Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 417: Bí mật tam hoa tụ đỉnh (2)

Nhưng đi mấy năm, ta gặp không ít người cũng xem không ít sách, nhưng vẫn không tìm ra bất kì cái gì có thể giúp ta tăng cường đột phá lúc tỉ lệ thành công.

Bản thân ta buồn chán, chán nản. Bao nhiêu công sức bỏ ra, cuối cùng cũng không thu lại được kết quả gì to lớn.

Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ là cơ duyên ở nơi ta chưa từng đi tới, bởi vậy ta mới không gặp được?

Ngoài Vô tận sơn mạch ra, có đại hải là ta chưa đi qua, cùng sa mạc là ta chưa vào.

Ba nơi này, hai nơi trước đều quá nguy hiểm, cho dù bản thân ta là đỉnh phong viên mãn cao thủ nếu liều lĩnh xông vào cũng không biết lúc nào sẽ đột tử.

Bởi vậy ta hướng sa mạc phương hướng đi tới, mong muốn từ trong sa mạc tìm ra của mình cơ duyên, cơ hội đột phá.

Ta mang theo rất nhiều nước cùng đồ ăn chay, hướng sa mạc phương hướng đi tới.

Ta cứ như vậy đi mãi đi mãi, cuối cùng ngươi biết ta gặp được cái gì không?

Ta cái gì cũng không gặp được!”

Triệu Vô Cực nghe tới đây vốn tưởng hắn đã gặp được cơ duyên trăm năm khó gặp, không ngờ đối phương lại nôn ra một câu như vậy làm hắn cảm xúc nhanh chóng tụt xuống, muốn dậm chửi mẹ.

Ngươi kể thì cứ kể, cần thiết chen vào tiểu tiết mục như vậy sao? Có gì vui sao?

Nhưng hắn vẫn là chuyên tâm nghe tiếp đối phương lời kể:

“ ta nước đã uống hết, thức ăn chay cũng ăn hết, ở trong sa mạc cứ như một cái người vô hồn đi tới phía trước, không ngừng đi tới.

Lúc đó ta nghĩ, ở lại chùa không thể đột phá, kéo dài hơi tàn thủ hộ đại tự của chúng ta việc làm này tuy cao cả, nhưng nó không thích hợp với bản thân ta.

Không thể đột phá, vậy ta thà chết đi còn hơn.

Đúng vậy, lúc đó ta cảm giác mình sống không còn ý nghĩa gì nữa, đã thế không bằng thử một lần đột phá, còn hơn cứ như vậy chờ chết.

Bản thân ta lúc đó đã sức cùng lực kiệt, tinh thần yếu đuối như muốn tan rã, miệng đắng lưỡi khô da môi nứt toác vì không được uống nước, chân tay bủn rủn vô lực, tinh thần gần như xuất hiện ảo giác.

Có thể nói, ta đã đến mức sơn cùng thủy tận, cách cái chết chỉ còn một đường nhỏ.

Thế nhưng, ta dựa theo công pháp mình tu luyện, cứ như vậy liền đột phá thành công rồi.

Đúng vậy, ngươ không nghe nhầm, ta đột phá thành công, trở thành tu tiên giả.


Lúc đấy ta cảm giác còn có chút không dám tin, nhưng sau đó ta liền chắc chắn một điều ta chính là tu tiên giả.

Đột phá thành công, sức sống của ta mạnh mẽ phun trào, tất cả mệt nhọc đều quét sạch, ta như là trẻ ra mười tuổi, cả người tràn ngập sức mạnh.

Có thể nói trước đó ta chịu bao nhiêu khổ, lúc này liền bị đột phá thành công việc này quét cái sạch sành sanh, khiến ta như là tân sinh đồng dạng. 

Lúc đó đột phá, ta ẩn ẩn cảm giác được của mình tiên căn, tiên căn của ta vốn chỉ có ba vạch, nhưng sau khi đột phá, nó liền trở thành bốn vạch.

Cũng không thể gọi là vạch, đấy là sử dụng Trắc linh thước đo tới kết quả nên quen miệng, mà là bốn cái tiểu tầng.

Lúc đột phá ta không rõ ràng tình huống lắm, về sau tiếp xúc tu luyện ta mới nhận ra được, lúc đó tiên căn của ta đã được cải tạo, tăng thêm một cái tiểu tầng, trở thành bốn vạch.

Ngươi cũng không cần kì lạ vì sao ta có tiên căn lại không đi tu tiên mà là trở thành võ giả.

Lúc trước nhà ta rất nghèo, ăn không đủ no. Sau đó ta gặp một vị sư phụ, hắn dẫn ta vào chùa, bắt đầu từ đó ta mới học võ, trở thành võ giả.

Ta võ học thiên phú cũng xem như là khá ổn, bởi vậy tu luyên không lâu cảnh giới liền nhanh chóng tăng lên, lại bắt đầu cùng đồng môn sư huynh đệ giao lưu võ học, lại cùng mãnh thú yêu thú chiến đấu, cuối cùng mới trưởng thành tới đỉnh phong viên mãn cảnh giới.

Bên trong quá nhiều việc không muốn kể rõ.

Nhưng lúc đó mọi người cũng không nghĩ ta có tu tiên thiên phú, nên không hề đo đạc qua, sau này ta đột phá thành công mới biết, bản thân ta có tiên căn.

Nếu lúc đầu ta biết ta có tiên căn, chỉ sợ đã thẳng tới tu tiên môn phái bái sư học nghệ, đâu có ở trong chùa tiêu tốn mấy chục năm học võ.

Nhưng ta cũng không hối hận, học võ đối với ta lợi ích rất nhiều, sau này đột phá xong ta mới càng thấm sâu.

