Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 561: Ngươi thật lớn

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cùng nhau tu luyện Long Phượng đồng vũ song tu công đến viên mãn cảnh giới, nội lực đã vô cùng quen thuộc nhau chỉ cần đơn giản động một cái liền có thể để hai nguồn nội lực hợp vào một chỗ phát huy ra càng lớn hơn sức mạnh.

Nhưng nếu nói để mỗi người tự chủ loại đi “thần” ở bên trong mà kết hợp lại, dung hợp lại với nhau, vậy thì còn cách xa một đoạn dài.

Nó giống như là một hành động tự xóa đi bản thân mình vậy, không khác gì tự sát.

Bởi vậy cơ thể sẽ ở vô thức phản kháng lại, không muốn cho hoạt động này có thể xảy ra.

Vốn hai người nội lực có thể nắm tay nhau cùng tiến lên, cùng đối địch, nhưng bây giờ hòa vào làm một vậy ai tới làm chủ ai là thứ?

Cho dù một người trong đó nguyện ý, nhưng tiềm thức của người kia vẫn sẽ phản kháng lại loại hoạt động này, khiến cho nội lực của hai người chỉ ở bề ngoài dung hợp mà thôi chứ không phải sâu tận bản chất bên trong hợp lại.

Tuy hai người đều cố gắng điều chỉnh ý nghĩ của mình, muốn mở rộng đại môn để cho “thần” của bọn hắn ở bên trong nội lực hòa vào nhau, nhưng cuối cùng đều thất bại lui quân.

Gần một tháng cố gắng nghiên cứu cùng thử nghiệm, bọn hắn cũng không phải là không có tiến triển.

Lúc trước vốn chỉ là hời hợt bên ngoài nội lực dung hợp, bây giờ bọn hắn đã có thể tiến thêm càng sâu vào trạng thái dung hợp.

Ví như trước đây, hai người hợp lực phát huy ra sức mạnh là 200%, vậy thì bây giờ hẳn phải là 220%.

Tuy có một chút tiến bộ, nhưng muốn chân chính để thần hợp, vẫn còn rất xa.

Triệu Vô Cực cũng rút ra được không ít kinh nghiệm.

Đơn giản mà nói, mỗi người “thần” đều mang chủ quan ý thức, bọn hắn đều muốn sống, sợ hãi cái chết.

Cho dù chỉ là một đoàn “thần” nhỏ nhất lẫn vào trong nội lực, nhưng nó cũng là từ bản thể sinh ra, mang mãnh liệt hơi thở của sự sống cùng khát khao sống.

Bây giờ bọn hắn muốn diệt đi cái này sự sống, để hai đoàn nội lực có thể hòa vào nhau, như thế quả thật là quá khó.

Cho dù người đang ở lúc ngủ, ngươi nằm ở một tư thế quá lâu não bộ nhận dịnh rằng ngươi đã sắp rơi vào trạng thái chết giả lập tức sẽ khiến cơ bắp co giật.

Có thể là tay cũng có thể là chân, sau đó khiến ngươi giật mình tỉnh lại một chút, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Đây cũng không phải là Triệu Vô Cực tự mình nghĩ ra, mà là chân thực khoa học.

Não bộ tiềm ẩn bên trong chính là luôn có cơ chế tự bảo vệ mình.

Mà bọn hắn muốn đi ngược lại cơ chế này, đây không phải là muốn làm cá hồi lội ngược dòng sao.

Cho dù ngược dòng thành công, cá hồi chung cuộc đến bảy tám thành cũng là phải chết a.

Mà Triệu Vô Cực qua nhiều lần thử nghiệm, hắn sâu trong tâm linh cũng cảm giác, lúc hắn thành công cùng Tiếu Mị Mị hòa hợp vào, chỉ sợ hắn cũng phải chết.

Triệu Vô Cực ngửa lưng tựa vào chậu nước, thở dài.

