Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 88: Chiến đấu cùng cảm ngộ võ đạo

Triệu Vô Cực đứng trên mặt đất, thần tình lạnh nhạt tới cực hạn, trên mặt hắn không biểu hiện ra cái gì vui mừng sau khi thoát chết biểu hiện mà chỉ là đứng yên tại chỗ nhìn lấy Độc trưởng lão.

Nếu không phải hắn sớm đả thông kì kin bát mạch, có được một ngụm chân khí có thể giúp hắn hư không mượn lực, tạo điểm đặt chân sử xuất ra thân pháp giờ này hắn sống chết ra sao quả là khó nói.

Hắn vốn cũng không hề coi thường Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão, nhưng cái hắn không ngờ là Lan Ngọc Tự bị hắn ép vào đường cùng lại có thể sử dụng ra một chiêu lật bàn, để hắn phải nhảy lên cách rời mặt đất, từ đó Độc trưởng lão lập tức phối hợp đánh giết hắn.

Tình huống vừa rồi quả nhiên nguy hiểm vô cùng, nhất định không thể để bọn họ lặp lại một lần nào nữa.

Triệu Vô Cực không ngờ tới, Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão cũng là không ngờ tới.

Rõ ràng bọn hắn đã có thể chém giết Triệu Vô Cực, vậy mà hắn ở giây phút cuối cùng lại có thể một chân đạp không, vượt ra khỏi tầm khống chế của bọn họ, cũng tránh thoát luôn một kích tuyệt sát của Độc trưởng lão.

Độc trưởng lão lúc này trên mặt là ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. 

Hắn biết cường giả võ lâm tu luyện tới đỉnh cao có thể ở giữa hư không mượn lực, đối với khí nắm giữ vô cùng mạnh mẽ cùng tinh tế.

Nhưng Triệu Vô Cực không phải là cường giả đỉnh cao a, hắn chỉ là một cái nhị lưu cao thủ mà thôi! Hắn là thế nào làm được hư không mượn lực?

Độc trưởng lão ngạc nhiên, tiếc hận! cơ hội ngàn năm có một đã trôi qua, bây giờ muốn giết Triệu Vô Cực sẽ vô cùng khó khăn.

Hai bên bây giờ đã hiểu rõ cách thức đối phương xuất chiêu cùng thủ đoạn, chỉ sợ đánh tiếp sẽ là kéo dài chiến. đọ chính là sức bền.

Tuy hai bọn họ lấy nhiều đánh ít, lấy lớn hiếp nhỏ nhưng hai người không hề có chút tự tin vào có thể kéo chết Triệu Vô Cực.

Nhìn hắn từ lúc giao thủ đến giờ mặt không đỏ tim không đập nhanh quá mấy lần là có thể hiểu đối phương nội lực cỡ nào thuần hậu cùng dồi dào.

Ít nhất cũng làm được hồi phục vô cùng nhanh chóng, đối phương lại là tuổi trẻ, hai người bọn họ trung niên không thể cùng so sánh.

Độc trưởng lão liếc nhìn Lan Ngọc Tự, hắn chỉ là một cái khách khanh trưởng lão được Lan Ngọc Tự dùng tiền mời về hộ bang mà thôi, hắn không cần thiết vì Lan Ngọc Tự bán mạng.

Nghĩ tới đây Độc trưởng lão chiến ý lập tức giảm bớt mấy phần, sinh ý lui lại.

Nhưng nếu không chọn đúng thời cơ rút lui, hắn sợ là cũng không thể an toàn lui thân.

Không nói Triệu Vô Cực có đinh bỏ qua cho hắn hay không, mà ở trước mặt Lan Ngọc Tự rút đi hắn cũng sẽ vì đó mà căm tức.

Lan Ngọc Tự lúc này còn có thể dựa vào phối hợp cùng hắn đánh ngang tay Triệu Vô Cực. nếu hắn rút lui Lan Ngọc Tự chắc chắn phải chết.

Lúc đó Lan Ngọc Tự sợ rằng sẽ chó cùng rứt dậu, kéo theo hắn ở lại không cho rời đi cũng không chừng.

