Robert đứng ở mé phòng nhạc, cố không lắng nghe cái cách cô Mayford phá hoại bản nhạc của Scarlatti bằng cây đàn clavico[1]. Nhưng những nỗ lực đầy tính âm nhạc của cô ta không phải nguyên do gây nên cảm giác buồn nôn cuộn lên trong bụng anh.
[1] Loại nhạc cụ tương tự đàn piano được dùng phổ biến vào thế kỷ XVII và XVIII
Buồn cười làm sao khi lương tâm người ta chỉ thức tỉnh vào những khoảnh khắc đáng nguyền rủa nhất.
Anh đã dùng vài ngày vừa qua mơ về việc hủy hoại Victoria. Anh không chắc mình hứng khởi với điều gì hơn một hành động hủy hoại thực thụ. Điều hứa hẹn một mối quan hệ thực sự kích thích, hoặc đơn giản là nhận thức rằng anh đã hạ nhục cô.
Nhưng đêm nay có gì đó đã thay đổi trong trái tim anh. Anh không muốn bất cứ ai nhìn Victoria với sự nhạo báng đầy dâm dục mà anh thấy trong đôi mắt Eversleigh. Và anh đặc biệt cũng không thích mối quan tâm lịch thiệp của gã đại úy đẹp trai.
Và anh biết mình muốn cô ở bên. Bảy năm qua đã cho anh thấy chả có tốt đẹp gì khi không có cô bên cạnh. Anh có thể không hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng anh vẫn muốn có cô trong đời.
Nhưng trước tiên phải giải quyết những vấn đề chen ngang khác. Eversleigh. Sự thật rằng có một người đàn ông khác đang truy đuổi cô trong phòng tranh quả thực là một dấu hiệu xấu. Robert phải đảm bảo rằng Eversleigh sẽ hiểu được anh nghiêm túc ra sao về việc bảo vệ Victoria khỏi những lời đồn ác ý. Hai người đàn ông đã quen biết nhau nhiều năm trời, kể từ lúc họ còn là những thằng nhóc theo học ở Eton. Hồi đó Eversleigh là một tên ác ôn, và giờ thì hắn vẫn chẳng thay đổi.
Robert liếc quanh căn phòng. Cuộc nói chuyện không ngừng của phu nhân Holllingwood làm anh tham dự muộn buổi biểu diễn ngẫu hứng, và giờ thì không thấy bóng dáng Eversleigh đâu cả. Robert đẩy người khỏi bức tường và đi thẳng xuống sảnh lớn. Anh sẽ tự mình tìm thằng khốn ấy và đảm bảo hắn sẽ ngậm miệng.
Victoria cố gắng lên kế hoạch dạy học, nhưng cô không thể nào tập trung. Quỷ tha ma bắt anh. Giờ cô đã tin Robert hoàn toàn nghiêm túc trong chuyện tán tỉnh cô bảy năm trước, nhưng những hành động mới đây của anh mới gọi là xấu xa tột bậc.
Anh đã cố gắng dụ dỗ cô. Tệ hơn, anh làm thế trong căn phòng của một người lạ, khi thừa biết họ có thể bị phát hiện vào bất cứ lúc nào. Rồi anh lại cả gan quấy nhiễu cô trước mặt bà chủ của cô lẫn các vị khách của bà ta. Cuối cùng anh đã đẩy cô vào một tình thế đến trong mơ cô cũng không dám tưởng tượng, buộc cô phải chấp nhận bắt cặp với anh trong bữa tối. Phu nhân Hollingwood sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Victoria nên bắt đầu gói ghém đồ đạc từ đêm nay là vừa.
Nhưng tệ hại nhất là anh lại khiến cô khao khát anh. Với cường độ khiến cô hốt hoảng.
Victoria lắc đầu, cố gắng đánh lạc hướng những suy nghĩ về anh. Cô quay trở lại với kế hoạch giảng dạy, kiên quyết ít nhất cũng phải hoàn thành một phần nhỏ trong tối nay. Neville rất thích thú bài học về màu sắc của họ chiều hôm trước. Có lẽ cô sẽ tiếp tục với màu xanh biển vào ngày mai. Họ có thể dùng trà trong phòng khách sơn màu xanh biển. Họ có thể thảo luận về màu xanh da trời, màu xanh cô ban, màu của nửa đêm và màu bầu trời. Có lẽ cô nên mang một tấm gương để hai người có thể so sánh màu mắt nhau. Mắt của Victoria là màu xanh dương thẫm, trong khi màu mắt của Neville nhạt hơn, gần giống màu măt của Robert.
