Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 388: Chiến đấu kết thúc!

Tiếu Mị Mị mạnh mẽ đánh ra một cái đại cực ma chưởng mang theo chưởng ý hóa giải hết toàn bộ kiếm chiêu của Lưu Vấn, Lưu Vấn vừa bất lực vừa khó tin nhìn xem mình kiếm chiêu nhanh chóng bị nàng hóa giải, hắn gần như muốn phát điên.

Đến lúc kiếm chiêu nội lực hao hết, cương khí cũng vỡi tan, Tiếu Mị Mị hai tay nhanh chóng biến hóa, chỉ thấy hai tay nàng lại hiện lên hai cái đại cực ma chưởng, hai hợp làm một, chưởng tâm xoay tròn nhanh như chớp hướng ngực của Lưu Vấn đánh ra:

Cực Nhạc Ma Công - hoàng tuyền chi lộ! ( hai đại cực ma chưởng hợp lại làm một, xoay tròn, tưởng tượng giống như rasengan của naruto là được)

Ầm! 

Lưu Vấn ánh mắt trợn trừng nhìn Tiếu Mị Mị một chưởng vỗ lên người mình, hắn không thể tránh né cũng không tránh kịp.

Tiếu Mị Mị đánh tan thế công của hắn khiến cho hắn cương khí cũng theo đó mà tan rã đi, nàng phản công tốc độ lại nhanh như điện quang hỏa thạch phản công khiến cho Lưu Vấn chỉ có thể hứng chịu toàn bộ một đòn tuyệt sát này.

Khí tức nổ tung, Lưu Vấn trên thân cương khí bị Tiếu Mị Mị đánh tan, sau đó trên tay nàng Cực ma trường của chiêu hoàng tuyền chi lộ điên cuồng xoay tròn xoắn nát da thịt của hắn, bắt đầu ăn sâu vào xương sườn của hắn, máu tươi văng tung tóe.

A a a a a!

Lưu Vấn không nhịn được hét to lên, nhưng cho dù hắn hét to cỡ nào, cũng không thể ngăn cản được cảm giác đau đớn thấu xương ở trước ngực đang truyền tới cùng tử vong bóng mờ đang nhanh chóng phủ xuống.

Triệu Vô Cực liếc mắt một cái, đối với Lưu Chiến hờ hững nói:

“ ta khuyên ngươi vẫn là không cần nghĩ ngợi cứu viện, nếu không tính mạng của ngươi cũng khó lòng đảm bảo!”

Lưu Chiến liếc mắt nhìn sang Lưu Vấn bên kia, ánh mắt hắn trợn to, tràn đầy tơ máu rốn to:

“ Lưu Vấn!”

Lưu Vấn chính là Lưu gia gia chủ, cũng là của Lưu gia người đại diện, là biểu tượng tinh thần của bọn hắn

Gia chủ chiến tử, đối với Lưu gia sẽ là một đả kích vô cùng lớn.

Hơn nữa Lưu gia vừa hao hết số lớn tài sản để cho hắn đột phá đến đỉnh phong cảnh giới, nếu hắn chết ở đây, chẳng phải là lỗ lớn rồi sao?

Lưu gia cho dù lần này không trả được thù nhưng chỉ cần dữ được tính mạng của Lưu Vấn an toàn rút lui, bọn hắn vẫn còn có đông sơn tái khởi cơ hội.

Nhưng Lưu Vấn một khi chết, Lưu gia cho dù có Lưu Chiến trấn thủ cũng sẽ tự mình đại loạn.

Bản thân bọn hắn tự chuyển hình làm thương hội, bên trong lợi ích khúc mắc rất nhiều, mỗi người đều có tư tâm rất nặng

Lưu Vấn chết, Lưu gia không ai phục ai, bọn hắn sẽ vì lợi ích mà tự giết lẫn nhau.


Lúc đó không cần người khác tới chèn ép, Lưu gia cũng tự tan rã mà thôi.

Bởi vậy, Lưu Chiến không thể để Lưu Vấn chết như vậy được.

Trên người cương khí điên cuồng sáng lên, Lưu Chiến một kiếm xuất ra, kiếm khí tung hoành. 

Từ Tiểu Bạch vội vàng múa kiếm cản lại đối phương thế công, bị bức lui về sau một đoạn.