Suy nghĩ biến chuyển vô cùng nhanh, Độc trưởng lão đã có chủ ý của bản thân, hắn không còn liều lĩnh chiến đấu như lúc trước.

Lan Ngọc Tự thì khuôn mặt càng là âm trầm, một cái đối thủ to lớn vừa ở trước mặt hắn từ trong tay tử thần chạy thoát ra hắn có thể vui nổi sao?

Đương nhiên là không! lúc này mặt hắn đã âm trầm tới có thể nhỏ ra nước.

Hắn cũng không thể hiểu nổi vừa rồi Triệu Vô Cực là làm sao làm được, nhưng đối phương đã thoát được rồi vậy thì chiến đấu còn phải tiếp tục.

Triệu Vô Cực sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Vô Cực.

ở giữa hai bên chỉ có thể là một chết một còn.

Triệu Vô Cực lúc này đứng im một lúc lâu mới có thể từ trong sinh cùng tử ranh giới vui sướng đi ra ngoài. 

Không phải hắn có xu hướng tự ngược, mà là ở trong khoảnh khắc đó, cả tâm thần hắn như được thăng hoa.

Thời gian như là đứng im, các giác quan của hắn như được tăng vọt cả trăm lần.

Từng đường đao vết kiếm đều bị hắn nhìn rõ mồn một, một chi tiết nhỏ cũng không hề bỏ qua.

Thần kinh của hắn giống như được tiêm vào một luồng thuốc kích thích, đối với cái chết sợ hãi kích thích, đối với tìm được đường sống trong chỗ chết kích thích.

Cảm giác tim gia tốc đập nhanh, huyết dịch trong cơ thể sôi trào. Cảm giác này, quá tuyệt diệu!

Triệu Vô Cực trước đây Thiên Địa Tinh biến chưởng sáng lập lúc, hắn vốn đặt tên vậy chính là vì muốn một chưởng có thể xoay biến thiên địa, đảo loạn càn khôn, khiến cho vật đổi sao dời bẻ cong vận mệnh quỹ tích.

Nhưng hắn đối với võ đạo lí giải quá sơ sài, tuy đọc nhiều sách nhiều bí tịch nhưng nó chỉ là lí luận suông.

Lí luận không đưa ra thực tiễn mãi mãi chỉ là lí luận mà thôi, Triệu Vô Cực chỉ có thể làm tới được là vận dụng âm nhu kình cùng cương kình tổ hợp lại sáng tạo Thiên Địa Tinh biến chưởng.

Nhưng hắn càng chiến đấu, càng cảm giác được chiến đấu ở giữa đó sinh tử tương bác cùng đối với sinh tử vui sướng ảo diệu.

Ý cảnh là gì? La sử dụng bản thân khí, nội khí cùng khí thế tích tụ kết hợp cùng với ý chí bản thân bày ra bản thân đối với một loại nào đó cảnh vật hoặc sự việc lí giải. 

Những thứ này vừa kết hợp lại lập tức có thể phát huy ra ý cảnh, lôi kéo đối thủ tinh thần trộn lẫn vào trong đó, khiến đối phương bị áp chế sau đó là ra tay đánh giết đối phương.

Áp chế mạnh yếu phải xem người sử dụng cảnh giới, đối với ý cảnh có bao nhiêu hiểu rõ cùng ý cảnh có cao minh hay không.

Triệu Vô Cực trước đây ý cảnh là già thiên tế nhật, sơ hà sụp đổ. Bởi có ý cảnh này hắn đã đánh thắng không ít nhị lưu cao thủ mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.

Giống như Hoàng Tông, Cát La đám người cũng bị hắn ý cảnh chèn ép.

Đáng tiếc ý cảnh của hắn tuy tốt, nhưng khí lại quá yếu, đối với ý cảnh hiểu rõ cũng là không khắc sâu.

Đầu tiên phải nói tới khí của hắn, Triệu Vô Cực sử dụng chính là cương nhu kình kết hợp, cả chưởng pháp đều dựa trên khí phát ra mà không phải dựa vào ý làm căn cơ.

Ý cảnh ý cảnh, tất nhiên dựa vào phải là ý mà không phải khí.

