Hệ Thống Sủng Phi

Chương 99

Địa đồ của cung đạo ngầm của Tây Cương cổ quốc thuận lợi tới tay, quân đội Cao Thú lập tức như được thần linh trợ giúp, các nước Tây Cương đang căng thẳng theo dõi động thái của Cao Thú, không ngờ đại quân Cao Thú tới biên giới lại đột nhiên biến mất hoàn toàn! Rõ ràng quân đội Cao Thú thanh thế lớn đến vậy, biến đi đâu biệt tích?!


Quốc quân Trác Vân Quốc lập tức cảm giác được tình hình không ổn, vội vã phái người đi điều tra, có điều đã muộn. Ngay ngày thứ hai sau khi quân đội Cao Thú biến mất, hoàng cung Trác Vân Quốc bị tràn vào rất nhiều quân sĩ giáp đen, gần như ngay trong một đêm, cờ khắp trời Trác Vân đổi thành quân kỳ Cao Thú.


Vu nữ Đan Yên không dám lừa gạt, là một vu nữ một lòng chỉ muốn tự do, nàng hy vọng Trác Vân Quốc bị diệt hơn ai hết, chỉ khi Trác Vân Quốc bị diệt nàng mới không bị bắt lại. Vu nữ tiền nhiệm giáo dục nàng nhiều năm không khiến nàng cảm kích quốc gia mình, ngược lại biến mọi thứ trong lòng nàng thành thù hận.


Nhưng khi Trác Vân thật sự trở thành quá khứ, nàng nhìn lá cờ cùng quân sĩ giáp đen nghiêm túc trong hoàng cung Trác Vân, trong lòng bỗng nổi lên một thoáng thẫn thờ.


Địa đồ trong tay nàng quả là thật, nhưng nàng đã dâng địa đồ, không còn nửa điểm giá trị… Hoàng Đế kia thật sự sẽ giữ lại tính mạng cho nàng chứ?
“Là ngươi…”


Vu nữ Đan Yên bị trói hai tay được mang ra khỏi đội ngũ Cao Thú, một người đàn ông hai tay đẫm máu, ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên hung ác nhìn nàng, đôi mắt tàn nhẫn không chịu dời nàng nửa bước, bắt đầu bốc lên những cảm xúc khó hiểu: “Thì ra là ngươi!”


Trước ngực hắn có một con rắn nhỏ xanh biếc, lúc này đang thè lưỡi kêu xì xì. Nhất là trong một giây Đan Yên xuất hiện, con rắn nhỏ này càng sinh động.
Người thanh niên trên mặt đất chính là Thái Tử Trác Vân Quốc, Thái Tử Trác Vân Quốc nay đương nhiên cũng trở thành kẻ tù tội.


Đan Yên thầm hoảng sợ, lùi lại một bước, trên mặt vẫn có vẻ ngây thơ. Nàng mím môi bình tĩnh nói: “Ngươi là ai? Ta không biết ngươi!”


“Vu nữ Đan Yên, đừng nói hiện giờ ngươi chỉ dịch dung, cho dù ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi. Dung mạo có thể thay đổi, mùi vị thì không. Chỉ cần ngươi ở gần, A Bích sẽ nhận ra, ngươi là ai ta biết rõ ràng, cần gì giả bộ người lạ?”


Thái Tử Trác Vân Quốc hừ nhẹ một tiếng, hắn vừa nhìn thấy Đan Yên liền biết nguyên nhân Trác Vân bị thua.
Thì ra bọn ho thua không oan! Thua, bởi quốc gia bọn họ có kẻ phản bội!


“Ta sớm biết ngươi không hài lòng với thân phận vu nữ, luôn muốn chạy trốn, nhưng không ngờ ngươi sẽ làm loại chuyện bán nước này… Là Trác Vân đã nhìn nhầm ngươi, phụ hoàng nhìn nhầm ngươi, ngươi sao xứng để làm vu nữ Trác Vân, ha… ha ha ha ha.”


