Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1641: Vạn kính thù ngự (12)

Người đến đại lục Sùng Thiên bên kia tự nhiên là ba tên lão giả kia, từ biên giới bên này biết được chi tiết cụ thể quốc chủ Liệt Dương Quốc rời đi, mấy người thương nghị, chuẩn bị tiến vào đại lục Huyền Tử, đến Vân Mộng đài xem xét.

Nhưng bọn hắn còn chưa kịp hành động đã có người tới báo, nói là đại lục Huyền Tử bên kia mang theo quốc chủ Liệt Dương Quốc tới yêu cầu đàm phán.

Ba tên lão giả ở đại lục Sùng Thiên địa vị cao thượng, lúc này quốc chủ Liệt Dương Quốc không ở đây, làm chủ sự tình liền rơi trên đầu bọn hắn.

Chuyện đàm phán này, ba tên lão giả không đồng ý cũng phải đồng ý.

Tốt xấu gì kia cũng là quốc chủ của bọn hắn, coi như quốc chủ không thiếu nhưng cũng không thể để cho người ta vũ nhục.

Đây là vũ nhục đối với toàn bộ đại lục Sùng Thiên.

Thời gian đàm phán được chọn vào một ngày trời trong gió nhẹ, trời xanh mây trắng, đội ngũ hai bên ước định tại một nơi không có bãi cỏ ở biên giới.

Đan Tinh tự mình đi đàm phán, ba tên lão giả thì chỉ có một vị tới.

"Xin ra mắt tiền bối." Đan Tinh lễ phép hành lễ.

Người đến chính là lão giả số hai tương đối ổn trọng, hắn sờ lấy chòm râu bạc trắng của mình: "Ngươi biết ta?"

Đan Tinh cũng không giấu diếm: "Khi còn bé may mắn gặp qua tiền bối một lần."

"Ha ha." Lão giả số hai thả tay xuống, chắp sau lưng, giống như cảm thán: "Đại lục Huyền Tử tuổi trẻ tài cao."

"Quá khen." Đan Tinh khiêm tốn cười cười.

Hắn cũng không đợi lão giả số hai lên tiếng, tự động ngồi vào đối diện.

Hắn có lễ phép nhưng không có nghĩa là không có uy nghiêm của chi chủ một nước.

-

Bên ngoài sân đàm phán, Minh Thù ngồi xổm trên mặt đất gặm một cây trắng trắng mập mập giống như củ cải trắng.

Nguyệt Qua từ phía sau đi tới: "Tôn chủ, đều chuẩn bị xong."

"Hừm, răng rắc răng rắc..."

"Tôn chủ, chúng ta thật sự phải làm như vậy?"

"Vì sao không?" Minh Thù tiếp tục răng rắc răng rắc gặm "Củ cải", ăn ngon thật.

"Thế nhưng phía trước đang đàm phán, chúng ta lúc này đánh lén, phải chăng có làm trái quy củ?" Nguyệt Qua cẩn thận đặt câu hỏi.

"Quy củ? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?" Minh Thù ngoái nhìn cười khẽ.

"..." Nguyệt Qua xấu hổ.

Không nên nói quy củ với cô.

Cô chính là quy củ.

Minh Thù muốn đánh lén nhưng Đan Tinh cự tuyệt, hắn là một quốc chủ chính trực!

Nhưng hiển nhiên Minh Thù mặc kệ hắn phối hợp hay không phối hợp, trước tiên giải quyết đám người này xong lại nói.

Người ta đều đánh đến cửa, ngươi còn cùng người ta so học thức.

Đây không phải có lễ phép.

Đây là ngốc.

Lúc này hẳn là nên đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra.

Thời điểm Minh Thù mang theo Nguyệt Qua đi đánh lén, Đan Tinh cùng lão giả số hai đang nói tới quốc chủ Liệt Dương Quốc.

Đột nhiên nghe nói có đánh lén, lão giả số hai ánh mắt sắc bén quét về phía Đan Tinh.

Đan Tinh: "..."

Lão giả số hai vỗ bàn một cái, tức giận quát một tiếng: "Bắt lấy hắn!"

Đan Tinh: "!!"

Tôn chủ đã làm gì!!

Không phải nói để hắn đến đàm phán sao!!

Đan Tinh cũng mang theo người, lão giả số hai động thủ, hắn đương nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói.

Hai bên khai chiến, lão giả số hai đột phá đám người dự định bắt vua trước giặt.

Đan Tinh có thể ngồi vào vị trí quốc chủ đương nhiên có thực lực, nhưng đáng tiếc không có trải qua nhiều như lão giả số hai, mấy chiêu liền rơi vào thế hạ phong.

"Đại lục Huyền Tử khi nào cũng hèn hạ như thế!"

Lão giả số hai nghiến răng nghiến lợi.

Đan Tinh cũng không biết mình có thể hèn hạ như vậy a!

Bất quá mặt mũi không thể ném, Đan Tinh chỉ có thể cứng ngắc lấy da đầu trả lời: "Là ăn miếng trả miếng."

Trước đó đại lục Sùng Thiên cùng đại lục Đông Nguyên nhiều lần đánh lén, bọn hắn có nói gì sao? Đúng! Đây chính là ăn miếng trả miếng! Hắn không sai!

Lão giả số hai bị Đan Tinh chọc giận, ra tay càng nặng.

Người xung quanh đều chừa lại đất trống cho bọn hắn, trên bầu trời hình như có lôi điện xẹt qua, thân ảnh của hai người trong không khí đều là hư ảnh, hoàn toàn nhìn không rõ ràng.

