Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 5

Sau khi chọc giận Văn Khánh ở nhà hàng Bào Ngư, Lâm Tinh cảm thấy ngượng suốt một đêm. Sáng hôm sau tâm trạng ổn định, tự mình giải thoát. Cô sắp hai mươi mốt tuổi, nói chung đấy là tuổi con gái ăn chưa no lo chưa tới. Bạn bè của cô đều thế này: muốn thành người lớn nhưng lại không chịu từ bỏ ảo tưởng, muốn độc lập tự chủ nhưng thực tế vẫn phải dựa vào người khác, được nếm trải cuộc sống bình dị nhưng lại mong chờ sự đột biến... Đấy là lúc con gái dao động bất định hơn con trai. Nhưng Lâm Tinh hai mươi mốt tuổi chừng như đã định hình. Từ lâu cô cho rằng mình đã thành người lớn, vừa hăng say vừa thành thạo, biết kiềm chế.

Cái hăng say của cô thể hiện ở chỗ muốn làm gì phải làm bằng được, làm gì cũng tự tin. Cái thành thạo thể hiện ở chỗ, đối với tương lai không thích những quy hoạch chi tiết và những mơ ước cụ thể. Cuối cùng tương lai đi về đâu có trời mới biết, quan trọng là phải nắm vững thái độ đối với cuộc sống hiện tại, làm tốt mọi việc trước mắt. Thái độ sống của cô kiên cường và tự tin như sắt thép, đồng thời giữ gìn một chút đạo lý cơ bản. Ưu thế của cô là, quen với cô đơn.

Vì cô không cha không mẹ, không anh chị em, thậm chí không có cả thân thích để thường ngày lại qua. Cho dù rất nhiều người ở lứa tuổi như cô vẫn chưa thoát khỏi sự cai quản của bố mẹ, chán ghét sự quan tâm của bố mẹ, nhưng có hoặc không có vẫn khác nhau, bởi bố mẹ và gia đình luôn luôn là chỗ dựa tinh thần.

Ở đại học, bạn bè và thầy giáo đối tốt với Lâm Tinh. Cô có vô số bạn bè. Nhưng bạn là gì? Quân tử giao lưu nhạt như nước lạnh, cuối cùng vẫn là bản thân đối diện với tất cả. Đến lúc ấy cô đơn trở thành tài sản riêng.

Sự từng trải và môi trường sống tạo nên tâm thái lý trí, cũng khiến cho toàn bộ chương trình đại học, với môn tâm lý học cô có tiếng nói riêng. Tâm lý học không làm cho tâm hồn yên tĩnh và tê dại mù quáng như tôn giáo, mà khiến nội tâm con người chứa chan ánh sáng khoa học. Tâm lý học đánh giá cô đơn khiến con người phấn chấn, ví dụ nó cho rằng con người cô đơn luôn luôn chuyên chú vào công việc, điều ấy rất được Lâm Tinh đồng tình. Trong thời đại này, hiếm có một cô gái xinh đẹp vùi đầu đọc sách và chăm chỉ làm việc. Cãi nhau với Văn Khánh, cô càng thấy chỉ có làm việc cuộc đời mới thật sự đẹp. Cho nên, sau hôm ăn cơm ở nhà hàng Bào Ngư, cô chủ động xin tòa soạn được nghỉ, mua vé tàu đi Cát Hải vài hôm. Tuy chỉ mua được vé giường cứng, nhưng cô vẫn hăng hái chuẩn bị đi. Theo kế hoạch, cô sẽ hoàn thành toàn bộ tài liệu phỏng vấn, bởi trụ sở chính của tập đoàn Trường Thiên ở đấy, và ở đấy cũng là nơi khởi nghiệp của tập đoàn này.

Từ cô đơn, thế thủ chuyển sang chuyên chú sự nghiệp, có thể nói, mất cái này được cái khác, điển hình cho việc biến cái xấu thành cái tốt. Cho nên, trưa hôm sau, Văn Khánh gọi điện cho Lâm Tinh, cô chưa biết chuyện xấu tốt ra sao. Cô không về, gọi suốt một ngày, cô vẫn không về. Nhưng nhịn mãi, nhịn mãi, nhịn không nổi, đến tối, Văn Khánh đến gõ cửa nhà Lâm Tinh, cô mới nhận ra rằng cô đơn cũng rất dễ bị đổ vỡ.

