Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 95: Công Chúa Trấn Quốc (1)

"Ào ào!"

Hạt mưa to như hạt đậu, đánh vào cửa sổ xe ngựa, ầm ầm như một hành khúc. Tiếng chém giết bên ngoài vang vọng trong đêm mưa, mùi máu tươi tràn ngập, nước mưa đều nhuộm thành màu đỏ tươi.

"Công chúa, công chúa..."

Tiếng kêu nhẹ nhàng, vang lên bên tai Minh Thù.

Ý thức Minh Thù mơ hồ, một lúc sau mới tỉnh.

"Công chúa, người không sao chứ?"

Giọng nói run rẩy không ngừng, trong tiếng mưa rơi ầm ầm, càng tăng thêm điểm tuyệt vọng.

Trên người Minh Thù đau nhức. Nàng chống cơ thể ngồi dậy, còn chưa ngồi vững, cơ thể nhào về phía trước, đụng đầu vào thanh gỗ lạnh như băng.

Đau quá!

Khỉ thật, không cần tặng quà gặp mặt lớn như thế chứ!

"Công chúa!"

Tiểu nha đầu lập tức hoảng sợ lên tiếng.

Một đôi tay run rẩy đỡ lấy nàng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, có thể thấy chủ nhân của đôi tay này đang rất sợ. Minh Thù ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy được một thân hình mỏng manh, gầy yếu.

Minh Thù ôm nơi bị đụng phải, chống vách xe ngồi vững, cúi người nghe tiếng động bên ngoài.

Ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng bước chân lộn xộn và âm thanh va chạm của binh khí.

Vừa tới đã gặp đánh nhau, có cần kích thích thế không?

"Mau đưa công chúa đi."

Bên ngoài, không biết ai hét lớn một tiếng, xe ngựa đột nhiên chuyển động. Minh Thù bị ngã về phía sau, tiếp đến là một trận long trời lở đất, xe chạy như điên so với ngồi xe nhún còn mệt hơn nhiều.

Minh Thù lắc lư đến cả người cũng không ổn, nàng nắm lấy nơi có thể giữ được, miễn cưỡng ổn định thân thể.

Hừ, đi cái đầu nhà ngươi ấy.

Khỉ thật, lái xe sát thủ đường phố sẽ bị tịch thu, hủy giấy phép đấy biết không hả?

Xe ngựa chạy một quãng dài, xung quanh ngoài tiếng mưa rơi đã không còn tiếng chém giết. Xóc nảy dần giảm bớt, dường như lên đường lớn, lại một trận xe chạy như điên, rồi dừng lại.

Bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi, không ai mở cửa xe, cũng không một người nói chuyện.

Tiểu nha đầu ở cùng nàng đã sớm lắc đến ngất xỉu, trông cậy vào nàng ta là không có khả năng. Minh Thù chỉ có thể tự mình, thử đẩy cửa xe ra, tay chân mềm nhũn. Khí lực nhỏ đến mức, có thể xem như không đáng kể.

Phải mất rất nhiều thời gian, nàng mới đẩy được cửa xe ra. Cửa xe vừa mở, nước mưa liền xối vào, nửa người bị tạt ướt đẫm. Mưa gió quá to, Minh Thù đưa tay che chắn đôi mắt, đẩy ra cửa xe bị kẹt, khom lưng ra ngoài.

Nước mưa làm nàng lạnh thấu tim, y phục nặng trĩu, dán chặt trên người, chặt đến khó chịu.

Xung quanh tối như mực, từng tầng mưa cản trở tầm mắt, chỉ có thể nhìn ra một ít bóng cây, cùng hình dáng của núi hoàn toàn không nhận ra đây là đâu.

Vừa mệt vừa đói, trước tiên tìm chút đồ ăn vậy.

Minh Thù xoay người, chuẩn bị quay vào bên trong xe ngựa, xuất hiện ánh sáng của lưỡi kiếm cản đường Minh Thù. Giọng nói kỳ quái xuyên qua màn đêm:

"Công chúa điện hạ, muốn đi đâu thế?"

"Trở lại ngủ, ngươi có tin không?"

Minh Thù không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi tiếp lời.

Chủ nhân giọng nói im lặng, một lát sau lưỡi kiếm lóe lên, hoàn toàn phá hỏng con đường quay về xe ngựa của Minh Thù:

"Công chúa điện hạ, hay là cùng ta tìm nơi khác ngủ đi, đảm bảo không ai quấy rầy công chúa."

"Ngươi muốn giết ta?"

Minh Thù bình tĩnh xoay người, nàng đứng trên xe ngựa, thân hình so với đối phương thì cao hơn, từ trên cao nhìn người toàn thân là đồ đen, chỉ chừa đôi mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên:

"Ai cho ngươi lá gan đấy?"

Kẻ mặc đồ đen cười lạnh: "Công chúa điện hạ, muốn trách thì trách ngươi sinh không đúng thời, cản đường."

Cản đường?

Cản đường ai?

Khỉ thật, trẫm không có kịch bản, không thể đưa cho trẫm kịch bản sao? Ăn chút gì rồi hãy nói đi.

Hiển nhiên đối phương không đồng ý.

Kẻ mặc đồ đen nhảy lên, mưa gió đan xen, mũi kiếm bén nhọn xé rách không khí, khí thế hung hăng chém xuống, đánh thẳng vào mặt Minh Thù.

Chết rồi, chết rồi!

Đói quá, không có sức để mà đánh nhau.