Cho đến hôm nay hắn mới biết mình ngốc đến mức nào, lại dám thật sự tin tưởng nữ nhân này…
Hắn thật sự có mắt như mù!
“Bán nước thì sao… Đều tại các ngươi ép ta! Ta cũng không muốn làm thế!”


Đan Yên kích động hô to, nàng ý thức được bản thân không khống chế được tâm trạng, thở dốc hai tiếng mới bình tĩnh lại: “Không sai, là ta nói phân bố binh lực Trác Vân cho Hoàng Đế Cao Thú. Có điều… Thái Tử điện hạ ngươi cũng không cần lo lắng, tuy nay Trác Vân không còn, nhưng sau này tất cả các nước Tây Cương cũng chôn cùng Trác Vân.”


Sắc mặt vốn tái nhợt vì bị chỉ ra của Đan Yến chậm rãi hồng hào lại, trên mặt còn mang ý cười. Hai tay nàng bị trói, phía sau còn bị hai người giữ không thể động đậy, chỉ có thể hơi cong người, mắt nhìn chằm chằm người thanh niên dưới đất: “Bởi trong lúc vô tình… ta tìm thấy địa đồ xây dựng cung đạo ngầm của Tây Cương cổ quốc từ một khe đá sau núi, nghĩ lại, Trác Vân dễ dàng bị đánh hạ hẳn nhờ có nó đấy.”


“Ngươi…”
Con ngươi Thái Tử Trác Vân chợt co lại, hắn không ngờ thứ Trác Vân Quốc phái người tìm nhiều năm lại bị một nữ nhân dễ dàng lấy được.


Trong mắt Đan Yên hiện lên một tia sáng lạnh, miệng phát ra tiếng “xì xì”, con rắn nhỏ màu xanh trong lòng Thái Tử Trác Vân đột nhiên cong lên, cắn xuống cổ hắn. Thái Tử Trác Vân co quắp một lúc, đầu chậm rãi buông xuống, con rắn nhỏ từ cổ áo trượt xuống chân hắn.


Con rắn lớn không nghe lời vu nữ, nàng không quản được mới sợ, thế nhưng con rắn nhỏ A Bích này từ nhỏ đã nghe lời nàng.
Rốt cuộc ai là chủ nhân, sợ là Thái Tử điện hạ còn chưa từng suy nghĩ rõ ràng?
“Cái gì thế?”


Quân sĩ giáp đen áp giải nàng tưởng mình hoa mắt, không thấy rõ thứ vừa bò tới là cái gì. Đan Yên cảm nhận được cảm giác mát lạnh trơn tuột dưới cổ áo, vội vã nhếch môi cười: “Không có gì, là cái lá rụng thôi.” Dưới chân nàng không biết từ khi nào đã giẫm lên một cái lá cây màu xanh lục, lá cây phập phồng giống như sắp theo gió bay lên.


Quân sĩ giáp đen nhìn lá cây rồi không để ý nữa.
Mùa này gió quật rụng lá xanh cũng là chuyện bình thường, rất khó khiến người ta chú ý.


Khi bóng lưng Đan Yên biến mất chỗ rẽ một góc hoàng cung, trước mặt Thái Tử Trác Vân bị đè quỳ trên mặt đất nhỏ xuống một dòng máu tươi, người phía sau phát hiện tình huống vội vã kéo đầu hắn lên, thấy trên cổ hắn tím ngắt, bên môi có một dòng máu đen đang chậm rãi chảy xuống cằm.


“Chuyện này…”
Người trông coi quá hoảng sợ, thế này là thế nào? Rõ ràng vừa còn khỏe mạnh, vì sao một lúc không thấy đã miệng phun máu độc? Hay là… vị Thái Tử điện hạ này sớm biết sẽ phá thành, nên trước khi bị bắt đã uống độc dược?


