Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 61: Khổ chiến

Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt, một tiếng nổ to lớn vang lên.

Từ giữa quyền chưởng trung gian sóng khí không ngừng thoát ra, cuốn sạch xung quanh cây cối, đại thụ bị gió thổi liên tục lay động, tiểu thụ thi đổ rạp về một phía.

Triệu Vô Cực đau đớn rên rỉ một tiếng, hắn lập tức bị đẩy lùi lại gần mười bước mới có thể đứng vững, trong cơ thể khí huyết đảo loạn,một ngụm nghịch huyết lập tức xông tới, Triệu Vô Cực không chịu được liền phun ra ngoài.

Ngụy Tuấn giống như không có chuyện gì đứng thẳng, nhưng từ dưới chân hắn có thể nhìn thấy hắn ở trên mặt đất cày ra hai đường chân ấn, Ngụy Tuấn cũng bị đẩy lùi gần một mét, có điều hắn có thể đứng thẳng còn Triệu Vô Cực là lập tức lui lại cùng hộc máu, đây chính là khác biệt.

Ngụy Tuấn sắc mặt hơi ửng hồng lên một chút, hắn cố gắng đè nén lại trong cơ thể linh lực bạo động, lại tiếp tục sử dụng linh lực của mình vây giết triệt tiêu đi ám kình từ từ trong chưởng pháp của Triệu Vô Cực,lúc này mới khá lên một chút. 

Giao phong vừa ra, Ngụy Tuấn nhìn như có vẻ đạt được thượng phong nhưng hắn không vui vẻ gì. 

Trong suy nghĩ của hắn, Triệu Vô Cực chỉ là một cái tu luyện nội công ngu ngốc mà thôi. Hắn linh lực vốn thiên nhiên mạnh hơn nội công lại cảnh giới cao hơn, thế mà bản thân lại bị Triệu Vô Cực đánh cho khí tức đảo loạn lại là bị ám kình xuyên thấu, khiến hắn cảm giác bản thân chịu lớn lao nhục nhã.

Ngươi là một cái phú hào một ngày nào đó bị một cái ngươi vốn cho là điếu ti nghèo hèn dùng tiền hung hăng sỉ nhục ngươi một phen, ngươi có thể không cảm thấy nhục nhã cùng tức giận sao?

Ngụy Tuấn lúc này chính là cảm nhận được như thế! Hăn bình ổn lại khí tức,không muốn cho Triệu Vô Cực khôi phục thời gian, thừa cơ Triệu Vô Cực yếu thế muốn bỏ đá xuống giếng.

Triệu Vô Cực lúc này trong lòng lại là hừ lạnh. Từ lúc hắn bỏ chạy, hắn cùng Ngụy Tuấn quay lưng lại đã mượn nhờ bóng lưng che giấu lấy sẵn ra đan dược chữa thương bỏ vào miệng, bởi đan dược vào miệng tức hóa, hắn liền dùng nội công bao phủ lấy đan dược để đảm bảo cho đan dược không bị bản thân tiêu hóa mất.

Chờ cùng Ngụy Tuấn giao thủ xong hắn lập tức thả ra nội công để đan dược thỏa thích phát huy ra công dụng của mình.

Không thể trách Triệu Vô Cực vô sỉ, hắn phải vượt cấp khiêu chiến đã thiên nhiên đứng ở thế yếu lại bị linh lực áp chế, nếu không có một chút thông mình cùng tiểu thủ đoạn hắn hẳn sớm đã chết.

Binh bất yếm trá, cũng là đan dược đều phải xem mọi người sử dụng như thế nào, lúc nào sử dụng mới có hiệu quả to lớn nhất. Triệu Vô Cực chỉ là so với Ngụy Tuấn sử dụng càng thêm thuần thục mà thôi.

Triệu Vô Cực sắc mặt lập tức hồng hào trở lại,khí huyết cùng nội công khôi phục thất thất bát bát. Ngụy Tuấn muốn bỏ đá xuống giếng hắn đã là chuyện không thể nào.

Ngụy Tuấn xông tới, tiếp tục xuất một quyền:

“Phá sơn liên hoàn quyền!” 