Bị đánh lùi cũng không có gì, nhưng điều khiến Từ Tiểu Bạch khó chịu chính là Lưu Chiến nhân cơ hội này đã thoát ra vòng vây của hắn hướng Tiếu Mị Mị bên kia tấn công sang.

Mỗi người bọn hắn đều được phân công công việc cho riêng mình, Từ Tiểu Bạch không muốn lúc này lạii không làm tròn trách nhiệm, thua cả một nữ nhân.

Hắn đang muốn đuổi qua, nhưng một người so với hắn còn nhanh hơn lập tức xuất hiện.

Lưu Chiến đang muốn phi thân qua bên kia, một giọng nói lạnh lùng bên tai hắn vang lên:

“ ta đã nói, ngươi đừng chạy loạn!”

Âm thanh kia lạnh lùng tới cực hạn, khiến cho Lưu Chiến cảm giác như là ở tận sâu vạn trượng hầm băng, đối phương vừa xuất hiên, sát khí tung hoành, trên khuôn mặt điển trai kia ánh mắt băng lãnh nghiêm nghị như muốn giết người.

Không đúng, Triệu Vô Cực là thật muốn giết người.

Đối với loại này đỉnh phong trung kì cường giả, hắn không dám có một chút sơ sài.

Chỉ thấy trên tay hắn ngưng tụ ra bốn vòng âm dương hoàn, sau đó là năm vòng. Triệu Vô Cực trên tay da thịt nứt toác ra, máu tươi cũng theo đó thẩm thấu mà ra, vòng thứ sáu âm dương hoàn hơi mờ nhạt bắt đầu hiện lên.

Tuy bị thương như thế, nhưng Triệu Vô Cực bình thường đều đã quen với loại thương thế cùng cao độ áp lực ở trong kinh mạch vận công này, hắn đối với Lưu Chiến đang lao tới liền vung một chưởng.

Một chưởng này cũng không có cái gì chưởng ý, chỉ là Triệu Vô Cực nhanh đến cực hạn tung ra, không hề giữ lại chút sức lực nào, như là một chiêu đánh không chết đối phương, hắn nhất định phải chết vậy.

Triệu Vô Cực một bàn tay cương khí chưởng tới, cuồng phong cuốn lên, không khí cũng giống như là bị hắn xé tan ra, mang theo bài sơn đảo hải không gì không phá khí thế hướng Lưu Chiến đánh tới.

Đối mặt với kinh khủng như vậy một chưởng, Lưu Chiến ánh mắt co rút lại, trong cơ thể điên cuồng vận công chuẩn bị đối kháng Triệu Vô Cực.

Nhưng Triệu Vô Cực thế tới quá nhanh, hắn bây giờ vận công không kịp, Lưu Chiến đành phải tránh nặng tìm nhẹ, một kiếm như là du long uốn lượn ở một bên tay của Triệu Vô Cực lướt qua, đột nhập hắn bên trong cổ tay, thẳng hướng cổ họng hắn đâm tới.

Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một cái, lấy nhu đối cương, lại tận dụng chiều dài của kiếm, thông minh.

Triệu Vô Cực bây giờ nếu miễn cưỡng xông tới đánh đối phương, chỉ sợ hắn trước tiên sẽ bị đối phương một kiếm đâm xuyên cổ họng mà chết, đối phương ngược lại sẽ không có vấn đề gì.


Nhưng cương nhu biến đổi, cũng không phải chỉ một mình ngươi biết!

Triệu Vô Cực cổ tay như là không xương lắc lư một cái, trong nháy mắt tay của hắn ngược lại quấn nửa cái vòng tròn liền đổi lại vị trí, tay của hắn ở bên trong kiếm đối phương thẳng hướng ngực Lưu Chiến, mà Lưu Chiến kiếm lại đã ở bên ngoài cổ tay của Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cổ tay lắc nhẹ một cái, một cỗ cực lực lập tức sinh ra, đánh lệch đi Lưu Chiến trên tay kiếm.

Bình thường hắn đều mang năm trăm cân hộ thủ trên tay, cho dù mang nặng tới một ngàn năm trăm kg hắn vẫn có thể triển khai thân pháp bình thương.

bây giờ tháo ra Triệu Vô Cực có thể phát huy ra được chưởng lực là cực kì to lớn, cho dù chỉ là một cái lắc tay, kiếm trong tay Lưu Chiến cũng không dữ được, lập tức bị hắn đánh lệch hướng ra bên ngoài. 