Thiệu Tuyên Đế công chiếm Trác Vân xong, thừa thắng xông lên, chưa tới ba ngày đã chiếm ba thủ đô.


Có điều ngoại trừ quốc quân, quan viên ở thủ đô, bất kể là Trác Vân Quốc hay những nước khác, ngoài ngoại ô đều có quân đội của mình, Thiệu Tuyên Đế không nghĩ nhiều liền hạ lệnh trừ tận. Những người này không cách nào thu về tay, lại thời khắc nhớ tới mối thù diệt quốc, hắn không thể khiến đám này biến thành tai họa ngầm giống thuộc hạ cũ chưa trừ hết của Tham Lang, một ngày bọn chúng trốn thoát sẽ rất khó tìm được. Hắn không thể nương tay.


Bởi trong đáy lòng hắn có lo lắng, hắn đã có nhược điểm.
Mà nhược điểm này, hắn không muốn bị bất cứ kẻ nào nắm trong tay.


Lúc này là loạn thế, không cần nhân từ, leo lên ngôi vị Hoàng Đế không khác nào bước trên một biển máu, bất kể có ở trên chiến trường hay không, từ trước đến nay số người hắn giết đã quá nhiều, không cần để ý nhiều thêm một, hai người. Vì vậy, hắn chỉ có thể dùng tàn nhẫn mới bảo đảm được nàng không âu lo.


Thiệu Tuyên Đế lau vết máu trên mặt, nghiêng mặt dưới thái dương nở một nụ cười sung sướng, rất nhanh thôi, hắn sẽ trở về. Không biết Quân Hoa và Như Hoa ngày một ngày đã lớn thêm bao nhiêu, chỉ sợ khi hắn trở về đã không nhận ra hắn nữa.
Hắn xoay người xuống ngựa, một thân giáp đen đẫm máu hung tàn.


Một đám quân sĩ giáp đen đi theo phía sau, cho đến khi sắp tới cổng thành mới gặp hai quân sĩ áp giải vu nữ Đan Yên đi tới. Gương mặt dịch dung thành Hoàng Hậu Cao Thú của Đan Yên mấy ngày gần đây sưng phù, Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng trong lòng, dịch dung ra chung quy không phải của mình, xem ra không cần hắn ra tay gương mặt này tự nhiên sẽ tan rã.


Đan Yên giật giật môi, cuối cùng vẫn hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Hoàng Đế Cao Thú, ta đã giúp ngươi thắng được các nước Tây Cương, hiện giờ ngươi… sẽ thả ta chứ?”


“Trẫm sẽ giao ngươi cho người hoàng thất Trác Vân, trong ngày cuối cùng của bọn họ, ngươi theo họ một đoạn đường đi, ngươi nói xem… quyết định của trẫm thế nào?”


Đan Yên nhíu mày: “Hoàng Đế Cao Thú không thể nói không giữ lời, ta bán đứng Trác Vân, đám người hoàng thất nhất định không bỏ qua cho ta, ta đi cùng bọn họ chỉ có đường chết… Ngươi rõ ràng đã nói sẽ thả ta.”


“Sao trẫm không nhớ mình đã nói như vậy nhỉ? Trẫm đồng ý giúp ngươi chạy trốn khỏi sự truy tìm của Trác Vân, ngươi ở trong quân đội của trẫm đương nhiên sẽ không bị truy lùng, nay hoàng thất Trác Vân là tù nhân của trẫm, vì vậy hiện giờ trẫm để ngươi cùng một chỗ với hoàng thất Trác Vân cũng không tính là làm trái với lời lúc trước.”


Thiệu Tuyên Đế xì một tiếng, nếu hắn thật sự thả vu nữ Đan Yên này hắn mới thật sự không thích hợp làm Hoàng Đế.
Bất kể thân phận vu nữ, hay địa đồ liên quan tới cung đạo ngầm của Tây Cương cổ quốc trong tay nàng ta, đều khiến hắn không thể thả nàng ta bình yên rời đi.