Ngụy Tuấn liên tục xuất quyền, từng quyền giống như mạnh mẽ to lớn búa liên miên vô hạn đánh vào đại sơn, muốn đánh tan nát tòa này sơn phong, mở ra một con đường.

Quyền chưa tới, phong đao đã như cắt vào da thịt, Triệu Vô Cực dưới chân bộ pháp chợt vận dụng,thân thể nhẹ nhàng lướt đi như là trong gió mị ảnh không ngừng phất phơ qua lại để Ngụy Tuấn quyền đều đánh không.

Triệu Vô Cực đang chờ đợi thời cơ,Ngụy Tuấn thế tới là không phải vô cùng tận, hắn sẽ có lúc dùng hết lực. Chờ lực mới chưa sinh lực cũ đã tận lúc, chính là Triệu Vô Cực phản công thời khắc.

Ngụy Tuấn liên tục ra mấy chục quyền khí thế hầu như đã hao hết lúc này Triệu Vô Cực lập tức dùng cổ tay đón đỡ một quyền, gạt ra hắn quyền.

Tay trái lập tức nhanh nhẹn bóp lấy cánh tay phải của Ngụy Tuấn, Triệu Vô Cực năm đốt ngón tay đã tôi cốt thành công, hắn lúc này tay giống như là một cái kìm sắt, lại sắc bén như ưng trảo, Triệu Vô Cực lậ tức dùng lực từ trên tay Ngụy Tuấn đào ra năm cái huyết trảo.

Ngụy Tuấn vô cùng đau đớn nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhịn xuống, một chút thương ngoài ra mà thôi chỉ cần ăn đan dược là có thể hồi phục trong chốc lát.

Ngụy Tuấn lập tức dùng tay trái xuất quyền,chỉ thẳng vào Triệu Vô Cực ngực, quyền đầu bọc lên ngoại cương, Triệu Vô Cực không dám đón đỡ.

Triệu Vô Cực lập tức nhẹ lùi nửa bước, đợi Ngụy Tuấn quyền tới gần lập tức đánh hết sức lực toàn thân, tay phải lập tức từ bên dưới đột kích, giống như là linh dương quải giác xông lên hất lên Ngụy Tuấn tay, tay phải trảo liền lập tức bóp vào huyệt vị trên tay trái Ngụy Tuấn tiếp đến khống chế lại hắn, lưu lại trên tay trái Ngụy Tuấn năm đường huyết trảo thật dài.

Ngụy Tuấn hai lần liên tiếp ăn thiệt thòi lúc này đại nộ, hắn không ngờ vừa giao thủ liền bị Triệu Vô Cực đánh thường thành như vậy. Hai tay giãy dụa một chút nắm chặt Triệu Vô Cực tay, cả người phi thân lên dùng chân đá mạnh vào Triệu Vô Cực ngực.

Ngụy Tuấn cùng Triệu Vô Cực bay ngược mà ra, Ngụy Tuấn hai tay đau đớn khó nhịn, Triệu Vô Cực thì trước ngực tê rần, lục phủ ngũ tạng đau đớn, trong lồng ngực giấu một ngụm khó thở khí tức không thể nào xuất ra được.

CŨng chính là di chứng sau khi bị Ngụy Tuấn một cước tạo thành, Triệu Vô Cực khó khăn lắm mới có thể phun ra một ngụm máu tươi, coi như trục xuất được luồng khó chịu khí tức này.

Triệu Vô Cực có chút cảm thán, hắn từ lúc giao đấu liền không ngừng thổ huyết,thổ huyết lại thổ huyết thổ đến quen thuộc. Tương lai sợ là sẽ mắc bệnh thiếu máu, lần này đánh xong nên tìm một chút gan ăn bổ máu.

Ngụy Tuấn thì so với Triệu Vô Cực càng phiền muộn, hắn thực lực áp chế đối phương không ngờ lại liên tục bị Triệu Vô Cực lợi dụng thời ca đánh thương hắn, tuy thương thế trông đáng sợ nhưng đối với hắn cũng không tính cái gì quá nặng, chỉ là trạng thái đổ máu khiến hắn khó chịu mà thôi.