Triệu Vô Cực dùng khí chính là miễn cưỡng trộn lẫn trong đó vị trí, cố gắng lắm mới có thể hình thành chưởng ý mà thôi.

Mà bây giờ Triệu Vô Cực lại được một lần nữa trải nghiệm sinh tử vui sướng cùng tuyệt vọng, hắn có thể hoàn hảo suy đoán trong đó ảo diệu, lại kết hợp với già thiên tế nhật, sơn hà sụp đổ ý cảnh của bản thân để ý cảnh này đạt tới một cái tầng cao mới.

Triệu Vô Cực đã nhớ rõ cảm xúc đối với cái chết tuyệt vọng cùng sợ hãi lúc này, hắn sẽ dùng ý chí của mình vẽ lên ý cảnh, để đối thủ có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng sợ hãi vô hạn đấy, đối thủ sẽ không thể nào dễ dàng mà thoát ra.

Triệu Vô Cực lúc trước là dùng khí làm căn cơ, mà hắn nếu có thể thành công kết hợp lại thì lúc này chưởng pháp của hắn mới hoàn toàn là dùng ý làm căn cơ khí là phụ, tinh thần ý chí của hắn là một cái máy phát ra.

Một chưởng xuất ra, đối phương lập tức sẽ hãm sâu vào trong đó mà không thể tự kiềm chế.

Đây chính là chưởng ý sức mạnh, đối với người chưa nghiên cứu tới chưởng ý hoặc tinh thần bạc nhược chính là vô địch sát chiêu.

Triệu Vô Cực muốn lập tức trở về bế quan nghiên cứu, đáng tiếc hắn bây giờ còn có việc phải làm, giết Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão.

Suýt chút nữa quên mất, đám tạp cá Thanh Lang bang này cũng không thể bỏ qua.

Triệu Vô Cực trên người khí chất thay đổi, vô cùng lành lạnh khó gần, cả người sát ý đã không hề tỏa ra mà là trở lại trong sự khống chế của hắn.

Triệu Vô Cực đứng đấy mà lại giống như một cái phàm nhân đứng im, không hề có chút đe dọa nào. 


Nhưng hai người kia đều biết,một khi hắn động chính là sinh tử chi chiến tiếng chuông bắt đầu.

Lan Ngọc Tự bước lên phía trước mấy bước, sánh vai cùng Độc trưởng lão đối với Triệu Vô Cực hứng thú hỏi:

“ Ngươi vừa rồi là làm sao làm được? Chả lẽ là cuốn kia mật tịch bí chiêu? Ngươi vừa đạt được mật tịch cũng không thể nhanh như thế luyện thành đi? ”

Lan Ngọc Tự hỏi, nhưng Triệu Vô Cực không hề có hứng thú trả lời, bởi vì người chết không cần biết nhiều chuyện như vậy.

Triệu Vô Cực lúc này sát khí không lộ, nhưng trong lòng sát ý đã động.

Hít sâu một hơi,Triệu Vô Cực lập tức nhìn thẳng Lan Ngọc Tự. trên mặt hắn lại lập tức lấy lại vẻ tươi cười!

Lan Ngọc Tự khó hiểu, thiếu niên này tại sao lại yêu thích cười mỉm như vậy?

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Triệu Vô Cực chỗ đứng lập tức có hơi gió nhẹ phát ra.

Lan Ngọc Tự lập tức lấy lại tinh thần căng thẳng nhìn vào Triệu Vô Cực, hắn biết tên thiếu niên này không đơn giản, bất cứ xem thường cùng sơ hở nào đều có thể để hắn cùng Độc trưởng lão mất mạng.

Triệu Vô Cực vẫn đứng đó, nhưng lập tức thân ảnh của hắn lại như tan vỡ ra, sau đó là biến mất!

Lan Ngọc Tự trong lòng nguy hiểm cảnh báo lập tức kéo căng, không tốt, là tàn ảnh!

Triệu Vô Cực đã sớm di chuyển khỏi vị trí đó, cái bọn hắn thấy chỉ là tàn ảnh mà hắn lưu lại mà thôi.

Xoẹt!

Triệu Vô Cực thân hình như cắt ra hư không lao tới đang đứng ở bên trái Độc trưởng lão, lập tức đánh ra một chưởng.

