Xét thấy nay phượng ấn của Hoàng Hậu bị lấy đi, hậu cung vô chủ, vì vậy tiệc tối đương nhiên do phủ Nội Vụ xử lý, mặc dù còn hơi khiếm khuyết ở những điểm nhỏ nhưng chỉnh thể lại có vẻ khí thế.
Trong yến tiệc, vũ nữ không ngừng nhảy múa, bởi Thiệu Tuyên Đế chưa đến nên những điệu múa này chưa được phối nhạc. Thứ nhất để biểu thị sự tôn trọng Hoàng Thượng, thứ hai vì tiệc tối còn chưa mở màn, không cần trợ hứng.
Các sứ thần tới sớm gật đầu chào lẫn nhau.
Sứ thần Bàn Long Quốc che tay áo uống một ngụm rượu, bỗng cười như có như không với Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc ở một bàn khác, “Hôm nay lâm triều Minh Linh Quốc quả là nổi bật, Bàn Long Quốc chúng ta chỉ có thể nói bội phục, bội phục.”
Hắn ôm quyền chắp tay, động tác làm rất đầy đủ, có điều hàm ý thì ai cũng nghe ra được, đơn giản là châm chọc công lực “gió chiều nào xoay chiều ấy” của Minh Linh Quốc thâm hậu hơn những nước khác.
Nhị Hoàng Tử nghe xong cũng không giận, chỉ cười khẽ một tiếng nói: “Vị Hoàng Đế bệ hạ của Cao Thú được toàn dân Minh Linh Quốc kính nể, không biết sứ thần đã từng nghe tới chưa, Cao Thú… có một câu thế này: bảo vật tặng anh hùng. Anh hùng như vậy e rằng chỉ có hi thế trân bảo của Minh Linh Quốc mới có thể xứng đôi.”
Nhị Hoàng Tử vốn cực kỳ ưa nhìn, nay cười lên càng ưa nhìn hơn cả đám vũ nữ giữa đài múa, nhất thời không ai quan tâm đến lời nói nịnh nọt Thiệu Tuyên Đế hắn vừa nói.
Sứ thần Hòa Ninh Quốc hơi đỏ mặt, vội nói: “Nhị Hoàng Tử nói không sai, Hoàng Đế Cao Thú quả là anh hùng hiếm có, sáng nay khi gặp mặt trên đại điện bản quan liền biết bên ngoài đồn không sai, nay Minh Linh Quốc hiến vật quý cũng là cùng một ý kiến với quốc quân Hòa Ninh Quốc. Có điều tài lực của Hòa Ninh Quốc đã dùng hết cho quân sự, thật sự không tìm được hi thế trân bảo nên mới đành dâng lên tài vật cùng đất đai…”
Hòa Ninh Quốc là quốc gia phụ nữ cầm quyền, vì vậy quan viên trong triều cũng đều là nữ, lần này sứ thần Từ Uyển của Hòa Ninh Quốc phái tới từ lâu đã ngưỡng mộ Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc, cho nên lúc này đương nhiên đứng về phía Nhị Hoàng Từ.
Sứ thần Bàn Long Quốc hừ lạnh một tiếng, kỳ quái nói: “Từ đại nhân của Hòa Ninh Quốc và Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc có quan hệ cá nhân tốt vậy cơ à?”
Từ “quan hệ cá nhân” mà hắn nói có ý vị khác thường.
Từ Uyển nghe vậy biến sắc, lạnh lùng nói: “Cao đại nhân chớ nói bậy, bản quan chỉ tán thành quan điểm của Nhị Hoàng Tử thôi, nào có cái gì gọi là quan hệ cá nhân? Huống hồ nay sáu nước đều phụ thuộc Cao Thú, đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau, Cao đại nhân cần gì nói luyên thuyên như đàn bà thế?! Đương nhiên, Từ mỗ thân là thần tử Hòa Ninh Quốc tất sẽ giữ khoảng cách với những nước khác, Cao đại nhân không cần “quan tâm”!”
