Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 1: Nghiệt duyên (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ưm ~ đau!”

Chung quanh tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, ai cũng không thấy ai. Trên sofa chật hẹp, Cảnh Phạm bị người đàn ông đè cô hung hãn căn môi, đau đớn kéo lý trí cô bị tan rã trở lại.

“Lần đầu tiên hôn môi?” Giọng nói người đàn ông khàn khàn, vô cùng quyến rũ, có mấy phần hài hước.

Cảnh Phạm chấn động.

Thanh âm này vừa bay vào màng nhĩ cô, lòng cô liền rối loạn đến tê dại.

Mặc dù không thấy rõ mặt đối phương, cô vẫn nhận ra giọng đối phương. Người đàn ông này không phải Hoắc Cảnh Thành còn là ai?

Thiên tử nổi bật từng ở trong lòng cô rất lâu, Nhị thiếu gia Hoắc gia.

Nhưng cũng là em trai của đối tượng ngày mai cô đính hôn, em chồng tương lai của cô!

Còn chưa kịp hiểu rõ sao biến thành tình hình này, váy đã bị người đàn ông trên người thô bạo xé rách. Cô bị nâng mông, ôm lên, áp vào tường.

Cô quỷ tha ma bắt cảm thấy mình chẳng những không thể phản kháng, mà tác dụng thuốc buộc cô phải nghênh hợp.

Cảnh Phạm không chịu nổi tác dụng của thuốc và rượu, cô lấy hơi, kết luận đối phương là Hoắc Cảnh Thành liền vươn tay, khiêu khích kéo cà vạt người đàn ông: “Anh nhất định phải ngủ với tôi?”

Nếu biết thân phận của cô, sợ anh hối hận không kịp.

Bàn tay người đàn ông mang theo lửa nóng mơn trớn thân thể cô, cảm nhận được cô khó tự kiềm chế mà run rẩy và ướt át, anh cười khẽ: “Tôi nghĩ là cô rất muốn ngủ với tôi.”

Đáng chết!

Cảnh Phạm khẽ nguyền rủa một tiếng, có lẽ bị rượu cồn kích thích, mê luyến đối với người đàn ông này được cô dằn xuống đáy lòng nhiều năm trong nháy mắt không cách nào khắc chế.

Lá gan cũng tăng lên gấp bội.

Hai chân cô quấn lấy eo kiên cố của người đàn ông, từ trên nhìn xuống anh: “Anh nói không sai, tôi quả thật muốn ngủ với anh.”

Rất muốn.

“Vậy cũng không cần lãng phí thời gian nhau nữa!” Ngay sau lời này là nụ hôn nóng bỏng điên cuồng như mưa của người đàn ông.

Cảnh Phạm hồn nhiên không chú ý tới, giờ phút này đang có người đứng ngoài cửa, nghe được tất cả.



Hôm sau.

Lúc Cảnh Phạm tỉnh lại, hai chân đau nhức.

Cô xê dịch hạ thân, thân thể suýt chút nữa từ trên sofa không quá rộng lăn xuống.

May mà bên hông bị một cánh tay người đàn ông vòng qua, cô mới may mắn tránh khỏi tai họa.

Cánh tay người đàn ông!

Chờ chút!

Tối qua… Hình như cô mơ mơ màng màng, đã làm chuyện gì không phải!

Cảnh Phạm kinh hãi, cho dù đã chuẩn bị tâm tư, nhưng quay mặt sang nhìn khuôn mặt ngủ say của Hoắc Cảnh Thành, vẫn run lên.

Trên mặt phức tạp rắc rối, biến đổi rồi lại biến.

Cô lại… buổi tối trước đính hôn, ngủ với em chồng tương lai?! Hơn nữa, lại còn ở trong phòng bao KTV*!

(*) Phòng karaoke.

Gặp quỷ! Vậy trông đói khát bao nhiêu?

