Hệ Thống Sủng Phi

Chương 45

Đèn tường cửu long trong Dưỡng Tâm Điện bập bùng cháy, giữa không trung bốc lên vài hạt tro bụi, Thiệu Tuyên Đế hơi dừng tay rồi chấm nghiên mực được An Đức Lễ mài sẵn, viết lên sổ con của Lô Quảng Tu một chữ “chuẩn”. Nội dung của quyển tấu chương này nói đến cũng khéo, quả nhiên là buồn ngủ đưa gối đầu, lần này Lô Quảng Tu hẳn là sợ thật rôi.


Lần này có thể làm cho Lô Quảng Tu giao ra binh quyền cáo ốm ở nhà? Xem ra Lô Quảng Tu này cũng biết thương con, không biết hắn có thể thương đến mức độ nào.


Cảm giác nắm trong tay con cưng của người ta quả không tệ. Thiệu Tuyên Đế lười biếng dựa trên long ỷ, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, những người này dám to gan mưu hại nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào, về phần Hoàng Hậu… Hừ!


“Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương đến.” An Đức Lễ khom người đi đến trước mặt Thiệu Tuyên Đế, nhẹ giọng nói. Hắn biết rất rõ địa vị của Bảo Phi nương nương trong lòng Hoàng Thượng, từ Yến Lương Nghi lên tới Bảo Phi có thể coi như một bước lên trời, dù giữa lúc đó có nhiều chuyện xảy ra nhưng vinh sủng trong đó có thể thấy được bằng mắt…


Thiệu Tuyên Đế thay đổi biểu cảm, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Còn không mau đón vào cho trẫm.” Hắn đứng lên đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, bước đi lơ đãng nhanh hơn bình thường rất nhiều. An Đức Lễ theo phía sau chạy nhanh hai bước, trong lòng bất đắc dĩ, quả nhiên vẫn là danh tiếng của Bảo Phi nương nương dùng tốt, hiện tại Hoàng Thượng quả thực thành thê nô tiêu chuẩn, cứ tiếp tục như vậy có được không đây?


Ngoài điện, Yến An Quân mặc một bộ váy nhạt màu đứng tại chỗ, Thiệu Tuyên Đế giữ chặt tay nàng kéo vào lòng, gương mặt lạnh như băng đã dịu đi từ lúc nào: “Có lạnh không?”
“Thần thϊế͙p͙ không lạnh.” Yến An Quân cười híp mắt.


“Sao không đi vào? Hay là đám nô tài này không cho nàng vào?” Thiệu Tuyên Đế ôm người trong lòng, mắt lạnh đảo qua mấy tên nội thị ngoài điện. Vài công công mềm nhũn chân quỳ xuống, nằm rạp dưới đất không dám nói một lời, sắc mặt Thiệu Tuyên Đế càng lạnh.


Yến An Quân dùng bàn tay nhỏ bé kéo bàn tay to của hắn, ôm trong lòng bàn tay: “Hoàng thượng đừng trách bọn họ, thần thϊế͙p͙ bằng lòng ở đây chờ Hoàng Thượng, như vậy có vẻ như thần thϊế͙p͙ rất quan tâm đến Hoàng Thượng, đúng không?”


“Ừ.” Thiệu Tuyên Đế thấp giọng đáp một tiếng, ngón tay vuốt chóp mũi be bé của nàng, ấm giọng nói: “Chỉ có nàng là khéo miệng nhất, thôi, trẫm không phạt bọn chúng, về sau nếu muốn gặp trẫm, không cần thông báo, cứ vào là được.”
“Vâng.” Yến An Quân ngoan ngoãn gật đầu.


Thiệu Tuyên Đế xoa đầu nàng, cảm thấy tiểu nữ nhân dưới ánh hoàng hôn càng thêm chói mắt. Nữ nhân mỹ mạo ai cũng thích, hắn cũng vậy, có điều từ sau khi gặp Yến An Quân, tất cả đều hoá thành bọt nước, cực kỳ không thú vị. Người hắn yêu là Yến An Quân, mỗi ngày nàng cực kỳ dịu dàng hay ngẫu nhiên bướng bỉnh đều có thể tác động đến toàn bộ cảm xúc của hắn.


Có một số người, một khi đã gặp gỡ, ngươi sẽ hiểu được, đời này không thể không có nàng.
Thiệu Tuyên Đế nắm chặt tay Yến An Quân, An Đức Lễ ở phía sau vội vàng gọi những nội thị khác thu dọn đồ đạc cho Bảo Phi nương nương, để nàng an tâm ở tại Dưỡng Tâm Điện.


Lần này nhìn có vẻ Hoàng Thượng thật sự lún sâu rồi.