Cô thở dài, tự hỏi liệu có bao giờ người đàn ông đó chịu rời xa khỏi những suy nghĩ của cô hay không.
Cô lại nâng cuốn sổ tay lên, chuẩn bị đọc các mục của ngày hôm trước. Cô mất cả mười phút nhìn những con chữ mà không thực sự đọc cái gì, rồi một tiếng gõ cửa vang lên.
Robert. Hẳn là anh.
Cô đã quyết tâm lờ đi nhũng lời gọi đó, nhưng cô biết anh sẽ không chịu bỏ đi. Giật tung cửa ra, cô nói: “Tôi đang run hết cả người để đợi nghe lời thứ lỗi vì hành động của ngài đây, thưa ngài”.
Ngài Eversleigh đứng đó với đôi mắt giễu cợt nhưng miệng lại tỏ ra thích thú. “Tôi thấy cô đang chờ người khác. Có lẽ là ngài Macclesfield chăng?”
Mặt Victoria đỏ như gấc vì xấu hổ. “Không, tôi không phải đang chờ anh ta. Nhưng tôi...”
Hắn bước qua cô, bỏ lại cô đứng đó cạnh cửa.
“Đóng lại đi”, hắn trầm giọng yêu cầu.
“Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài?”
“Cánh cửa.”
Cô không làm gì được ngoại trừ chớp mắt, rồi dần dần chợt nhận ra cô đang ở trong một tình thế vô cùng xấu. Cô toan tiến về phía hành lang, không dám chắc mình có thể chạy trốn khỏi hắn nhưng vẫn sẵn sàng thử.
Dù vậy hắn di chuyển như một con mèo, và trước khi cô kịp hành động, hắn đã sập cửa lại và tỉnh bơ dựa vào đó. “Cô là một cô nàng vô cùng xinh đẹp”, anh ta nói.
“Tôi cho rằng ý tưởng của ngài sai rồi, thưa ngài”, cô nói nhanh.
Hắn tiến lên trước, đuổi theo cô. “Tôi tự hào là người luôn sáng suốt.”
“Không phải, ý của tôi là… Ngài Macclesfield… Tôi và anh ta... Chúng tôi...”
Hắn chạm vào má cô. “Macclesfield có thích kiểu phản kháng ngây thơ này không? Tôi đảm bảo cô không cần diễn kịch cho tôi xem. Bây giờ tôi rất hài lòng với cô. Những món hàng từng bị hủy hoại cũng có thể trở nên vô cùng ngon miệng.
Victoria rùng mình tránh ra. “Thưa ngài”, cô cố gắng nói lý lẽ với hắn. “Tôi xin ngài…”
Hắn cười khùng khục. “Tôi thích nghe phụ nữ cầu xin. Tôi tin mình sẽ thấy rất hứng thú với cô, cô Lyndon ạ.” Hắn vươn tay và lôi cô lại một cách dữ tợn. “Chỉ là nếm thử những gì cô đã hào phóng cho đi thôi. Tôi hứa cô sẽ không cảm thấy hối tiếc. Tôi là người đàn ông vô cùng hào phóng.”
“Tôi không muốn tiền của ngài”, cô nghiến răng, nghoẹo đầu sang một bên. “Tôi mong ngài đi cho.”
“Chúng ta có thể làm theo hai cách”, hắn nói, đôi mắt dần trở nên tăm tối đầy hăm dọa. “Cô em có thể ngừng trò giả vờ giả vịt và vui vẻ chút ít, hoặc cô em có thể chống trả cật lực. Tôi không mấy quan tâm cô em sẽ chọn thế nào. Dù sao, tôi chắc chắn sẽ có một quãng thời gian thú vị.”
Cô tát thẳng vào mặt hắn.
