Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 64

“Anh không vui sao?” Tiểu Miêu nhìn người trước mắt rõ ràng là chỉ giật mình chứ chẳng mấy vui vẻ, khó hiểu hỏi. Làm biên tập đã lâu, đã gặp vô số người muôn hình muôn vẻ, nhưng người mà sau khi mình nói sẽ mở sẽ mở họp báo cho lại bày ra biểu tình như vậy thì quả thật hiếm lắm. Những người trước đó mà nghe vậy thì ngay cả người nghiêm túc nhất, cao quý nhất cũng tỏ vẻ vui sướng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu Miêu tối sầm lại.

“Thật ra viết văn chỉ để người đọc cảm thấy vui vẻ thôi, cũng không nhất thiết phải mở họp báo.” Kỷ Hiểu Ngạn cho Tiểu Miêu nghe một đáp án nghe qua thì có vẻ tốt đẹp. Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tiểu Miêu, nhưng lời này, hắn tin là người nghe sẽ hiểu được ý hắn.

“Sao thế được! Tiểu Ngạn, đây quả thật là một cơ hội tốt, người khác mơ còn chẳng được!” Tiểu Miêu quả thật dốc sức giải thích với Kỷ Hiểu Ngạn.

“Thật ra với tôi mà nói có mở hay không cũng giống nhau. Tôi viết truyện không phải là để nổi tiếng, chỉ là hứng thú hay nói chính xác hơn là mong muốn —— tôi chỉ là muốn chia sẻ một chút chuyện riêng của mình cho người khác thôi. Cho nên mở họp báo đối với người khác có thể là chuyện tốt, nhưng với tôi lại không.” Nói tới đây, Kỷ Hiểu Ngạn vừa chân thành vừa kiên định nhìn Tiểu Miêu. Nhưng mà dù nhìn hắn bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng lại lo lắng không thôi. Nên nói thế nào? Nói thế nào mới đúng đây? Trong lòng không ngừng quay vòng vòng mấy câu hỏi này.

Nhưng, qua một hồi lâu, phòng Kỷ Hiểu Ngạn đã an tĩnh lại rồi, hắn còn không ngờ bản thân lại có tài thuyết phục đến thế. Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn không biết, chỉ một câu đầu hắn nói, hơn nữa Tiểu Miêu nhìn biểu tình của hắn, cũng đã hiểu rồi, chỉ là không nói ra thôi. Trầm tư một hồi. Ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn sáng bừng lên —— có rồi.

“Bởi tôi sáng tác là tiến hành trong điều kiện không ai quấy rầy. Vầy nên mới có thể suy nghĩ thấy đáo, có hứng thú viết văn, chỉ có như vậy tôi mới có thể nghiêm túc quản lý tác phẩm của mình,….hơn nữa, cô không phát hiện tôi trên cơ bản chưa bao giờ thèm đọc bình luận sao?”

Nhìn Tiểu Miêu gật gật đầu, Kỷ Hiểu Ngạn mới nói tiếp.

“Đó là bởi vì tôi không muốn người khác quấy nhiễu ý tưởng của tôi.” Lúc nói những lời này, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Miêu. Trong mắt hắn là sự nghiêm túc khó có thể phủ nhận.

“Thế à?” Cau mày, Tiểu Miêu giống như cũng bị Kỷ Hiểu Ngạn nói cho hồ đồ. Nhưng bản thân cô chưa bao giờ nghe lý luận giống vậy.

Nhưng giác quan thứ sáu của cô tự nói với cô là lý do này là giả, nhưng lý trí lại cứ khăng khăng tin đây là sự thật. Dù sao cũng chưa từng có ai từ chối cơ hội nổi tiếng hơn.

“Tiểu Miêu, cô cứ nghĩ lời tôi nói đi, hiện tôi muốn nghỉ ngơi…, cô cũng đi nghỉ đi. Ngủ ngon!” Nói xong, chẳng thèm đợi người bên kia hồi âm, Kỷ Hiểu Ngạn đã đóng quang não.

