Hệ Thống Sủng Phi

Chương 67

Quế ma ma cầm mơ đi phòng bếp riêng kiểm nghiệm, quả thực không có vấn đề, ngược lại còn thanh thoát ngon miệng, chua mềm nhiều nước.
Quế ma ma trực tiếp cướp lấy cả bình từ trong tay Tào ma ma, công lao hiến của quý này Quế ma ma không thể độc hưởng, vì thế Tào ma ma được xếp đến vị trí trông coi huân hương.


Lư hương thanh đỉnh thường ngày đốt một loại mùi hương thơm ngát không kích thích, Hoàng Hậu cũng thích mùi này nên giữ lại.


Tào ma ma đứng tại nơi coi hương, trong lòng cười khẩy, người có kinh nghiệm bên cạnh Hoàng Hậu tuy là có lại không biết đề phòng, phải biết rằng ở trong cung hương liệu là thứ không thể tin nhất.


Kim Chi bưng bát canh gà đi tới, thấy ma ma giữ hương thay đổi liền thản nhiên dặn: “Bà nhìn cho cẩn thận, đừng để hương liệu lẫn cái gì, ta đi vào hầu hạ chủ tử trước.”


Từ sau khi Quế ma ma đến đây, địa vị của Kim Chi giảm xuống kịch liệt, nàng có chút hoảng sợ. Trong cung này ai được lòng chủ tử mới sống yên bình, đám cung nữ lúc trước thấy nàng như chuột thấy mèo nay cũng dám làm càn trước mặt nàng!


Vì lấy lại ân sủng của chủ tử, nàng nhất định phải tới gần chủ tử nhiều hơn, không thể để một mình Quế ma ma một phách nữa! Nếu không Chiêu Dương Cung nào còn chỗ cho nàng sống yên ổn!
Kim Chi nghĩ vậy, trái tim liền kịch liệt nảy lên.


Tào ma ma nhìn bóng lưng Kim Chi, dưới tay đột nhiên xuất hiện một gói nhỏ.
Bà chậm rãi mở ra, lấy một thứ như cọng cỏ kẹp xuống phía dưới hương liệu, khi làm xong Tào ma ma cười thầm, thân mình lùi về sau mấy bước, xoay người rời khỏi ngoại điện.


Hương liệu vô hại, mơ cũng vô hại, nhưng chính thứ gọi là hỗn độc đã hình thành như thế, Hoàng Hậu tặng Thái Hậu một phần đại lễ thì giờ bà cũng tặng cho Hoàng Hậu một phần, hẳn là Hoàng Hậu cũng thích đây?


Kim Chi đi vào nội điện, quả nhiên không thấy Quế ma ma, Kim Chi thở ra một hơi, bưng canh gà đi đến trước mặt Hoàng Hậu, “Chủ tử, nên dùng bữa rồi.”
“Quế ma ma đâu?”


Từ khi có thai, Hoàng Hậu thường xuyên xuất thần, có khi ngồi ngẩn ra cả buồi chiều, thân thể thật sự mệt mỏi gần như không có sức làm gì.


Kim Chi nghe đến tên Quế ma ma, sắc mặt lập tức hơi thay đổi, nhưng phục hồi nguyên trạng rất nhanh: “Quế ma ma có lẽ còn đang ở phòng bếp, để nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa đi.”
Dù sao đã ở chung mười mấy năm, Hoàng Hậu cũng rất tin tưởng Kim Chi, vì thế gật đầu nói: “Cũng được.”


Tuy không thèm ăn nhưng vì đứa bé trong bụng, nàng phải ăn nhiều một chút đứa bé mới phát triển bình thường, ai cũng thích một hoàng tử khoẻ mạnh.


Có lẽ sau khi nàng sinh hạ hoàng tử, Hoàng Thượng vui vẻ sẽ tha thứ nàng dùng mê hương, tất cả phải xem số mệnh của nàng… Hoàng Hậu vuốt bụng, trong lòng suy nghĩ, lần này nhất định phải sinh hoàng tử, không phải hoàng tử không được!


Kim Chi đặt bát lên bàn, Hoàng Hậu lười biếng đứng dậy ngồi trước bàn, ngón tay cầm thìa nếm từng ngụm nhỏ, hương vị canh gà rất thơm, xưa nay Hoàng Hậu thực thích. Có điều mấy ngày gần đây lại không cách nào nuốt xuống, quả nhiên uống liên tục ba thìa Hoàng Hậu liền ôm chậu nôn ra cả mật vàng.


Kim Chi vội vàng vỗ sau lưng cho Hoàng Hậu, lúc này cửa phòng mở ra, Quế ma ma cũng bưng một chén canh gà bước tới, Hoàng Hậu thấy bát canh gà này giống bát trên bàn như đúc, vội vàng khoát tay, lòng còn sợ hãi: “Bưng về đi, bản cung hiện giờ uống không nổi.”