Phanh ——

Đan Tinh từ trên không trung rơi xuống, đập xuống đất, thình lình xuất hiện một cái hố.

"Tiểu tử miệng còn hôi sữa cũng dám cuồng vọng như thế." Lão giả số hai đứng tại hư không, như cao nhân hạ phàm chắp tay, mặt mũi tràn đầy khinh thường.

Đan Tinh: "..."

"Khi dễ tiểu bối cũng rất đắc ý nha."

Thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ từ trong gió truyền đến.

Thanh âm đột ngột này làm lão giả số hai nhíu mày một cái, lần theo thanh âm quét qua.

Nữ tử váy trắng hoa văn đỏ đạp trên không trung mà đến, vạt áo thêu dị điểu xẹt qua một đường vòng cung bồng bềnh rơi xuống đất. Nữ tử dung mạo thanh tuyệt, mặt nâng nên nụ cười nhạt nhẽo, càng giống như là gió xuân tháng ba.

Minh Thù kéo Đan Tinh dậy, đẩy qua cho Nguyệt Qua phía sau, Nguyệt Qua vội vàng tiếp lấy quốc chủ nhà hắn.

Lão giả số hai từ trên không rơi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Thù, con ngươi lấp lóe, tất cả đều là tìm tòi nghiên cứu cùng dò xét.

"Ngươi chính là từ người từ Vạn Kính Sơn ra?"

Minh Thù nhíu mày cười khẽ: "Nhận biết là tốt rồi."

Lão giả số hai nhíu mày: "Vạn Kính Sơn khi nào lại cùng đại lục Huyền Tử tốt như vậy?"

Lại vào lúc này giúp đỡ đại lục Huyền Tử.

"Liên quan gì tới ngươi?"

"..."

Làm sao không liên quan!

Vạn Kính Sơn thế nhưng là nổi danh cùng Tháp Thiên Khải!

Bao nhiêu năm không có người xuất hiện qua?

Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người từ Vạn Kính Sơn đến, còn giúp đỡ đại lục Huyền Tử, làm những người như bọn hắn nghĩ như thế nào?

Lão giả số hai nói: "Không biết đại lục Huyền Tử có thứ gì các hạ cần? Đại lục Sùng Thiên cũng cung cấp được."

Đan Tinh xém chút phun ra một ngụm máu.

Cái này mẹ nó là công khai đào góc tường.

"Quốc chủ bình tĩnh." Nguyệt Qua nhắc nhở Đan Tinh.

"Lão thất phu này!" Đan Tinh không an tĩnh được: "Hắn lại dám đánh chủ ý với tôn chủ."

Nguyệt Qua vội vàng trấn an.

"Đại lục Sùng Thiên các ngươi?" Minh Thù xùy cười một tiếng: "Đại lục Sùng Thiên các ngươi cũng đều là đại lục Huyền Tử chia ra, có đồ vật gì là của các ngươi?"

Lão giả số hai: "..."

Cái này mẹ nó cũng là chuyện của trăm năm trước!

"Các hạ, cường giả là Vương." Lão giả số hai nói: "Đại lục Huyền Tử không có năng lực, điều này cũng không trách được người khác."

"Nói rất có đạo lý." Minh Thù gật đầu.

"Các hạ đã là từ Vạn Kính Sơn ra, tất nhiên là người thông minh, biết nên lựa chọn như thế nào." Lão giả số hai tiếp tục thuyết phục.

"Biết a." Minh Thù cười vỗ vỗ tay.

Lão giả số hai không khỏi cảm thấy không thích hợp, đằng sau có người tiến lên.

Lão giả số một cùng lão giả số ba lúc này bị trói lại, bất tỉnh nhân bị kéo tới.

Đáy lòng lão giả số hai lập tức phát lạnh.

Sao lại thế...

Cô làm sao có thể bắt bọn hắn lại?

Minh Thù trầm giộng lên tiếng: "Cho nên ta dự định tiêu diệt các ngươi, thế nào, lựa chọn này có được hay không?"

Lão giả số hai: "..."

Cô muốn tiêu diệt bọn hắn, còn nói đơn giản như vậy?

"Ngươi..."

Minh Thù nói: "Đức Vương tính toán khá lắm, muốn dùng dùng linh mạch của đại lục Huyền Tử để phục sinh, linh mạch ảnh hưởng toàn bộ đại lục, đại lục Huyền Tử suy thoái, cuối cùng, món nợ này có thể tính trên đầu các ngươi."

"Ngươi đã làm gì tổ tiên!" Lão giả số hai đột nhiên kịp phản ứng.

"Tổ tiên của các ngươi? Không phải đã sớm chết sao?" Minh Thù hiếu kì: "Chẳng lẽ các ngươi lại muốn nhận một người không ra người, quỷ không ra quỷ là tổ tiên?"

Minh Thù ngược lại kinh ngạc: "Không nghĩ tới các ngươi bác ái như thế, bội phục bội phục."

Lão giả số hai cảnh giác: "Ngươi nói bậy bạ cái gì? Tổ tiên chắc chắn đã trở về, ngươi đã làm gì tổ tiên?!"

Minh Thù buông tay: "Ăn a."

Lão giả số hai: "..."

Ăn... Ăn?!

Cô nói đùa cái gì?

***Ta mới đi làm nên time viết không nhiều, có thể 1day2chap, rảnh sẽ 3chap a!!***