Ai…, họp báo hả? Thật không ngờ mình lại có lúc liên quan đến mấy chữ kia. Bản thân hắn cũng biết mở một buổi họp báo có bao nhiêu khó khăn. Cũng biết nếu đồng ý mở một cuộc họp báo danh tiếng của bản thân sẽ nhân lên gấp bội —— đối với một tác giả mà nói, là một việc có giá trị cao. Họp báo hiện nay không giống trước kia, ai cũng có thể mở. Hiện tại mở họp báo cơ bản đều là những thần cấp. Điều này dẫn đến nhiều người cả đời chỉ mơ có thể mở được một cuộc họp báo cho mình. Nhưng càng thế càng có nhiều người chật vật cả đời, cũng chẳng hoàn thành nổi nguyện vọng ấy, nhưng lúc này cơ hội lại mở ra ngay trước mặt mình. Nhưng mình lại đẩy nói đi…, tuy rằng viết những thứ kia về cơ bản chẳng phải hắn, vinh quang có được cũng chẳng do hắn mà ra. Nhưng, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn hít một hơi, tự an ủi mình trong lòng.

Trong bóng đêm, hắn ngây người ngồi đó một hồi lâu rồi mới bước lên cầu thang trong ngọn đèn tờ mờ.


Minh họa Bao thanh thiên

Chậm rãi, Kỷ Hiểu Ngạn đi tới phòng mình, nhìn ngọn đèn lấp ló qua khe cửa. Đây là, cái mặt đen như Bao thanh thiênlộ ra một nụ cười. Trong lòng không khỏi tiếc nuối.

Bên trong có người quan trọng nhất của mình.

… … …

“Ba ba, ba ba, ba mau tới đây.” Tiểu Phong vừa phun nước miếng, vừa kéo cái chăn mình vừa một cước đá văng gọi ba ba. Cái tay nhỏ bé còn nắm chặt cái chăn chẳng buông.

“Ha ha.” Nhìn thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn nở nụ cười.

Hắn đi qua, nhẹ nhàng lôi cái chăn trong tay Tiểu Phong đi, cúi người đắp chăn lên người cậu chàng một lần nữa.

“Bảo bối, con làm ba ba vui quá ha!” Sờ sờ đầu Tiểu Phong, Tiểu Ngạn nâng tứ chi của nhóc con dịch trở về vị trí, sau đó mới nằm xuống.

“Ngủ ngon, bảo bối của ba!” Vì nhìn tư thế ngủ của con, Kỷ Hiểu Ngạn khó có dịp văn nghệ dịu dàng một bận, nhưng đáng tiếc chẳng có lấy ai để thưởng thức một màn này cả.

Sáng hôm sau, Kỷ Hiểu Ngạn lần thứ hai trình diễn cảnh tượng này trong nhà mình.

“Ba ba, ba ba, dậy thôi, đứng lên đi, ông mặt trời đã phơi mông cả rồi.”, nhóc con tinh lực vô cùng tràn đầy, đặc biệt mỗi ngày đều dậy sớm, đã thành thói quen. Cho nên Kỷ Hiểu Ngạn tối vui vẻ bao nhiêu, sáng lại đau đầu với nó bấy nhiêu.

“Để ba ngủ chút đã, a…, Tiểu Bạch đâu?” Ngáp, ánh mắt Kỷ Hiểu Ngạn còn chưa chịu mở, tay liên tục có cảm giác có gì đó nằm bên cạnh mình không ngừng chế tạo “tạp âm”.

“Không thích, không thích, ba ba, ba ngủ lâu lắm rồi.” Tiểu Phong ngồi trên giường, vươn cái tay mập mạp nhỏ bé chỉ chỉ chọt chọt mặt Kỷ Hiểu Ngạn. Đã thế trên mặt còn nở một nụ cười tựa như đóa mang mang theo sắc thái trẻ con.

“Ngoan, ngoan, đi tìm Tiểu Bạch chơi…, ba ba ngủ một chút được không?” Tay giơ lên lần mò sờ sờ đầu con, Kỷ Hiểu Ngạn hàm hồ nói nghe còn chẳng rõ.