Quế ma ma hiển nhiên cũng nhìn thấy bát canh gà trên bàn, khoé môi nhếch lên nụ cười châm chọc, “Chủ tử chớ lo lắng, nô tỳ đã suy nghĩ thay chủ tử, tự mình ngâm mơ tổ truyền cho ngài, đảm bảo ngài ăn xong sẽ thèm ăn, không còn nôn nghén nữa.”


Hoàng Hậu hiển nhiên hứng thú với loại mơ này, nàng vui mừng nói: “Quả mơ nho nhỏ… Thật sự thần kỳ vậy sao?”
“Nô tỳ đã bao giờ lừa gạt chủ tử chưa? Mơ này thật sự là cực phẩm, chủ tử ăn rồi sẽ biết.”


Quế ma ma đưa một đôi đũa vàng cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu liếc qua mặt bàn một lần, cuối cùng dừng lại trên quả mơ màu đen ướt sũng.


Nàng cẩn thận gắp một quả bỏ vào miệng, cảm thấy vị chua từ cổ họng chảy thẳng xuống lồng ngực, cơn buồn nôn ban đầu đều bị cuốn xuống, Hoàng Hậu mừng rỡ cầm thìa lên múc canh gà, quả nhiên không còn cảm giác buồn nôn, trong lòng càng vui vẻ.


“Quế ma ma quả là quý nhân của bản cung! Mơ này bản cung đang lúc cần dùng! Đi chuẩn bị nhiều một chút, sau này bản cung còn nhờ đến nó…”
Hoàng Hậu thở phào một hơi, lúc này tảng đá trong lòng mới hạ xuống.


Có mơ liền có thể cho đứa trẻ trong bụng nhiều thêm chút dinh dưỡng, đến lúc đó nàng nhất định có thể sinh ra một hoàng tử khoẻ mạnh đầy đủ!


Kim Chi nhìn hành động giữa hai chủ tớ, cúi đầu yên lặng lui ra ngoài, cuối cùng vẫn là Quế ma ma có bản lĩnh, có thể tìm ra mơ ngâm tổ truyền, còn đạt được niềm vui của Hoàng Hậu nương nương.


Kim Chi càng nghĩ càng thấy vô vọng, chán chết trở lại ngoại điện, ngay cả không thấy ma ma họ Tào kia đâu cũng không phát hiện.
Tay nàng nắm kìm sắt gắp một khối hương liệu bỏ vào trong lư hương, mùi thơm trong phòng nhất thời thay đổi trong nháy mắt.


Kim Chi ngửi ngửi lại không ngửi được gì nữa, đành lắc đầu cảm thấy gần đây thần kinh mình suy nhược nên xuất hiện ảo giác…


Phòng trong đã được bố trí thành phòng sưởi, Thiệu Tuyên Đế chỉ mặc áo trong xem tấu chương một lát, cho đến khi ánh nến bên cạnh lắc lư vài cái mới giật mình khỏi trầm tư, hắn gác bút nhìn An Đức Lễ tới thu dọn, chính hắn thì chậm rãi đi tới trước giường.


Màn giường thả xuống một nửa, bóng người bên trong dưới ánh nến càng có vẻ nhu hoà, hắn xốc mành lên, cởi giầy, nhẹ tay nhẹ chân lên giường.
Trong bóng đêm, sườn mặt anh tuấn của hắn càng có vẻ mê người.
“Hoàng Thượng đây rồi…”


Yến An Quân mơ mơ màng màng thấy bóng dáng hắn, miệng lẩm bẩm thì thầm, thân mình lăn mấy vòng từ trong giường vào lòng hắn.


Thiệu Tuyên Đế hơi kinh ngạc, khi phản ứng lại liền nhìn gương mặt ngủ say của Yến An Quân mà bất đắc dĩ, dùng tay đặt nhẹ lên bụng nàng, ngày còn ngắn, mới chưa đến một tháng, nhưng càng ít ngày càng cần coi trọng.


Thân thể Yến An Quân, phần eo vẫn rất thon nhỏ. Nhìn thế này, mỗi khi tiểu Thiệu Tuyên Đế đứng thẳng lên, trong đầu hắn lại vang lên một giọng nói nói với mình… Bảo Phi có bầu tuyệt đối không thể sinh hoạt vợ chồng!
Vì thế, dục vọng lại bị đè xuống thật sâu.


Trước nay dáng ngủ của hắn rất quy củ nên không sợ đè lên đứa bé trong bụng Yến An Quân, nhưng màn lăn qua lộn lại của Bảo Nhi thật khiến hắn nhìn mà hết hồn.
Chỉ sợ lúc này có người bảo hắn và Bảo Nhi chia giường ngủ hắn cũng không chịu.


Cô nàng giống mèo con ngu ngơ yếu đuối này nhỡ may đụng vào đâu trong lòng hắn sẽ khó chịu.
Thiệu Tuyên Đế đến gần một chút, vươn tay từ sau gáy nàng trượt xuống bên sườn, cổ tay chậm rãi vuốt ve bên hông nàng. Cả quá trình dừng lại ở tư thế ôm ấp bảo vệ, Thiệu Tuyên Đế không dạy tự biết.


Hắn cúi đầu thâm tình hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng.
“Ngoan, ngủ đi.”