Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 525: Chỉ một chữ, giết!

Đứng trước mặt hắn là một mặt chữ điền trung niên nhân, kề bên lỗ mũi của hắn còn có một cái nốt ruồi vừa to vừa đen trông rất khó xem.

Hắn chính là Cụ gia gia chủ tân nhiệm, Cụ Ảnh.

Sau khi Cụ gia lão tổ cùng Cụ gia gia chủ chết ở Thiên Vân Thành, Cụ gia cũng gặp khủng hoảng một thời gian, sau đó bọn hắn cố gắng nhanh chóng bầu chọn ra mới gia chủ, để có thể ổn định thế cục của Cụ gia.

Cụ Ảnh không nghi ngờ gì trở thành gia chủ, bởi vì hắn chính là Cụ gia dòng chính, lại là đệ nhất cao thủ hiện giờ của Cụ gia, nhất lưu hậu kì.

Nhưng Cụ gia mất đi gia chủ, thế suy bại đã hiện rõ, bởi vậy cho dù bọn hắn có nhanh chóng chọn ra tân gia chủ cũng không kịp cứu vãn tình hình, rất nhiều sản nghiệp của bọn hắn hoặc là gặp khó khăn trong buôn bán hoặc là bị người khác bắt chẹt.

Mà người gây ra tất cả, không ai khác chính là Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực một trận đại chiến giết người của Cụ gia Lưu gia thành danh, sung sướng chỉ có hắn, còn hai cái này gia tộc thì phải chịu hết chê cười cùng mất mát lợi ích.

Bởi vậy bọn hắn cùng Triệu Vô Cực đã hận sâu như biển, không đội trời chung.

Cụ Ảnh được một người vào báo cáo, ở bên ngoài có ngoại nhân mãnh xông Cụ gia diễn võ trường, còn mở ra đại sát lục giết không ít con em đệ tử của bọn hắn, tình thế vô cùng nguy cấp.

Vừa nghe xong Cụ Ảnh liền muốn phát hỏa, Cụ gia tuy xuống dốc nhưng cũng chưa tới mức để người xông tới tận của giết người a.

Đây đúng là làm nhục Cụ gia của hắn, không xem ai ra gì không để chút mặt mũi nào mà.

Đã thế lại còn giết đi thế hệ trẻ của bọn hắn. Phải biết đám người này võ công tuy không cao nhương tương lai có thể trở thành trụ cột của Cụ gia, nếu giết bọn hắn không khác nào đoạn đường sống của Cụ gia.

Vừa xông tới liền thấy được một tràng cảnh làm hắn càng muốn phát điên.

Một cái thanh niên nhân đứng ở giữa diễn võ trường, xung quanh diễn võ trường, nằm la liệt người chết.

Khắp nơi máu tươi vẩy ra, xác người la liệt, bao phủ mặt đất.

Gần hai trăm cái đệ tử của Cụ gia, cứ như vậy bị đối phương giết không còn một mống, thủ đoạn của đối phương quá ác độc, ra tay quá tuyệt.

Nhưng đối phương người này không ai khác lại chính là của bọn hắn tử địch, giang hồ đệ nhất thiên kiêu, Triệu Vô Cực.

Do Triệu Vô Cực đi Hoa Sơn luận võ về liền tới thẳng Biện Kinh thành, bởi vậy Biện Kinh thành cũng chưa hề nghe được tin tức về Hoa Sơn luận võ, đám người Cụ gia cũng không nhận rõ được thực lực của Triệu Vô Cực

Vừa thấy đối phương ở ra đại sát lục, mà người bị hại bên trong chính là bọn hắn, mấy vị Cụ gia trưởng lão cũng không nhịn được nữa, mỗi người ánh mắt đỏ lên.

Một cái trưởng lão thê thảm kêu lên:

“ Hoàn nhi của ta! không, không thể nào! Ngươi tại sao lại chết! Là ngươi, là ngươi giết nó phải không?”