“Hoàng Hậu, nghe nói thánh chỉ Hoàng Thượng tấn phong Yến Lương Nghi làm Bảo Phi do ngươi tuyên đọc?” Từ Phúc Thái Hậu hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, biểu cảm trên mặt còn có chút khó tin. Nói đến Hoàng Hậu, bà cũng biết đại khái, xuất thân phú quý, gia thế tốt, nhưng người như vậy lại càng kiêu ngạo ngang ngạnh. Trước kia ở trong hậu cung bà thấy rất nhiều nữ nhân như thế, không biết nóng biết lạnh thì làm sao được Hoàng Đế thích?


Nhưng Hoàng Hậu này không được sủng thì thôi, vì sao muốn đẩy một kình địch của mình lên vị? Điểm này không riêng gì Từ Phúc Thái Hậu khó hiểu, cung phi khác trong cung cũng trợn tròn mắt không rõ, từ một Lương Nghi tấn chức làm phi, đây là vinh sủng cực lớn đấy, Bảo Phi này rốt cuộc gặp cái vận quái gì rồi?


Hoàng Hậu cúi đầu, nàng vốn muốn ở trong cung cẩn thận nuôi thân, không ngờ tuyên thánh chỉ của Hoàng Thượng xong Thái Hậu đã vội vàng tìm nàng đến hỏi, nàng gật gật đầu: “Ý chỉ này do thần thϊế͙p͙ tuyên đọc.”


“Ngươi hồ đồ rồi! Yến Lương Nghi này chỉ có công cứu giá mà thôi, sao có thể thăng thẳng từ Lương Nghi lên Phi? Chuyện này khiến những người ở trong cung lâu năm nghĩ thế nào?!” Từ Phúc Thái Hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.


Yến Lương Nghi này lúc trước bà đã từng gặp qua, chuyện xảy ra trong Tụ Hà Cung của Thục Phi, nhìn nàng nhẹ nhàng rửa sạch tội danh cho mình đã biết là người thông minh, Từ Phúc Thái Hậu lại không thích nhất loại người thông minh này, hơn nữa trong cung này, vừa thông minh vừa hợp mắt bà… Chỉ có nha đầu Cố gia kia.


Gần như nhìn thấy Cố Cẩm lần đầu tiên bà đã cảm thấy nha đầu kia rất giống mình, ánh mắt không biết nói dối – Cố Cẩm tuyệt đối có dã tâm, đủ lớn mật. Đương nhiên, quan trọng nhất là nha đầu kia sau khi tiến cung lập tức dựa vào bà, trí tuệ như vậy không phải người thường có thể làm được.


Cố Cẩm, Cố Cẩm, nếu lần này thăng vị là Cố Cẩm thì bà đã không thấy bức bối trong lòng như thế, thiên hạ này nhiều chuyện thế mà cứ nhè lúc Hoàng Thượng gặp nạn lại để Yến Lương Nghi gặp được là thế nào?


Từ Phúc Thái Hậu thật sự nghĩ nhiều, cho dù Cố Cẩm cùng Hoàng Đế đi săn, ai dám cam đoan nàng sẽ nhìn thấy mũi tên đang bay tới kia? Hơn nữa, cho dù Cố Cẩm thật sự nhìn thấy, nàng nhất định sẽ nỡ dùng thân thể mình chắn tên cho Hoàng Thượng à?


Mạng người chỉ có một, gặp phải thời điểm nguy hiểm tính mạng như thế, không ai dám chắc chắn sẽ phấn đấu quên mình.


Cũng chính vì thế, Thiệu Tuyên Đế đối với Yến An Quân mới vừa cảm động vừa áy náy, bởi vì Yến An Quân phấn đấu quên mình mới hoà tan lớp băng cuối cùng trong tim hắn, từ đó ngoại trừ Yến An Quân, không bao giờ có những người khác nữa.


“Mẫu hậu, thần thϊế͙p͙ không hồ đồ, Yến Lương Nghi đã cứu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có phong vị cao thế nào cũng không đủ.” Hoàng Hậu cắn nát răng cũng phải nuốt vào bụng, lúc này nàng còn nói gì được? Thái Hậu cũng là đồ ngốc, thân là Hoàng Hậu như nàng cớ gì lại bằng lòng phong vị cho một nữ nhân khác của Hoàng Thượng? Nàng bị điên rồi hay sao?


Nếu trong tay Hoàng Thượng không có nhược điểm của nàng, nàng sao có thể cam tâm tình nguyện tuyên đọc thánh chỉ cho hắn?
“Hoàng hậu quả là rộng lượng.”


Từ Phúc Thái Hậu hiển nhiên không nghĩ sâu hơn, chỉ bất ngờ vì Hoàng Hậu rộng lượng nhẫn nhịn như thế. Thầm nghĩ chẳng trách Tiên Đế mặc kệ nàng khuyên can, tìm một nữ nhân như thế làm Hoàng Hậu của Thiệu Tuyên Đế, thì ra là có ngón nghề riêng.