“Không đâu, chẳng thấy Tiểu Bạch đâu cả!” Thật ra cũng không phải là Tiểu Bạc biến mất, mà là bị Tiểu Phong ném sang nhà Kano rồi, còn chưa mang về.

“Con lại ném sang nhà Kano à? Tiểu Phong, con sao lại làm thế?” Lần này rốt cuộc Kỷ Hiểu Ngạn cũng chịu mỏ mắt ra. Nhưng cái câu vốn là để quát hù con nít lại trở thành nhão nhoét vì ngáp không ngừng, uy lực yếu đi không ít.


“Ba ba, ba mệt thế cơ à?” Tiểu Phong nhìn Kỷ Hiểu Ngạn giống như đang mệt muốn chết. Hồi lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt hồn nhiên mở to làm người khác không đành lòng quở trách.

Nhưng…, Kỷ Hiểu Ngạn là ai a?

“Đúng, mệt muốn chết, con để ba ba ngủ đi! Nếu không cho, ba ba sẽ té xỉu đó!” Nếu là bình thường, Kỷ Hiểu Ngạn đã sớm đầu hàng, nhưng hôm nay không giống mọi ngày, hắn cũng chẳng có ý định đầu hàng. Hôm nay dù có bị đánh thức, hắn vẫn muốn ngủ vô cùng.

“Được, được, ba ngủ đi!” Rộng lượng nói xong, Tiểu Phong phát hiện ba nó đã lăn ra ngủ rồi.

Nhìn cái mặt ngủ đến say sưa của ba ba, Tiểu Phong nhìn đến mê hoặc, ghé mặt chậm rãi lại gần, tay trái đặt trên ngực Kỷ Hiểu Ngạn, cũng học theo nhắm mắt lại. Dù bản thân nó chẳng mệt chút nào. Nhưng nó thích cảm giác này.

“Tiểu Phong, con bị muộn rồi!!” Kỷ Hiểu Ngạn ban đầu chỉ muốn ngủ thêm một giờ thôi, đến lúc tỉnh dậy lại phát hiện vừa đúng giờ lên lớp của con. Mình đang nghĩ gì vậy trời…..

Đầu óc vốn đang mơ mơ màng màng vừa nhìn đồng hồ đã tê liệt ngay lập tức.

“Luật lệ” trường của con chỉ có thể dùng hai chữ “nghiêm khắc” để hình dung.

“Tiểu Phong, Tiểu Phong, mau đứng dậy, con bị muộn rồi!” Lay một hồi Tiểu Phong vẫn chẳng chịu dậy, Kỷ Hiểu Ngạn rõ ràng trực tiếp bế luôn Tiểu Phong chạy xuống lầu.

“Ba ba, ba làm gì thế?” Tiểu Phong đã tỉnh dậy ngay lúc Kỷ Hiểu Ngạn chạy xuống cầu thang.

“Lẹ lên, Tiểu Phong, hôm nay con bị muộn nè.” Kỷ Hiểu Ngạn vừa nói vừa không quên lúc vừa rời giường đầu tóc con mình lúc nào cũng như cái tổ quạ, vươn tay gạt gạt chỉnh chỉnh.

“Dừng lại.” Tiểu Phong nghe Kỷ Hiểu Ngạn nói liền vội vàng kêu dừng lại.

“Sao thế?”

“Hôm nay không phải ngày đi học. Mai cơ mà.” Tiểu Phong cổ quái dòm Kỷ Hiểu Ngạn.

“Mai á?” Bật quang não lên, Kỷ Hiểu Ngạn chỉ vào đồng hồ, muốn mở ra xem.

“Đâu có đâu, rõ là hôm nay mà, nhìn đồng hồ xem! Không sai đâu.”

“Ba nhớ nhầm!”


“Con mới nhớ nhầm.”

“…”

“Đã sớm thông báo lại rồi…., mai cơ.” Dẩu dẩu cái miệng, Tiểu Phong cũng biết làm biểu tình bất đắc dĩ.

“Được rồi!”

Mặc kệ có phải thật vậy hay không, dù sao ngày đó Kỷ Hiểu Ngạn cũng không đưa Tiểu Phong đến trường. Nhưng rất nhanh, Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện ra con nói dối, vì thế Kỷ Hiểu Ngạn bèn để nó ở nhà cùng mình.