Chưởng này của hắn nhìn như rất bình thường không có gì lạ, nhưng Độc trưởng lão lúc này thần kinh vốn đã căng thẳng, chẳng cần biết Triệu Vô Cực là hư ý hay là thật ý cứ chặn lại hắn thế công mới là chính đạo.

Độc trưởng lão lập tức vung đao lên, một cái bạo liệt trảm hướng tới Triệu Vô Cực tay chém mạnh mà ra!

Triệu Vô Cực lúc này lại giống như đang trêu đùa hắn, lập tức rút tay lại, hắn một chưởng này chỉ là mang tính lừa dối một chưởng mà thôi không hề có chút nội công vận chuyển nào. Hắn muốn thu tay lúc nào thì thu tay lúc đó.

Triệu Vô Cực vừa thu tay, dưới chân thân pháp lại lần thứ hai phát động, hắn như là quỷ ảnh lập tức bỏ qua Độc trưởng lão xuất hiện trước mặt Lan Ngọc Tự.

Lan Ngọc Tự vô cùng tức giận, thật sự xem ta là quả hồng mềm muốn bóp lúc nào thì bóp đúng không?

Lan Ngọc Tự lập tức đưa kiếm xuống dưới mặt đất, vận dụng thật lớn sức lực cắt chém mạnh mà lên.

Thị huyết kiếm phá - loạn vũ tiềm ảnh!

Một kiếm này của hắn dùng lực lớn vô cùng, dưới mặt đất đát đá lập tức bị hắn cuốn văng lên bắn mạnh mà ra, hắn kiếm cũng theo đó xông tới phía Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực trong lòng thầm mắng một tiếng, bỉ ổi!

Đánh không lại thì bốc đất đá lên ném, ngươi cho rằng đây là trẻ con ba tuổi chơi đùa sao?

Lan Ngọc Tự chạy theo đất đá bay loạn mà tới, kiếm của hắn giống như là mượn nhờ những viên đã này mà ở trong đó tiềm hành, chuẩn bị từ một góc độ khó tin nào đó tấn công Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực đối với chiêu thức này chỉ là cười lạnh trong lòng mà thôi, dùng chiêu thức cấp thấp vậy cũng muốn đối phó với hắn đúng là nằm mơ!

Tử Hà Bất Diệt thần công lập tức vận chuyển, Triệu Vô Cực chân lập tức dẫm mạnh mặt đất.

“ Ầm! ”

Một tiếng vang to lớn phát ra, phía dưới mặt đất hắn đứng lập tức hõm xuống một cái dấu chân trông thấy, lại có mấy cục đá lớn thuân thế từ phía dưới bay lên trước mặt hắn.

Muốn chơi ném đá đúng không? ta cùng ngươi chơi!

Triệu Vô Cực lập tức trên tay điên cuồng đánh ra chưởng pháp, từng luông mạnh mẽ tới cực hạn sức mạnh lập tức đánh nát những viên đá này, khiến chúng biến thành những viên đá nhỏ hơn, lại giống như là ám khí bay thẳng về phía Lan Ngọc Tự mưa đá.

Lan Ngọc Tự lập tức hơi biến sắc mặt, đối phương cũng là chơi mưa đá, mà chơi so với hắn còn thuần thục.

Triệu Vô Cực to lớn mưa đá lập tức đổ ập xuống Lan Ngọc Tự, Lan Ngọc Tự một cái này tiểu màn mưa đá sao có thể cùng hắn tranh phong.

Lập tức Lan Ngọc Tự mưa đá bị Triệu Vô Cực mưa đá đánh tan, sau đó là hát vang tiến mạnh bay thẳng tới trước mặt Lan Ngọc Tự.

Lan Ngọc Tự một chiêu loạn vũ tiềm hành lập tức bị Triệu Vô Cực dùng chính thủ đoạn của hắn phá giải, không chỉ thế còn trả lại to lớn hơn lực sát thương.

Mưa đá như từng cái ám khí bay tới, Lan Ngọc Tự cũng không có nhục thân cường hoành như Triệu Vô Cực chỉ có thể múa kiếm đón đỡ mà thôi.

