Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 881: Từ Tiểu Bạch bại

Ở dưới trạng thái sử dụng “lôi động” một chiêu này kiếm pháp, Từ Tiểu Bạch không những tốc độ, lực lượng mà cả phản xạ thần kinh cũng được tăng mạnh.

Hắn sử dụng chính là linh lực hóa lôi điện, lại từ lôi điện đến kích thích cơ thể, khiến cho cơ thể được toàn diện cường hóa, từ một cái kiếm tu trong nháy mắt hóa thân thành sát thủ.

Từ Tiểu Bạch trong nháy mắt thân pháp tốc độ bỗng nhiên tăng mạnh khiến Khiết Tích cùng Phạm Trình trong lòng trầm xuống lo lắng vô cùng.

Nhất là Khiết Tích, hắn càng mong muốn giết chết Từ Tiểu Bạch hơn nhiều so với Phạm Trình, dù sao hai người ở giữa cũng là đại thù không chết không thôi.

Phốc!

Khiết Tích còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, bên má phải của hắn đã bị kiếm mang sắc bén cắt ra một đạo vết thương.

Đây chính là Từ Tiểu Bạch cực nhanh tấn công hắn gây nên.

Khiết Tích gần như không nhìn thấy Từ Tiểu Bạch là làm sao tấn công, hắn chỉ thấy một cái bóng mờ lóe lên, sau đó chính là trong lòng nguy hiểm cảnh báo điên cuồng kéo lên.

Trong lúc điện quang hỏa thạch ở giữa, Khiết Tích lựa chọn tin tưởng mình bản năng, nghiêng người tránh né.

Bởi vậy vừa rồi hắn chỉ bị Từ Tiểu Bạch vẽ ra một cái vết thương ở trên mặt mà không phải là trực tiếp đem đầu lâu của hắn chặt xuống tới.

Khiết Tích đồng tử co rụt lại, trong lòng cuồng loạn:

“ thật nhanh tốc độ, cái này là luyện khí kì có thể đạt tới được tốc độ sao? hắn còn là con người sao?”

Khiết Tích trong lòng tràn ngập sơ hãi, đối với Từ Tiểu Bạch đang ở bốn phương tám hướng loạn chuyển tìm kẽ hở tấn công trở nên vô cùng cảnh giác cùng sợ hãi.

Hắn đối với Phạm Trình rống to:

“ mau dựa lưng vào ta, hai chúng ta nếu tách ra chỉ có thể làm con mồi cho đối phương đi săn đánh giết mà thôi!”

Phạm Trình nghe vậy trong lòng nhanh chóng đạt thành nhận thức chung, hắn một bước bước ra hướng về Khiết Tích bên này di chuyển tới.

Nhưng hắn còn chưa kịp bước ra bước thứ hai, phía sau lưng hắn hắc phong tập kích.

Phạm Trình vội vàng quay người vung lên kiếm đón đỡ.

Keng!

một cái kim thiết va chạm âm thanh vang lên Từ Tiểu Bạch thân hình bỗng nhiên hiện ra trước mắt hắn, trong ánh mắt đối phương chỉ còn lại phẫn nộ cùng lạnh lùng.

Một sự lạnh lùng đến đáng sợ, giống như là đối phương đã hoàn toàn làm xong tử chiến giác ngộ, muốn cho dù chết cũng phải kéo thêm một hai cái đệm lưng.

Mà hiển nhiên, hắn cùng Khiết Tích chính là hai cái đệm lưng này.

Phốc!

Một phút giây thất thần, Từ Tiểu Bạch nhân cơ hội từ trên tay của hắn cắt ra một cái khá sâu vết thương, huyết hoa văng tung tóe.


“a a a a...!”

Phạm Trình đau đến rống to, hắn mạnh mẽ vung kiếm phản kích, nhưng Từ Tiểu Bạch thân hình lại lần nữa rút lui, biến thàn tàn ảnh di chuyển tìm cơ hội công kích bọn hắn, một kích chí mạng giết chết bọn hắn.

Phạm Trình đỏ mắt lên, làm gì có chuyện đả thương người khác xong rút lui ngon lành như vậy.

Nếu hắn là dang người chịu đánh ấm ức mà không thể nói gì, hắn đã không phải là ngoại môn hàng đầu sư huynh một trong.