Năm đó bà chọn cháu gái tương đối thân cận với mình làm Hoàng Hậu của Thiệu Tuyên Đế nhưng bị Tiên Đế ngăn cản, chỉ định con gái Lô Quảng Tu cầm quyền một đại gia tộc trong triều. Nay Thiệu Tuyên Đế không chỉ chậm rãi đứng vững trong triều mà thậm chí còn có lực khống chế nhất định trong hậu cung, lực lượng trong hậu cung của bà ngày càng có vẻ lấy trứng chọi đá .


Nghĩ đến đây, Thái Hậu lại nghĩ đến đứa con chết sớm của mình, nếu con của mình lớn lên thì làm gì đến lượt Thiệu Tuyên Đế đi lên ngôi vị Hoàng Đế? Để một Lương Nghi nước khác lên làm nhất phẩm phi, đúng là ngu ngốc đến cực điểm! Từ Phúc Thái Hậu dồn nén trong lòng, lúc bà đang được thánh sủng cũng chỉ được thăng lên một, hai phẩm, so ra, Yến Lương Nghi này may mắn hơn nhiều!


Rộng lượng…


Hiện tại tâm trạng của Hoàng Hậu cực kỳ mãnh liệt, nàng thở sâu một hơi, “Đây là bổn phận của thần thϊế͙p͙, nếu Hoàng Thượng thích Bảo Phi kia thì thần thϊế͙p͙ sẽ thay Hoàng Thượng phong vị cho Bảo Phi, nói không chừng hậu cung sẽ có thêm bé trai bé gái.” “Bé trai bé gái” này tuyệt đối sẽ không phải do người khác sinh, phải là nàng! Nàng uống thuốc kia, phản ứng mỗi ngày đều tương tự với ghi chép, hiện tại chắc chắn đã có thai.


Nay nàng đã không còn là Hoàng Hậu lúc trước, tuyệt đối sẽ không trúng kế của bất cứ kẻ nào, phải sinh đứa bé này. Hoàng Hậu ngồi trên ghế, tay trong tay áo đặt lên bụng, ngẩng cao đầu. Thái Tử của bản cung, bản cung chờ con chào đời.


“Ừ, nói cũng đúng, hoàng cung gần đây ít có con nối dõi được sinh ra, phần lớn đều chết từ trong bụng mẹ, đối với vấn đề này Hoàng Hậu ngươi phải quan tâm hơn, hoàn thành trách nhiệm chưởng quản phượng ấn.” Thái Hậu hời hợt nói.


Đối với tình hình con nối dõi của Hoàng Thượng bà không quan tâm, chết trong bụng hay ba tuổi thì chết bà chỉ cảm thấy càng thích thú, con của Thiệu Tuyên Đế bà không thích đứa nào hết, một đứa cũng không. Bà chỉ muốn chế nhạo Hoàng Hậu chút thôi, thân là Hoàng Hậu, sớm mất sự sủng ái của Hoàng Thượng còn đến giờ chưa có con, đúng là buồn cười.


Nghe hai chữ “phượng ấn”, Hoàng Hậu lại mảy may không kích động, nàng nhìn Từ Phúc Thái Hậu, bỗng cười nhạt: “Mẫu hậu nhớ nhầm à? Phượng ấn của thần thϊế͙p͙ đã bị Hoàng Thượng thu đi từ lâu rồi, nay đang trong tay Dung Phi kìa, Thái Hậu có muốn thần thϊế͙p͙ thông truyền lời của ngài cho Dung Phi muội muội không?”


Nói đến đây, Hoàng Hậu bỗng trở nên bình thản: “Nếu mẫu hậu không còn chuyện gì nữa, thần thϊế͙p͙ về Chiêu Dương Cung trước, Hoàng Thượng muốn thần thϊế͙p͙ lễ phật ba tháng, thần thϊế͙p͙ không thể làm như gió thoảng qua tai.”


“Vậy Hoàng Hậu về trước đi.” Thái Hậu gật đầu nói. Bà thật sự đã quên phượng ấn của Hoàng Hậu đang ở chỗ Dung Phi, xem ra là lúc gọi Dung Phi tới đây mấy lần. Hoàng Hậu đi rồi, Thái Hậu duỗi mình nằm trên ghế, tháo bảo vệ móng trên ngón út xuống, bảo vệ móng bằng vàng ròng khắc hoa tinh xảo vô cùng, bà yêu thích không buông tay, trong lòng lại cân nhắc một chuyện khác, “Bảo Phi này cũng có bản lĩnh đấy, chỉ tiếc cho Cố Cẩm của ai gia.”