Hai chữ “quan tâm” này nàng nhấn rất mạnh, ý là: Cao đại nhân, ngài quản quá rộng rồi! Chúng ta quen biết à!
Nhị Hoàng Tử lắc đầu: “Cao đại nhân quả là chuyện bé xé ra to, bản sứ cùng Từ đại nhân chỉ quen biết thường thường thôi, chắc chắn không nhận nổi mấy chữ “quan hệ cá nhân”.”
Có điều Nhị Hoàng Tử nói thế khiến sắc mặt Từ Uyển càng tệ.
Nếu hắn không nói thế trong lòng Từ Uyển còn có chút mơ mộng, nay Nhị Hoàng Tử tỏ vẻ thản nhiên như thế khiến trong lòng Từ Uyển càng đè nén. Nàng nhất thời khó có thể thừa nhận nỗi đau trong lòng, đành uống liên tiếp ba chén rượu, đầu lập tức choáng váng.
Nhị Hoàng Tử lạnh nhạt quay sang, môi hơi mím.
Nữ nhân như Từ Uyển, hắn không có hứng thú.
Dù hiện giờ Từ Uyển say mê hắn đến thế, nhất là lần trước còn mượn rượu nói vài lời tỏ vẻ tình ý với hắn, nhưng hắn cảm thấy rất buồn cườ, lẽ nào Từ đại nhân muốn gả từ Hòa Ninh Quốc đến Minh Linh Quốc hay sao? Chưa nói đây là hai quốc gia, chỉ nói đến thân phận hoàng tử của hắn đã không thể lấy một đại thần nước khác rồi.
Chuyện rõ ràng không có khả năng cần gì phải làm.
Chuyện hàng đầu lúc này chính là quan hệ tốt với quốc quân Cao Thú, thiết lập giao bang.
…
Đại thần Cao Thú lục tục đi vào, không lâu sau, giọng của An Đức Lễ truyền từ cửa đến.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Đại thần Cao Thú đồng loạt quỳ xuống hô, sứ thần ngoài triều thì đứng dậy hành lễ.
“Đêm nay không nói chuyện quốc sự, các vị ái khanh cứ vui vẻ ăn uống đi.” Thiệu Tuyên Đế từ ngoài cửa đi vào, tay dắt một cô gái không son phấn trang điểm đã má như phấn môi đỏ như son, có thể coi là có nhan sắc trong thiên hạ.
Nhất thời, đại thần trong tiệc tối đều nghị luận.
Hoàng Thượng tới đây không dẫn Hoàng Hậu mà lại dẫn một phi tử? Còn trịnh trọng từ cửa chính đi vào, nói vậy… nữ nhân này là Bảo Phi nghe đồn được sủng ái gần đây chăng? Quả là không giống người thường, chỉ nhìn hai mắt đã lập tức lý giải vì sao Bảo Phi nương nương được Hoàng Thượng chuyên sủng.
Kiều thê thế này ai nỡ buông tay?
Nhị Hoàng Tử cầm chén trà nhấp một ngụm, trong mắt đầy vẻ tán thưởng dung mạo của Bảo Phi.
Từ Uyển thấy vẻ mặt hắn trong lòng hoảng hốt, lại nhìn mỹ nhân xinh đẹp trong lòng Thiệu Tuyên Đế, dáng người cùng dung mạo của nàng thật sự không bằng nửa phần người ta…
Cho dù không muốn thừa nhận nàng cũng biết, một người phụ nữ có bề ngoài đẹp sẽ càng thu hút ánh nhìn.
Từ Uyển cắn môi, người này là nữ nhân của Thiệu Tuyên Đế, Nhị Hoàng Tử nhất định sẽ không thích nàng ta.
