Thiệu Tuyên Đế nhướng mày, thản nhiên đứng một bên: “Yến Quý Nhân hỏi đi, trẫm cũng ở bên nghe.” Đối với kiểu hãm hại cung phi ngay dưới mắt hắn này, Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không thể coi như không thấy, huống hồ Yến Quý Nhân thật sự bị chụp nước bẩn đầy đầu, dáng dấp nhỏ bé thật làm người ta thấy đáng thương.
Tiếu Thục Phi nhìn cử chỉ của hai người, móng tay chậm rãi bấm vào lòng bàn tay.
Yến An Quân cười khẽ đi tới bên cạnh Bích Hà: “Ngươi là cung nữ Tụ Hà Cung?” Lời này nói ra, ngay cả Từ Phúc Thái Hậu cũng vô cùng ngạc nhiên, đây đương nhiên là cung nữ Tụ Hà Cung, trước kia không phải đã nói ròi sao? Hỏi lại cũng thừa.
[Tinh! Người chơi có muốn sử dụng “Thẻ Hiểu Rõ” không?]
“Có.”
[Tinh! “Thẻ Hiểu Rõ” đang phân tích sự kiện lần này…]
Bảng sáng trước mặt biến ảo, phân tán thành những tia sáng trắng và đỏ bắn vào đỉnh dầu mỗi người ở đây. Cảnh tượng rất đặc biệt, khói sương mù mịt, Yến An Quân quay đầu dò xét xung quanh, chùm ánh sáng đã dừng trên đỉnh đầu mỗi người, trong đó, trên đầu Hoàng Thượng là trắng nhất, thứ hai đến đám người Thái Hậu, Hoàng Hậu…
Cho đến khi Yến An Quân dừng ánh mắt tại một góc.
Bích Hà nơm nớp lo sợ cúi đầu: “Thưa Yến Quý Nhân, nô tỳ là cung nữ Tụ Hà Cung.”
“Hoàng Thượng, có thể gọi người của Quán Y Tư tới không?”
Thiệu Tuyên Đế gật đầu: “Tiểu An Tử, ngươi đi tuyên chỉ.”
Chưa tới nửa khắc, người của Quán Y Tư vội vã đến, là hai thái giám quản sự ghi chép.
“Ta hỏi các ngươi, hôm nay có mấy cung nữ tới Tụ Hà Cung lấy quần áo.”
Hai người liếc nhau: “Có hai người.”
Yến An Quân mỉm cười: “Hai cung nữ đi nhận quần áo này các người có nhận ra không? Là người của Tụ Hà Cung?”
Một quản sự trầm ngâm một chút: “Đương nhiên biết, là người của Tụ Hà Cung.”
“Trong đó có một cung nữ mặc áo lam không?”
“Không có ạ.”
“Sao? Các ngươi xác định không có?”
“Không sai ạ, một người mặc hồng phấn, một người mặc màu tím, nô tài sẽ không nhớ lầm.” Thái giám quản sự xác định.
Yến An Quân xoay người: “Hoàng Thượng, nếu liên hệ với lời Bích Hà nói, xem ra trong hai cung nữ này có một người nhận quần áo của Tụ Hà Cung xong liền thay áo lam. Điểm ấy có thể chứng minh Lộc Nhi vô tội, Lộc Nhi từ sáng sớm đã mặc áo lam. Hơn nữa nếu công công quản sự nói bọn họ đều biết hai cung nữ kia, vậy người tới nhận quần áo tuyệt đối không phải Lộc Nhi, mà chỉ có thể là cung nữ của Tụ Hà Cung.” Yến An Quân kết luận như vậy, không ai không tin phục.
Vẻ mặt Tiếu Thục Phi có chút mê man: “Sao có thể…”
“Bích Hà, nếu hai vị công công quản sự này nói nhận ra hai cung nữ kia, vậy vì sao Minh Y mà ngươi nhắc đến lại nói một cung nữ khác tới đưa quần áo?”
“Minh Y, Minh Y sẽ không lừa…” Bích Hà lắp bắp nói.