Đã gần một tháng, tiến triển chậm chạp, nếu không có thể sớm đột phá, mang theo cảnh giới này đến Thần Điện, Triệu Vô Cực cảm thấy là đang đi nạp mạng a!

Cá hồi a cá hồi, ngược dòng có gì vui, sao ngươi lại phải liều mạng như vậy?

Triệu Vô Cực cảm thán cá hồi, giống như là đang cảm thán bản thân mình vậy.

Nhưng bỗng nhiên, hắn linh quang hiện lên!


ngược dòng? ngược dòng?

Tại sao ta phải ngược dòng, xuôi theo dòng thì sao?

Nếu đổi một cái suy nghĩ, không cần ngược dòng, đi làm cho “thần” mất đi bản chất cũng là “chết” đi để có thể dung hợp, mà là quên đi bản thân để hòa vào nhau thì sao?

Giống như là bố mẹ có thể hi sinh sự yêu thích của bản thân cùng thời gian của bản thân di dành cho con cái tất cả những gì tốt đẹp nhất, bọn hắn quên đi bản thân mình sở thích để con cái của bọn hắn có thể trưởng thành càng tốt đẹp, càng vui vẻ.

Cuối cùng, bọn hắn chính là một thể thống nhất, một gia đình chân chính.

Triệu Vô Cực lập tức vùng dậy, bởi vì hắn tốc độ đứng lên quá nhanh khiến nước như là gặp phải một cái lựu đạn nổ tung, nước bắn tung tóe.

Nhưng hắn không quan tâm chút nào, Triệu Vô Cực sảng khoái, hắn sảng khoái.

Lúc này hắn không nhịn được nữa, điên cuồng cười to lên.

Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha!

Tiếng cười của hắn mang theo trầm nặng giai điệu, âm thanh sảng khoái vui vẻ đến tột đỉnh, như là ngàn vạn đầu kỵ binh vui vẻ trở lại sau chiến thắng.

Bọn hắn mang theo chính là vô cùng sảng khoái, vui vẻ, tự hào, cùng một chút... bá giả chi khí.

Đúng vậy, là bá giả chi khí.

Kẻ địch muốn xâm phạm bờ cõi, bọn hắn đứng ra đánh đuổi.

Cuối cùng mang theo vô tận vinh quang trở lại, bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước của mình.

Cho dù kẻ địch là ai, chỉ cần dám phạm, ắt tất diệt chi.

Mà Triệu Vô Cực lúc này cảm thấy chính là, vấn đề khó thì sao chứ? Không có công pháp phần tiếp theo thì sao chứ? Viên mãn đã có thể ở trên giang hồ thì sao chứ?

Đây cũng không phải là hắn truy cầu đến cuối cùng

Người sáng tạo ra công pháp này, có thể bị hắn kiến thức cùng trí tưởng tượng hạn hẹp áp chế.

Nhưng Triệu Vô Cực không giống hắn, hắn là chân chính thiên kiêu, là chân chính thiên tài.

Hắn muốn chính là tiếu ngạo thiên hạ, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, đánh bại mọi đối thủ của mình.

Để cho bất kì cẩu vẫn là sói dám hướng về hắn nhe răng đều phải nằm ở trên đất, biến thành một con chó chết.

Hắn không bị hạn chế, không ngừng tìm tòi suy diễn, sáng tạo cái mới.

Người khác không dám làm, hắn dám làm.

Người khác không dám thử, hắn dám thử.

Người khác sợ hãi nguy hiểm mà không dám mạo hiểm, hắn dám mạo hiểm.

Người khác chỉ là kế thừa di sản của sư tổ khai tông lập phái để lại, hắn ở sáng tạo cái mới, so với tổ tiên để lại càng lợi hại.

Công pháp không có, hắn đến chế tạo.


Hắn, không bị gò bó, không bị ngắn cản. Nếu có, vậy thì đạp nát đối phương, dũng mãnh tiến tới.