Mấu chốt là cơ thể này vốn dĩ không có võ công. Thân thể mảnh mai, công phu mèo ba chân xem chừng cũng không có. Nàng thậm chí nghi ngờ, động tác mạnh một chút có thể làm thân thể này nát luôn.

Trẫm muốn chết, muốn chết.

"Ầm ầm!"

Tia sét trên bầu trời đánh xuống, dường như muốn xé rách bầu trời, trời đất đều hơi run rẩy.

Mũi kiếm hạ xuống.

"Phụt!"

Một kiếm đâm vào cơ thể, thời gian như thoáng dừng lại tại hình ảnh này.

Kiếm thành công đâm vào ngực Minh Thù, máu tươi tràn ra, nữ nhân dường như không thấy đau. Sấm sét lóe lên, hắn thấy nữ nhân đối diện, nở nụ cười kỳ quái. 

Nàng chậm rãi vươn tay, cầm mũi kiếm.

Sau đó, kẻ mặc đồ đen dường như thấy thứ gì đáng sợ, trong đôi mắt dần bị kinh hoàng và sợ hãi thay thế.

"Ào ào!"

Trời mưa càng lúc càng lớn.

...

"Khụ khụ..."

Minh Thù sặc nước bọt, đẩy kẻ mặc đồ đen đang đè nặng chân nàng. Nàng đưa tay sờ sờ ngực, tay ướt đẫm, cũng không biết là máu hay nước mưa.

Minh Thù đứng lên, nhìn chằm chằm màn mưa đến ngây ra một lúc, trong đôi mắt hoàn toàn là bóng đêm tĩnh lặng.

Một lúc lâu, nàng mới thở dài, tùy tiện túm túm y phục, từ dưới đất đứng dậy, dùng cả tay chân leo lên xe ngựa.

Thật là đói quá!

Cần đồ ăn vặt, mới có thể thỏa mãn tâm hồn bị thương của trẫm.

Đừng hỏi nàng sao lại có thể giết chết người áo đen kia, nàng nói hắn tự sát chết, có tin không?

[Kỹ năng bảo mệnh của ký chủ rất đặc biệt.] Nhân vật trước nó đã muốn nói, nhưng đối với chuyện này ký chủ có chút qua loa và làm liều.

Chẳng trách nàng vẫn luôn không sợ hãi, không sợ chết.

Ban đầu, chẳng qua là nó chỉ cảm thấy ký chủ rất lợi hại, hơn nữa có thể làm được việc, tập hợp hơn một ngàn người, cô chỉ vì một câu nói, phù hợp với tiêu chuẩn nhận người của nó.

Thế nhưng, gần đây ở chung, Hài Hòa Hiệu mới phát hiện, ký chủ ngày càng bất ngờ.

"Chẳng có cách nào, đây là kỹ năng bị động."

Minh Thù hơi tiếc hận: "Ai là người không có việc gì, lại chơi trò tự sát chứ."

Tuy rằng trước kia, nàng từng trải qua thời gian não tàn, nhưng bây giờ nàng không não tàn.

[...]

Trước kia cô chưa từng chơi trò tự sát?

[Kỹ năng bị động? Cô có thể sử dụng vài lần?]

Đây không phải là tương đương với người chơi có được hồi mạng tuần hoàn, tự do tàn sát, cuồng bạo lũy thừa bão táp, qua ải cũng chỉ là chuyện vài phút sao?

"Ta biết nói sao với ngươi đây, câm miệng."

Ngoại trừ sẽ xúi dại trẫm, hệ thống cũng không có tác dụng gì, xui xẻo.

Minh Thù không hề phản ứng Hài Hòa Hiệu, nguyên nhân chủ yếu là nói nhiều tiêu hao tinh lực, thứ yếu là nàng quá đói.

Minh Thù ôm ngực dựa vào thành xe thở dốc, ở trong xe ngựa lục lọi trong chốc lát, mò lấy túi giông giống thức ăn được bọc giấy dầu. Minh Thù mở ra ngửi ngửi, xác định là thức ăn, cũng không quản là có độc hay không, ăn trước hẵng hay.

Chút điểm tâm này, nhét kẽ răng cho Minh Thù cũng không đủ. Chút sức lực cuối cùng, đã dùng để giết người áo đen lúc nãy, lúc này nàng thầm nghĩ, muốn tìm một chỗ an tĩnh ăn một bữa.

Để trẫm chết trên đồ ăn vặt.

Mẹ kiếp, đừng cản trẫm.

Minh Thù đói bụng đến ngay cả cốt truyện cũng không muốn biết, nhưng không ngăn được cốt truyện truyền vào đầu nàng.

Đây là thế giới cổ đại.

Nữ chính giả Trình Cẩm Vân, trước khi trọng sinh bởi vì đã có người mình thích, không muốn gả cho Thái tử ngốc. Dự tính để muội muội thứ Trình Cẩm Tú, cũng chính là nữ chính của thế giới này, gả thay mình.

Kết quả Trình Cẩm Vân thật lòng gửi gắm cho tên nam nhân xấu xa, đối phương chỉ là nhìn trúng quyền lực Trình gia của nàng ta. Dưới sự giúp đỡ của Trình gia, tên nam nhân xấu xa từng bước thăng tiến, ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm, lời thề non hẹn biển ban đầu đều trở thành trò cười.

Trong lúc này, tình hình trong triều chuyển biến. Thái tử ngốc xoay người làm chủ, khiến một đám quần chúng đang cắn hạt dưa, kinh ngạc đến ngây người, trở thành người thắng cuối cùng.