Triệu Vô Cực nhìn lấy tên trưởng lão đang ở chỗ kia ôm lấy một cái xác chết thiếu niên, khuôn mặt của hắn thể hiện ra vô cùng thương tâm.

Triệu Vô Cực cũng không ngần ngại trả lời:

“ chính là ta làm, người ở đây đều là ta giết. Cụ gia các ngươi trước muốn tìm ta gây chuyện, vậy thì cũng phải chuẩn bị tâm lí bị ta tìm đến cửa. hôm nay chính là ngày các ngươi đền tội!”

Cụ Ảnh phùng râu trợn má mắng to:

“ lại còn muốn hướng chúng ta trên đầu dội nước bẩn? Triệu Vô Cực, ngươi quả thật vô sỉ. Gia cùng cùng lão tổ đều tao ngộ độc thủ của ngươi, mà ngươi còn dám yêu ngôn xảo biện đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Hôm nay lại còn dám tới giết người của chúng ta. Người đâu mang phá cương nỗ ra đây!”


Hắn ra lệnh một tiếng, lập tức đám Cụ gia đệ tử ở phía sau lập tức ứng lời:

“ vâng, gia chủ!”

Bọn hắn bước chân còn chưa kịp dời đi, Triệu Vô Cực bên kia tiếng cười lạnh đã vang lên:

“ bây giờ mới đi lấy phá cương nỗ? quá chậm!”

Nói xong, hắn chân đạp mặt đất một cái thân thể trong nháy mắt kéo ra bốn cái tàn ảnh như là quỷ mị trong chớp mắt tiếp cận Cụ Ảnh.

Cụ Ảnh ánh mắt kinh hoàng, tốc độ thật nhanh.

Tốc độ này, cho hắn luyên khinh công thân pháp thêm hai mươi năm, chỉ sợ cũng không luyện ra được một bộ thân pháp như vậy a!

Nhưng đối phương xông tới, hắn cũng không thể không phản công.

Tay phải đặt lên chuôi kiếm “ keng” một tiếng lưỡi kiếm chạm vào vỏ kiếm âm thanh vang lên, kiếm liền ra khỏi vỏ.

Triệu Vô Cực trên tay lúc này Thiên địa biến năm vòng âm dương hoàn cũng hiện lên, hắn vừa ra tay chính là toàn lực.

Cụ Ảnh cảm giác được một cỗ sát khí cùng to lớn sát cơ, áp lực đập thẳng vào mặt.

Hắn không dám khinh thường chút nào, trong nháy mắt đẩy nổi công lên đến đỉnh phong, thẳng tắp đâm ra một kiếm.

Trên thân kiếm kiếm cương mạnh mẽ lóe lên, có vẻ sắc bén.

Nhưng Triệu Vô Cực không hề để ý một chút nào, Thiên địa biến thẳng tắp vỗ ra, không hề e ngại cùng đối phương va chạm.

Ầm! răng rắc!

Triệu Vô Cực một chưởng, cực kì dễ dàng đánh nát kiếm của Cụ ảnh.

Lại ở trong đối phương ánh mắt kinh hãi gần chết một chưởng đánh vào đầu lâu của đối phương.

Ầm!

Huyết vũ tung tóe, đầu lâu của Cụ Ảnh cũng bị đánh nổ, đây chính là đỉnh phong cảnh cao thủ đối với nhất lưu cảnh nghiền ép.

Cho dù ngươi kiếm có sắc bén đi nữa, đối phương một chưởng tung ra, chỉ sợ cũng là muốn gãy.

Đây là bình thường đỉnh phong mà thôi, Triệu Vô Cực loại này có được vượt cấp khiêu chiến năng lực thiên kiêu, đánh gãy kiếm của đối phương quá dễ dàng.

Cả diễn võ trường của Cụ gia như là bị trúng định thân thuật, tất cả đều há hốc mồm nhìn lấy cảnh này.

Người mạnh nhất Cụ giả của bọn hắn, cứ như vậy một chưởng cũng không chịu nổi, liền bị đánh chết rồi?

Đối phương là đến trả thù a, sao có thể chết nhanh như vậy được? Như vậy không phải tất cả mọi người đều phải xui xẻo sao?

