Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 286: Anh ôm trong lòng

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chỉ cần đi thêm một chút là cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh. Hôm nay, hai người họ hoàn toàn chưa gặp nhau.

Hoắc Cảnh Thành nghiến chặt hàm răng, không nhìn gương chiếu hậu nữa.

Nhưng mà...cuối cùng chớp mắt một cái, khi nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt anh thay đổi.

Vốn dĩ, cô vẫn đang đứng ở ven đường chờ xe, nhưng đột nhiên không thoải mái. Một tay khó chịu che ngực, một tay bịt miệng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Như không chịu nổi nữa, cô chạy như điên đến thùng rác bên cạnh.

“Két ——” một tiếng, giống như không kịp suy nghĩ nữa, càng không làm bất cứ đấu tranh tư tưởng gì, anh đột nhiên đạp phanh, dừng xe lại.

Đáng chết!

Rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì?

Hoắc Cảnh Thành khẽ nguyền rủa một câu. Không biết tức giận vì cô không chăm sóc tốt bản thân hay là tức giận bản thân không thể từ bỏ được.

Tóm lại, anh không thể làm lơ khi thấy cô như vậy được.

——

Cảnh Phạm rất khó chịu.

Trong dạ dày cuồn cuộn khiến cô buồn nôn. Nhưng hết lần này đến lần khác cô chỉ có thể nôn khan, không nôn ra được gì.

Một tờ giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Cô hơi ngạc nhiên, ánh mắt từ khăn giấy nhìn lên, thấy ngón tay đàn ông quen thuộc, ngước lên chút nữa...là khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

Không phải anh đã đi rồi sao? Sao còn trở lại chứ?

“Lau miệng đi!” Anh mở miệng. Sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nói ba chữ cũng lạnh lẽo không kém.

Cảnh Phạm nhếch môi, không động đậy.

Giống như anh không chịu được, nhíu mày, nhét giấy vào trong tay cô. Rồi sau đó, xoay người di mất.

Anh đi sao?

Nhìn bóng lưng kia, trong lòng Cảnh Phạm có chút mất mát.

Định nói cái gì nhưng trong dạ dày lại cuồn cuộn.

Cô ngồi xuống bên cạnh thùng rác.

Bên kia, Hoắc Cảnh Thành mở cốp xe lấy chai nước, mở nắp đang định đưa cho cô. Nhưng khi thấy cô lại tiếp tục nôn, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.

Trong lòng căng thẳng, chốp mắt, anh ném chai nước vào trong xe. Anh đi một mạch về phía cô, không nói hai lời, bế ngang cô lên.

Cảnh Phạm không biết xảy ra chuyện gì, theo bản năng vùng vẫy. Nhưng chỉ trong một chớp mắt, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Đừng động!”

Hai chữ này như có ma lực khiến cô không giãy giụa nữa.

Giọng nói của anh trầm ổn, có lực. Khi dán vào lồng ngực anh, cô thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông kia: “Không phải anh đi rồi sao?”

Hoắc Cảnh Thành định dùng ánh mắt lạnh lẽo như bằng nhìn cô nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tiều tụy, đôi môi nhợt nhạt những lời định nói kia mắc nghẹn ở trong họng khiến anh không thể mở lời được.

Cuối cùng chỉ hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Cảnh Phạm lắc đầu: “Tôi cũng không biết!”

“Rất khó chịu sao?” Anh lại hỏi.

Ngay cả bản thân cũng nhận ra trong mấy chữ này không còn sự lạnh lùng chỉ có quan tâm thậm chí kiên nhân và dịu dàng.

Cả người Cảnh Phạm run sợ. Sự quan tâm của anh khiến cô không có lực chống đỡ.

Ngón tay đè trên vai anh, không tự chủ mà nắm chặt thêm một chút, níu chặt áo sơ mi trên người anh.

Hốc mắt hơi đỏ, không muốn để anh nhìn thấy, chỉ úp mặt trước ngực anh, hồi lâu sau mới buồn rầu “Ừ!” một tiếng: “Khó chịu...”

Hơn nữa là rất khó chịu, cực kỳ khó chịu! Mỗi một ngày đều khó chịu, không phải cơ thể mà là trong lòng...