Không những tiên căn của ta được tăng cường lên một vạch, bản thân ta sỡ hữu kinh nghiệm chiến đấu cũng bỏ xa đồng cảnh giới sư huynh đệ trong chùa, tuy tuổi có chút lớn, nhưng ta không hề ngại thứ này.

Sau này đi lại trong nhân gian, ta phát hiện ra tình trạng không thể đột phá tam hoa tụ đỉnh cảnh so vơi ta lúc trước tu luyện càng ngày càng trầm trọng, đến mức đỉnh phong cảnh cao thủ cũng càng ngày càng hiếm hoi, bởi vậy ta mới làm ra cái này tàn bội, để cho người có cơ duyên cùng tài đức có thể đạt được, cũng may mắn tìm được cơ hội đột phá cho bản thân mình.

Cũng không cần phải thắc mắc ta vì sao không mang chuyện này nói cho sư môn của ta, trên đời này không có bữa ăn trưa miễn phí, bọn hắn không muốn liều mình đột phá, vậy thì cũng chỉ có thể hưởng được bấy nhiêu phúc phận mà thôi.

Bản thân ta được sư môn truyền thụ võ công, cũng phải làm nhiệm vụ sư môn, cùng yêu thú tác chiến bảo vệ sư môn, tất cả đều có cái giá của nó.

Mà ngươi bỏ bao công sức đạt được cái này Nguyệt dạ tam tinh bội, được biết nội tình cũng là chuyện đương nhiên.

Sau đó, ta đột phá thành công, trở về sư môn nói cho sư phụ của ta biết tin này, hắn cũng thay ta vui mừng, bắt đầu liên hệ phía trên tu tiên đại tự, cho ta được tiếp dẫn vào, tiếp tục con đường tu hành của mình.

Lúc đó ta mới biết, nguyên lai Tự của chúng ta cũng có liên hệ với các tu tiên đại Phật tự ở phía trên, chúng ta là bọn hắn ở trong giang hồ một cái chi nhánh cực nhỏ mà thôi.


Bởi vậy đệ tử đột phá thành công có tiên căn, được tiếp dẫn lên bên trên tông môn, ban cho tu tiên cơ hội, ta cũng là một trong số những người may mắn đó.

Chẳng qua là số người đột phá thành công càng ngày càng ít, khiến cho phía trên tông môn cũng dần dần lãng quên chúng ta, không muốn quan tâm lắm mà thôi.

Được rồi, chuyện kéo quá dài, tóm gọn lại chính là ngươi nếu muốn đột phá, vậy thì có thể học theo ta, đi vào sa mạc thử nghiệm một phen.

Tam hoa tụ đỉnh chính là tinh khí thần hợp nhất. Chúng nó hợp nhất cũng không phải đơn giản như vậy, nếu không chùa của chúng ta cũng đã không cần chết nhiều người như vậy mà cũng không có ai thành công.

Sở dĩ người trên giang hồ đều nhầm lẫn một chút ở chỗ này, cho rằng võ giả đột phá đều phải là trạng thái tốt nhất, tinh khí thần no đủ. 

Nhưng cái này chỉ đúng ở phía dưới cảnh giới, mà không phải là tam hoa tụ đỉnh cái này quan trọng lại cực kì nguy hiểm cảnh giới.

Có một đạo lí, giàu có lúc phân chia, nghèo khó lúc ôm đồm. 

Ngươi nếu từng dạo chơi qua nhân thế, hẳn sẽ hiểu rõ điều này.

Nhà giàu hộ, bọn hắn con cháu cùng người trong nhà luôn muốn tìm cách phân chia gia sản, đoạt được cho mình lớn nhất lợi ích.

Nhưng người nghèo, bọn hắn sống thường rất chân thật tình cảm, ôm đồm với nhau.

Mà tinh khí thần, buồn cười lại là đám này người nghèo.

Nếu ngươi muốn đột phá, để cho tinh khí thần trạng thái no đủ, vậy thì rất khó.

Nhưng nếu ngươi để vào trạng thái mọi thứ đều sắp mất đi, tính mạng treo một đường như ta, vậy thì tỉ lệ đột phá của ngươi sẽ tăng cao.

Tăng cao bao nhiêu thì ta cũng không rõ, dù sao ta lúc đó cũng sắp chết a!

Còn công pháp đột phá, mỗi môn phái có một cách riêng, nhưng nếu ngươi đã tìm được đủ cái Nguyệt dạ tam tinh bội này, ta cũng sẽ mách nhỏ cho ngươi một cái công pháp đột phá.

Ngươi hẳn là biết ta có để lại ở trên giang hồ một bản tên là Bất Diệt Kim Thân quyết a, tìm lấy nó, tu luyện đến cuối cùng, tự nhiên ngươi sẽ biết làm thế nào để đột phá.

Không cần nghĩ ta ra vẻ thần bí, cứ tu luyện nó đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn, tự nhiên ngươi sẽ biết.

Thế đấy, cũng không có cái gì ghê gớm sự tình, chúc ngươi thành công a!”

Triệu Vô Cực nghe xong đối phương nói chuyện, tinh thần của hắn hoảng hốt một cái, lập tức bị đá trở về hiện thực.

Tiếu Mị Mị nhìn thấy Triệu Vô Cực lấy lại tinh thần, lập tức lo lắng tới gần hỏi:

“ Vô Cực, ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe không?”

Triệu Vô Cực không trả lời, sắc mặt phức tạp vô cùng.

Tiếu Mị Mị càng lo lắng hơn hỏi:

“ Vô Cực, chẳng lẽ bên trong có thứ gì không tốt sao? Ngươi đừng làm ta sợ a!”

Triệu Vô Cực nhìn vào mắt nàng, trong miệng nôn ra hai chữ:

“ nói nhảm!”