“Minh Y quả thật không nhất định sẽ lừa ngươi, nhưng ngươi nhất định sẽ lừa người khác!” Yến An Quân nhếch môi cười: “Trắc điện cháy, ngươi là cung nữ hầu hạ bên trong, sao có thể chạy nhanh như thế? Hơn nữa vừa rồi khi ngươi nhìn thấy Lộc Nhi làm thế nào nhìn ra đó là cách thêu hoàng mai? Dù sao nhìn từ xa như thế, lại đang lúc căng thẳng, ngươi làm thế nào nhận ra được?”
Phản ứng của Bích Hà rõ ràng rất không bình thường, chuyện này mọi người nghĩ lại mới thấy kỳ quái, rõ ràng xa như thế, làm thế nào Bích Hà nhìn một cái sẽ nhận ra phương pháp thêu trên người người khác?
“Nô tỳ… Nô tỳ biết sai rồi, nhưng thật sự không phải nô tỳ phóng hỏa…” Bích Hà kinh hoảng quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
Hôm nay Yến An Quân một bộ váy vân hình thiên thủy màu lục nhạt ứng với câu “Đài ngân thượng giai lục, thảo sắc nhập liêm thanh*“, dáng người yểu điệu, nàng nhìn điểm sáng màu đỏ hồng trên đầu Bích Hà, chân bước ngày một gần, bỗng thấp giọng nói một câu cực nhanh.
*Tạm dịch: Rêu phủ giăng thềm biếc, sắc cỏ chiếu rèm xanh.
Bích Hà trố mắt, không nghe rõ: “Hả?”
“Được rồi, ta đã biết.” Yến An Quân lùi nhanh về phía sau hai bước, xoay người che miệng cười duyên với Thiệu Tuyên Đế: “Hoàng Thượng, tỳ thϊế͙p͙ đã hỏi ra, Bích Hà này tuy đã nhận tội, nhưng mưu hại hoàng tử còn có một người khác.”
Vừa rồi Yến An Quân nói câu kia vừa nhỏ vừa nhanh, cung phi ở đây đều không nghe thấy, có điều người tập võ đều tai thính mắt tinh, vì vậy không ít thị vệ ở đây nghe được rõ ràng, nhất là người tập võ từ nhỏ, nội lực cao như Thiệu Tuyên Đế, càng nghe được Yến An Quân đang nói cái gì…
Hình như là…
Huỵch hự bùm meo be…
Sắc mặt Thiệu Tuyên Đế cổ quái, câu hỏi không ai nghe hiểu này có thể hỏi ra được gì? Không thấy cung nữ tên Bích Hà kia nghe xong mờ mịt “hả” một tiếng hay sao? Không hiểu rốt cuộc Yến An Quân tìm được đáp án gì trong tiếng “hả” này.
“Yến muội muội không nói đùa đấy chứ… Cung nữ này đầy miệng nói láo, nhỡ may lại hãm hại người khác thì sao?” Sắc mặt Hoàng Hậu rất nghiêm túc.
Tuy đã nghe được câu hỏi “không phải người mới hiểu được” của Yến An Quân, Thiệu Tuyên Đế vẫn mang tâm trạng xem kịch không vạch trần trước công chúng, chỉ thản nhiên nói: “À? Vậy Yến Quý Nhân nói xem người mưu hại Đại Hoàng Tử là ai?”
Ánh mắt sắc bén của Yến An Quân đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ ánh sáng đỏ lóe lên, nàng cười cười: “Người cung nữ thứ hai bên trái Nhạc Quý Tần, có thể đứng ra đây chút không?”
Trong lòng Nhạc Quý Tần reo lên tiếng báo động, thầm nghĩ bình thường mình chưa từng làm khó vị Yến Quý Nhân này, vì sao lúc này Yến Quý Nhân lại điểm tên mình?
Về phần cung nữ thứ hai bên trái…
Nhạc Quý Tần liếc nhìn, cảm thấy rất lạ mắt.
“Ngươi là người cung nào? Sao lại chạy tới bên cạnh bản cung?” Lúc này Nhạc Quý Tần mới phát hiện cung nữ này căn bản không phải người bên cạnh mình, tảng đá trong lòng hạ xuống, nàng đã nói mà, một Quý Nhân chính thất phẩn như Yến Quý Nhân vô duyên vô cớ với trắc tam phẩm như nàng làm gì?
Cung nữ mặc màu hồng nhạt kia cúi đầu, trong miệng lắp bắp không biết nên nói gì.
