Hệ Thống Sủng Phi

Chương 47

Nghe nói Bảo Phi nương nương mới phong vào ở trong Dưỡng Tâm Điện.


Khi tin tức này rơi vào trong cung Thái Hậu, Từ Phúc Thái Hậu đang dựa trên ghế mềm để Cố Cẩm bóp vai cho mình, móng tay không đeo bảo vệ móng mà chỉ bôi một lớp sơn hồng, trông rất bóng. Từ Phúc Thái Hậu nhìn ánh mặt trời hồi lâu, vẻ mặt có chút hoảng hốt: “Cẩm Nhi thật có lòng, nếu Tiên Đế còn trên đời nhất định sẽ thích móng tay này của ai gia.”


“Tiên Đế gia sủng ái Thái Hậu là chuyện mọi người đều biết, Cẩm Nhi vô cùng hâm mộ.” Cố Cẩm ngừng tay nâng má, khuỷu tay để trên thành ghế mềm, nét mặt hơi ửng hồng.


Từ Phúc Thái Hậu che miệng cười khẽ một tiếng: “Tiên Đế cùng ai gia, một người đã mất một người đã già, cuối cùng không được ở chung một chỗ, có gì đáng hâm mộ đâu.”


“Xem ra quốc quân Cao Thú đều rất si tình, Tiên Đế sủng ái Thái Hậu ngài, nay Hoàng Thượng cũng sủng ái Bảo Phi nương nương, aizz, Hoàng Thượng cùng Bảo Phi nương nương thân mật như vậy chỉ sợ những phi tử khác trong cung… Hoàng Thượng nay đều không để vào mắt.” Vẻ mặt Cố Cẩm có chút mất mát, động tác chống má của nàng không thay đổi, chỉ có miệng là đột nhiên bĩu lên, “Bảo Phi nương nương châu ngọc ở phía trước, người khác đều mất nhan sắc… Nhưng, tỳ thϊế͙p͙ cũng rất thích Hoàng Thượng đấy.”


Từ Phúc Thái Hậu ngồi dậy từ ghế mềm, tao nhã đi đôi hài nhỏ thêu hoa, hai tay chống ghế cười mắng yêu: “Nha đầu ngươi cũng biết xấu hổ cơ đấy, ngươi ấy à, thấy cung nữ ra ngoài hết rồi mới dám nói trước mặt ai gia, chỉ biết sính võ mồm, nếu Hoàng Thượng ở đây, xem ngươi có nói ra lời hay không.”


“Kể cả Hoàng Thượng ở đây ngay lúc này, tỳ thϊế͙p͙ cũng có thể nói ra được!”
Cố Cẩm cố ý cất cao giọng, cổ thẳng tắp, vừa nhìn đã biết rất chột dạ. Thái Hậu chỉ vào nàng cười một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Cố nha đầu, còn không quay đầu lại xem phía sau ngươi là ai.”


Cố Cẩm há hốc miệng quay đầu, thấy ngoài cửa ngược chiều sáng, nam tử mặc long bào đang đi về phía nàng, anh tuấn vô song, Cố Cẩm hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhiệt tình to gan, không né không tránh, nàng cung kính khom người: “Tỳ thϊế͙p͙ bái kiến Hoàng Thượng.”


Thiệu Tuyên Đế thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, lạnh mặt lướt qua nàng đi đến trước mặt Từ Phúc Thái Hậu, “Không biết mẫu hậu gọi nhi tử đến có chuyện gì?”
Từ Phúc Thái Hậu mặt mũi hiền lành dẫn hắn ngồi xuống trước bàn.


“Ai gia nghe nói gần đây Hoàng Thượng làm rất nhiều chuyện, sau khi nghe được ai gia thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.” Từ Phúc Thái Hậu đi thẳng vào vấn đề.


Thiệu Tuyên Đế cười lạnh một tiếng trong lòng: “À, nhi tử làm chuyện gì khiến mẫu hậu khổ sở như vậy?” Từ Phúc Thái Hậu trực tiếp phái người chặn đứng hắn trên đường vào triều đến Dưỡng Tâm Điện, vì cái gì hắn ước chừng đã rõ ràng… Đơn giản chỉ vì phong Yến Lương Nghi làm Bảo Phi khiến trong lòng Từ Phúc Thái Hậu khó chịu. Có điều về chuyện này, hắn không định nhượng bộ nửa phần.


Từ Phúc Thái Hậu thở dài một hơi, lời nói có cảm giác thấm thía như suy bụng ta ra bụng người: “Ai gia biết, Hoàng Thượng cảm động vì Yến Lương Nghi cứu giá có công. Có điều thân là tần phi, chắn tên cho Hoàng Thượng, chết vì Hoàng Thượng cũng là vinh quang của nàng, Hoàng Thượng không cần quá để trong lòng, theo ai gia thấy phong làm Bảo Phi thật sự quá mức.”


Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nói: “Bảo Phi cứu mạng nhi tử, nếu không vì quy củ trong cung, trẫm nhất định sẽ phong nàng làm Quý Phi.” Ý tại ngôn ngoại là… Hiện giờ chỉ phong nàng làm Bảo Phi là khiến nàng chịu ấm ức nữa kìa.


Trong lòng Từ Phúc Thái Hậu nghèn nghẹn, Hoàng Thượng không rõ ý của bà hay thế nào đây?
“Hoàng Thượng thích Bảo Phi này?”


Từ Phúc Thái Hậu không khỏi nghĩ tới Bảo Phi bà gặp ngày đó, khi đó nàng còn là Yến Quý Nhân, ngoại trừ thông minh thì cũng có dung mạo đẹp thật, không ngờ một Quý Nhân nho nhỏ lại nắm bắt cơ hội thăng vị nhanh như vậy trong hậu cung ăn thịt người này.


Từ Phúc Thái Hậu hừ lạnh trong lòng, bà là Thái Hậu, Bảo Phi này dù được sủng ái hay thủ đoạn lợi hại hơn nữa, cuối cùng vẫn phải mặc bà xoa bóp tròn méo.


“Nếu Hoàng Thượng thích Bảo Phi thì càng không thể chiều chuộng đủ đường như thế, hậu cung này là nơi nào chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết? Nếu Hoàng Thượng quá mức yêu thương Bảo Phi, chỉ sợ trong lòng tần phi hậu cung nảy sinh đố kị, hãm hại Bảo Phi.”


Từ Phúc Thái Hậu nói quả là thực tế, có điều bà chỉ muốn đạt mục đích mà không phải có lòng tốt gì, là vì một chuyện khác… Từ Phúc Thái Hậu mỉm cười: “Hoàng Thượng à, ai gia dùng kinh nghiệm người từng trải nói cho ngươi biết, chia đều mưa móc mới có thể cam đoan hậu cung an ổn.” Hoàng Thượng nếu chỉ kề cận mỗi Bảo Phi không đi những cung khác, Cố Cẩm làm sao được sủng ái?


Chia đều mưa móc?


Thiệu Tuyên Đế mắt lạnh liếc bà một cái, năm đó khi Tiên Đế còn sống, không phải ngươi từng hao hết tâm tư để độc sủng hậu cung à? Bây giờ ngay cả khi Tiên Đế đã chết cũng không thể thấy nữ nhân khác độc sủng hậu cung sao? Bảo Nhi của hắn đương nhiên phải có được những thứ tốt nhất, năm đó Thái Hậu có Bảo Nhi nhất định phải có, năm đó Thái Hậu không có, Bảo Nhi càng phải có!


“Mẫu hậu quá lo lắng. Nếu ai dám ám hại một sợi lông của Bảo Phi ngay dưới mắt trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, nếu ai nghĩ lời của trẫm là lời nói xuông thì có thể thử xem.” Trong mắt Thiệu Tuyên Đế hiện lên một tia lạnh.


Cố Cẩm quỳ trên mặt đất nhìn thấy đế vương toả khí lạnh toàn thân, tóc gáy dựng đứng, lại không khỏi mê muội vì Hoàng Thượng thế này. Bảo Phi kia… rốt cuộc là người thế nào mà khiến Hoàng Thượng bảo vệ nàng như thế!


Cố Cẩm khẽ cắn môi, nhận được ánh mắt của Thái Hậu, nàng lập tức đứng lên từng bước đi đến bên cạnh Thiệu Tuyên Đế quỳ xuống, bỗng lặng lẽ rơi lệ, nức nở nói: “Nếu Hoàng Thượng chỉ vì Bảo Phi nương nương cứu giá mà thích Bảo Phi nương nương… Những chuyện này tỳ thϊế͙p͙ cũng có thể làm được mà, tình cảm của tỳ thϊế͙p͙ đối với Hoàng Thượng tuyệt đối không ít hơn Bảo Phi nương nương, nếu lúc ấy tỳ thϊế͙p͙ ở đó, tỳ thϊế͙p͙ nhất định không chút do dự chắn tên cho Hoàng Thượng.”


Sắc mặt Thiệu Tuyên Đế nặng đến mức gần như nhỏ nước, bởi vì có công cứu giá mới thích Bảo Nhi? Hừ, hắn là một đế vương, hắn không phải phàm phu tục tử! Phi tần chắn tên cho hắn là chuyện đương nhiên, có điều người này là Bảo Nhi mới khiến hắn đau lòng vạn phần, hận không thể chịu khổ thay! Người hắn yêu là cô gái kia, về phần Bảo Nhi chắn tên cho mình, hắn đau lòng cũng hận mình không bảo vệ nàng cho tốt… Tất cả chỉ vì nàng mà thôi.


Cho nên, nếu ngày ấy phi tần khác trúng tên hắn tuyệt đối sẽ không nhìn nhiều thêm vài mắt. Lãnh tâm lãnh tình, không phải luôn nói hắn vậy sao, hắn vốn là người lạnh lùng, vì trái tim cả cuộc đời này hắn đã tặng hết cho Bảo Nhi!