Triệu Vô Cực trong lòng lúc này, bỗng nhiên sinh ra một tia bá giả chi ý, giống như là lúc này, sau khi hắn thành công tìm ra con đường tu luyện mới Long Phượng đồng vũ song tu công, hắn cảm giác như là thoát thai hoán cốt đồng dạng.

Không phải ở thể xác, mà chính là ở tâm hồn hắn.

Từ một cái non nớt võ lâm cao thủ, trở thành một cái ngự trị ở vị trí đỉnh phong trên giang hồ cao thủ.

Võ lâm chí tôn bảo tọa, chính là ở dưới mông của hắn.

Người khác nghi ngờ không công nhận thì sao chứ? Hắn sẽ dùng nắm đấm của hắn để dạy cho bọn hắn biết, như thế nào là một cái bá giả thật sự!

Như thế nào là võ lâm chí tôn!

Tiếu Mị Mị ngồi ở trước bàn trà bỗng nhiên bị Triệu Vô Cực hành động hù dọa cái giật thót cả mình.

Nước bắn ra tung tóe cũng không hề chậm, với động năng mạnh mẽ, lập tức xô ngã cái kia màn che.

Triệu Vô Cực ở trên thùng nước đứng trần truồng, tiểu huynh đệ ngạo nghễ hướng thẳng lên phía trước đối với Tiếu Mị Mị vẫy tay.

Giống như là nó đang muốn nói:

“nương tử, tới làm một pháo hay không?”

Tiếu Mị Mị tuy đã ở cùng Triệu Vô Cực lâu, nhưng hai người rất ăn ý không hề động chạm vào cấm khu của nhau.

Nhưng lúc này, Triệu Vô Cực bỗng nhiên lộ hàng, nàng lập tức cảm giác được một trận bối rối.

Thật sự không phải là nàng lần đầu tiên nhìn thấy cua nam nhân đồ vật kia.

Nhưng ở Cực Nhạc Ma Tông, đám nam nhân kia suốt ngày chỉ biết cẩu thả, sớm đã bị yếu, hai phút phụt ba phát.

Cho dù là đại thương cũng bị mài thành kim châm.

Hơn nữa bọn hắn thân thể đều rất đơn bạc gầy gò ( suốt ngày đạp mái có thể béo được sao?) không hề giống như Triệu Vô Cực.

Một thân cơ bắp như là tạc tượng, từng đường nét cơ bắp nổi lên rõ rệt.

Trước ngực cơ bắp phồng lớn, trên người gần như không nhìn thấy mỡ thừa.

Mỗi tấc mỗi tấc, đều là cơ bắp.

Quan trọng nhất là, cái kia~

Tiếu Mị Mị mặt xoát một cái đỏ như là say rượu, không khác gì một trái cà chua.

Nàng xấu hổ cúi mặt xuống, chôn đầu vào trong áo.

Giống như là hận không thể làm con rùa rút cổ vào bên trong vậy.

Nhưng lập tức, nàng liền cảm giác không đúng.

Không phải a, ta bình thường đều muốn chủ động câu dẫn hắn cùng ta làm việc kia, sao có thể xấu hổ?

Sao có thể ở lúc này cúi đầu? Như vậy chẳng phải sẽ để hắn biết ta là miệng cọp gan thỏ sao?

Sau đó hắn dựa vào cái này trêu đùa ta, chẳng phải ta ở trước mặt hắn sẽ luôn bị yếu thế sao?

Bình thường tu luyện, bản cô nương cũng là cưỡi ngựa xem hoa a, sao có thể ở lúc này liền túng!

đúng vậy, không được túng, phải thể hiện tự nhiên vào!

Tiếu Mị Mị lập tức chậm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vào Triệu Vô Cực.

Nàng mặt càng lúc càng đỏ hơn, trong miệng ê a mấy tiếng như muốn nói cái gì, nhưng lại bị nghẹn lại chưa nói ra được.

Cuối cùng nàng cố gắng mãi mới run run giọng nôn ra được mấy chữ:

“ Vô Cực, ngươi~ thật ~ lớn!”