Tối qua lúc ngang ngược tuyên bố muốn anh, vào lúc này toàn thấy tổ tông.

Cô đang khiếp sợ, điện thoại của cô bị rơi dưới đất vang lên.

Thanh âm này thật sự có thể so với bom, co giật mình, đột nhiên phục hồi tinh thần, giống như chạm điện, dùng tốc độ nhanh nhất lăn xuống đất đưa tay lấy điện thoại, tắt âm thanh.

Nguy hiểm thật!

Cũng may không đánh thức người đàn ông bên cạnh.

Tình cảnh này quá loạn, trước khi cô chuẩn bị tốt tâm tình, cô không nắm chắc có thể bình tĩnh đối mặt với anh.

Cô muốn chạy trốn.

Vừa động, đau đớn dưới chân làm cô cau mày.

Người đàn ông này cũng không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc. Tối qua cô bị anh chơi đùa quá sức.

Cúi đầu thấy vết hôn xanh xanh tím tím rải rác khắp người mình, không tự chủ được mà hồi tưởng các hình ảnh tối qua, toàn thân giống như lửa đốt.

Cảnh Phạm lấy quần áo dưới đất mặc vào, khó có thể tưởng tượng, nếu anh biết người tối qua nằm cạnh anh là cô, anh sẽ phản ứng thế nào?

Cô vùi đầu đi ra ngoài.

Buổi sáng, KTV rất yên tĩnh, cũng không có người lui tới. Điện thoại trong tay cô lại điên cuồng rung.

Cảnh Phạm nhận, đặt sát bên tai, bên kia là thanh âm của mẹ kế Tô Vân: “Cảnh Phạm, con đâu rồi? Hôm nay là ngày gì, con biết không? Lễ đính hôn của con, con còn tới trễ? Mau tới!”

Cảnh Phạm mở miệng muốn nói gì, nhưng đối phương không cho cô có cơ hội đó, “tút”, trực tiếp cúp.

Cô nhìn điện thoại hừ hai tiếng.

Cô dĩ nhiên biết hôm nay là ngày gì, đính hôn của cô và Đại thiếu gia Hoắc gia, Hoắc Vân Thâm. Chẳng qua là, tối qua lúc cô ngủ với Hoắc Cảnh Thành, sao cô có thể nhất thời quên chuyện này chứ?

Nhức đầu.

Nhưng cô còn phải nhắm mắt đi thu dọn tàn cuộc. Tự làm bậy ah!



Hoặc Cảnh Thành rốt cuộc vẫn bị một cú điện thoại đánh thức.

Tiếp điện thoại, liền nghe được Cố Nguyên ở bên kia kêu gào: “Anh họ hai, anh ở đâu? Bọn em tìm anh cả đêm, anh trốn ngoài hành tinh sao?”

Đầu nhức sắp nứt ra, nghe tiếng kêu gào này càng không tốt, đầu giống như muốn nổ tung.

Hoắc Cảnh Thành xoa mi tâm ngồi dậy, lúc này mới chú ý mình cả người chật vật.

Áo sơ mi luôn thẳng tắp cởi ra bốn nút, trước ngực rộng mở. Quần dài màu đậm càng tệ hại, khóa kéo còn chưa kéo lên, trên quần loang lổ nhiều màu, không biết là của anh hay là người phụ nữ kia lưu lại.

Anh nghiêm túc hồi tưởng chuyện tối qua, nhưng hoàn toàn đứt đoạn, trong đầu chỉ có hình ảnh vụn vặt.

Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Từ đâu chui ra?

Anh rốt cuộc không có chút ký ức nào.

“Anh họ hai, hôm nay là lễ đính hôn của anh họ cả, ai tới trễ cũng được, nhưng anh là em trai không thể tới trễ! Nhưng mà nghe mẹ em nói, bên kia cô dâu đến bây giờ cũng chưa tới.” Không nghe được câu trả lời, Cố Nguyên tiếp tục nói.