“Ngươi nên sớm biết.” Một người cười khẽ phía sau vu nữ Đan Yên: “Ở trong quân đội Cao Thú vài ngày ngươi vẫn chưa nhận rõ tính tình Hoàng Đế Cao Thú sao? Trải qua việc này hắn còn có thể để người bình an rời đi?”


Một quân sĩ giáp đen phía sau nàng ta bỗng cởi mũ giáp xuống, mái tóc dài mềm mại rủ xuống, tung bay trong gió.
“Là ngươi?!”
Đan Yên bỗng xoay người, lúc này giật mình phát hiện, tóc gáy lập tức dựng đứng lên.


Thiệu Tuyên Đế nheo mắt, nhìn vu nữ Đan Yên biểu hiện thế này, người kia rất có khả năng là người cho nàng ta dịch dung?
“Hoàng Thượng có còn nhớ ta không?” Nữ nhân này tháo mũ giáp xuống lộ ra dung nhan kiều diễm, dung mạo nàng có thể so với thời điểm tao nhã nhất của Dung Phi, lại không bằng phân nửa Hoàng Hậu.


Nhìn gương mặt đã phai nhạt trong trí nhớ của hắn, Thiệu Tuyên Đế im lặng một lát.


Nếu hắn nhớ không nhầm, đây chính là người hắn hạ lệnh xử tử trong cung mấy tháng trước… Mộc Dung Cơ. Liên hệ với một chuyện phát sinh gần đây, hắn gần như có thể kết luận nữ nhân này tuyệt đối không chỉ có một tầng thân phận này, chỉ nói đến thủ thuật dịch dung kia đã là thế gian hiếm có.


Năm đó hắn đi Đại Cật gặp được nữ tử này trùng hợp một cách kỳ lạ, trong lòng hắn sinh nghi, vì tiện quan sát mới đưa nàng ta về hoàng cung, sau đó vì chuyện Bảo Nhi mà hạ lệnh xử tử. Không ngờ người này giấu kỹ đến thế… tới giờ mới bại lộ. Nếu vậy, vì sao nàng ta quen thuộc dung mạo Hoàng Hậu đến vậy đã có thể hiểu được.


“Người đã chết cần gì lại hiện thế.” Tay Thiệu Tuyên Đế khẽ nhúc nhích, trường kiếm lóe ra tia sáng bạc.
“Chậm đã, lẽ nào Hoàng Thượng không muốn biết lúc này Hoàng Hậu nương nương đang trải qua chuyện gì sao?”
Hàn quang trong tay chợt tắt, Thiệu Tuyên Đế lạnh giá nói: “Có ý gì?”


Mộc Mộc Uyển lạnh nhạt cười một tiếng, trong lòng thở ra một hơi, đầu ngón tay chuyển đi mũi kiếm trước người, “Nữ nhân trong cung không nhìn ra, ta lại nhìn rõ ràng, nữ nhân Hoàng Thượng yêu nhất không phải Dung Phi nương nương hay Nhàn Phi nương nương gì, mà là Bảo Phi nương nương khi đó phải không? Nay Bảo Phi thăng làm Hoàng Hậu, tuy ta không ngờ tới những vẫn có thể hiểu được.”


“Hoàng Thượng, hai mươi vạn đại quân đang tiến công hoàng thành Cao Thú, Tham Lang chúng ta liên hợp với Minh Linh Quốc chống lại Tô tướng quân, không biết bên nào mạnh bên nào yếu nhỉ?”
Thiệu Tuyên Đế đứng tại chỗ, bị tin tức này ức chế đến gần như không thở được.