“Cái đó”, hắn quát, “là một sai lầm”. Hắn ném cô lên giường rồi ghì chặt cô tại chỗ với toàn bộ sức nặng từ cơ thể hắn.
Victoria bắt đầu quẫy đạp. Và rồi cô bắt đầu la hét.
Robert thử tìm ở phòng của Eversleigh trước, nhưng anh không mấy ngạc nhiên khi không thấy hắn ở đó. Rồi anh tìm kiếm ở khu vực dành cho khách, nghĩ rằng Eversleigh có thể đang vui vẻ với một vị khách nữ nào đó. Không may vẫn chẳng thấy, dù anh đã phát hiện vợ của ngài Winwood đang có quan hệ với chồng tình nhân của chính ngài ấy.
Robert thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt. Mối quan hệ thế này tương đối phổ biến trong giới của anh, dần khiến anh khinh thường.
Rồi anh thử tìm ở phòng chơi bài, bởi anh biết Eversleigh có niềm đam mê với bài bạc.
“Eversleigh hả?”, một người đang chơi nói. “Mới nãy anh ta vừa ở đây.”
“Vậy ư?”, Robert hỏi, cố gắng lờ đi ánh mắt suy đoán từ những người bạn. Không ai là không biết hai người đàn ông này chẳng thân thiết với nhau cho lắm. “Anh biết anh ta đi đâu không?”
“Tôi nhìn thấy anh ta lên gác”, ai đó phát biểu.
Robert giấu đi tiếng rên rỉ. Anh lại phải tìm ở khu vực dành cho khách ở một lần nữa sao.
“Lạ hơn hết là”, ai đó thêm vào. “Anh ta dùng cầu thang dành cho người làm.”
Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong bụng Robert cả tối đồng loạt trào lên với nỗi kinh hãi. Anh chạy khỏi phòng, lao ba bậc một lên cầu thang dành cho người hầu.
Và rồi anh nghe thấy những tiếng la hét.
Victoria. Nếu anh không kịp cứu cô lúc này...
Robert thậm chí không thể nghĩ cho hết.
Victoria không chấp nhận buông xuôi bản thân cho số mệnh. Cô chiến đấu như một người phụ nữ điên rồ, cào cấu như một con mèo. Cô biết những hành động của cô chỉ càng khiến Eversleigh thêm điên tiết, nhưng cô không thể cho phép bản thân bị cưỡng bức mà không phản kháng.
Nhưng hắn quá khỏe. Khỏe hơn cô rất nhiều, và hắn không gặp chút khó khăn để ấn cô xuống trong khi xé toạc váy áo cô. Hắn nhấc tay khỏi miệng cô để giật phần cổ chiếc váy cô đang mặc, cô tận dụng cơ hội đó để hét. Rất lớn.
“Câm mồm lại, con khốn, hắn rít lên, ấn đầu cô sang một bên và ép má cô vào chiếc gối. Victoria cắn tay hắn.
“Đồ trời đánh, con điếm này!”, hắn kêu la. Hắn chộp lấy một chiếc gối khác và chụp nó lên mặt cô.
Đột nhiên Victoria không thể thở. Lạy Chúa, hắn định giết cô sao? Nỗi kinh hoàng của cô tăng vọt cho đến khi cô nghĩ mình sắp điên đến nơi. Cô quẫy đạp, nhưng cô không thể thấy gì, và cô dần lả đi.
Và rồi, chỉ ngay khi cả thế giới bắt đầu chao đảo, cô nghe thấy tiếng vỡ vụn, theo sau một tiếng thét thịnh nộ không giống bất cứ điều gì từng xuất hiện trong nhận thức của cô.
Eversleigh đột ngột bị nhấc khỏi người cô, Victoria ngay lập tức hất chiếc gối sang một bên và bò vội khỏi giường. Cô lao vào một góc, hai lá phổi của cô bốc cháy với từng hơi thở và cử động, nhưng cô phải tránh xa khỏi cái giường đó. Cô phải làm thế.
Căn phòng vô cùng ầm ĩ. Có thứ gì đó vỡ loảng xoảng, có tiếng ai la hét. Và rồi thứ âm thanh chỉ có thể là thịt va đập vào với xương vang lên. Nhưng Victoria không ngước lên. Cô thậm chí không mở nổi mắt Tất cả những gì cô muốn làm là ngăn chặn cơn kinh sợ.