Hai người cùng lúc đứng lên, Triệu Vô Cực hít sâu một hơi lập tức lại xung phong lao tới, lần này hắn không cùng Ngụy Tuấn đối cương mà bắt đầu kết hợp với thân pháp tại Ngụy Tuấn xung quanh xoay chuyển, dùng bản thân nhanh nhẹn cùng Ngụy Tuấn đánh lên. Trái công phải cào, trên một trảo dưới một trảo, cả thân hình hắn như là quỷ mị liên tục lắc lư xung quanh Ngụy Tuấn, khiến Ngụy Tuấn vô cùng khó chịu nhưng tạm thời là vô kế khả thi.

Triệu Vô Cực ra tay tốc độ lại cực kì nhanh mỗi lần công tới đều là xé phong chi trảo, Ngụy Tuấn hơi phản ứng chậm một lát là sẽ bị Triệu Vô Cực từ trên người kéo ra từng đạo huyết trảo. Hơn nữa lực vung tay của Triệu Vô Cực cũng không nhỏ cho dù Ngụy Tuấn có quyền cương bao phủ cũng mới chỉ hơi chiếm ưu thế, nhưng mỗi lần va chạm Triệu Vô Cực đều có thể nhẫn nhịn đau đớn cùng hắn cứng rắn làm.

Ngụy Tuấn đều sử xuất ra Liệt Địa quyền các loại chiêu thức ứng đối, Triệu Vô Cực thì cơ sở trảo pháp tới tới đi đi đều là mấy chiêu này, nhưng trảo của hắn tốc độ quá nhanh,lực tay lại mạnh xuất chiêu lại không theo thứ tự kết cấu nào, luôn luôn tìm được cơ hội đánh vào Ngụy Tuấn phòng thủ kẽ hở,dần dà Triệu Vô Cực liền có chút chiếm tiểu thượng phong Ngụy Tuấn trên người cũng nhiều ra mấy đạo huyết trảo.

Càng đánh càng khó chịu Ngụy Tuấn lúc này không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, hắn sợ kéo dài bản thân sẽ bị Triệu Vô Cực lập tức đánh thành cái sàng, trở thành huyết nhân.

Trong lòng tức giận không thôi Ngụy Tuấn lập tức nhân cơ hội nhảy lùi lại vượt ra khỏi vòng chiến đấu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái linh phù đập vào trên người mình.


Một cái là đại lực phù có thể tăng mạnh hắn lực lượng một cái là khinh thân phù dùng để cho tu sĩ đi dường càng thêm dễ dàng.

Tu sĩ dưới trúc cơ không thể ngự kiếm phi hành chỉ có thể sử dụng linh lực kết hợp với thân pháp, muốn có thể đi nhanh một chút chỉ có thể sử dụng khinh thân phù. Ngụy Tuấn một cái khinh thân phù chính là để làm cho cơ thể nhẹ nhàng, nhưng không phải để đi dường mà là nhằm tăng lên một chúc tốc độ xuất thủ. 

Cơ thể nhẹ nhàng mà lực lượng không thay đổi thì tất nhiên tốc độ sẽ tăng lên huống chi hắn còn sử dụng đại lực phù đây, hắn tốc độ vốn so Triệu Vô Cực kém lúc này liền được san bằng.

Triệu Vô Cực tất nhiên biết Ngụy Tuấn sử dụng là cái gì phù, từ lúc Ngụy Tuấn rút ra hắn liền đã biết nhưng không kịp ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngụy Tuấn sử dụng linh phù.

Ngụy Tuấn lúc này tự tin tăng mạnh lập tức lao tới cùng Triệu Vô Cực đối công,Triệu Vô Cực ưu thế đánh mất hắn lập tức bị Ngụy Tuấn áp chế gắt gao.

Muốn lấy lại ưu thế chỉ có thể chờ Ngụy Tuấn linh phù hao hết hiệu lực, nhưng linh phù thời gian hiệu lực là nửa tiếng, Triệu Vô Cực không thể chịu nổi thời gian dài như vậy, hơn nữa ai biết đố phương có phải hay không còn có cái khác phù.