Đang ở lúc hắn định đuổi theo hắc ảnh cùng Từ Tiểu Bạch liều mạng, Khiết Tích âm thanh quát lớn:

“ đừng đuổi, ngươi đuổi không kịp hắn đâu, chỉ là tốn công vô ích lại cho hắn cơ hội đánh giết chúng ta mà thôi!

Hắn trạng thái bùng nổ này chắc chắn không thể kéo dài lâu, chỉ cần hai chúng ta chịu qua được thời gian này, hắn chính là mặc cho chúng ta làm thịt.

Mau cùng ta hội hợp lại một chỗ!”

Phạm Trình vốn đang nóng lên đầu, nghe vậy cũng hơi tỉnh táo lại.

Hắn trong ánh mắt có chút không bỏ được, muốn truy sát, nhưng lúc này lí trí của hắn nói cho hắn biết, Khiết Tích nói mới là chính xác.

Từ Tiểu Bạch một cái kia thân hình đơn bạc, muốn bạo phát tốc độ như vậy hoàn toàn chính là đang tự làm khó bản thân mình, nếu không trước đó hắn đã không như vậy đau đớn.

Bởi vậy, hai người cố thủ chờ Từ Tiểu Bạch kiệt sức thời điểm chính là bọn hắn phản công thời gian.

Chỉ sợ đến lúc đó Từ Tiểu Bạch cũng vì kiệt sức mà mặc kệ bọn hắn xâm lược a.

Khiết Tích cùng Phạm Trình nhanh chóng đi vào cùng một chỗ, lưng dựa vào lưng, đối với bốn phía cảnh giác quan sát.

Khiết Tích bỗng nhiên truyền âm nhập mật nói:

“ lát nữa ta ra lệnh một tiếng, ngươi cùng ta toàn lực bạo phát linh lực, hướng tứ phía đánh ra kiếm khí, như vậy Từ Tiểu Bạch tốc độ cho dù nhanh tới đâu cũng không thể tránh được chúng ta rải thảm thức công kích.

Hắn chỉ cần trúng chiêu lộ ra chân thân, chúng ta mới có thể giết chết được hắn.

Hắn nhất định sẽ không bỏ đi, bởi vì Triệu Vô Cực còn đang ở đây, hắn muốn đi cũng phải mang lên Triệu Vô Cực, lúc đó chúng ta lại càng dễ giết chết hắn!”

“được!”

Phạm Trình lập tức đồng ý, Khiết Tích phân tích cùng đối sách không tệ, so với hắn chỉ biết dùng man lực xông lên mà nói tốt hơn rất nhiều lần.

Đang ở cao tốc di động Từ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh này nhíu mày thật sâu, cái này khó tấn công a.

Nhưng cho dù như thế, hắn cũng không thể dừng lại ở chỗ này.

Nếu không Triệu Vô Cực mạng sống cùng cố gắng, tất cả sẽ tan thành mây khói a.

Hắn trong lòng cũng không hề có ý định rút lui, hoặc là chiến thắng, cho dù là thắng thảm, hắn cũng có thể cùng Triệu Vô Cực trở về Thanh Vân Tông, hoặc là thất bại, mạng sống của chính mình cũng không giữ được.


Hắn rủ Triệu Vô Cực vào Vô tận sơn mạch lịch luyện không phải là vì cái này sinh tử chiến đấu sao? Bây giờ có cơ hội, hắn chả lẽ lại dừng tay? Chả lẽ lại sợ hãi?

Đây là chuyện không thể nào!

Keng! keng! keng!

Tiếng kim thiết va chạm liên tiếp vang lên, Khiết Tích cùng Phạm Trình cùng một chỗ phòng ngự khiến cho Từ Tiểu Bạch muốn công kích sẽ đồng thời kinh động hai người, phương hướng tấn công của hắn cũng cực dễ bại lộ, khiến cho Từ Tiểu Bạch mấy lần tấn công đều vô công mà lui.

“ hộc, hộc, hộc...!”