Dù sao thì cuối cùng, cô cũng ép bản thân đối mặt với ác quỷ, và khi ấy cô đã nhìn thấy Robert. Anh ép Eversleigh xuống đất và đang ngồi dạng chân trên người hắn, không thương xót táng nắm đấm vào mặt hắn.
“Robert”, cô thốt, giọng của cô không khác gì một tiếng thều thào. “Tạ ơn Chúa.”
Robert không để lộ dấu hiệu anh có nghe thấy cô. Anh tiếp tục đánh đập Eversleigh.
“Robert”, cô nói, lần này to hơn. Cô vẫn còn sững sờ và không thể ngừng run rẩy, cô cần anh.
Nhưng Robert chưa bình tĩnh lại. Anh không nói gì chỉ lầu bầu và la hét khi anh cuối cùng cũng ngước nhìn lên Victoria, có gì đó rất điên cuồng và nguyên thủy trong đôi mắt anh. Sau cùng, anh vẫn cưỡi lên gã Eversleigh giờ đã mất ý thức, ngừng lại một thoáng để lấy hơi và nói: “Hắn có làm tổn thương em không?”.
Miệng cô hé ra chút ít, nhưng cô không thể nói được gì.
“Hắn có làm tổn thương em không?” Mắt Robert rực lên giận dữ, ngay lập tức Victoria nhận ra nếu cô nói có, anh sẽ giết Eversleigh. Cô lắc đầu điên cuồng. Đây không phải nói dối. Không hẳn. Eversleigh không gây thương tổn cô. Theo cái lối Robert ám chỉ.
Robert thả gã đàn ông bất tỉnh xuống đất và lao đến bên cô. Anh ngả người xuống cạnh cô và chạm lên má cô. Bàn tay anh đang run rẩy. “Em không sao chứ?”
Cô lại lắc đầu.
“Victoria, anh...”
Anh bị cắt ngang bởi tiếng rên rỉ thoát lên từ giữa căn phòng. Robert lẩm bẩm chửi rồi nhanh chóng làu bàu một tiếng: “Thứ lỗi cho anh”. Anh sải chân về phía Eversleigh, dùng tay túm lấy cổ áo và đũng quần hắn để nhấc bổng hắn ta lên, rồi quẳng ra ngoài hành lang, khiến hắn nằm sõng soài thành một đống nhăn nhúm. Robert nhẹ nhàng đóng cửa lại và bước tới bên cạnh Victoria.
Cô đang run rẩy dữ dội, những cơn chấn động làm chao đảo cả cơ thể cô. Những giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, nhưng không phát ra một âm thanh nào hết. Robert cảm giác cơn sợ hãi một lần nữa trào lên khắp cơ thể anh. Thằng khốn kiếp kia đã làm gì với cô thế này?
“Suỵt”, anh ngâm nga, không biết phải nói gì để có thể khiến cô cảm thấy đỡ hơn. “Suỵt.”
“Robert”, cô hổn hển. “Robert.”
“Anh đây, tình yêu của anh.” Anh duỗi tay và đỡ cô dậy. Hai cánh tay cô ôm lấy cổ anh mau lẹ đến ngạc nhiên. Cô điên cuồng ôm riết lấy anh, cứ như việc giữ lấy anh mang tính sống còn đối với cô.
Anh di chuyển đến bên giường, định ngồi xuống ôm cô cho đến khi cơn run rẩy của cô chấm dứt, nhưng cô đột nhiên nhảy dựng trong vòng tay anh. “Không ở giường!”, cô tuyệt vọng nói. “Không phải ở đây.”
Robert nhìn xuống đám khăn trải giường nhăn nhúm và thấy ghê sợ. Khi anh xông vào căn phòng, Eversleigh đã ấn một cái gối lên mặt Victoria. Cô có thể đã bị giết rồi.
Ý nghĩ đó như thụi một đấm vào bụng anh.
Robert nhìn quanh căn phòng. Nó được bài trí rất sơ sài, cho nên anh ngồi xuống sàn, dựa vào một bên thành giường. Anh cứ thế lặng im ôm Victoria vài phút.