Hắn lập tức tranh thủ lui ra vòng chiến đấu từ trên tay tháo xuống hai cái nặng hai mươi lăm cân hộ oản. từ lúc bắt đầu đến giờ Triệu Vô Cực vẫn luôn mang hộ oản chiến đấu khiến tốc độ của hắn không phát huy ra được toàn bộ.

Cảm giác trên tay nhẹ nhàng,Triệu Vô Cực lập tức vui sướng hẳn lên tốc độ bạo tăng lập tức cùng Ngụy Tuấn đánh thành một bầy. 

Hai người quyền đến trảo đi qua lại một hồi, Ngụy Tuấn đều nhanh không thể tin tưởng nổi. 

Triệu Vô Cực tại sao có thể mãnh mẽ như thế? Hắn không phải là một cái ngu ngốc đi luyện nội công sao?tại sao tốc độ của hắn lại có thể nhanh như vậy? Vết thương trên người ta càng ngày càng nhiều không thể cùng hắn tiếp tục đánh nữa rồi!

Ngụy Tuấn cùng Triệu Vô Cực đánh một lúc liền sinh ra thoái ý, hắn bị Triệu Vô Cực kích trúng mấy trảo trên người đã không ít vết thương. Mà Triệu Vô Cực giống như vẫn còn rất sung mãnh.

Triệu Vô Cực trong lòng cũng là âm thầm kêu khổ, lúc nãy hắn có hộ oản có thể bảo vệ cổ tay cùng Ngụy Tuấn đón đỡ một chút cương khí.

Nhưng bây giờ tháo ra hộ oản hắn chỉ có thể ngạnh kháng đối phương, trên tay đã bị cương khí kích thương không chỉ một lần, cánh tay càng ngày càng đau đớn tê dại, nếu không phải hắn ý chí mạnh mẽ cùng luyện bì luyện nhục thiên viên mãn sớm đã không thể chịu được.

Triệu Vô Cực cũng là cổ tay máu ứ đọng thâm tím,có khổ tự biết, nhưng Ngụy Tuấn thì không hề cảm thấy thế,hắn chỉ cảm thấy bản thân đang yếu thế, đang thiệt thòi, phải dùng cái khác thủ đoạn giết chết Triệu Vô Cực mới được. 

Hắn lúc đến cực kì tự tin, nhưng bây giờ đã bị hao hết quá nửa.

Phân tâm suy nghĩ trong chốc lát,Triệu Vô Cực lập tức chớp lấy cơ hội, trên tay âm dương hoàn lập tức hiện lên, hắn hung hăng đánh một chưởng nhắm thẳng mi tâm Ngụy Tuấn, một chưởng này nếu trung Ngụy Tuấn không chết cũng thành phế nhân.

Trước đây Triệu Vô Cực từng xem qua nhiều người giao thủ, hắn đều thấy bọn họ quyền hay chưởng đều nhắm vào ngực đối phương, kết quả là một chưởng không đánh chết đối thủ đối thủ còn có thể thoải mái tẩu thoát hoặc nhảy nhót. Vì vậy,Triệu Vô Cực đã không ra tay thì thôi ra tay liền nhắm thẳng mi tâm một kích đoạt mạng.

Chưởng ảnh giống như tử thần vung lên câu liêm đòi mạng, ở dưới tử vong âm ảnh bao phủ, Ngụy Tuấn cả người lông tơ đại mạo, lập tức hết sức căng thẳng, mồ hôi từ trán hắn không ngừng chảy ra.

Ngụy Tuấn không ngờ bản thân chỉ phạm một sai lầm nhỏ như vậy liền cho Triệu Vô Cực cơ hội,hắn vội vàng vận chuyển linh lực ngưng tụ cương kình trước trán của mình để hộ thể,bên hông một cái ngọc bài cũng cảm nhân được sát cơ dồn dập, lập tức lóe lên ánh sáng,trên người hắn nhiều ra một vòng linh lực tráo.

Triệu Vô Cực chưởng pháp có bao nhiêu uy mãnh Ngụy Tuấn đã được lĩnh giáo, hắn không giám phân tâm liền lập tức toàn lực ngưng tụ cương kình đối kháng.

Triệu Vô Cực chưởng xuất nhanh như bôn lôi, lập tức tới trước mặt Ngụy Tuấn. 