Hắn kiếm múa có thể gọi là giọt nước không lọt, Lan Ngọc Tự đối với khả năng múa kiếm phòng thủ của mình vô cùng hài lòng tự tin.

Triệu Vô Cực mưa đá đánh tới lập tức bị hắn đánh tan gần hết.

Lan Ngọc Tự đang ở trong lòng vì mình kiếm kĩ mà tự hào một luông cảm giác không ổn lập tức sinh ra.

Cùng hắn đánh cũng không phải chỉ có mưa đá mà còn Triệu Vô Cực nữa a, Triệu Vô Cực lúc này đang làm gì?

Hắn lập tức phân tâm nhìn một mắt tới phía trước quan sát Triệu Vô Cực, chỉ đáng tiếc chỗ Triệu Vô Cực đứng lúc trước đâu còn thân ảnh của hắn, một cái bóng cũng không thấy.

Trong lòng nguy hiểm cảnh báo lần nữa bị kéo vang lên, Lan Ngọc Tự lập tức cảm giác được sinh tử nguy cơ gần kề.

Độc trưởng lão lúc này liền từ phía xa lao tới hét lớn: 

“ Cẩn thận phía sau! ”

Lan Ngọc Tự lúc này mới như hoàn hồn, lập tức quay người vung kiếm đâm về phía sau lưng của mình, đáng tiếc hắn vốn đang múa kiếm đỡ mưa đá, kiếm này đâm ra không chút sức lực nào.

Không chỉ như thế, bởi vị quay lưng lại mà một số viên đá tới sau đã bắn trúng lưng hắn khiến hắn lưng một mảnh máu thịt be bét.

Cố gắng gượng đau đớn phía sau, Lan Ngọc Tự cố gắng mở to mắt nhìn xem Triệu Vô Cực đang làm gì ở đâu!

Lúc này Triệu Vô Cực đã ở ngay trước mặt hắn đối với cười lạnh, trên cổ tay Triệu Vô Cực lập tức hiện lên một vòng âm dương hoàn, khí thế trên người hắn cũng lập tức thay đổi.

Lan Ngọc Tự lúc này đang bởi vì phía sau lưng đau đớn khó chịu mà cắn răng chịu đựng, lại lập tức bị Triệu Vô Cực kéo vào một cái ý cảnh khác.

Hắn chỉ cản thấy mình là một cái sinh vật nhỏ bé ở dưới đại sơn, phía trên đại sơn lập tức có một đại thủ che trời, đánh núi đá nát tan, không những thế đại thủ còn đang không ngừng hướng tới hắn chỗ bay mạnh mà tới.

Núi lở, hắn một cái động vật nhỏ bé không thể nào sống sót, huống chi còn cái kia đại thủ đang như bùa đòi mạng đuổi mạnh tới.

Hắn chỉ có thể chạy, lại tiếp tục chạy. chỉ có chạy ra khỏi chỗ này mới có thể có cơ hội sống sót!

Lan Ngọc Tự lúc này hoàn toàn hãm sâu vào ý cảnh của Triệu Vô Cực. từ lúc Triệu Vô Cực ở Trang gia bế quan nghiên cứu sơ bộ về ý cảnh sau, hắn ý cảnh đã có một bước tăng trưởng rõ rệt, không còn thiếu cô đọng như trước đây.

Bây giờ hắn đánh ra, đến nhị lưu cao thủ lâu năm như Lan Ngọc Tự cũng không dễ dàng gì có thể tỉnh lại được.


Triệu Vô Cực đối với chưởng ý của mình càng ngày càng tự tin, chỉ cần hắn trở về hấp thu hôm nay cảm ngộ, chưởng ý hẳn là còn có thể tăng lên nữa, chính thức thăng cấp hoàn chỉnh chưởng ý. dùng ý cảnh là căn cơ khí là phụ.

Triệu Vô Cực chưởng đã tới trước mặt Lan Ngọc Tự nhưng hắn vẫn chưa thể tỉnh lại, một mặt dại ra nhìn Triệu Vô Cực không ngừng tới gần đại chưởng.

Xoẹt!