Lâm Tinh mở cửa, không dám nhìn thẳng vào Văn Khánh. Cô không biết ánh mắt Văn Khánh phải chăng đủ để cô từ bỏ thế thủ. Văn Khánh bước vào, giống như không có điều gì xảy ra, tự mình rót nước uống, sau đấy mở tủ lạnh như tìm gì trong đó. Lâm Tinh vênh mặt, quay người, đến bên bàn sắp xếp mọi thứ trên mặt bàn, bắt đầu mềm lòng, nhưng vẫn chờ Văn Khánh lên tiếng.

Văn Khánh đóng cửa tủ lạnh, “bốp” một tiếng bật nắp lon Coca Cola, nói: “Em có biết hôm nay anh làm gì không? Anh ra sàn chứng khoán thật đã đời, mua hẳn hai trăm ngàn.”

Cho dù đó là chuyện mà Lâm Tinh rất không thích, nhưng khẩu khí của Văn Khánh làm cho cô sững sờ.

“Hai trăm ngàn?”

“Một trăm năm mươi ngàn của khách, năm mươi ngàn của anh.”

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế, không bán em đi đấy chứ?”

“Em nói nghe buồn cười quá, bán ai thì bán không thể bán em. Tiền anh đi vay. Mẹ cho anh năm chục ngàn, lấy của anh trai tám chục ngàn. Các chị bỏ ra một chục ngàn, cộng với tiền của bạn bè gom góp. Bạn anh chuẩn bị mua xe, anh bảo với nó chậm vài hôm hãy mua, thêm vào đấy là tiền của anh. Đúng là dịp may, mọi người cho rằng cổ phiếu của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên cao rồi, không dám mua vào. Anh nắm được tình hình, mua ngay. Chơi cổ phiếu phải dựa vào thông tin. Những cổ đông nhỏ đều nhìn vào thành tích của công ty, cổ phiếu nào đang giảm giá. Những nhà đầu tư lớn lại cân nhắc xem thực lực của ai mạnh, biết rồi cứ vậy nhắm mắt mà theo. Còn anh, thứ nhất anh không mua công ty. Thứ hai không mua lời lãi, anh mua xu thế.”

Sự thỏa mãn của Văn Khánh hiện ra lời nói và vẻ mặt, Lâm Tinh cười nhạt: “Xem ra bữa ăn tối hôm qua của anh không đến nỗi mất không nhỉ.”

Nói đến bữa ăn, Văn Khánh đắc ý, tiến thêm một bước: “Ông Kim, Tổng giám đốc công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên. Sáng nay anh vừa gọi điện định cảm ơn ông ấy, ông ấy nói chuyện rất lâu với anh, còn mời anh ăn cơm nữa.”

Văn Khánh tỏ ra tiểu nhân đắc chí, nói chuyện với Lâm Tinh vô cùng nồng nhiệt. Lâm Tinh thấy hối hận vì đã mở cửa để anh ta vào, cô nói với giọng đầy ác ý: “Thế à, xem ra em phải xa anh, hễ xa là anh gặp may.”

Văn Khánh cười độ lượng, không thèm để ý đến thái độ của Lâm Tinh: “Tính tình của em càng ngày càng tệ, cứ âm dương quái khí như vậy để làm gì. Ôi, nói với em nhé, bảy giờ tối mai, tại phòng ăn Cái thuyền khách sạn Châu Á, ông Kim đặt phòng, bảo anh đưa em đến, chỉ mời chúng ta thôi.”

Lâm Tinh biết tại sao ông Tổng giám đốc Kim kia lại mời Văn Khánh ăn cơm. Với tiến độ này, chỉ ba hôm nữa sẽ mời một mình cô. Cô không biết Văn Khánh thật sự hồ đồ hay giả vờ hồ đồ. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, bực tức nói:

“Xin lỗi, ngày mai em phải đi Cát Hải, không thể đi với anh.”

“Đi công tác? Thật không? Giúp anh một hôm, không được hay sao?”

“Anh nhìn vé tàu của em đây.”

Văn Khánh bối rối: “Anh giúp em trả vé tàu, em đi muộn một hôm sợ gì. Ông Kim rất bận, ít khi rảnh rỗi. Hơn nữa anh đã nhận lời với ông ấy rồi. Quan hệ với những người như ông này, tín nhiệm là số một...”