Linh lực tráo trên người Ngụy Tuấn linh quang đại phát cùng Triệu Vô Cực chưởng va chạm, lập tức ngăn trở lại chưởng của hắn.

Triệu Vô Cực điên cuống thúc dục lên Thiên Địa Tinh biến chưởng,gia tăng nội lực trong đó.

Cánh tay hắn lập tức nứt ra từng đạo vết máu, máu không ngừng từ đó chảy ra dọc theo cánh tay chảy xuống cơ thể hắn. Chỉ trong chốc lát giao phong Triệu Vô Cực liền biến thành một cái huyết nhân, linh lực tráo cũng bị hắn đánh cho xiêu xiêu vẹo vẹo muốn vỡ nát.

Triệu Vô Cực từ lúc luyện bì luyện nhục viên mãn cũng không hề ngừng lại rèn luyện bản thân, hắn nhục thân lực lượng cũng đang chậm rãi tăng trưởng. bởi vì tuổi tác hạn chế, Triệu Vô Cực cũng phải chờ bản thân tự nhiên phát dục mới có thể bước vào một cái nhanh chóng tăng lên kì. Thân thể của hắn vẫn còn quá nhỏ quá yếu.

Thế nhưng như thế cũng đã đủ để hắn gánh chịu Thiên Địa Tinh biến chưởng rồi. Triệu Vô Cực càng ngày càng thúc dục mạnh mẽ hơn nội lực, linh lực tráo cũng không ngừng rung động,trên tay hắn vết nứt cũng không ngừng lan tràn ra, máu tươi càng đổ càng nhiều.

Triệu Vô Cực điên cuồng hét to:

“Phá cho ta!”

Bành! Linh lực tráo hao hết tất cả sức mạnh của nó, lập tức nát tan biến thành từng mảnh tan vào giữa thiên địa, ngọc bài treo bên hông Ngụy Tuấn cũng ứng theo vỡ nát. Triệu Vô Cực chưởng liền đánh qua được nhưng cũng gần như là cung giương hết đà không còn bao nhiêu sức mạnh. 

Triệu Vô Cực tức giận vỗ mạnh vào mi tâm Ngụy Tuấn. 

Ngụy Tuấn cảm thấy thật may mắn, trong lòng âm thầm cảm ơn hắn phụ thân Ngụy Tinh cho hắn cái này ngọc bài hộ thân nếu không hắn đã không thể có thời gian chuẩn bị đối phó Triệu Vô Cực cái này đoạt mệnh một chưởng.

Từ lúc hắn cùng Triệu Vô Cực giao thủ tới nay hắn đã sử dụng ra hai lần pháp bảo rồi, vậy mã vẫn bị Triệu Vô Cực chiếm thế thượng phong. 

Điều này khiến Ngụy Tuấn tâm càng thêm trầm trọng, cảm giác con kiến có thể dễ dàng giết chết đang không ngừng biến thành một cái ăn người mãnh thú khiến hắn muốn giết Triệu Vô Cực tâm càng ngày càng nặng. Không thể để Triệu Vô Cực tiếp tục trưởng thành, nếu không hắn tương lai không chỗ dung thân.

Triệu Vô Cực một chưởng liền vỗ vào ngoại cương của Ngụy Tuấn, Ngụy Tuấn lập tức như diều đứt dây bay ra ngoài trong miệng không ngừng thổ huyết.


Triệu Vô Cực thì giống như xì hơi bong bóng, một kích hao hết sức mạnh đứng tại chỗ thở dốc.

Lúc này Triệu Vô Cực nên nhìn Ngụy Tuấn tình trạng? xỉ nhục một phen Ngụy Tuấn cay gà? Hay nên vui vẻ vì chiến thắng hay sao?

Không, ta có thể nói cho ngươi, lúc này chỉ có nhân vật chính có thể có kiều đoạn này, lúc này việc làm chính xác chính là cắn dược.

Đúng vậy, nếu không muốn chết sớm thì nên tranh thủ mọi lúc mọi nới có thể sử dụng chữa thương đan cắn vào như thế mới có thể đảm bảo toàn thắng.