Đúng lúc này một cái đao lập tức cắt ngang hư không hướng Triệu Vô Cực đại chưởng chém tới.

Chính là Độc trưởng lão tới cứu nguy, hắn đã cố hết sức bình sinh mới có thể kịp thời tới gần ngăn cản một chưởng này.

Nếu để Triệu Vô Cực thành công đánh giết Lan Ngọc Tự ngay sau đó sẽ là hắn, chạy cũng đừng nghĩ chạy.

Lấy thân pháp của Triệu Vô Cực, chấp hắn một đoạn đường cũng không hề gì.

Một đao này là dồn lực một đao của Độc trưởng lão, không hề có chút hoa chiêu xảo kình nào, là cứng đối cứng.

Triệu Vô Cực trên mặt nụ cười ngưng lại, đúng là một cái chán ghét con ruồi.

Hắn đã sắp thành công đánh giết Lan Ngọc Tự, chỉ một chút nữa thôi sẽ đến lượt Độc trưởng lão, không ngờ đối phương lại ngay lúc này cứu giá, phá hư hết hắn chuẩn bị.

Một đao kia thế tới cũng rất là hung mãnh ác độc, Triệu Vô Cực chưởng pháp cũng đã là tên ra khỏi nỏ, không thể thu hồi.

Chưởng đao va chạm, giữa không khí lập tức truyền ra một cỗ mờ mịt chấn động. Hai luồng khí của chưởng cùng đao đang đấu đá cùng nhau, người này đều muốn tiêu diệt người kia, đánh vô cùng căng thẳng.

Triệu Vô Cực trên tay vốn là Ẩm huyết thủ sáo bảo vệ, lại nhưng tụ Thiên Địa Tinh biến chưởng năng lượng cực kì nồng nặc. Hắn vốn không thiện dùng tay đối đao, nhưng chưởng đã xuất ra không thể thu hồi, khí thế của hắn lại là sơn hà sụp đổ không thể ngăn cản lập tức va chạm cùng Độc trưởng lão đại đao tuyệt kĩ Hỏa bạo trảm phát ra to lớn năng lượng tranh đoạt chiến. 

Sau đó một giây, một tiếng nổ to lập tức phát sinh.

“ Ầm! ”

Triệu Vô Cực lập tức bị đánh lùi, hai chân trên mặt đất cày ra hai đạo đường trượt dài, lùi gần mười mét mới có thể dừng lại. 

Độc trưởng lão thì là như diều đứt dây bay ngược mà ra, trên tay cầm đao đã máu thịt be bét, không ngừng có dòng máu từ bên trong nhỏ xuống mặt đất, hắn bay ra hơn mười mét liền rơi xuống mặt đất, lăn mấy vòng mới có thể dừng lại.

Độc trưởng lão trong miệng không ngừng thổ huyết, xem ra thương thế không hề nhẹ.

Lan Ngọc Tự thì càng lại là ở giữa trung tâm xung kích của vụ nổ, hắn lúc này cũng là cùng hướng Độc trưởng lão bay ngược mà ra, như là một cái giẻ rách bay lượn trong gió, cả người huyết nhục mơ hồ, trước ngực đã bị lõm xuống một cái hố, mặt càng là không nhìn ra một miếng da hoàn hảo, vô cùng dọa người.

Triệu Vô Cực mặt hơi ửng đỏ lên, hắn đứng yên tại chỗ cố gắng bình phục trong người khí huyết sôi trào chảy ngược, nội công thì càng là hao tổn mãnh liệt tạm thời vô lực truy kích.

Hắn nhìn xuống cánh tay của mình, may mắn bàn tay vẫn là hoàn hảo.

Lúc này Ẩm huyết thủ sáo sức mạnh mới có thể thể hiện ra lốm đốm. 

Nó vốn là Triệu Phi Dương luyện chế riêng cho Triệu Vô Cực, phàm cấp đỉnh cao bao tay, theo lí thuyết có thể ngạnh kháng phàm cấp đỉnh cao vũ khí.

Nhưng đó chỉ là trên lí thuyết, nếu như đối phương thật sự sử dụng phàm cấp đỉnh cao vũ khĩ cùng hắn đối cứng, cảnh giới lại ngang bằng, người thua chắc chắn là hắn.

