Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 630: Muốn thứ gì?

Âm hậu tốc độ rất nhanh, Tiếu Mị Mị một đường xa xa bám theo, nàng cũng không quá vội vàng bởi vì nàng hiếu kì.

Nửa đêm nửa hôm, Âm hậu vừa cùng nàng trò chuyện xong, tại sao lại bỗng nhiên rời đi cái này võ lâm liên quân đại doanh, hướng về đêm tối phương hướng chạy đi.

Nàng rốt cuộc muốn làm gì? là cùng người hẹn gặp hay sao? hay là đang truy đuổi thứ gì?

Tiếu Mị Mị ở phía sau quá xa, không thấy rõ phía trước tràng cảnh. 

Bởi vậy nàng cũng không quá chắc chắn, rốt cuộc đây là chuyện gì, nhưng nếu là có nguy hiểm, Tiếu Mị Mị tin tưởng có bản thân mình cùng đi tới giúp đỡ, Âm hậu cũng sẽ không gặp quá lớn nguy hiểm

Dù sao nàng thực lực bây giờ, cũng đã không còn là năm xưa cái kia nhỏ yếu Tiếu Mị Mị, cần phải được Âm hậu che chở trưởng thành.

Nàng bây giờ cũng đã là một phương cường giả, có thể tự mình chống đỡ một phía, thực lực so với Thần Điện các chủ cấp nhân vật cũng không thua kém bao nhiêu.

Bởi vậy, nàng tự tin cực kì đủ.

Âm hậu càng lúc rời đi đại bản doanh càng xa, Tiếu Mị Mị tâm thần cũng theo đó cẩn thận lên.

Ở chỗ này, nếu xảy ra vấn đề gì, nàng muốn trở lại cũng mất chút công phu a.

Bởi vậy, không thể khinh thường.

Âm hậu càng đi càng xa, nàng đến một cái sơn động cửa hang, hơi chần chừ một chút, sau đó lập tức xông vào.

Tiếu Mị Mị thấy vậy nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng xông vào.

Đối với nàng mà nói, ở trong phạm vi nhỏ hẹp quyết đấu sẽ càng có lợi cho nàng Cực Nhạc Ma Công phát huy, Âm hậu đã đi vào, nàng cũng không muốn ở ngoài vì chần chừ mà chậm bước chân.

Theo sơn động đi vào, Tiếu Mị Mị cảm giác được bản thân mình đang hơi chếch xuống di chuyển.

Tuy chỉ là cực kì bé nhỏ chếch xuống, nhưng hiển nhiên nàng cũng đang hướng xuống mặt đất di chuyển.

Một lát sau, nàng bước chân hơi dừng lại. Tiếu Mị Mị nhanh chóng thu liễm của mình hơi thở, nấp sang một bên, nhẹ nhàng nghe ngóng tình hình xung quanh.

Phía trong, Âm hậu đang đứng thẳng, đối diện nàng là một cái đeo lên vô diện mặt nạ nam nhân, trên mặt nạ chỉ có hai cái lỗ mắt, cùng vẽ lên một cái quỷ dị miệng rộng nụ cười, có vẻ như nụ cười này, tràn đầy đắc ý.

Mà bọn hắn đứng vị trí, chính là một cái sơn động bụng, bên trong rộng có chừng hai ba bốn mươi mét, trên đỉnh còn mọc ra mấy cái thạch nhũ không đồng đều.

Lúc này nàng bỗng nhiên nghe thấy Âm hậu lên tiếng:

“ các hạ là ai, nửa đêm đến gần lều vải của ta, muốn dụ ta ra đây là có ý gì? Đám hộ vệ bên vòng ngoài cũng thật là vô dụng a, một người như vậy đột nhập vào bên trong cũng không phát hiện ra, không hề có một cái báo động, xem ra trở lại phải hảo hảo trách phạt bọn hắn một phen!”

Giọng nói này đương nhiên là của sư phụ nàng Âm hậu.