Dưới loại tình huống này, có thể không đứng ra sao? Đừng nói chỉ là một cung nữ, cho dù người thứ hai bên trái Nhạc Quý Tần là một phi tử, lúc này cũng phải ngoan ngoãn đứng ra đây.
“Hai vị quản sự, cung nữ tới nhận quần áo hôm nay có phải người này không?”
“Không sai, là nàng.”
Đôi mắt hổ sắc bén của Thiệu Tuyên Đế nhìn qua, chân cung nữ kia mềm nhũn, quỳ phịch một tiếng xuống đất: “Nô… Nô tỳ không biết gì hết, đều do Yến Quý Nhân vu khống nô tỳ… Hoàng Thượng chỉ nghe lời nói của Yến Quý Nhân là bất công!”
Yến An Quân có chút bất đắc dĩ, nàng còn chưa nói gì cơ mà, tự nhiên thành vu khống: “Hôm nay phóng hỏa Tụ Hà Cung là ngươi?”
Cung nữ kia vừa dập đầu vừa nói năng lộn xộn: “Tuy hôm nay nô tỳ cũng mặc màu hồng phấn, nhưng Yến Quý Nhân ngài không thể oan uổng nô tỳ.”
“Ngươi đừng nói sạo, vừa rồi Bích Hà đã nhớ ra cung nữ áo lam ngoài cửa nhìn mặt mũi thế nào, căn bản không phải Lộc Nhi, vì vậy… ngươi còn không chịu khai?” Yến An Quân nói những lời này không hề có bằng chứng.
“Không thể nào, Bích Hà sẽ không nói như thế!” Cung nữ này hét to.
“À? Thì ra ngươi quen thân với Bích Hà như thế?” Yến An Quân ép sát từng bước.
“Yến Quý Nhân, cung nữ này từng làm việc tại Tụ Hà Cung một thời gian, một tháng trước hình như đã bị phân đi cung điện khác.” Thanh Điện nhìn cung nữ này cảm thấy hơi quen mắt, rốt cuộc nhớ ra chuyện này.
“Chẳng trách… Vì vậy ngươi vận dụng nhân mạch tự do ra vào Tụ Hà Cung, phóng hỏa rồi thay đổi trang phục, sau đó bỏ trốn mất dạng?” Yến An Quân nói một cách chắc chắn.
“Nô tỳ biết sai rồi, Yến Quý Nhân, nô tỳ khai hết, chỉ mong Yến Quý Nhân tha cho nô tỳ một mạng…”
Yến An Quân nhìn ánh sáng đỏ gai mắt trên đâu cung nữ này, ánh mắt lóe lên, xem ra ánh đỏ này thật sự có liên quan tới người hãm hại nàng, nàng đã lường trước, ánh đỏ trên đầu cung nữ này sáng như thế, nhất định không phải kẻ phóng hỏa cũng là kẻ chủ mưu ra kế sách hãm hại nàng, giờ xem ra nàng thành công rồi.
Yến An Quân chậm rãi lùi về phía sau Thiệu Tuyên Đế, Lộc Nhi hưng phấn nhìn chủ tử nhà mình, trên mặt không nhịn được mừng rỡ, không ngờ chủ tử nhà mình lại lợi hại như thế, tùy tiện nói hai câu đã hỏi ra hung phạm, như vậy bất kể nàng hay chủ tử đều có thể thoát tội, trả lại sự trong sạch.
“Thật to gan, một cung nữ nho nhỏ cũng dám mưu hại Đại Hoàng Tử của bản cung…” Tiếu Thục Phi giận đến môi run run, hận không thể cho cung nữ kia một bạt tai, có điều ngại nhiều người ở đây, nàng khống chế tay của mình, chỉ tàn bạo nhìn cung nữ này.
“Đúng là hạ nhân kỳ cục, ngươi tên gì? Giờ là người cung nào?” Từ Phúc Thái Hậu không mặn không nhạt hỏi.
“Nô tỳ… tên Đào Lý, là… là người của đông trắc điện Lam Tĩnh Cung…”
Đông trắc điện Lam Tĩnh Cung.
Yến An Quân hơi nheo mắt, có chút khó tin, người hãm hại này lại là… Đoan Mộc Quân? Lam Tĩnh Cung gần Tú Ngọc Cung như thế, chẳng trách có thể lặng lẽ lấy được khăn tay của nàng.