Lúc đó sợ rằng Ẩm huyết thủ sáo cũng sẽ bị chẻ ra làm đôi, tay của hắn cũng chưa chắc dữ được.

Vì vậy Triệu Vô Cực vô cùng ít khi dựa vào thủ sáo sức mạnh lấn át đối thủ, hà chỉ là dùng một số chiêu thức có thể chấp nhận được mà thôi.

Lần này hắn cùng Độc trưởng lão đối cứng là bởi vì không thể thu hồi chưởng pháp của bản thân, đối phương xông tới cũng là quá nhanh, hai bên chỉ có thể dùng sức giao thủ một lần.

Ẩm huyết thủ sáo cũng không làm hắn thất vọng, lấy tay đối đao nhưng hắn tay cũng không có vấn đề gì, ngược lại đối phương bay ngược hộc máu.

Tay không có vấn đề gì chính là chỉ vẫn còn hoàn chỉnh năm ngón, nhưng lực chấn động trên thân đao làm cho cả bàn tay hắn đang không ngừng run lên vì đau đớn. Lần đầu tiên trong đời Triệu Vô Cực cảm nhận được sự đau đớn khi dùng tay đi đối đao.

Hắn một bên bình phục khí tức hỗn loạn một bên giữ chặt tay của mình để cho nó không còn run lên cũng giảm bớt chút đau đớn.

Bên ngoài Độc trưởng lão trọng thương, Lan Ngọc Tự sống chết không rõ.

Bên ngoài người xem sớm đã trợn mắt há hốc mồm, sao lại có thể như vậy?

Triệu Vô Cực độc xông Hắc Kình bang không nói, hôm nay Thanh Lang bang so Hắc Kình bang cường đại không chỉ hai ba lần đơn giản như vậy, vậy mà cũng bị hắn đánh tan.

Kết quả trận đấu gần như đã được xác định, ít nhất là trong mắt đám người vây xem chính là như thế.

Một tên người xem lập tức không dám tim lớn tiếng kêu lên:

“ Không thể nào, ông trời của ta a! Hắn lại có thể đánh bại Lan Ngọc Tự bang chủ cùng của hắn cung phụng trưởng lão, bọn hắn là hai cái lâu năm nhị lưu cao thủ a, sao có thể bị bại dễ dàng như vậy? ”

Một người trả lời hắn:

“ Không phải bọn họ quá yếu mà là Triệu Vô Cực quá mạnh thôi, hắn chiêu thức cùng thân pháp đều vô cùng tinh diệu khó lường, Lan bang chủ cùng khác khanh trưởng lão của hắn thua cũng không có gì là lạ! ”

Một người khác thì lại có chút khó hiểu nói:

“ Lúc nãy rõ ràng thiếu niên kia suýt chút nữa bị chặt chết rồi a, làm sao hắn có thể thoát được một đao trí mạng kia? ”

Một người khác nói:

“ Các ngươi vừa rồi không thấy rõ, hắn là bỗng nhiên ở giữa trời trượt ngang một đoạn mới có thể tránh thoát đao đấy, ta tới giờ cũng không hiểu hắn là làm sao mượn lực được trong tình trạng đấy! ”

“ Thật là kì diệu thân pháp a, không biết hắn dùng là loại thân pháp nào? ta cũng muốn bái sư học nghệ chỗ đó! ”

“ Ta nghe nói hắn trước đây thân pháp vốn vô cùng cao minh, bây giờ xem ra lại càng là tiến bộ vượt bậc. Gần nhất hình như hắn đoạt được một cái gì bí kíp ở Hắc Kình bang, có thể vừa rồi chính là thành quả của loại bí kíp này, hắc hắc... ”

Một cái ủng hộ Triệu Vô Cực thì khinh bỉ nhìn bọn hắn nói: 

“ Ta đã nói mà, Triệu công tử võ lực vô song, Thanh Lang bang làm sao phải là đối thủ của hắn, hôm nay hắn chính thức viết lên truyền kì diệt đi hai bang phái lớn nhất. Các ngươi đám này phàm phu tục tử làm sao có thể hiểu được Triệu công tử dũng mãnh! ”

“ Thiếu niên thiên tài a, ước gì ta có một cái con gái, sẽ lập tức gả cho hắn! ”

“ Phi, dựa vào ngươi cái này tướng mạo con gái cũng là một cái sấu nữ còn muốn hoàng kê nhảy lên đầu cành làm phượng hoàng, không biết chữ xấu hổ là viết như thế nào sao? ”

Mọi người ở bên ngoài nghị luận sôi nổi, bên trong Thanh Lang bang bầu không khí vô cùng bức bách khó chịu.