Tiếu Mị Mị lập tức hiểu rõ, nàng là bị người dụ ra.

Theo nàng đối với Âm hậu hiểu rõ, Âm hậu không phải là loại người ngu ngốc, bị người khác dụ dỗ liền đi ra như vậy.


Hiển nhiên, ở trong loại địa hình này, Âm hậu cùng nàng võ công sẽ được tối đại hóa, bởi vậy nàng cũng đầy đủ tự tin cho dù đối phương là dụ mình ra, nàng cũng có thể toàn thân trở ra.

Lúc này đối diện nàng mang theo vô diện mặt nạ nụ cười quỷ dị nam nhân âm thanh khàn khàn vang lên:

“ quả nhiên là võ lâm ngũ tuyệt một trong Âm hậu, đảm lượng rất đủ.

Đã biết ta là cố tình dụ ngươi ra ngoài, vậy mà vẫn dám đi theo.

Không sợ ta bố trí mai phục giết chết ngươi sao?”

Âm hậu cười lạnh:

“ lúc nãy dọc đường ta đã quan sát qua, cũng chưa hề phát hiện cái gì bẫy rập.

Ngươi thân pháp tốc độ cực kì nhanh chóng, so với ta còn nhanh hơn một hai phần, hiển nhiên là đỉnh phong viên mãn cao thủ không thể nghi ngờ.

Ở cảnh giới này của ngươi, nếu đã dụ ta vào đây, hẳn cũng phải biết ta võ công có cái gì đặc điểm a.

Nếu chỉ một mình ngươi muốn giết ta là chuyện không thể nào.

Ta có thể đánh không lại ngươi nhưng nếu muốn bỏ trốn, cũng không phải việc gì khó.

Ở đây tuy là sơn động, nhưng lấy tốc độ của ta, đại bản doanh cách đây không quá xa

Chỉ cần làm động tĩnh lớn một chút, nhất định sẽ có người ra tiếp ứng ta.

Mà ngươi đã phải dùng tiểu kế, hiển nhiên không có dũng khí cùng toàn bộ các vị chưởng môn làm địch, hoặc là nói, cùng Triệu Vô Cực làm địch.

Bởi vậy mới kéo ta ra đây, muốn cùng ta chiến một trận, hoặc là cùng ta nói cái gì đó.

Nếu như các ngươi muốn giết ta, vậy thì ít nhất, cũng phải bố trí đến ba cái đỉnh phong viên mãn cường giả mới đủ sức.

Mà ta Cực Nhạc Ma Công, ngọc thạch câu phần chiêu thức các ngươi hẳn cũng nghe qua a!

nếu kéo được ba bốn cái đỉnh phong viên mãn cao thủ đệm lưng, ta cảm thấy cũng có lời.

Các ngươi tu luyện đến cảnh giới này không dễ, cũng không phải người ngu, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không đi “vì đại nghĩa diệt thân” loại này ngây thơ hành động chứ?”

Âm hậu nói xong lẳng lặng nhìn về phía đối phương chờ hắn trả lời.

Đối phương im lặng một lát, sau đó bắt đầu the thé lên cười:

“ khặc khặc khặc, kiệt kiệt kiệt. Xem ra chính là dựa vào một chiêu ngọc thạch câu phần dọa người sao? Ta còn tưởng ngươi có cái gì khác bản lĩnh đây.

Ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây không có cái gì phục kích, chỉ có ta và ngươi mà thôi.!”


Âm hậu cùng Tiếu Mị Mị nghe vậy, trong lòng tuy là chưa hoàn toàn tin tưởng nhưng áp lực cũng bớt đi một phần.

Nhưng hắn lời nói tiếp theo, khiến hai người kinh nghi bất định:

“ nhưng ta dụ ngươi ra đây, cũng không phải là để cùng ngươi trò chuyện cái gì.

Sở dĩ, ta dụ ngươi mà không phải người khác, vì lều trại của ngươi ở phía bên ngoài nhất, dễ dàng hạ thủ nhất mà thôi!