Mộc Mộc Uyển lại đến gần một bước, một tay đặt hờ lên ngực Thiệu Tuyên Đế, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ta biết nếu Hoàng Thượng quay về Cao Thú nhất định có thể đánh tan hai mươi vạn đại quân của Tham Lang và Minh Linh, có điều như vậy quá tiêu hao binh lực, Hoàng Thượng nhất định bị tổn thất nặng nề. Dung mạo của ta… cũng không tệ, hiện nay Hoàng Hậu chắc chắn đã chết, Hoàng Thượng ở đây được ta truyền tin, có thể hứa ta vị trí Hoàng Hậu hay không? Đến lúc đó ta bằng lòng tay mặt một bộ phận thuộc hạ Tham Lang thần phục ngươi.”


“Báo… đô thành truyền đến thư cầu viện khẩn cấp, dưới thành đột nhiên xuất hiện hai mươi vạn đại quân, hết sức cấp bách.”
Khoái mã xa xa phi tới mang theo tin tức hô to với phía này, người trên ngựa đầy mặt là bùn, hiển nhiên đã bôn ba vài ngày.


Thiệu Tuyên Đế nghe tin này, gương mặt hoàn toàn lạnh giá, trở kiếm liền chặt đứt đầu nữ nhân đang cười nịnh nọt, nụ cười của Mộc Dung Cơ còn cứng trên mặt, cổ đã phun máu tươi tung tóe, ngay khi vu nữ Đan Yên còn đang trợn mắt nhìn, kiếm thứ hai đã chém đứt cổ nàng ta.


Từ trong ngực nàng, một con rắn nhỏ màu xanh đột nhiên thoát ra cắn lên mu bàn tay Thiệu Tuyên Đế.


Thiệu Tuyên Đế mặc kệ vết thương trên tay, phi thân lên ngựa, quất roi ngựa nghênh ngang bỏ đi, quân sĩ phía sau cũng lập tức cuồn cuộn đuổi theo, Thiệu Tuyên Đế dùng lực mạnh, bóng người trong lòng hiện ra càng rõ ràng, hắn nhắm mắt lại mặc gió quất vào mặt đau rát, lại không cách nào vượt nổi cơn đau trong lòng: “Nhất định phải chờ trẫm… hồi cung…”


Trên con đường dẫn từ Tây Cương đến đô thành Cao Thú, đội quân sĩ giáp đen trùng trùng điệp điệp phi nhanh.


Một ngày sau, Tham Lang và Minh Linh lại lần nữa phát động tiếng công, quân sĩ giáp đen trên tường thành mệt mỏi ứng chiến, Tô Văn Ca quấn vài vòng dây vải lên tay phải, cố gắng bảo đảm tay mình sẽ không bị chém giết tới run rẩy. Dưới thành nổi trống, Tô Văn Ca nhìn Yến An Quân phía sau, hít sâu một hơi.


Tương lai không biết thế nào, vì vậy không dám dễ dàng hứa hẹn, hôm nay hắn chỉ có thể tận sức chống cự.


“Tô tướng quân cứ yên tâm.” Yến An Quân gật đầu với hắn, bản thân xác định lại “Thẻ Bảo Quốc” trong tay đã sử dụng, tấm thẻ dần tan đi, hóa thành một điểm nhỏ màu tím trong suốt chậm rãi bay lên cao, không biết có phải vì Yến An Quân là người chơi không, ngôi sao này vừa lúc bay ngay trên đỉnh đầu Yến An Quân.


Cảnh tượng này không bị ai nhìn thấy.
Bởi lúc này đại chiến đã bắt đầu, thang mây rất lớn lần thứ hai dựng trên tường thành, đá lăn ngày càng ít, quân tư dự trữ trong hoàng thành trong ngày thứ hai đã chuyển hết ra đây. Nhưng hai mươi vạn đại quân… nào có thể dễ dàng đối đầu?


[Tinh! Quân địch khởi xướng vòng tiến công đầu tiên, thành công trừ của người chơi một vạn điểm mị lực, hình thành phản kích thiên nhiên.]


Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu Yến An Quân, ngôi sao trên đỉnh đầu nàng to hơn một vòng, tuy còn hơi nhỏ nhưng đủ để khiến người ta nhìn rõ trên bầu trời mù mịt.
Cát bụi bắt đầu bốc lên, một luồng gió mạnh thổi tung đất bằng, gần như muốn cuộn lên nghìn lớp đá.


Yến An Quân nắm chặt hai tay, ánh mắt sáng ngời nhìn cơn lốc cát bụi bốc lên, lực tự nhiên của “Thẻ Bảo Quốc”… nếu nàng đoán không sai thì chính là hiện tượng lốc xoáy đột phát này?


Quả thực bình thường hơn pháo hồng và mũi tên câu hồn trong phạm vi một dặm sẽ tằng tịu với nhau kia nhiều. Như vậy cũng tốt, giúp Tô Văn Ca thủ thành mà không bại lộ hệ thống, chính hợp ý nàng.


“Xảy ra chuyện gì!” Quân sĩ Tham Lang sợ hãi nhìn gió lốc rất lớn đột nhiên xuất hiện, lẽ nào hôm nay không đúng thiên thời? Vì sao cơn lốc này chỉ hướng về bọn họ, bên Cao Thú lại không có chuyện gì?


Một binh lính Cao Thú đã hết sức tựa trên tường thành là người đầu tiên phát hiện hiện tượng này, hắn chỉ vào cơn lốc rất lớn căng thẳng nói không nên lời, “… Bọn chúng! Cuốn đi!”


Thang mây vất vả đặt lên tường thành bị một ngọn gió cuốn đổ, đập mạnh lên đội ngũ dưới mặt đất, mấy trăm binh sĩ Tham Lang và Minh Linh bị đập tan như domino.


Nhìn lốc bụi che trời, Hoàng Tử Tham Lang nhíu mày chống lại một cơn gió mạnh, hô to: “Truyền lệnh xuống, hôm nay khí trời không hợp công thành, toàn quân rút về!” Hắn không ngờ tới lúc này Cao Thú còn xuất hiện lốc bụi như được thần trợ giúp, quả thật làm hắn phiền não.


Có điều cũng may Hoàng Đế Cao thú sẽ không nhanh chống trở về, bọn họ còn thời gian.
Hoàng Tử Tham Lang giơ roi quay đầu ngựa: “Hồi doanh!”
“Vâng!” Quân sĩ Tham Lang cùng Minh Linh đều bị “hiện tượng tự nhiên” này dọa tè ra quần, không dám cãi lời Hoàng Tử Tham Lang mà đánh tiếp.


Cát bụi càng cuộn càng lớn cuốn bay người ngựa trong vòng nửa dặm, những người này bị cuốn lên rất cao rồi bị đập mạnh xuống, khi một cơn lốc khác tới gần, Tham Lang cùng Minh Linh vội vã chạy ra khỏi phạm vi bão cát, khi chạy vào địa đạo cát bụi mới dần lặng xuống.


“Ta nhổ vào, cái quái gì bất thường thế, sao lại đặc biệt hướng về phía chúng ta?” Một quân sĩ Tham Lang nhổ cỏ trong miệng ra, đóng cửa lại rồi oán giận.


Mà binh sĩ Cao Thú trên tường thành không biết từ lúc nào đã đứng hết lên, nhìn bão cát cuốn sạch người ngựa của địch xong lại tan ra, mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng cười phá lên.
“Quả là trời phù hộ Cao Thú ta!”


Quân địch đột nhiên bị khí hậu khó hiểu ép tan, những người này hăng hái dâng trào ôm chầm lấy nhau, nhất thời trên tường thành hoàn toàn hỗn loạn.
Tô Văn Ca cười khẽ một tiếng, ánh mắt lơ đãng liếc qua Yến An Quân, trong lòng thở phào một hơi. Cũng may… Ông trời quả là đứng về phía Cao Thú.