Bị sắc mặt Thiệu Tuyên Đế doạ, Cố Cẩm co rúm lại, nhưng vẫn ngẩng đầu không chịu yếu thế, ánh mắt quật cường mang theo bất khuất, Thiệu Tuyên Đế nhíu mày: “Trẫm không có hứng thú với ngươi, Bảo Phi sao có thể lấy ra so sánh với ngươi?!” Quả là khác nhau một trời một vực, ở trong lòng hắn càng là thế.


Cố Cẩm bị những lời này đả kích đến mặt mày trắng bệch, ngã ngồi dưới đất. Từ Phúc Thái Hậu cũng há miệng thở dốc, bà không ngờ Hoàng Đế luôn ngoan ngoãn trước mặt bà vì sao đột nhiên lại ngang ngạnh đến mức này? Chẳng lẽ Bảo Phi nói gì bên tai Hoàng Đế? Ả dụ dỗ này, nhất định là tại ả! Nếu không vì sao Hoàng Thượng thay đổi!


“Được rồi, nếu mẫu hậu không còn chuyện gì khác, nhi tử phải về Dưỡng Tâm Điện xử lý chính vụ.” Thiệu Tuyên Đế đứng lên, đột nhiên như nhớ tới cái gì, cười nói: “Đúng rồi, gần đây giao mùa thu hè, buổi tối gió lớn, mẫu hậu nên giảm bớt ưu tư, ngủ sớm thì tốt hơn, đỡ cho nghĩ nhiều sinh bệnh lại chịu khổ.”


“Ai gia nhận sự quan tâm của Hoàng Thượng.”


Từ Phúc Thái Hậu vân vê móng tay, ánh mắt không ngừng xoay chuyển. Bà nhíu mày nhìn bóng lưng Thiệu Tuyên Đế, trực giác nói cho bà lời Hoàng Đế vừa nói có ý khác, nhưng bà đoán không ra ý đồ của Hoàng Đế là thế nào… Nói đến mới thấy hành động của Hoàng Đế gần đây ngày càng kỳ quái …


Thiệu Tuyên Đế bước nhanh ra khỏi Tố Tâm Điện, cười lạnh mình hai chữ “Tố Tâm” mà Tiên Đế tự tay viết trên tấm bảng, Tiên Đế viết tấm bảng này vì muốn sau này Từ Phúc Thái Hậu giảm bớt tính tình, tu thân dưỡng tính, không ngờ sau khi Tiên Đế mất, Từ Phúc Thái Hậu vẫn làm theo ý mình như trước, thậm chí càng thích khoa tay múa chân!


Nếu không vì Tiên Đế để lại cho bà một nửa ảnh vệ, hắn cần gì nhịn đến giờ mà chưa ra tay? Ban đầu hắn không có gì níu kéo còn có thể kiên nhẫn ứng phó Thái Hậu, nhưng hiện nay trong lòng hắn có người cần bảo vệ, những nhân tố bất an đều phải bị loại bỏ nhanh chóng.


“Tìm được ảnh vệ kia chưa.” Thiệu Tuyên Đế ngồi trên long ỷ mở một quyển tấu chương, ánh mắt không nhìn bất cứ nơi nào khác ngoài tấu chương, nhưng khi hắn hỏi những lời này, phía sau long ỷ bỗng xuất hiện một bóng đen. Người này toàn thân mặc đồ đen, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ sắt.


“Bẩm Hoàng Thượng, đã tìm được người, muốn hàng hay giết chỉ cần Hoàng Thượng sai bảo.” Hắc y nhân quỳ ngay ngắn, thậm chí giọng nói cũng đều đều.


“Chịu hàng thì nhận cho trẫm, không chịu hàng thì nhốt lại, đừng để bọn chúng phá hoại kế hoạch của trẫm, bên Thái Hậu ngươi chịu trách nhiệm đi. Trận này không thể thua, trẫm phải nhổ tất cả gốc rễ của bà ta lên, khiến bà ta không thể nhảy nhót gì được nữa.”


“Vâng.” Người này chậm rãi nấp trong một góc nào đó.


Thiệu Tuyên Đế lại lấy ra một quyển tấu chương nữa, suy nghĩ thì đã bay tới chuyện vừa rồi. Từ Phúc Thái Hậu, thật sự nghĩ Tiên Đế yêu bà ta sao? Nếu là chân tình thì cần gì chia ảnh vệ của mình thành hai phần, một nửa cho “nữ nhân mình yêu”, một nửa cho con trai Nguyên Hậu mà “nữ nhân mình yêu” ghét nhất?


Mặc kệ Tiên Đế có suy tính gì, một nửa ảnh vệ này thật sự đã giúp hắn không ít, nếu không hắn không thể ngồi yên ngôi vị Hoàng Đế nhanh thế này…
Thiệu Tuyên Đế mỉm cười, phụ hoàng, đa tạ, nhi thần giờ muốn nhận luôn cả nửa ảnh vệ kia của ngài.