Cuối cùng cô ngước lên, đôi mắt cô khẩn khoản. “Em đã cố gắng đánh lại hắn”, cô nói. “Em đã cố gắng.”
“Anh biết mà, Torie.”
“Hắn quá khỏe.” Trông cô như thể đang cố thuyết phục anh về điều gì đó vô cùng quan trọng. “Hắn khỏe hơn em.”
“Em tuyệt lắm”, anh nói, cố gắng lờ đi những giọt nước mắt căm tức trong đôi mắt anh.
“Nhưng hắn chặn gối lên mặt em. Em không thể thở. Em không thể đánh lại.” Cô lại bắt đầu run rẩy. “Em không muốn để hắn... Em không muốn thế. Em thề là em không muốn.”
Anh siết lấy bờ vai cô rồi xoay người cô lại cho đến khi hai người tì sát vào nhau. “Đó không phải là lỗi của em, Torie”, anh nói dữ dội. “Đừng tự trách bản thân.”
“Nếu anh không đến...”
“Nhưng anh đã đến.” Robert kéo cô trở lại vào vong tay anh và ôm cô thật chặt. Cứ như vậy một lúc lâu trước khi cô ngừng run rẩy, và khi gương mặt của Eversleigh không còn hằn trong đầu óc của cô nữa.
Cũng đủ lâu cho anh, anh chợt nhận ra. Không phải anh không biết tình huống này xảy ra, ít nhất cũng có một phần trách nhiệm của bản thân. Nếu anh không quá giận dữ với cô như một thằng điên như thế vào chiều nay, và hăm hở đến khốn kiếp được ở riêng với cô, anh đã không lôi cô từ hành lang vào phòng gần nhất. Căn phòng chẳng may lại thuộc về Eversleigh. Và tối nay - cuộc nói chuyện phô trương khi anh khăng khăng đòi đưa Victoria đến bữa tiệc tối. Đa số các vị khách đều tin vào câu chuyện họ là những người bạn từ thời thơ ấu, nhưng Eversleigh biết vẫn còn ẩn tình trong đó. Đương nhiên thằng khốn ấy sẽ nghĩ Victoria là một người đàn bà dễ dãi. Eversleigh luôn có kiểu niềm tin rằng bất cứ người phụ nữ nào không có sự bảo vệ của một gia đình quyền quý đều thoải mái cho hắn chơi đùa. Robert đáng nhẽ nên phát hiện ngay từ đầu, và bảo vệ cô bằng mọi giá.
Anh không biết mình đã ngồi trên mặt đất bao lâu, cứ thế nâng niu Victoria trong vòng tay. Có thể là một giờ, cũng có thể chỉ mới mười phút trôi qua. Nhưng cuối cùng hơi thở của cô cũng đều dần, và anh biết cô đã ngủ thiếp đi. Anh không muốn suy đoán những giấc mơ đêm nay của cô có thể là gì nhưng anh cầu nguyện cô có một đêm không mộng mị.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Anh biết cô ác cảm với chỗ đó sau khi bị Eversleigh ra sức cưỡng bức, nhưng không biết đặt cô ở nơi nào khác. Anh không thể bế cô đến phòng của anh. Một hành động chỉ càng hủy hoại thanh danh của cô. Và Robert nhận ra rằng, bất chấp những hành động của cô bảy năm trước, anh không thể khiến bản thân mình hủy hoại hoàn toàn cuộc đời cô như thế.
Suy nghĩ mỉa mai ấy khiến anh gần như suy sụp. Sau tất cả những năm anh mơ về cô, mường tượng về sự trả thù anh có thể thực hiện nếu để anh gặp lại cô.
Nhưng giờ đây, khả năng báo thù ngay trong tầm tay, anh lại không thể làm gì. Điều gì đó trong cô vẫn kêu gọi trái tim anh, và anh biết mình không bao giờ có thể sống ngẩng cao đầu nếu cố tình gây thương tổn cho cô.
Robert cúi xuống và đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô. “Đến ngày mai, Torie”, anh thì thầm. “Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai. Anh sẽ không để em rời bỏ anh lần nữa.”