Lâm Tinh không nén nổi: “Cái nhà ông Kim ấy, cái đồ Tổng giám đốc chó chết, anh nói với ông ấy, em có bạn trai rồi.” Thấy Văn Khánh định nói gì đấy, cô liền to tiếng cắt ngang: “Không phải là anh!”

Nói đến bạn trai, cuối cùng Văn Khánh tỏ ra phẫn nộ: “Phải rồi, anh chưa hỏi em, tối hôm qua em định làm cái trò gì? Hả? Cái thằng ranh con kia làm nghề ngỗng gì? Hả? Không phải là điếm đực em nhặt được ở đường phố chứ?”

Anh ta nói thật khó nghe. Cuộc cãi vã được nâng cấp: “Tại sao anh nói toàn những lời không biết ngượng như thế?”

“Tôi thế đấy! Hôm qua trước mặt bao nhiêu người, cô làm tôi chẳng còn mặt mũi nào. Cô đưa cái thằng trẻ ranh đến. Trước mặt thiên hạ, cô tỏ ra nồng nhiệt với hắn, cô không ngượng mặt à?”

Lâm Tinh run lên, cố kiềm chế, ra mở cửa. Văn Khánh cũng kiềm chế, không to tiếng nữa. Anh ta hầm hầm bước ra, trước khi bỏ đi không quên nói thêm: “Tôi cho cô thời gian, cứ nghĩ kỹ đi. Cô với hắn định làm trò gì!”

Lâm Tinh đóng sập cửa lại ngay sau lưng anh ta.

Phòng khách yên tĩnh trở lại, Aly và Hân thăm dò, lần lượt từ phòng mình bước ra, giả bộ sợ hãi: “Hai bạn sao thế? Anh ta với đằng ấy sao mà gay gắt vậy?”

Lâm Tinh không có cách nào giải thích, cô thở dài thườn thượt, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Không có chuyện gì. Muộn rồi, các cậu tại sao vẫn chưa đi? Hôm nay không có hẹn hò gì à?”

Aly nói: “Đang định đi, thấy hai bạn cãi nhau, cánh tớ không dám ra.”

Lâm Tinh cười đau khổ, xua tay như xin lỗi, lại như đánh trống lấp. Aly và Hân vừa trang điểm, thay đồ, vừa nói xấu Văn Khánh để bày tỏ sự đồng tình với chủ nhà.

Lại có tiếng động cửa, Lâm Tinh biết Văn Khánh quay lại. Cô hầm hầm quay vào phòng ngủ, khóa ngay cửa. Cô không thèm để ý động tĩnh ở phòng khách, không thèm nghe xem Aly và Hân nói gì với Văn Khánh. Một lúc sau có tiếng gõ cửa phòng ngủ, tiếp theo là tiếng Aly.

“Ra đi, Tinh, có khách đấy.”

Lâm Tinh mở cửa, không ngờ, Ngô Hiểu, anh chàng chơi saxo áo quần sạch sẽ, thẳng nếp, đứng ở phòng khách.

“Anh đến chơi đấy à?”

Ngô Hiểu không biết nói sao, anh chỉ “Hả?” một tiếng.

“Làm sao anh tìm được nhà em?”

“Hỏi thăm bà con chung quanh.”

“Có chuyện gì không?”

“Có chút việc.”

Lâm Tinh cuộn cái áo của Hân để trên sofa, ném trả cho cô ta, như tỏ ý mời Ngô Hiểu ngồi, rồi cô vào bếp lấy nước cho anh. Aly bí ẩn theo vào, khẽ cười: “Này, nếu đằng ấy không coi trọng tiền, người này còn hơn anh Khánh nhiều, rất có mã, xứng với đằng ấy lắm.”

Lâm Tinh trừng mắt: “Tớ đâu cần gì tiền của anh ấy, với lại anh ấy đâu có tiền.” Câu nói của Aly làm Lâm Tinh thêm suy nghĩ. Aly và Hân sắp đi chơi, căn nhà chỉ còn cô và Ngô Hiểu. Trong cái đầu chết tiệt của Aly sẽ nghĩ, hai người thể nào lửa gần rơm cũng bén. Vậy là cô không lấy nước cho Ngô Hiểu nữa, mà ra phòng khách, trước mặt Aly và Hân, nói với vị khách không mời mà đến đang ngồi ở sofa: “Em phải đi ăn tối, sau đấy còn gặp bạn. Anh có việc gì thì chúng ta vừa đi vừa nói.” Lâm Tinh làm như vậy ít ra cũng tránh được cái miệng Aly, sau này đỡ chuyện đến tai Văn Khánh.