Từ Tiểu Bạch liên tục thở mạnh, hắn lúc này thể lực tụt giảm vô cùng nhan chóng, đã sắp không chống đỡ nổi cái này cao tốc di động trạng thái rồi

“ không được, như vậy không phải là cách, đối phương chỉ cần phòng thủ thàn công, ta sẽ tự đem mình thể lực tiêu xài xong, sau đó chờ đợi ta chính là cái chết!”

Từ Tiểu Bạch trong lòng vô cùng lo lắng, lần nữa thử từ một cái góc độ khác phát động công kích tới.

Nhưng đúng lúc này Khiết Tích bỗng nhiên thét to:

“ chính là lúc này!”

hắn vừa rống xong, linh lực bỗng nhiên mạnh mẽ bạo phát, hàng loạt kiếm khí hướng tứ phương bát hướng chém tới, chỉ cần không phải là sau lưng hắn vị trí đều bị Khiết Tích cày qua một lần.

Mà đằng sau hắn Phạm Trình cũng nhận được mệnh lệnh tấn công, cùng đối phương làm y hệt, hàng loạt kiếm khí càn quét mà ra.

Phốc!

Từ Tiểu Bạch cho dù đã cố gắng tránh né, nhưng thân pháp của hắn không hề tiến vào nhập vi khống chế tình trạng, không thể tránh kịp, trên thân lập tức trúng một đạo kiếm khí trong đó.

Kiếm khí đánh vào Từ Tiểu Bạch lôi điện trên người trực tiếp nổ tung, bùng nổ ra to lớn linh lực xung kích, khiến hắn hướng về sau bay ngược mà ra.

Khiết Tích thấy vậy ánh mắt sáng lên rống to:

“ chính là lúc này, giết hắn!”

bởi vì Phạm Trình ở sau lưng hắn lại gần Từ Tiểu Bạch hơn, cũng chính hắn đánh Từ Tiểu Bạch lộ diện, bởi vậy cái này bồi thêm một kiếm nhiệm vụ không ai khác chính là hắn việc cần làm.

Phạm Trình thấy được chiến thắng chi quang, hắn trong lòng vui mừng vô cùng, bất chấp vừa hao tổn đại lượng linh lực trực tiếp lần nữa ngưng tụ kiếm khí hướng Từ Tiểu Bạch quét tới.

Một đạo dài tới năm mét kiếm khí phá không mà ra, chỉ cần Từ Tiểu Bạch trúng chiêu này, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Từ Tiểu Bạch miệng phun máu tươi,ánh mắt đã nhắm lại, tuy trong lòng có nguy hiểm cảnh báo, nhưng hắn đã không thể nào tránh né được.

Hắn hoàn toàn đã lực bất tòng tâm!

“ chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao? Tại sao ta cảnh giới luôn cao hơn Vô Cực nhưng lại không thể mạnh mẽ như hắn a? Vô Cực có thể một lúc vượt cấp khiêu chiến hai cái luyện khí kì đỉnh phong lại còn đánh ra lưỡng bại câu thương kết cục, tại sao ta lại không được, ta lại bị bọn hắn đánh bại a?

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Ta thật là vô dụng, ta làm liên lụy Vô Cực rồi. Nếu ta có thể mạnh thêm một chút nữa, chuyện này đã không đến mức này!”

Từ Tiểu Bạch trong lòng tràn đầy tự trách, hắn nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi kiếm khí của Phạm Trình đánh tới, chờ đợi cái chết giáng lâm.

Triệu Vô Cực tuy là trọng thương, nhưng hắn cũng không hề ngừng quan sát chiến trường biến hóa.

Bên này của hắn đã đánh ra một cái cân bằng thế cục, chỉ còn chờ Từ Tiểu Bạch bên kia, nếu như đối phương cũng có thể đánh hòa, như vậy bọn hắn tỉ lệ sống sót sẽ trên diện rộng tăng lên.

Đáng tiếc, giống như Từ Tiểu Bạch phụ lòng hắn, hoặc là hắn gặp phải đối thủ kinh nghiệm chiến đấu càng phong phú, bởi vậy một bước cuối cùng liền thất bại.

Đối mặt với đạo kia hướng Từ Tiểu Bạch mà tới kiếm khí, Triệu Vô Cực cũng là khóe mắt sắp nứt, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Hắn tức giận rống to một tiếng:

“ Tiểu Bạch, không!”