Khi rời phòng, anh phát hiện Eversleigh đã bỏ đi. Với quyết tâm không lay chuyển, anh bắt đầu lùng tìm hắn. Anh phải đảm bảo thằng khốn đó hiểu được một sự thật đơn giản: Nếu về sau, Eversleigh chỉ cần phát ra một âm tiết nào về tên của Victoria thêm lần nữa, thì Robert sẽ tẩn hắn một trận ra trò, không dừng lại cho dù hắn có đang ở giữa ranh giới sinh tử...
Victoria thức dậy vào sáng hôm sau và cố gắng thực hiện lịch sinh hoạt hàng ngày như chưa có gì xảy ra. Cô rửa mặt, mặc quần áo, ăn sáng với Neville.
Nhưng thi thoảng cô lại phát hiện hai bàn tay mình run lẩy bẩy. Và cô đang cố gắng không chớp mắt, bơi mỗi lần nhắm mắt, cô lại thấy gương mặt của Eversleigh lúc hắn đè lên cô.
Cô dạy bài giảng buổi sáng cho Neville, rồi đưa thằng nhóc xuống chuồng ngựa để học các bài học cưỡi ngựa của nó. Bình thường cô luôn vui vẻ chào đón quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này, nhưng hôm nay cô miễn cưỡng tách khỏi thằng bé.
Điều cuối cùng cô muốn là ở một mình với những suy nghĩ miên man của bản thân.
Robert nhìn thấy cô băng qua bãi cỏ, và anh xông đến ngăn cô trước khi cô quay vào nhà. “Victoria!”, anh gọi, vì chạy nên giọng anh có chút hụt hơi.
Cô nhìn anh, đôi mắt cô lóe lên chút sợ hãi trước khi được cảm giác nhẹ nhõm lấp đầy.
“Anh xin lỗi”, anh vội nói. “Anh không định làm em giật mình.”
“Không đâu. Ừm, thực ra thì có, nhưng em mừng vì đó là anh.”
Robert đè nén cơn thịnh nộ mới trào lên trong người. Anh không thích nhìn thấy cô sợ hãi như vậy. “Đừng lo về Eversleigh. Anh đã chứng kiến lúc hắn trở về Luân Đôn vào sáng sớm hôm nay rồi.”
Cả người cô mềm nhũn, như thể trút bỏ được toàn bộ sự căng thẳng trong cơ thể. “Tạ ơn Chúa”, cô thở hắt. “Cảm ơn anh.”
“Victoria, chúng ta phải nói chuyện.”
Cô nuốt khan. “Vâng, đương nhiên rồi. Em phải cảm ơn anh một cách tử tế. Nếu anh không...”
“Ngừng cảm ơn anh ngay!”, anh bùng nổ.
Cô chớp mắt, bối rối.
“Chuyện xảy ra hôm qua cũng là một phần lỗi của anh”, anh nói cay đắng.
“Không!”, cô hét. “Không, đừng nói thế. Anh đã cứu em.”
Một phần trong Robert không muốn gì hơn là để mặc cô nghĩ anh là một anh hùng. Ngày trước, cô luôn khiến anh cảm giác mình to lớn, mạnh mẽ và cao quý, và anh đã vuột mất cảm giác ấy sau cuộc chia xa của họ. Nhưng lương tâm của anh sẽ không cho phép anh nhận lòng biết ơn không xứng được nhận ấy.
Anh buông tiếng thở run rẩy. “Chúng ta sẽ thảo luận sau. Ngay bây giờ còn có những vấn đề cấp bách hơn.”
Cô gật đầu và để anh dẫn cô ra xa khỏi ngôi nhà. Cô ngước đôi mắt thắc mắc lên nhìn khi nhận ra họ đang hướng thẳng vào trong mê cung làm từ rào cây.
“Chúng ta cần nói ở chỗ riêng tư”, anh giải thích.
Cô cho phép bản thân nở một nụ cười nho nhỏ, nụ cười đầu tiên cô cảm nhận trong cả ngày. “Miễn là em biết đường ra.”
Anh cười khùng khục và sải chân qua mê cung cho đến khi họ đến chỗ băng ghế bằng đá. “Hai lần rẽ trái, một lần rẽ phải, và rẽ trái thêm hai lần nữa”, anh thì thầm.