Vậy là Lâm Tinh cùng Ngô Hiểu, Aly và Hân xuống lầu. Ngô Hiểu cũng chưa ăn cơm. Họ vào quán cà phê trước mặt cùng ăn mì Italia và bánh Humberger. Ngô Hiểu nói, Hôm qua mình ở đây, trông cửa chờ bạn. Lâm Tinh nói, Vậy à, năm chục bạc có đáng gì. Ngô Hiểu nói, Năm chục cũng không mất, lại còn được một bữa ở nhà hàng Bào Ngư. Lâm Tinh nói, Có gì đâu, đấy là anh giúp em. Hôm nay anh tìm em có việc gì, tại sao không nói? Bỗng Ngô Hiểu đỏ mặt, Mình cũng muốn nhờ bạn giúp một việc. Lâm Tinh hỏi, việc gì? Ngô Hiểu nói: Muốn nhờ bạn sắm vai bạn gái của mình.

Lâm Tinh giật mình.

Rồi cô cười ngay, không ngờ có chuyện trao đi đổi lại với một anh chàng không quen biết. Chuyện thật vớ vẩn, buồn cười.

“Anh cũng bực với bạn gái của anh à?”

“Không, là bố mình giới thiệu cho một cô, mình không thích, nhưng bố cứ ép phải gặp với cô ấy.”

“Bố anh làm gì? Thời đại nào rồi mà còn mối với lái, bao biện thay người khác. Anh không bằng lòng thì ai ép được anh?”

Ngô Hiểu im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Mẹ mình mất rồi, không thể không nghe lời bố. Chuyện công việc, mình đã phải cãi nhau với ông ấy. Phải đến nửa năm, ông ấy không nói chuyện với mình. Bây giờ mình cũng đã lớn, không thể lúc nào cũng cãi nhau với bố. Mình bảo với ông ấy mình đã có bạn gái, hơn nữa tình cảm rất mặn nồng.”

“Em hiểu rồi.”

Lâm Tinh cắt ngang, gật đầu với Ngô Hiểu. Hôm qua được Ngô Hiểu giúp, rõ ràng cô không thể từ chối.

“Em phải làm thế nào?”

“Bố mình không tin, vài hôm nữa mình đưa bạn về gặp ông ấy.”

“Không vấn đề gì, trình độ biểu diễn của em không kém anh đâu. Ngày mai em đi Cát Hải, chờ em về, anh gọi em một tiếng.”

Ngô Hiểu hơi bất ngờ: “Bạn đi Cát Hải à, hôm nay bố mình cũng đi Cát Hải. Vậy chúng ta về Cát Hải gặp ông ấy. Bạn đi chuyến bay nào?”

Lâm Tinh thấy may mắn, tưởng chừng sự việc gần với kết cấu của một câu chuyện. Cô nói: “Em đi tàu.” Cô nói giờ tàu, bỗng nhận ra đi một mình sẽ buồn, có bạn đồng hành càng vui. Lâm Tinh không ngờ Ngô Hiểu lại rất thẳng thắn:

“Mình rất ghét ngồi tàu, thời gian quá dài. Chúng ta cùng đi máy bay, để mình đi lấy vé máy bay.”

Vì chuyện ấy mà mất tiền mua vé máy bay Lâm Tinh cảm thấy tiêu xài có phần quá đáng, chỉ là một màn kịch có cần lãng phí đến thế không? Nhưng thái độ của Ngô Hiểu xem ra rất nghiêm túc, hơn nữa cũng rất kiên quyết hoặc không có ý tính toán gì. Lâm Tinh nghĩ, cho dù cái cậu nhỏ này chịu ngốc ngếch bỏ tiền mua vé máy bay, mình cũng không phải chỉ được hưởng lộc không, có gì không xứng đáng đâu.