“Nói cho trẫm, ai sai ngươi phóng hỏa Tụ Hà Cung?” Thiệu Tuyên Đế bước đôi giày khảm ngọc long thong thả tới trước mặt Đào Lý, hắn không tin một cung nữ nho nhỏ cũng có lá gan hại hoàng tử, vu khống cung phi, việc này tất có ẩn tình.
Đào Lý mặt cắt không còn giọt máu nói: “Là chủ tử của nô tỳ, chủ tử sai bảo, nô tỳ không dám không theo, Hoàng Thượng tha mạng.”
“Vậy ngươi có biết, chủ tử nhà ngươi cũng chỉ là vật trong túi trẫm? Phóng hỏa mưu hại hoàng tử của trẫm, ngươi chết một nghìn lẫn còn chưa đủ, người đâu, lôi hai cung nữ mắt không hoàng thất này ra ngoài chém!” Thiệu Tuyên Đế nói xong câu đó lại lạnh lùng tiếp: “Bãi giá Lam Tĩnh Cung, trẫm muốn xem vị chủ tử này là nữ nhân ác độc thủ đoạn thế nào, có phải thật sự không để trẫm vào mắt hay không!”
“Xem ra việc này gần như chấm dứt, ai gia hồi cung trước đây.”
Từ Phúc Thái Hậu đỡ tay cung nữ hai bên, nhàm chán khoát tay.
Còn tưởng rằng thấy được tiết mục đặc sắc, không ngờ xong việc dễ dàng như thế.
Còn Yến Quý Nhân này, có thể tìm được cung nữ phóng hóa trong “vụ án không đầu mối”, là người có bản lĩnh, dù hiện tại vị phân thấp, sau này cần chú ý nhiều hơn.
“Nhi tử cung tiễn mẫu hậu.” Thiệu Tuyên Đế khom lưng thi lễ.
Từ Phúc Thái Hậu hơi ngẩng đầu lên: “Được rồi, Hoàng Đế cần làm gì thì làm đi.”
Tiếu Thục Phi thấy mọi người sắp giải tán, vội vàng kéo ống tay áo Thiệu Tuyên Đế, nước mắt lưng tròng, đau lòng vạn phần: “Hoàng Thượng… Đại Hoàng Tử…”
“Ngươi thân là mẹ ruột ở đây chăm sóc thằng bé cẩn thận là được, trẫm tới Lam Tĩnh Cung một chuyến, muộn chút sẽ tới đây.” Thiệu Tuyên Đế không hất bàn tay mềm trên ống tay áo ra, ngữ khí cũng không nghiêm khắc như vừa rồi.
“Vâng, thần thϊế͙p͙ nhất định sẽ chăm sóc Đại Hoàng Tử cẩn thận.” Tiếu Thục Phi e thẹn nói.
Yến An Quân ở bên nhìn, trong lòng không nói rõ là cảm xúc gì, gã đàn ông vừa lên giường với ngươi đang mềm giọng dỗ dành một người phụ nữ khác, cặn bã là đây…
Xem ra, mẹ ruột của Đại Hoàng Tử trong lòng Thiệu Tuyên Đế cũng rất có địa vị.
Xa xa nhìn Thiệu Tuyên Đế rời khỏi, Tiếu Thục Phi bỗng dùng ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bóng lưng Yến An Quân.
Thanh Điện nghi hoặc đi tới: “Nương nương, Hoàng Thượng đi xa rồi, ngài không tới thăm Đại Hoàng Tử điện hạ sao?”
“Đi, quay về chủ điện.” Tiếu Thục Phi khoát tay lên tay Thanh Điện, trong lòng lại không ngừng nghĩ về sự khác thường của Hoàng Thượng. Khi Yến Quý Nhân bị hãm hại, Hoàng Thượng vẻ mặt tức giận, đến khi Yến Quý Nhân thoát tội, ngữ khí của Hoàng Thượng lại trở nên mềm nhẹ… Hay là nàng nghĩ nhiều? Dù sao những năm gần đây, có thể nói nàng là người làm bạn bên cạnh Hoàng Thượng lâu nhất, nàng đương nhiên biết tâm trạng của Hoàng Thượng… chưa bao giờ bị nữ nhân hậu cung ảnh hưởng.