Không có hệ thống đại thần hỗ trợ đối thủ của ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể lật bàn. Không có lão gia gia hỗ trợ Triệu Vô Cực cũng không có cái gì bám thân hoặc sử dụng huyết độn bí thuật chạy trốn. 

Hắn chỉ có thể sử dụng đan dược ưu thế, tranh thủ bất cứ lúc nào sẵn sàng cắn đan, dùng khỏe mạnh đối mệt nhọc mới chính là điều hắn cần làm bây giờ.

Triệu Vô Cực ăn vào đan dược cố gắng bình tĩnh mình hô hấp, đứng tại chỗ thở hổn hển. Nãy giờ cường độ ca sử dụng thân pháp cùng chiến đấu hắn cũng muốn mệt sắp chết, không thể không tạm nghỉ trong chốc lát.

Sử dụng thân pháp cũng không phải là không có gì trả giá. thể lực cùng nội lực là điều căn bản cần bỏ ra.

Triệu Vô Cực lúc này cũng đã đến cực hạn của bản thân hắn không ngừng thở, cũng đang không ngừng cố gắng điều hòa khí tức bản thân, mượn nhờ đan dược uy lực thở ra một hơi. 

Ngụy Tuấn nằm im trên đất giống như là xác chết, Triệu Vô Cực không muốn đi tới xác nhận một chút nào. 

Nếu Ngụy Tuấn đã chết vậy thì chờ hắn trở lạ trạng thái đỉnh cao lại tới xem cũng không muộn. Nếu Ngụy Tuấn chưa chết trận đấu vẫn sẽ tiếp tục, Triệu Vô Cực cũng cần đạt tới trạng thái đỉnh cao.

“Ha Ha Ha.... Ha ha ha,khặc khặc!”

Lúc này một tiếng cười có chút điên dại, lại thêm bởi vì bị thương mà khí mạch không thuận trở nên ho khan Ngụy Tuấn lập tức vang lên.

“Không ngờ một cái con kiến nhỏ cũng đã trưởng thành tới mức này! Trước đây ta vốn cho rằng mấy tên kia quá ngu ngốc nhu nhược mới không giết được ngươi không ngờ ngươi lại có chút môn đạo!”

Ngụy Tuấn hai chân bám vào trên đất, cả người bỗng nhiên ưỡn dậy giống như là không có xương tựa như, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng. Hắn cười, nhưng khuôn mặt lại trở nên vặn vẹo chí cực, giống như là bị ác ma phụ thể.

Ngụy Tuấn không hề bị ác ma phụ thể cái gì, mà là hắn xấu xa chí cực trong lòng đang bành trướng. 

Thường ngày làm hắc thủ phía sau màn cùng với những âm u tính kế, cùng vặn vẹo tính cách để hắn đối Triệu Vô Cực sát tâm càng lúc càng thịnh, hắn bây giờ chỉ là giải phóng một chút ác ma trong lòng của mình để cho bản thân trở nên mạnh mẽ, càng có dũng khí đối mặt Triệu Vô Cực.

Chỉ có điên cuồng hắn mới dám cùng Triệu Vô Cực đánh,mà không phải chấp nhận sự thật hắn không đánh lại Triệu Vô Cực.

“Ngươi giết không được ta, đánh không chết ta,a ha ha hah!”

Ngụy Tuấn như phong ma cười to, miệng hắn thật dài ngoác ra cười,cả hàm răng lộ ra hết sức dữ tợn.

“Tên này không phải là ăn ta một chưởng đầu óc hỏng rồi đi!” Triệu Vô Cực có chút khó hiểu nhìn hắn.

“Triệu Vô Cực. Ngươi! Có! Thể! Đi! Chết!”

Ngụy Tuấn nói xong nhẫn trữ vật của hắn chợt lóe. Một đám linh phù lập tức hiện lên trên tay hắn.

Triệu Vô Cực sắc mặt lập tức biến đổi, nếu nói hắn lúc trước đối phó Thanh Lang Thanh Ưng sợ nhất là cái gì, hắn có thể nói chính là linh phù.

Linh phù tuy không có truy tung chức năng nhưng phạm vi sát thương quá rộng không tốt né, một cái không cẩn thận hắn đều có thể giống kiếp trước mấy cái kia diễn viên đóng cảnh cháy nổ bị nổ một thân là thương bỏng.

