Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 232: Vừa dịu dàng lại vừa kiên nhẫn

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cảnh Phạm không đáp lại Trần Lộc, ccô chỉ im lặng ăn xong bữa sáng. Cuối cùng, cô nhắm mắt chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Cảnh Thành.

Mọi người tò mò nhìn theo bóng dáng của cô, nhưng có lẽ vì mấy tấm ảnh trên weibo, nên dáng vẻ của mọi người đều là như đã hiểu rõ, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lúc Cảnh Phạm đi qua phòng họp, nhìn xuyên qua lớp cửa thủy tinh, coo mơ hồ có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đang ngồi vị trí giám đốc.

Hôm nay anh phải đi công tác, nhưng cô cũng không hỏi khi nào thì anh đi. Cô đang cố gắng không hỏi tới chuyện của anh.

Cảnh Phạm giao bộ lễ phục cho Tô Vân xử lý, rồi mới trở về nhà.

Nếu Hoắc Cảnh Thành đã đi công tác, cô sẽ trở về Cảnh gia bồi tiểu Chanh tử. Cả ngày, cho đến khi bóng đêm buông xuống, anh cũng không gọi điện thoại cho cô.

Cô nghĩ, có lẽ bây giờ anh đã ở trên máy bay, đến một thành phố khác.

Cảnh Phạm đứng ở trên ban công Cảnh gia, nhìn bầu trời đêm u tối, âm thầm suy nghĩ. Không phải là không cảm thấy mất mát, nhưng mà, cô đã có thể xử lý rất tốt loại cảm xúc mất mát này.

“Dì ơi, dì đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Chanh tử mặc quần áo ngủ đi tới, bé học dáng vẻ của cô ngước đầu nhỏ lên, nhìn lên bầu trời. Nhưng trên trời chẳng có gì cả, ngay cả một vì sao cũng không có.

Cảnh Phạm ôm lấy tiểu Chanh tử: “Hai ngày nữa dì sẽ phải vào đoàn làm phim, con có nhớ dì hay không?”

“Nhớ!” tiểu Chanh tử hơi không nỡ ôm lấy cổ của cô, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào tóc cô: “Dì ơi, dì cũng sẽ nhớ tiểu Chanh tử chứ?”

“Dĩ nhiên.” Cảnh Phạm hôn lên trán bé.

“Con cũng nhớ chú Hoắc.” Tiểu chanh tử mềm mại nói: “Dì ơi, dì đã nói với chú Hoắc chuyện cùng dì tham dự buổi họp phụ huynh của con chưa?”

“Dì chưa nói, nhưng lần sau dì gặp chú ấy, dì sẽ nói với chú ấy, được chứ?”

“Được.”

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên. Cảnh Phạm bảo người bên ngoài đi vào, Cảnh Uyên liền đẩy cửa ra đi vào.

Anh bê hai ly sữa bò đi vào, chia ra đưa cho một lớn một nhỏ: “Uống đi rồi còn đi ngủ sớm.”

“Cám ơn anh.” Cảnh Phạm buông con xuống, nói cám ơn.

Tiểu nha đầu lập tức ngọt ngào ngước đầu nhỏ lên, mở miệng: “Cám ơn cha Cảnh Uyên.”

“Không cần phải cám ơn. Con phải uống hết đi đấy, uống hết thì mới có thể cao được.” Cảnh Uyên ngồi xổm xuống, đỡ lấy ly sữa bò giúp bé, để bé từ từ uống.

Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ dịu dàng của Cảnh Uyên với tiểu Chanh tử, cô hơi thất thần.

Trong thoáng chốc, gương mặt đó của Cảnh Uyên, như biến thành một người khác —— nếu như anh biết tiểu Chanh tử là con gái của anh, có lẽ anh cũng sẽ vừa dịu dàng lại vừa kiên nhẫn với bé giống như Cảnh Uyên chứ?

Suy nghĩ đến đây, hốc mắt của cô lại hơi ê ẩm.

Cảnh Uyên như nhận ra được ánh mắt chăm chú của cô, anh ngẩng đầu lên. Thấy dáng vẻ thất thần của Cảnh Phạm, anh hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao cả.” Cảnh Phạm hoàn hồn, cô lắc lắc đầu: “Em chỉ hơi cảm thấy anh đối xử với tiểu Chanh tử thật tốt.”

Cảnh Uyên đứng lên, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Anh cũng rất tốt với em.”

Cảnh Phạm mỉm cười, đương nhiên nói: “Anh là anh trai của em, anh không tốt với em, thì còn có thể tốt với ai?”

Hai chữ "Anh trai" kia, khiến ánh sáng trong mắt Cảnh Uyên dần tối đi. Nhưng, đây chỉ là trong giây lát. Chợt, đôi mắt đó lại khôi phục lại sự dịu dàng và cưng chiều với cô như thường lệ.

————

Ba ngày sau.

Cảnh Phạm đã vào đoàn làm phim.

Mấy ngày hôm nay, Hoắc Cảnh Thành không gọi một cú điện thoại nào cho cô, giống vậy, cô cũng không gọi một cú điện thoại nào cho anh.

Hai người, giống như là ngầm ăn ý với nhau.

Cô cố gắng đè hết tất cả nhớ nhung xuống. Ba ngày, cô gần như là sắp không kềm chế được, muốn gọi điện thoại cho anh. Nhưng cũng may là đoàn làm phim gửi tin tức tới.

Trở lại tổ chụp hình, mọi người lại bắt đầu bận rộn làm việc.

Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có việc để dời lực chú ý của cô đi.