Lan Ngọc lập tức lo lắng kêu to một tiếng: 

“ Cha! ”

Nàng lập tứ từ trên đài chạy xuống, chạy tới một bên Lan Ngọc Tự lo lắng nhìn hắn.

Cả người Lan Ngọc Tự bây giờ máu thịt be bét, kể cả mặt trước hay mặt sau.

Phía sau hắn là bị đá bắn thương, phía trước là bị nội lực nổ tung gây thương tích.

Trước ngực lõm xuống, áo đã không thấy, da mặt cùng da cổ nhiều chỗ bị bong mất sạch lộ ra bên trong cơ nhục, nhìn vô cùng dữ tợn.

Nàng vô cùng lo lắng nhìn Lan Ngọc Tự, dù cho Lan Ngọc Tự vô tình cũng là cha nàng.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, cha nàng bị người đánh thương thành như vậy nàng có thể vui vẻ sao?

Trong lòng lo lắng,nước mắt không ngừng ở hốc mắt đảo quanh, nàng lúc này vô cùng bối rồi không biết làm gì cho phải, chỉ ở trên người hắn vuốt vuốt giống như hi vọng có thể giúp hắn tỉnh lại vậy.

Nàng lo lắng, đau khổ, sợ hãi mà khóc than.

Cha nàng chết. Thanh Lang bang cũng sẽ bị Triệu Vô Cực giết sạch không thể nghi ngờ, Hắc Kình bang chính là bài học. Độc trưởng lão sống chết không biết nhưng chắc chắn sẽ không vì Thanh Lang bang bán mạng.

Nàng, có thể may mắn có chút nhan sắc bị Triệu Vô Cực giữ lại làm phát tiết công cụ, nếu không may mắn thì một chưởng đánh chết.

Nàng đệ đệ, cái này bạch nhãn lang không muốn nghĩ đến!

Đau khổ, Lan Ngọc Tự tuy lạnh lùng tàn khốc nhưng là cha nàng nuôi nàng khôn lớn, bao nhiêu năm cảm tình có thể không bi ai sao được.

Sợ hãi, cha nàng chết nàng cũng triệt để chơi xong. Nàng thật hối hận vì sao lúc trước lại lập ra cái gì ám sát kế hoạch, chủ động đi trêu chọc Triệu Vô Cực làm gì.

Hắn cùng Thanh Lang bang của nàng vốn không cùng đường, sao phải cùng nhau chết đập đầu làm gì?

Có thể là lúc đấy nàng tình tình kiêu ngạo, không để ai vào mắt, xem thường anh hùng trong thiên hạ.

Bởi vì lúc đấy nàng là con gái của Thanh Lang bang bang chủ, Thiên Giang đệ nhất bang hội.

Nhưng bây giờ nàng còn có thể bình bình an an làm cái đại tiểu thư của đệ nhất bang hội sao? Cha nàng chết, tất cả mọi thứ đều hết!

Nếu được chọn lại, nàng sẽ không bao giờ ngu ngốc đi chêu trọc Triệu Vô Cực làm gì cả! Nhưng đáng tiếc thời gian trôi qua không thể đảo ngược, nàng hối hận cũng vô dụng, không thể sửa chữa được sai lầm của bản thân mình nữa rồi!

Không đúng, nàng còn có thể sửa chữa được!

Lan Ngọc lập tức nhớ tới cái gì đó, từ trong ngực móc ra mấy cái bình sứ, là đan dược chữa thương. 

Nàng muốn cho Lan Ngọc Tự ăn đan dược chữa thương giúp hắn bình phục lại!