Ngụy Tuấn không nói hai lời lập tức linh phù được kích hoạt lên. Một cái hỏa cầu thuật lập tức gào thét hướng Triệu Vô Cực lao tới.

Triệu Vô Cực vong hồn đại mạo lập tức vận chuyển đến cực hạn Tử Hà Bất Diệt thần công cung cấp cho Thủy Thượng Phiêu thân pháp lập tức rời khỏi vị trí.

Hắn giống như là mũi tên rời cung lao nhanh,không hề ngoái đầu lại chỉ một lòng chạy thoát khỏi vị trí hỏa cầu phù lao tới.

Khốn khiếp tại sao lại có thể có nhiều như vậy bảo mệnh đồ vật? hai cái ngọc bài không nói lại là linh phù một đống lớn. Như thế này hắn làm sao đánh? 

Lúc này Triệu Vô Cực chỉ có thể một lòng loại đi tất cả tạp niệm mà lao nhanh, Thủy Thượng Phiêu thân pháp của hắn trước đây đã đột phá Thảo thượng phi lúc này được hắn sử dụng lên, lại là mười hai phần công lực lao nhanh.

“ầm!”

Phía sau phát ra một tiếng to lớn nổ vang, Triệu Vô Cực lập tức cảm nhận được uy lực to lớn của hỏa cầu phù, may mắn hắn chạy đủ nhanh nếu không giờ bị cuốn vào sóng xung kích cũng đủ hắn uống một bình.

Nhưng linh phù trên tay Ngụy Tuấn không chỉ có từng đó, một cái lại được kích hoạt.

Từng đạo băng thứ như là loạn tiễn bắn về phía hắn, Triệu Vô Cực có thể né liền né, không thể né thì chạy nhanh trốn thoát, hắn không dám đón đỡ một cái nào.

Một cái Phong nhận phù lại được kích hoạt, từng lưỡi đao gió không ngừng bắn ra, Triệu Vô Cực mấy lần hiểm lại càng thêm hiểm từ đao gió xẹt qua bên người. Hắn tiếp tục né tránh thành công, chỉ một lần cuối cùng bị một đạo đao gió từ bên má xẹt qua tạo thành một tia huyết tuyến.

Đủ các loại linh phù không ngừng được Ngụy Tuấn ném ra, Ngụy Tuấn giống như điên dại cuồng tiếu nhìn hắn cười, trên tay không ngừng có linh phù lấp lóe.

Triệu Vô Cực khổ không thể tả, Thủy Thượng Phiêu thân pháp vận dụng tới cực hạn, một đường lao nhanh cùng né tránh, chỉ cần hắn dám chậm lại một giây chính là loạn phù phân thây kết cục.

“Ngươi không phải rất ngưu a? tới đây đánh ta a? hahaha? sao chỉ có thể chạy như con chuột thế kia? Tới a tới a?”

Ngụy Tuấn điên cuồng cười to,trên tay cũng không ngừng kích hoạt linh phù, thuận tiện kích thích một chút Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực không ngừng né tránh, hắn giờ phút này đối với Thủy Thượng Phiêu thân pháp vận dụng đã lô hỏa thuần thanh càng ngày càng dễ dàng né tránh lấy Ngụy Tuấn linh phù, hắn cảm giác bản thân ở một trạng thái kì diệu nào đó, giống như là hiểu ra điều gì lại không nắm tới được.

Một đường né tránh lao nhanh, chợt Triệu Vô Cực nhìn lại Ngụy Tuấn. 

Lúc này hắn trên mặc vô cùng tức giận, lập tức hướng Ngụy Tuấn xông lại, tốc độ đạt tới cực hạn.

Ngụy Tuấn lúc này cũng đã không dám cười to càn rỡ, bởi vì, hắn hết linh phù.

Đúng vậy,một đống linh phù bắn phá liên tục đều bị Triệu Vô Cực né tránh thành công, hắn đã hết sạch linh phù, bây giờ hắn phải đối mặt với Triệu Vô Cực liều mình nhất kích.

Sinh tử chi chiến quyết định tất cả ở chỗ này.