Ngươi quả thực cũng không làm ta thất vọng, ta vừa lộ ra khí thế dò xét một chút, ngươi cũng đã nhạy cảm phát hiện ra, sau đó lập tức đuổi tới.

Ta cũng không ngờ, ngươi lại dám đi xa đến như vậy, lúc đầu ta cũng chỉ là ôm tâm lí thử một chút mà thôi

Dù sao ngày mai cũng đã là đại chiến nổ ra thời điểm, muốn gặp các ngươi đám này chưởng môn ngũ tuyệt cấp nhân vật, thời gian quả thật không nhiều.

Muốn dụ ra một người cũng từ trên người đối phương nhặt được chỗ tốt, cũng không dễ.

Thật may mắn, người đầu tiên ta ra tay, lại vì bản thân mình có ngọc thạch câu phần chiêu thức mà tự tin bám đuôi ta ra tận đây, quả thật rất may mắn.

Lúc này, ta có thể rõ ràng nói cho ngươi, ta muốn, chính là cùng ngươi một trận chiến! 

Sau đó đánh bại ngươi, từ trên người của ngươi đạt được thứ ta muốn, kiệt kiệt kiệt kiệt~”

Âm hậu nhìn đối phương, xác nhận đối phương chính là không nói đùa, nàng sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

Đối phương vậy mà muốn săn giết ngũ tuyệt cấp cao thủ?

Ngày mai đại chiến? Thần Điện muốn tiến công trả thù rồi sao?

ngày mai đại chiến hắn không thể ra tay lại muốn nhân lúc trước khi đại chiến bùng nổ tìm nàng, cùng nàng một trận chiến nhặt nhạnh chỗ tốt trên người nàng, chẳng phải là nói hắn hành động lần này là bí mật không thể lộ ra cho người khác?

Hắn muốn đạt được thứ gì từ nàng? Sắc? không giống a! Thần Điện hẳn là không thiếu nữ nhân, nàng một cái này gần năm mươi tuổi chưởng môn tuy dư không phải tàn hoa bại liễu da mặt nhăn nheo, nhưng không thể nào cùng xinh đẹp hai chữ đáp lên quan hệ.

Võ công bí tịch? Cái này là môn phái truyền thừa, có chết nàng cũng sẽ không nói ra

Nếu chiến bại, nàng thà rằng tự vẫn, cũng không tiết lộ nửa lời.

Sống đến tuổi này của nàng, tính cách đôi lúc chính là rất ác liệt, đối với chính bản thân mình cũng tàn nhẫn a.

Tiền tài? Cái này khả năng càng nhỏ.

Vậy đối phương rốt cuộc muốn cái gì từ chỗ này của nàng?

Âm hậu sắc mặt kinh nghi bất định, nếu đối phương chỉ là thật sự muốn một trận chiến, nàng không hề sợ chút nào, trái lại càng hưng phấn.

Chỗ này một cái địa hình nhỏ hẹp, nếu không ngại địa động sụp đổ, nàng hoàn toàn có thể chiếm hết ưu thế.

Chỉ cần giải phóng Cực ma trường, nàng không tin đối phương có thể sống sót được.

Cùng cảnh giới quyết đấu mà thôi, ai sợ ai? Nếu sợ, nàng đã không phải Âm hậu.

Năm xưa nàng là thiên tài, cũng cụ bị vượt cấp khiêu chiến bản lĩnh.

Đến bây giờ, cảnh giới đã là giang hồ đỉnh phong, cũng không còn ai cho nàng vượt cấp khiêu chiến, nhưng nàng lực chiến, vẫn là đỉnh tiêm một nhóm người.

Bởi vậy, đối với đối phương muốn khiêu chiến nàng hành vi, Âm hậu ngược lại không sợ hãi cũng không để tâm chút nào.

Nàng bây giờ, chỉ muốn từ miệng đối phương khai thác thêm càng nhiều thông tin mà thôi.

Âm hậu lập tức hỏi:

“ ngươi rốt cuộc muốn thứ gì?”