Thiệu Tuyên Đế đi tới ghế trên liếc nhìn bên dưới một vòng, sau đó đỡ Yến An Quân ở bên ngồi xuống tháp mềm, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, Tĩnh Phi đi theo phía sau khẽ cắn môi, đành phải ngồi xuống bên dưới, trong lòng không biết đã hận Yến An Quân đến mức nào, ánh mắt nàng đảo qua mờ mịt cùng Thái Úy Lý Cầu nhìn nhau một cái.
An Đức Lễ đi tới trước, hai tiểu thái giám phía sau mang đồ ăn lên, Thiệu Tuyên Đế tự nhiên ôm eo Yến An Quân, gắp một món ăn trên bàn vào bát cho nàng.
Yến An Quân cầm đũa chọc chọc hai cái, nàng ăn bữa tối rồi, hiện giờ còn chưa đói tẹo nào, chỉ tới đây cùng Thiệu Tuyên Đế mà thôi. Thiệu Tuyên Đế nhíu mày ghé sát vào nói: “Không hợp khẩu vị à?”
Yến An Quân lắc đầu, dựa vào lòng hắn thanh tú ngáp một cái.
“Nàng đang có thai, vì đứa bé, ăn nhiều chút đi.” Thiệu Tuyên Đế đặt tay lên bụng nàng, cảm nhận sự yên lặng dưới lòng bàn tay, đáy lòng cực kỳ mềm mại.
“Thần thϊế͙p͙ không đói bụng, vừa nãy đã ăn no rồi.”
Yến An Quân cười xinh đẹp, nắm tay hắn nói: “Bánh bao nhỏ cũng no rồi.”
Từ sau khi Bảo Phi có thai, cả ngày bị loại danh từ này tẩy não, Thiệu Tuyên Đế đã chậm rãi áp dụng định nghĩa “bánh bao nhỏ” lên con mình, trong lòng cũng từ nghe không hiểu biến thành đương nhiên. Bánh bao thì bánh bao, nàng thích gọi thế thì mặc nàng, dù sao cũng không phải tên con, chỉ là tên thân mật thôi.
Có điều sau việc này, Thiệu Tuyên Đế quyết định sau khi đứa trẻ chào đời nhất quyết không để Bảo Nhi đặt tên, nếu không đại danh của quân chủ đời tiếp theo là “bánh bao”, “bánh chẻo”, chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ?
Cổ nhạc tấu lên, vũ nữ chuyển đội hình chậm rãi múa vòng quanh sân, Nhị Hoàng Tử cũng hợp thời đứng lên, thân là hoàng tử Minh Linh Quốc, động tác của hắn lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hắn thản nhiên kính Thiệu Tuyên Đế một chén sau đó đặt một tay lên ngực, khom lưng nói với Thiệu Tuyên Đế: “Quốc quân bệ hạ, nay xin cho phép Minh Linh Quốc chúng ta dâng lên ngài lễ vật hoàn mỹ nhất thế gian.”
“Chuẩn.” Thiệu Tuyên Đế trầm giọng nói.
Nhị Hoàng Tử âm trầm nhìn thoáng qua Yến An Quân, lùi về ghế, đèn đuốc trong đại sảnh sáng trưng, lông mày hắn hơi cau lại, nếu… chống lại Bảo Phi nương nương này… e rằng vẫn có uy hϊế͙p͙.
Trước khi tới hắn không ngờ bên cạnh Thiệu Tuyên Đế lại có mỹ nhân bực này, nay nghĩ lại mới thấy hắn kiến thức thiển cận, đạo lý nhân ngoại hữu nhân này hắn nên hiểu từ lâu mới đúng.
Mà thôi, coi như mài mòn mũi nhọn thường ngày của nàng. Có điều, bằng gương mặt đẹp của nữ nhân ở trên kia chưa chắc đã thắng được nàng, điểm này hắn rất tự tin, vì vậy hắn không lo lắng nhiều.