Lâm Tinh đã đi máy bay vài lần. Một lần từ ngày còn nhỏ, một ông chú làm ở không quân cho cô đi máy bay vận tải. Cái máy bay ấy vừa già vừa cũ, bay rất nặng nề, chao đảo, người khác nôn nhưng cô không bị nôn. Các chú giải phóng quân trên máy bay đều khen ngợi, từ đấy cô thêm tự tin đi máy bay. Lần thứ hai vào kì nghỉ năm kia, cô lên Ngân Xuyên - Ninh Hạ ăn tết với bố mẹ. Vì không mua được vé tàu về Bắc Kinh, sợ trễ học, bố mẹ phải mua vé máy bay. Đấy là lần đầu tiên cô đi máy bay dân dụng, tuy là máy bay nhỏ, nhưng cảm giác thật tuyệt vời. Tấm vé máy bay ấy cô vẫn giữ, vì ba tháng sau bố cô bị tai nạn giao thông, tấm vé ấy là tặng phẩm cuối cùng của bố.

Sau khi thỏa thuận cùng đi với Ngô Hiểu, giống như lần trước cô nhờ anh giúp, hai người bắt đầu liên minh thiết lập công thủ. Ngô Hiểu nói, Bạn phải nói với bố mình hai ta quen nhau đã lâu, bạn rất yêu mình, nếu thất tình sẽ tự tử. Lâm Tinh cười, Nhưng em không yêu anh. Anh tưởng đẹp trai là có thể hấp dẫn con gái đấy à, nhầm to. Ngô Hiểu nói, Chỉ nhờ giúp thôi, giúp đến cùng. Lâm Tinh nói, Vậy anh giới thiệu qua tình hình gia đình, để em không bị lộ tẩy. Ngô Hiểu như người phụ trách tình báo giao nhiệm vụ cho cấp dưới, nghiêm túc nhưng không kém phần hài hước: Bạn biết mẹ mình đã chết, mình phải sống nhờ vào bố. Quê mình ở Cát Hải. Còn nữa khỏi cần biết. Ngừng lại giây lát, anh nói thêm: Hồi xưa bố nuôi mình, nhưng bây giờ mình tự kiếm sống rồi. Lâm Tinh hỏi, anh sinh ở Bắc Kinh hay ở Cát Hải? Ngô Hiểu nói, Sinh ở Cát Hải, về sau lên Bắc Kinh học đại học Công nghiệp, rồi bỏ học. Lâm Tinh không ngờ cái anh chàng này đã từng học đại học, tỏ ra ngạc nhiên: Tại sao lại bỏ học? Ngô Hiểu thản nhiên trả lời: Vì thích thứ khác, thích âm nhạc. Lâm Tinh gật đầu, hai tay làm động tác thổi kèn, nói: Phải rồi, em biết anh thổi kèn trong phường bát âm chứ gì, nhà nào có đám anh đến thổi giúp. Ngô Hiểu kinh ngạc: Sao bạn biết? Rồi hỏi: Bạn nghe bạn cùng phòng nói lại chứ gì, trước đây bạn ấy thấy mình biểu diễn rồi. Lâm Tinh cố tình hạ thấp: Diễn gì, dừng có vờ vĩnh, cẩn thận đừng có hù dọa em! Thổi kèn ở mấy quán bar hè phố phải không? Khách uống rượu, tán chuyện, nghe nhạc của anh, cũng chỉ làm nền cho các cuộc vui. Ngô Hiểu không bực, anh vẫn rất thản nhiên: Trên thế giới có rất nhiều nhạc sĩ trưởng thành từ biểu diễn ở các quán rượu. Với lại, mê nhạc không cần quan tâm đến tri âm. Lâm Tinh không tranh luận thêm, chỉ thấy chọc giận anh rất vui. Cô biết, anh chơi saxo khá hay, bản nhạc “Hẹn ước nơi thiên đường” làm cô suýt rơi nước mắt.

Ăn xong, Ngô Hiểu không ỷ lại như lần trước, anh vội đứng dậy thanh toán. Lâm Tinh không để anh thanh toán, cô đòi hai người phải A-A. Tối hôm ấy hai người chia tay ở quán cà phê. Sáng hôm sau Lâm Tinh đi trả vé tàu, rồi về thu xếp hành lý, vội vã trang điểm tí chút. Cô hẹn Ngô Hiểu mười hai giờ rưỡi đến đón.