Cô lại mỉm cười khi vuốt làn váy và ngồi xuống. “Đã được khắc trong đầu em rồi.”
Robert ngồi xuống bên cạnh cô, biểu cảm của anh đột nhiên trở nên có thoáng ngập ngừng. “Victoria… Torie.”
Trái tim Victoria run rẩy trước cái cách anh chuyển sang dùng biệt danh của cô.
Gương mặt Robert chuyển qua hàng loạt biểu cảm, như thể anh đang tìm kiếm những từ chính xác nhất. Cuối cùng anh nói: “Em không thể ở lại đây”.
Cô chớp mắt. “Nhưng em tưởng anh nói Eversleigh đã trở về Luân Đôn rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng không quan trọng.”
“Vô cùng quan trọng với em đấy”, cô nói.
“Torie, anh không thể bỏ em lại đây được.”
“Anh đang nói cái gì thế?”
Anh cào bàn tay qua tóc. “Anh không thể đi khi thừa biết em không có ai bảo vệ. Chuyện tối qua có thể lại dễ dàng xảy ra.”
Victoria kiên định nhìn anh. “Robert, tối qua không phải lần đầu tiên em phải chịu sự chú ý không mong muốn từ các quý ông.”
Cả cơ thể cứng ngắc. “Nói vậy để cho đầu óc anh thoải mái à?”
“Chỉ là em chưa bao giờ từng bị tấn công bằng vũ lực như vậy”, cô tiếp tục. “Em chỉ đang cố gắng nói rằng em càng ngày càng thạo việc tránh né những lợi dụng của họ mà thôi.”
Anh siết lấy bờ vai cô. “Nếu tối qua anh không can thiệp, hắn sẽ cưỡng bức em. Thậm chí có thể giết hại em.”
Cô nhún vai và quay đi. “Em không thể tưởng tượng lại có chuyện gì như... như… thế lại xảy ra. Và em có thể tự bảo vệ bản thân trước những động chạm kì quặc hoặc từ vô sỉ.”
“Không thể chấp nhận nổi!”, anh bùng nổ. “Làm sao em có thể để bị hạ nhục theo cách ấy?”
“Không ai có thể hạ nhục em trừ bản thân em”, cô nói với giọng rất thấp. “Đừng quên điều đó.”
Anh để bàn tay thõng khỏi vai cô và đứng dậy. “Anh biết, Torie ạ. Nhưng em không bắt buộc phải tiếp tục ở lại vị trí quá quắt này.”
“Ồ, thật sao?”, cô bật cười giả dối, “Và làm sao em có thể giải thoát bản thân khỏi địa vị này, như anh đã nói một cách tế nhị về nó? Tôi phải kiếm sống, thưa ngài.”
“Torie, đừng mỉa mai như vậy.”
“Tôi không mỉa mai! Tôi chưa bao giờ nghiêm túc hơn thế này suốt cả đời mình. Nếu tôi không làm gia sư, tôi sẽ chết đói. Tôi không có lựa chọn nào khác.”
“Có, em có đấy”, anh thì thầm nài nỉ, rồi quỳ gối xuống trước mặt cô. “Em có thể đi với anh.”
Cô trừng mắt nhìn anh vì sốc. “Với anh?”
Anh gật đầu. “Tới Luân Đôn. Chúng ta có thể đi ngay hôm nay.”
Victoria bồn chồn nuốt xuống, cô gắng chặn lại thôi thúc muốn được ném mình vào vòng tay anh. Thứ gì đó bùng lên sức sống trong cô, và cô đột nhiên nhớ lại chính xác cảm giác của mình rất nhiều năm trước vào cái lần đầu tiên anh nói rằng anh muốn cưới cô. Nhưng trái tim từng tan vỡ buộc cô thận trọng, và cô cẩn thận cân nhắc từng lời trước khi hỏi: “Chính xác thì ngài đang đề nghị cái gì vậy, thưa ngài?”.
“Anh sẽ mua cho em một ngôi nhà. Và thuê người hầu.”
Victoria cảm giác mọi hy vọng cuối cùng về tương lai đã trôi xa. Robert không phải đang cầu hôn cô. Anh sẽ không bao giờ làm thế. Không thể xảy ra nếu trước đó anh biến cô trở thành nhân tình của anh. Những người đàn ông không cưới nhân tình của mình.
