộ đưa lên, cười nói: "Nàng ấy cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, có ta giúp nàng ấy chăm Hoa ca nhi, nàng ấy có thể bố trí xong."


Cung Viễn Hòa gật đầu một cái: "Nàng định tặng gì thêm trang cho Tứ muội của nàng?"


Minh Phỉ bảo Kim Trâm mở cái rương bưng một cái tráp đựng một bộ đồ trang sức ngân châu mới làm ra: "Một đôi trâm cài, một đôi kẹp tóc, một đôi vòng tay, một đôi khuyên tai, tốn tám mươi lượng bạc. Chàng thấy thế nào?"


Bất quá chỉ là cho xong việc mà thôi. Cung Viễn Hòa cười nói: "Dầu gì cũng là muội tử của nàng, lại vừa là nàng dâu biểu đệ sát vách, cho thêm vào một chút."
"Không sao, chúng ta nghèo mà." Minh Phỉ đậy cái tráp lại, chủ động hỏi hắn: "Tử La và Mai Tử là chuyện gì xảy ra?"


"À, lúc này mới có mấy ngày, liền làm ầm ĩ thành cái bộ dạng kia, vốn là muốn giữ họ lại sau này làm quản sự đắc lực, cuộc sống cũng tốt hơn, nếu đợi không được, thì dứt khoát sớm đuổi đi ra ngoài, cho đỡ khỏi ngột ngạt." Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói, "Tử La tạm thời sẽ để cho nàng ta đi đến trang tử nuôi chó kia của chúng ta dưỡng bệnh, nơi đó nàng ta sẽ được yên tĩnh, cũng không có ai ức hϊế͙p͙ nàng ta; Mai Tử, ta muốn hỏi ý của nàng là, đưa đến trang tử hồi môn kia của nàng được hay không?"


Nghe ý tứ trong lời nói này, người bất kể như thế nào đều nhất định phải đưa đi. Mỗi người đánh năm mươi hèo, ai cũng không tránh được, đây là cảnh cáo mọi người đây mà. Minh Phỉ xấu hổ nói: "Đều là ta không quản tốt việc nhà, để chàng bận tâm rồi."


Cung Viễn Hòa thở dài một cái: "Nàng lại nghĩ đến đâu vậy, ta đây đều là vì nàng mà suy nghĩ. Tâm tư hai người kia đều quá nặng, không thích hợp giữ lại ở bên cạnh lâu dài. Nàng đuổi Tử La, thế nào cũng có người có nói ra nói vào, nói nàng không chứa được người, đuổi Mai Tử, lại sẽ đắc tội kế mẫu của nàng. Ta tới làm người xấu này, là muốn cho nàng vui vẻ, không phải bảo nàng tới nói với ta cái này. Nếu nàng cảm thấy lúc này đuổi Mai Tử đi sẽ làm cho người ta khinh thường nàng, thì tạm thời giữ nàng ta lại một khoản thời gian nữa thế nào?"


Nói chuyện một buổi xong Minh Phỉ không nói ra được tư vị gì, chỉ có thể ngước mắt nhìn hắn: "Chàng vì ta mà suy nghĩ, ta có thể nào không suy nghĩ cho chàng? Chàng sắp xếp làm sao cũng được, ta không có ý kiến." Hiện tại Tử La có kết quả này, nàng không thoát khỏi liên quan, Mai Tử có thể làm đến nước này, cũng có quan hệ đến nàng nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng thái độ của Cung Viễn Hòa cũng ngoài dự liệu của nàng, chưa chắc hắn không biết dụng ý của nàng trong đó, nhưng hắn không có vạch trần, mà xuôi theo giúp nàng đạt được mục đích, nàng còn có thể nói gì?


Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười, kéo nàng qua: "Lão gia tử đồng ý viết thơ cho phụ thân, đến lúc đó ông ấy cũng sẽ ra mặt."
Tất cả chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ cơ hội.