Triệu Vô Cực không chút ngần ngại tiếp tục một chưởng hướng Lưu Chiến xông tới,

Lưu Chiến ánh mắt trợn to, khóe mắt tràn đầy tơ máu.

Hắn không dám tin đối phương đối với cương nhu biến hóa lại như vậy xuất thần nhập hóa, chỉ đơn giản mấy cái động tác liền phá đi thế công của hắn, đảo ngược thế cờ.

Đã đến nước này, Lưu Chiến cũng không dám lưu thủ gì nữa, trong cơ thể nội lực đại bạo phát, trên tay của hắn kiếm vốn dĩ đã bị Triệu Vô Cực đánh bay, lại bị hắn như là ảo thuật một chiêu múa bay ngược trở về, thình lình chính là bọn hắn tình trạng lúc nãy, kiếm của hắn vẫn là ở ngay tại cổ của Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực giống như là phát hiện cái gì cực kì bất ngờ lại kinh khủng sự tình, hai mắt hắn trợn to, không cam lòng nhìn Lưu Chiến một kiếm dần dần đâm hướng cổ họng của mình.

Lưu Chiến khóe miệng cười lạnh, muốn so với ta? Còn non lắm!

Nhưng rất nhanh hắn liền cảm giác được không ổn, bởi vì hắn đâm vào Triệu Vô Cực, không hề có chút nào cảm giác được đâm vào da thịt cảm giác, ngược lại trên tay truyền tới trống không cảm giác khiến cho hắn nội tâm trầm xuống, như rơi vào hầm băng.

Triệu Vô Cực tiếng cười lạnh ở bên tai hắn vang lên:

“ cùng ta chơi hư thực? Ngươi còn non lắm! hư hư thực thực,thực thực hư hư, tất cả cuối cùng cũng chỉ là một hồi giả dối!”

Vô Cực bảo điển - hư thực biến!

Vừa rồi Triệu Vô Cực chính là dùng ra một chiêu này trong nháy mắt đó thân hình trở nên mờ ảo khó đoán, cho dù là Lưu Chiến đâm trúng hắn một kiếm thực chất hắn đã sớm tránh thoát, từ một góc độ khác phản công.

Mà Lưu Chiến hiển nhiên vì Triệu Vô Cực trên mặt biểu cảm mà mắc lừa, hắn bị Triệu Vô Cực phản tính kế.

Lúc này Triệu Vô Cực người trọng tâm hạ thấp, một chưởng tốc độ cực nhanh xuất ra, như là một đoàn cao tốc đoàn tàu, nhanh chóng hướng hắn bụng đâm tới.

Ầm!

Máu tươi phun trào, đỉnh phong trung kì cao thủ Lưu Chiến cứ như vậy bị Triệu Vô Cực vỗ trúng một chưởng, hắn từ trên cao bị Triệu Vô Cực mạnh mẽ đánh bay ngược trở lại mặt đất, ở trên đất đập ra một cái hố to.

Triệu Vô Cực trước siêu vận tải Thiên địa biến lại sử dụng cương như biến cùng hư thực biến tấn công Lưu Chiến, cho dù hắn nội tình thâm hậu, trong lúc nhất thời đánh ra nhiều như vậy chiêu thức cũng đã sớm mệt chết.

Nhìn Lưu Chiến như là một cái chó chết bị đánh cho muốn nôn ra cả mật chật vật bay ngược, Triệu Vô Cực từ trên cao từ từ rơi xuống, hắn hướng Từ Tiểu Bạch nói:

“ Tiểu Bạch, còn lại là của ngươi!”

Từ Tiểu Bạch không nói hai lời, kiếm trên tay hắn cương khí sáng lên, nhanh như chớp chém ra ba đạo kiếm khí hướng Lưu Chiến vị trí bụi mù bốc lên kia chém ra.

Cho dù Lưu Chiến khôn bị Triệu Vô Cực đánh chết, Từ Tiểu Bạch ba kiếm này cũng vừa đủ chặt hắn ra mấy khúc lấy mạng hắn.

Tiếu Mị Mị bên kia, chiến đấu cũng vừa kết thúc!