Ít nhiều ngươi là người mạnh nhất, cũng nên trụ đến chiêu thứ hai thứ ba hẵng bại chứ, đằng này một chiêu cũng không trụ nổi sao?


Lúc này một cái trưởng lão rất nhanh tỉnh táo lại, hướng phía sau phi thân bỏ chạy.

Mấy cái trưởng lão khác cũng là nhân tinh, lập tức co chân liền chạy.

Chỉ có cái kia trưởng lão chết đi con trai, ánh mắt đỏ lên xông tới trước mặt Triệu Vô Cực, lập tức muốn liều mạng:

“ tiểu tử, lão phu cùng ngươi liều mạng!”

Phốc!

đón tiếp hắn là Triệu Vô Cực vô tình một trảo, trong nháy mắt đánh bạo đầu của hắn.

Triệu Vô Cực nhìn đám kia vừa phi thân mà lên trưởng lão, cười lạnh.

ở cùng cảnh giới, bọn hắn thân pháp cũng không thắng được Triệu Vô Cực, chứ đừng nói lúc này, Triệu Vô Cực chính là nghiền ép cảnh giới.

Xoẹt!

Triệu Vô Cực lập tức phân thành bốn, hướng bốn vị trưởng lão phương hướng xông tới.

Cả bốn người nhìn thấy Triệu Vô Cực thần uy, ngảy cả gia chủ đều không chịu nổi một đòn, bọn hắn đám người này sao có thể là đối thủ, lập tức không lên nổi cái gì đấu chí.

Một người vội vàng la to:

“ đừng a, xin ngươi, tất cả của cái của Cụ gia đều cho ngươi, chỉ cần tha cho ta một mạng là được!”

“ công tử, ta trên còn có mẹ già dưới có con nhỏ, tha cho ta một mạng a!”

“ đừng, Triệu Vô Cực, ngươi không thể giết ta!”

“ khốn kiếp, lão tử cùng ngươi liều mạng!”

Bốn người ba cái biểu hiện khác tương đồng, chính là xin tha.

Vị cuối cùng trưởng lão còn có một chút huyết tính, chính là muốn tìm Triệu Vô Cực liều mạng.

Triệu Vô Cực cười lạnh, bốn cái Triệu Vô Cực thẳng hướng bốn người đánh tới, trên tay vừa ra chính là một cái nhanh như ánh chớp ưng trảo.

Phốc~ phốc~ phốc ~ phốc!

Bốn cái xuyên sọ âm thanh đồng thời vang lên, Cụ gia bốn vị trưởng lão không có chút lực phản kháng nào, liền bị Triệu Vô Cực như vậy nhẹ nhõm giết chết.

Đối với hắn, đánh với nhất lưu cao thủ, bây giờ đã không còn cái gì hứng thú.

Triệu Vô Cực nhìn một cái trưởng lão Cụ gia xác chết, trong miệng cười lạnh nói:

“ ngươi còn mẹ già con nhỏ phải không? chờ một chút, ta liền tiễn bọn hắn theo ngươi, để cho ngươi làm tròn hiếu đạo!”

Nói xong hắn đánh ánh mắt nhìn về phía tất cả đám người, mọi người không tự chủ được đều trở nên sợ hãi lui về sau một bước.

Ánh mắt hắn híp lại, hôm nay tràng cảnh, bọn hắn đều đã nhìn kĩ.

Hắn giết người, tất nhiên bên trong có thân nhân của bọn hắn.

Mối thù này, bọn hắn sẽ không quên.

Như là một con dã lang gặm nhấm hận thù, từ hận thù mà lớn lên.

Đã vậy, nhổ cỏ tận gốc, tránh để lại hậu hoạn!

Không cho bọn hắn cơ hội trưởng thành, tu luyện thành tài trở lại báo thù.

Đây chính là trên giang hồ đi lại thường thức.

Không thể mềm lòng, cũng không thể lòng dạ đàn bà!

Chỉ một chữ, Giết!