“Em sẽ không bao giờ thiếu thốn thứ gì”, anh thêm vào.
Trừ tình yêu, Victoria tuyệt vọng nghĩ. Cùng tư cách được tôn trọng. “Đổi lại tôi phải làm gì?” Cô nói, không phải vì cô có ý định sẽ chấp thuận lời đề nghị đầy sỉ nhục của anh. Cô chỉ muốn lắng nghe anh nói về điều đó.
Nhưng anh điếng người, như bị giật mình vì điều cô vừa hỏi. “Em... À...”
“Cái gì, hả Robert?”, giọng cô gay gắt.
“Anh chỉ muốn được ở bên em”, anh vừa nói vừa siết lấy hai bàn tay cô. Đôi mắt anh hướng ra xa, như thể chợt nhận ra lời của mình khập khiễng đến cỡ nào.
“Nhưng anh sẽ không cưới tôi”, cô đờ đẫn nói. Ý nghĩ của cô mới ngờ nghệch làm sao, dù chỉ hiển hiện trong thoáng chốc, rằng họ có thể lại được hạnh phúc bên nhau.
Anh đứng dậy. “Chắc chắn em không nghĩ…”
“Đương nhiên là không rồi. Làm sao tôi có thể nghĩ rằng, anh, Bá tước Macclesfield, sẽ rủ lòng mà cưới con gái của một mục sư cơ chứ?”, chất giọng cô trở nên the thé. “Lạy Chúa, tôi rõ ràng đã bày mưu để lừa đảo hết tài sản của anh vào bảy năm trước còn gì.”
Robert co rúm lại trước cú tấn công bất ngờ của cô. Những lời của cô đã chọc phải vị trí nào đó vô cùng khó chịu trong trái tim anh - vị trí nào đó mang chút cảm giác như tội lỗi. Hình ảnh Victoria như một người đàn bà mưu mô chưa bao giờ có vẻ là hoàn toàn chính xác, nhưng anh còn có thể nghĩ được gì khác nữa? Anh đã tự mình chứng kiến cô nằm trên giường, ngủ ngon lành vào cái đêm họ dự định bỏ trốn. Anh cảm giác lớp giáp bảo vệ quanh trái tim mình đã được khóa lại đúng chỗ và nói: “Mỉa mai như vậy không thích hợp với em, Victoria”.
“Tốt thôi.” Cô phẩy cánh tay về phía anh. “Thế thì cuộc thảo luận của chúng ta chấm dứt.”
Anh vươn tay ra nhanh như bắn một viên đạn và siết lấy cổ tay cô. “Chưa hẳn đâu.”
“Thả tôi ra”, cô gằn giọng nói.
Robert hít một hơi thở sâu, cố gắng trì hoãn để rũ bỏ thôi thúc điên cuồng muốn lay cô thật mạnh. Anh không tin đến kẻ ngu đần nhất sẽ thà ở lại làm cái việc cô ghét cay ghét đắng này hơn là cùng anh đến Luân Đôn. “Anh sẽ nói thêm lần nữa thôi”, anh lên tiếng, ánh mắt trợn trừng không khoan nhượng của anh đập thẳng vào cô. “Anh sẽ không bỏ em lại đây để bị tất cả những tên đàn ông bất lương sàm sỡ.”
Cô bật cười, khiến anh thực sự điên tiết. “Anh đang nói”, cô hỏi, “tên đàn ông bất lương duy nhất tôi có thể qua lại là anh sao?”
“Phải. Không! Vì Chúa, em không thể ở lại đây.”
Cô hếch cằm lên kiêu hãnh. “Tôi chẳng thấy có lựa chọn nào khác cả.”
Robert nghiến chặt răng. “Anh vừa mới nói qua với em…”
“Tôi đã bảo”, cô mỉa mai phát biểu, “rằng tôi chẳng thấy có lựa chọn nào khác cả. Tôi sẽ không trở thành nhân tình của bất cứ ai”.
Cô giật người khỏi anh, bước ra khỏi mê cung. Và, anh bàng hoàng nhận ra cô đã bước khỏi cuộc đời mình.