Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 84: Lúc lạnh lúc nóng

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bên kia.

Tiếng tút tút vang lên từ đầu điện thoại bên kia, khiến Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy chói tai đến xì ra khói.

Đáng ghét!

Người phụ nữ này, chẳng những tùy tiện đưa bữa sáng của mình cho người đàn ông khác, lại còn treo điện thoại của anh.

Anh không gọi lại nữa, mà ném điện thoại di động qua một bên, mở văn kiện ra muốn tiếp tục công việc.

Nhưng mà, chưa lật được đến trang thứ hai của văn kiện, anh lại thiếu kiên nhẫn ném xuống.

Lần đầu tiên bị một người phụ nữ quậy đến mức tâm thần không yên như vậy.

Cô cố ý mà!

Cô nhất định là am hiểu thủ đoạn nắm người khác trong lòng bàn tay, vì vậy, mới lúc lạnh lúc nóng với anh như vậy, quậy đến mức trái tim anh trở nên hỗn độn.

Nhưng mà, không thể không nói, loại cảm giác bị người chi phối này thật đúng là tệ hại!

……………………….

Ngoài trời, giọt mưa rơi tí tách tí tách; trong nhà, lòng người phiền muộn.

Cả một buổi chiều, Cảnh Phạm đều ngồi ở trong phòng làm việc của Thịnh Gia Ngôn, mở xem mấy kịch bản trong hộp thư của mình.

Đều là mấy bộ phim nhỏ, mấy vai cô có thể ra diễn đều là mấy vai nhỏ, nhưng đây đã là một khởi đầu tốt rồi.

Đến giờ tan việc, cô mới cùng Thịnh Gia Ngôn vừa nói chuyện công việc, vừa cùng nhau đi ra khỏi công ty.

Lúc đến tầng một, lối ra vào của công ty đầy ấp người. Bên ngoài càng mưa càng lớn, mọi người cũng không mang dù, vì vậy mọi người đều chờ mưa ngớt ở đó.

Thịnh Gia Ngôn đỗ xe ở bãi đậu xe ngoài trời, mưa rơi quá lớn, bây giờ ra cũng không được, cô ấy đành phải đứng chờ mưa ngớt ở bên cạnh mọi người.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân đột nhiên truyền tới. Tiếp theo, tiếng chào hỏi liên tục vang lên.

“Hoắc tổng.”

“Hoắc tổng, chào buổi chiều.”

Mọi người lịch sự nhường ra một con đường.

Cảnh Phạm xoay người lại nhìn theo bản năng, chỉ thấy Hoắc Cảnh Thành mặc bộ âu phục màu đậm, từ bên trong đi ra.

Anh không làm gì cả, nhưng khí chất trên người khiến mọi người không thể không ngoái nhìn.

Đối mặt với lời chào hỏi của mọi người, anh chỉ im lặng lạnh nhạt giật đầu như thường ngày. Khách khí, nhưng cũng hời hợt.

Chỉ cần người đàn ông này vừa xuất hiện, anh đã giống như một ngôi sao sáng vậy, tầm mắt của Cảnh Phạm không tự chủ được dính lên trên người anh. Nhưng không đợi anh nhìn tới, cô đã chuyển mặt sang chỗ khác.

“Phạm Phạm.” Thịnh Gia Ngôn tiến tới bên tai cô.

“Ừ?”

“Có phải cậu lại đắc tội gì với Hoắc tổng hay không, Anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu đấy?”

Cảnh Phạm giật giật khóe môi, tự giễu cười nói: “Đâu phải chỉ là đắc tội thôi đâu?”

Anh ta đã hận mình vào tận xương rồi.

Ngay lúc các cô nói chuyện với nhau, một chiếc xe sang chậm rãi dừng ở trước cửa công ty.

Tài xế mở cửa xe, vội vàng mở ô rồi vòng ra ghế sau mở cửa xe ra cho người ngồi ở ghế sau.

Mộ Vãn từ trong xe bước ra, thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người tại chỗ.

“Cảnh Thành, anh vừa tan việc sao?” cô ta nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, vui vẻ đi tới, khoác lên cánh tay của đối phương: “Anh bồi em cùng đi cơm tối đi, có được hay không? Em đã đặt chỗ xong rồi, bây giờ đi qua là vừa vặn.”

Giọng nói rất mềm mại, giống như đang làm nũng.

Hoắc Cảnh Thành khẽ cau mày, thản nhiên nhìn lướt qua bên cạnh.

Cảnh Phạm không nghĩ tới anh sẽ nhìn mình, khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau, cô khẽ run lên trong giây lát, mím môi lại, quay mặt đi.

Có những hình ảnh, khi đập vào mắt, chỉ là tự hành hạ mình mà thôi.

Gò má lạnh nhạt của người phụ nữ kia, khiến hô hấp của Hoắc Cảnh Thành dần nặng nề hơn.

Chính anh cũng không hiểu rõ, rốt cuộc thì anh hy vọng thấy cô có phản ứng gì.

Mộ Vãn phát giác ra cảm xúc của anh thay đổi, cô ta hoài nghi ìn g theo tầm mắt của anh, thấy Cảnh Phạm, tay đang khoác trên tay anh không tự chủ được lại càng nắm chặt hơn.

“Phạm Phạm, vừa vặn cô cũng ở đây, nếu không thì cùng chúng tôi ăn cơm tối, được không?” Cô ta nhanh chóng che giấu vẻ không được tự nhiên trên mặt. Mộ Vãn giống như là rất thành tâm yêu ước, lại bồi thêm một câu: “Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng mà tôi và Cảnh Thành thích nhất, chắc chắn cô cũng sẽ thích.”