Vốn không cần thiết, nhưng lúc này lại phải vậy. Nguyên nhân đơn giản thôi…., hôm đó Tiểu Phong cúp học. Trường học phạt trả về địa phương dạy dỗ lại một tuần. Vì thế cuối tuần này Kỷ Hiểu Ngạn bị chọc giận đã thay thầy giáo Tiểu Phong dạy dỗ nó, phong thái giống hệt.

Thành thành thật thật tự chơi trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn đọc sách. Kỷ Hiểu Ngạn đang đọc sách hướng dẫn làm đồ ngọt của mình, cho nên Tiểu Phong cũng chạy lại dòm thử xem Kỷ Hiểu Ngạn đang xem cái gì.

Tranh ảnh sống động khiến Tiểu Phong chảy nước miếng không ngừng, giống như thể muốn ăn lắm rồi vậy.

“Ba ba, con muốn ăn cái này, cái này, cái này nữa….!” Tiểu Phong khổ cực nhấc quyển sách lên, lật từng tờ từng chờ chỉ cho ba mình xem những món mà mình thích.

“Thích không?”

“Thích.”

“Con thích ba ba làm mấy món trong sách?”

“Vâng…? Trong sách, rất ngon…”

“Vì sao?” Nghe con ngay cả lừa mình cũng chẳng thèm, Kỷ Hiểu Ngạn khó khăn hỏi.

“Bởi vì nhìn đẹp…, ba ba, chừng nào ba mới dậy con làm cái này?”

“Con muốn học? Con muốn làm đầu bếp bánh ngọt à?”


“Vầng, vầng!” Tiểu Phong mạnh mẽ ném sách đi.

“Thế ba ba sẽ dạy con….”

“Vâng ạ! Ba ba lợi hại nhất…”

“Cơ mà, đầu tiên…, con phải mang Tiểu Bạch về đã.”

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch không học, sao lại muốn Tiểu Bạch?” Nghiêng đầu, nhóc con đặt câu hỏi.

“Trẻ con không nên hỏi nhiều như vậy, chờ con lớn khác biết.”

“A, con hiểu rồi.”

… … …

“Vậy con hiện đang làm gì đó?” Nhìn con trai lại ông quyển tranh nằm trên băng ghế chảy nước miếng.

minh họa hắc tuyến

“Con xem nha, ba ba, ba đừng làm phiền con, chuyện của trẻ con ba không hiểu được đâu….”

Nghe đến đó đầu Kỷ Hiểu Ngạn xuất hiện ba vệt hắc tuyến. Hoàn toàn không có ý định phản kháng lại, chỉ an tĩnh đọc sách.

Tiếng lật sách “Xoát xoát” thay thế tiếng trò chuyện.

“Ba ba.” Cho đến khi, thật lâu sau, Tiểu Phong lần thứ hai cất giọng.

“Hử?” Kỷ Hiểu Ngạn ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngẩng, xem sách đọc những cái mình chưa từng biết, đáp Tiểu Phong một tiếng, cũng không biết bao lâu sau, mãi chẳng thấy nó nói thêm.

“Chuyện tinh hạm sao rồi ba?” Nhóc con mới rồi điên cuồng lật báo, nay lại chỉ vào một cái hộp kim loại kỳ quái vừa nhìn vừa hỏi Kỷ Hiểu Ngạn.

“Không sao.” Dùng đuôi mắt liếc qua, Kỷ Hiểu Ngạn khẳng định đáp.


“Cái tinh hạm đó í ba?”

“Con hỏi cái gì cơ?”

“Ba ba, con nhớ cha rồi, ba ba có nhớ cha không?” Tiểu Phong bò lên ghế Kỷ Hiểu Ngạn ngồi, ôm lấy cổ hắn rồi nói. Tò mò nhìn Kỷ Hiểu Ngạn.

Nhìn khuôn mặt có chút tương tư Leblan của Tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn không khỏi nhớ lại những chuyện trải qua đêm hôm đó, mặt lặng lẽ đỏ….